Hoàng thượng lại ghen tị

Chương 29


Đọc truyện Hoàng thượng lại ghen tị – Chương 29

Đêm khuya, Kỷ gia đang hỗn loạn bỗng bình yên trở lại. Đại phu đã bắt mạch xong, biết được nàng ấy là vì mấy ngày chưa ăn gì mới ngất đi, ngoại trừ sức khỏe có chút suy yếu thì không có gì đáng lo. Dù nghe xong Kỷ lão phu nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của nàng, vẫn là đỏ mắt.
Mắt lệ mơ hồ nhìn chăm chăm ngũ quan của Tô Mật, trong miệng lẩm bẩm nói: “Giống, quả là quá giống rồi, như là đúc cùng một khuôn với Tô Tinh Nguyệt vậy.”

Ninh ma ma vẫn hầu hạ Kỷ lão phu nhân, đương nhiên cũng biết người tên là Tô Tinh Nguyệt, tuy bên ngoài nói nàng ta là Vong quốc nữa, nhưng Ninh ma ma biết không phải như vậy, vị Tô Tinh Nguyệt kia và phu nhân nhà mình có tình nghĩa rất sâu, năm đó còn thiếu chút nữa đã kết nghĩa rồi. Ninh ma ma cũng theo lời Kỷ lão phu nhân nói, nghiêm chỉnh ngắm Tô Mật một phen.
Gật đầu.
Nhìn nhìn lại nói: “Chỉ là, khí chất này thì lại không giống.”
Tuy Tô Mật vẫn đang mê man, nhưng nàng ấy hẳn là tính tình mềm yếu, mặt mày cũng vô cùng nhẹ nhàng, mà Tô Tinh Nguyệt ấy, dù xinh đẹp nhưng lanh lợi, hai người hẳn có nét khác nhau. Ninh ma ma có thể nhìn ra, Kỷ lão phu nhân đương nhiên cũng nhìn ra.
Không khỏi nhớ lại năm đó, nhớ đến nàng ấy vui vẻ nhập cung, nghĩ đến lúc tiến cung gặp lại nàng, trong mắt nàng ẩn sâu vẻ mệt mỏi.
“Ta thà là mong con bé mềm yếu một chút!”
Nếu nàng mềm yếu hơn một chút, năm đó có lẽ sẽ không cố chấp vào cung, sau đó cũng sẽ không vì nam nhân đó mà bỏ mạng.
Lời không nói hết, Ninh ma ma cũng đủ hiểu rồi, chỉ vỗ vỗ đôi vai run lên của Kỷ lão phu nhân: “Đều đã là quá khứ rồi, đừng nghĩ nữa, bây giờ con của tiểu thư ở đây, người có thể bù đắp lại những tiếc nuối năm đó.”

Kỷ lão phu nhân rưng rưng gật đầu, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của Tô Mật, xem ra dù chỉ là mơ cũng không hề an ổn.
Cơn tức giận vừa nuốt xuống lại dâng lên.
Vừa khóc vừa mắng: “Ta năm đó bảo nó đưa đứa bé cho ta, nó không chịu, cứ buộc phải là nhà thường dân, nó cũng không nghĩ đến, con gái nó, dân chúng tầm thường sao có thể nuôi dưỡng tốt đây?”
Ninh ma ma lại dỗ dành, chờ Kỷ lão phu nhân tạm vơi nước mắt mới nói: “Tô tiểu thư cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi, một là sợ liên lụy đến chúng ta, hai là nô tỳ nghĩ, có lẽ nàng ấy sống trong cung quá mệt mỏi, nên mới muốn con gái mình được sống cuộc đời bình thường, tuy khó khăn một chút, nhưng lại đơn thuần.”

Kỷ lão phu nhân: “Nhà ai mà chẳng có phiền não, ai nói với nó những người dân thường thì sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc cả đời chứ?”
Kỷ lão phu nhân thật sự rất phiền não với chuyện này, nhưng cũng không muốn bàn luận thêm với Ninh ma ma nữa, chỉ nói: “Ngươi đi gọi lão gia đến.” Ninh ma ma gật đầu, chuyện này lão gia đương nhiên phải biết, vừa đi được hai bước, Kỷ lão phu nhân lại nói: “Đem cả ngọc bội của Tiểu Thất qua đây luôn.”
Ninh ma ma đáp, đợi một lát lão phu nhân không dặn dò gì thêm mới ra ngoài.
Sau khi Ninh ma ma rời đi, Kỷ lão phu nhân một mình ngồi bên giường canh Tô Mật, thấy mặt thanh mày tú của nàng, bao nhiêu cảm giác phức tạp trong lòng cũng chậm rãi rút đi, bỗng ngưng thần, nhớ tới một chuyện. Mấy ngày nay hoàng thượng khóa cả Lan Giang tìm một người sớm không còn là chuyện bí mật nữa, đừng nói Lan Châu thành, sợ là cả kinh thành cũng biết cả rồi.
Kỷ lão phu nhân bình tĩnh nhìn Tô Mật.
Người hoàng thượng tìm là con sao?
Tô Mật ngủ không an ổn chút nào, nàng rất sợ Bùi gia, sợ đến mức ngất đi, nhