Đọc truyện Hoàng thượng lại ghen tị – Chương 37
Lúc Tô Mật đỡ lão phu nhân xuống xe, Kỷ gia đã thắp cao đèn, từng hàng từng hàng người, Tô Mật vội cúi đầu, lại nhìn thấy người vừa nãy muốn lại đỡ lão phu nhân, đang muốn buông lỏng tay, ai ngờ chợt dừng lại, Tô Mật ngẩn ra, phát hiện lão phu nhân đang nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mình.
Tô Mật cúi đầu, nhẹ nhàng dìu lão phu nhân, bên cạnh rất nhanh đã đứng đầy người, quần áo giày dép sang trọng. Đám nam nhân bên kia nghên đón lão thái gia, nữ nhân bên này cười cười, Tô Mật cúi đầu nghe âm thanh lanh lảnh của một nữ nhân: “Lão phu nhân về thăm Lan Giang rồi, lại khiến bọn con khổ tâm, ngày ngày mong nhớ a ~”
Kỷ lão phu nhân cười lại.
“Không có ta ở nhà, đám khỉ con các ngươi còn nghịch không kịp nữa là?”
Lại một đợt phản bác, bên này còn đang vấn an, bên kia đã léo nhéo sao không dẫn theo nàng ta về quê cùng, thanh âm náo nhiệt không ngừng, đứng trước cửa chào hỏi một hồi, đám người cũng từ từ rời đi, Tô Mật dìu lão phu nhân, bên tai tiếng nói vẫn chưa dứt, như có như không.
Tô Mật vẫn im lặng cúi đầu.
Sau khi vào bên trong, sau hòn non bộ có mấy người hầu đang đợi, Tô Mật đỡ lão phu nhân lên kiệu mền rời đi, lại phát hiện có người tới gần, ngước mắt liền thấy một nha đầu áo vàng khuôn mặt tươi cười.
Khom người thi lễ.
“Nô tỳ Lưu Huỳnh, tham kiến cô nương.”
Tô Mật ngước mắt cười, Lưu Huỳnh bước lên trước dìu nàng, đỡ mấy vị phu nhân khác lên kiệu xong mới đỡ nàng đến một cái kiệu khác, vừa nhìn là biết kiểu kiệu làm riêng cho các cô nương.
Đây là nhà người khác, Tô Mật không dám nhiều lời cũng không dám nhìn đây đó, một mực cúi đầu nhìn dưới đất.
Mãi cho đến khi kiệu dừng bên đường, kiệu của các cô nương phía trước cũng đã đến, Lưu Huỳnh đỡ Tô Mật bước lên, Tô Mật ngẩng đầu liền thấy một cô nương, một thân thường xuân, cổ tay đeo một chiếc vòng bạch ngọc, trên cổ là chuỗi ngọc đỏ, khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng.
Thấy Tô Mật nhìn nàng, nhẹ cười, tự nhiên thi lễ.
Tô Mật cũng hồi lễ.
Tô Mật vào kiệu, lại đợi một lát, kiệu mới lắc lư chuyển động, lúc này đã vào đêm, ánh sáng le lói hắt vào. Tô Mật cũng không kéo rèm lên xem cảnh sắc, chỉ cúi đầu, mở đôi tay đang nắm chặt ra, bên trong là một tờ giấy.
Là Lưu Huỳnh vừa nãy nhét vào.
Tô Mật mở tờ giấy ra, đập vào mắt là hai chữ ngu xuẩn, Tô Mật căng cứng khóe miệng, vừa nhìn là biết đây là Kỷ Ninh viết, nét chữ rồng bay phượng múa. Nghĩ đến vẻ mặt tự phụ lúc chấp bút của hắn, Tô Mật lắc lắc đầu vứt hình ảnh đó khỏi tâm trí, mấy chữ đằng sau chính là, đừng tin lời của Kỷ Ngọc Thiền.
Kỷ Ngọc Thiền là ai?
Tô Mật nhìn một chút, lại cất giấy vào trong tay áo.
Tầm một khắc chung, kiệu hạ xuống, Tô Mật lại đợi, lập tức có vài người đến vén kiệu, ánh sáng chính sảnh truyền đến, trước cửa là các nha hoàn đứng một chỗ, Lưu Huỳnh cười đưa tay ra, Tô Mật mượn tay nàng bước xuống kiệu, Kỷ lão phu nhân đang đứng ở phía trước cười với nàng.
Tô Mật cười nhẹ, bước lên đỡ lấy tay lão phu nhân.
Lưu Huỳnh cũng đỡ lấy một tay khác của lão phu nhân.
Đoàn người tiến vào chính sảnh.
Kỷ lão phu nhân vừa bước vào đã kéo Tô Mật vào trong lòng ngực, Tô Mật nhìn bài trí trong chính sảnh, đều là những vật vừa cổ vừa quý, liền hiểu ngay đây chính là nơi ở của lão phu nhân, lại nghe tiếng nữ nhân nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu trực tiếp bảo vệ tiên nữ kia vào lòng, chính là muốn nói đó là ai, bảo chúng ta những kẻ phàm phu tục tử mở mắt ra mà xem.”
Tô Mật ngước mắt nhìn sang, là vị cô nương vừa nãy, nàng ta đứng đầu đám cô nương trẻ tuổi, là đại cô nương của phủ này sao?
Thấy Tô Mật nhìn nàng, nàng ta lại cười nhẹ, đôi mắt ánh vẻ ôn hòa.
Lời này khiến lão phu nhân rất vừa ý, ôm Tô Mật chặt hơn: “Tục danh của tiên nữ há để đám khỉ con các ngươi biết chắc?”
Đám người lại nháo lên một hồi, không ngừng khen Tô Mật khiến nàng đỏ bừng mặt. Kỷ lão phu nhân vỗ vỗ vai Tô Mật: “Được rồi, được rồi, da mặt con bé mỏng, đừng đùa nó nữa.”
Đợi đám đông im lặng lại, Kỷ lão phu nhân mới nói: “Đứa nhỏ này là con gái của Giang Chiết tổng đốc, ta về quê, trùng hợp gặp con bé đưa tổ mẫu đi ngao du Lan Giang, tổ mẫu của con bé và ta là bạn cũ, lần này trùng hợp gặp nhau, con bé khiến ta rất thích, đưa về nhà ở một thời gian.”
Giang Chiết tổng đốc, là quan nhị phẩm, địa vị không tồi.
Lời vừa nói ra, có vài người sắc mặt biến đổi, có vài người ý cười càng thâm thúy hơn, Kỷ lão phu nhân cũng không để ý bọn họ, chỉ nói với Tô Mật: “Đây là đại phu nhân.” Tô Mật đứng thẳng, thấy một người tầm bốn mươi tuổi, thân mang thường y tím, trên đầu là vàng ngọc vờn quanh, mặt mày có chút nghiêm nghị.
Khom người thi lễ.
“Tham kiến đại phu nhân.”
Đại phu nhân đỡ nàng đứng lên, nói: “Vốn không biết cô nương sẽ đến, nên chưa chuẩn bị lễ tiếp đón, cô nương đừng trách.” Tô Mật vốn không dám tiếp lời này, lại nói vài câu, Kỷ lão phu nhân lại nói: “Đây là nhị phu nhân.” Tô Mật lại ngước mắt nhìn, vị phu nhân này tầm trung niên, chỉ là y phục có chút đơn giản, giữa tóc cũng chỉ cài một cây trâm cũ, cổ tay đeo một chiếc vòng xanh nhàn nhạt, kém xa cả chiếc vòng của cô nương kia.
Khom người.
“Tham kiến nhị phu nhân.”
Người này còn nhiệt tình hơn đại phu nhân nhiều, Tô Mật vừa khom người nàng đã nghiêng người đến đỡ, hai mắt cong lên, cười tủm tỉm: “Ai da, là khuê nữ của Giang Chiết tổng đốc, thật là thiên kim quý nhân!”
Ai mà không biết vị kia chính là nhà giàu có nhất Giang Nam cơ chứ?
Nghĩ đến đây, nhị phu nhân càng cười tươi như hoa, kéo Tô Mật nói chuyện, Kỷ lão phu nhân nhìn không nổi nữa, chau mày lại, giới thiệu tam phu nhân cho Tô Mật. Tam phu nhân này tuổi có lẽ còn trẻ, mặt mày cũng có sức sống, đúng kiểu phong vận phu nhân, trang điểm cũng rất kiều diễm, nhan sắc vừa nồng vừa rực rỡ.
Tô Mật khom người.
“Tham kiến tam phu nhân.”
Tam phu nhân cũng tự mình đỡ nàng đứng lên, cười nói vài câu, Tô Mật đáp lại, chỉ là mày nhẹ chau lại, sao cứ cảm thấy ba vị phu nhân này mắt như đang soi mình vậy chứ?
Gặp qua ba vị phu nhân, lại gặp qua bốn vị tẩu tử trẻ tuổi, sau đó mới đến các cô nương chưa xuất giá, Tô Mật ngẩng đầu nhìn thấy cô gái dịu dàng xinh đẹp kia, nàng ta ở đầu hàng, Kỷ lão phu nhân nói: “Đây là cô nương nhà chúng ta, Kỷ Ngọc Thiền.” Kỷ Ngọc Thiền? Mâu mắt Tô Mật dừng lại một chút, sau đó mời hành bán lễ.
“Chào đại cô nương.”
Kỷ Ngọc Thiền cũng hành lại bán lễ: “Chào cô nương.” Lại nói: “Cô nương là khách từ xa đến, cứ xem như đây là nhà mình, có gì không vừa ý cứ nói với ta là được, không cần câu nệ.” Tô Mật cười gật đầu, Kỷ Ngọc Thiền cư nhiên thay lời lão phu nhân luôn, kéo cô nương một bên sang giới thiệu: “Đây là nhị muội muội của ta, Ngọc Ảnh.”
Kỷ Ngọc Ảnh rất xinh, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, khuôn mặt có chút suy nhược, xem ra là cô gái gan nhỏ. Nàng ta một mực cúi đầu xuất thần, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhẹ cười: “Chào Tô Mật cô nương.” Tô Mật cũng cười lại, chỉ là nhìn khuôn mặt nàng ta, có chút quen quen.
Kỷ Ngọc Thiền nói: “Tổ mẫu người xem, ta đã nói Tô Mật cô nương nhìn cứ quen quen, hóa ra là hơi giống giống nhị muội muội.”
Kỷ Ngọc Ảnh trời sinh nhát gan, không thích nói chuyện, lúc này bị Kỷ Ngọc Thiền gọi tên mới thấy khó xử, có chút xấu hổ, mím mím môi cúi mắt. Tô Mật nhìn liền hiểu, cô nương này không thích khoa trương, mà đại cô nương lại cầm lấy cánh tay của nàng, vô cùng thân thiết, một người cười, một người trốn.
Kỷ lão phu nhân nhẹ gật đầu: “Có chút giống.” Lại vội nói: “Kia là tam nha đầu, nó con nhỏ, con nhường nó một chút.” Cư nhiên không thèm nhìn lấy Kỷ Ngọc Thiền một cái, Tô mật cũng thuận mắt nhìn sang tam cô nương Kỷ Ngọc Uyển, nàng tầm mười tuổi, mặt còn mang vẻ non nớt, đôi mắt tròn xoe, vô cùng đáng yêu.
“Chào tam muội muội.”
Âm thanh lảnh lót của Kỷ Ngọc Uyển vang lên: “Chào Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ thật là xinh đẹp!”
Kỷ lão phu nhân nghe vậy rất vui, ôm Kỷ Ngọc Uyển vào lòng ngực, xoa xoa nó, người bên cạnh cũng trêu ghẹo một phen, Kỷ Ngọc Thiền cũng phụ họa theo, trên mắt không chút khác thường, chỉ là Kỷ Ngọc Ảnh đang bị nàng lôi kéo lại nhíu mày, Kỷ Ngọc Thiền kéo cổ tay Kỷ Ngọc Ảnh, nơi đó đã ửng đỏ.
Nói cười một hồi, Kỷ lão phu nhân nói: “Được rồi, dẫn Tô nha đầu xuống dưới tắm rửa, sau đó lại đưa nàng về dùng bữa tối.” Ninh ma ma đích thân lĩnh mệnh, Tô Mật thi lễ xong mới theo nàng ra ngoài, ai ngờ vừa ra cửa lại có một nha hoàn vén màn lên.
Thấy Tô Mật liền thi lễ, sau đó tiến lên vài bước, nói: “Lão phu nhân, đám nam nhân bên ngoài truyền lời vào, nói rằng hoàng thượng gửi tặng một chậu bách hợp.”
Tô Mật đứng cạnh cửa:………….
Lan! Cửu! Nhìn! Thấy! Mình! Rồi!
Kỷ lão phu nhân lướt qua khuôn mặt cứng đờ của Tô Mật, trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Đang yên đang lành, hoàng thượng sao lại tặng hoa, có gửi lời gì không?”
Nha hoàn kia nói: “Không hề, chỉ nói là hôm nay trùng hợp thấy lão phu nhân và lão thái gia về phủ, trên tay trùng hợp có hoa, liền gửi đến một chậu, mừng hai vị hồi kinh.”
Có mà mừng hai lão về kinh, rõ ràng là gửi cho Tô Mật thì có! Hàng năm ta đều về quê, năm nào cũng như năm nào, sao không thấy ngươi tặng hoa đi! Kỷ lão phu nhân mắng lại mắng, thấy Tô Mật hồn bay đến chín tầng mây, càng giận hơn, nghiến răng cười nói: “Đám nam nhân bên ngoài tự biết xử lý, ta biết rồi.”
Đi thì đi đi, còn quay về chọc vào đây làm cái gì!
Lan Cửu vô duyên vô cớ gửi một chậu hoa đến, đám nam nhân bên ngoài đều đang nghị luận, đám nữ nhân bên trong cũng vậy, Kỷ Ngọc Thiền mâu mắt hơi dừng một chút, nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu có biết hoàng thượng có ý gì không?”
Kỷ Ngọc Thiền cũng đã sắp mười sáu, mắt nhìn quá cao, đến giờ vẫn chưa chịu định thân, lão phu nhân tiến cử ai nàng ta cũng không chịu, lại có cả đại phu nhân ở bên kỳ kỳ quái quái, Kỷ lão phu nhân sớm đã không quan tâm đến hôn sự của nàng ta nữa rồi. Nghe lời này của nàng ta, lập tức ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngọc Thiền, Kỷ Ngọc Thiền hoảng hốt, rất nhanh lại mỉm cười như lúc đầu.
Đứa cháu này đúng là đã hết thuốc chữa rồi.
Mi mắt nâng lên, lành lạnh nói: “Chuyện của Thiên tử, bà lão sắp xuống mồ như ta biết cái gì chứ.”
Không quan tâm Kỷ Ngọc Thiền, chỉ nói: “Hoàng thượng chắc là bỗng dưng có hứng, các ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện này đến đây thôi, không được hỏi nữa.”
Lại nói: “Tổ mẫu của Tô nha đầu và ta năm đó quan hệ rất tốt, nha đầu này cũng sắp đến tuổi định thân rồi, tổ mẫu của con bé ở nhà đã thăm dò mấy mối cũng thấy không hợp ý, nhờ ta ở kinh thành lưu ý giúp, các ngươi đừng nói ra thân phận của con bé, có khách đến, cứ nói là gia nữ thân thích là được.”
Đám đông không ai không đáp, lão phu nhân nhìn sang tam phu nhân, trùng hợp, tam phu nhân cũng đang nhìn lão phu nhân.
Tam phu nhân chính là mẫu thân của Kỷ Ninh.
Vừa rồi nàng ta cũng đang nghĩ, lão phu nhân gặp nha đầu này ở Lan Giang, Ninh Nhi cũng ở đó, con gái của quan nhị phẩm a, gia thế cũng rất hợp, chỉ là không biết tính cách thế nào.
………………….
Ý của lão phu nhân Tô Mật đương nhiên không rõ, trong đầu đều là Lan Cửu, tiêu rồi tiêu rồi, hắn khẳng định đã thấy mình rồi, lúc đó hắn còn đang cầm chậu bách hợp! Hắn sớm đã biết rằng mình ở Kỷ gia? Vậy sao lại không đến cửa tìm? Bây giờ còn tặng hoa là ý gì?
Tô Mật nghĩ đến điên đầu, bước đến chỗ của mình tự lúc nào cũng không biết.
Trong phòng đã có bốn nha hoàn cùng hai ma ma, thấy Tô Mật đều đồng loạt thi lễ, Tô Mật khoát tay: “Đều đứng lên đi.” Bốn nha hoàn cùng hai ma ma, Ninh ma ma giới thiệu từng người một: “Đây là Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai, Trần ma ma, Triệu ma ma, đều là người của cô nương.”
Tô Mật gật đầu, đây chính là nha hoàn cùng ma ma mà lão phu nhân bố trí cho mình.
Sau khi giới thiệu xong, Trần ma ma tiến đến hầu nàng tắm rửa.
Vì còn phải dùng bữa, Tô Mật vội vàng tắm rửa sạch sẽ liền đi ra, đầu tóc còn ướt, liền thấy trên bàn là từng hộp quà, Xuân Lan nói: “Đây là quà gặp mặt của các phu nhân và tiểu thư trong phủ.”
Tô Mật gật đầu.
Xuân Lan hầu hạ Tô Mật trang điểm, Thu Cúc và Đông Mai chỉnh lại thường y cho nàng, tờ giấy tuột xuống, Thu Cúc cúi xuống nhặt lên, đang muốn đưa cho Tô Mật, gian ngoài truyền đến tiếng nha đầu đang nói chuyện, Thu Cúc nắm mảnh giấy trong tay, nhìn Đông Mai, Đông Mai mở rèm bước ra ngoài.
Một khắc sau mới quay về nói: “Là đại cô nương phái người mang đến chút ngân thán, nói là dù đang đầu hạ nhưng thấy cô nương thân thể yếu đuối, vẫn nên giữ ấm.”
Kỷ Ngọc Thiền?
Tô Mật còn đang nghĩ đến Kỷ Ngọc Thiền, Thu Cúc đã mang tờ giấy qua, Kỷ Ninh còn đích thân dặn mình cẩn thận với Kỷ Ngọc Thiền. Tô Mật nhớ đến lúc mới gặp nàng ta đến lúc vừa gửi ngân thán đến, trừ việc đối xử với nhị cô nương không thỏa lắm, thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà, cũng chẳng có gì.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng cũng tốt, chó mèo gì cũng thế cả thôi.
Tô Mật bỏ tờ giấy vào chậu than, rất nhanh đã biến mất trong lửa.
Sau khi trải qua chuyện Bùi gia, Tô Mật đối với bất cứ một đại tỷ tri âm nào cũng đều không có hảo cảm.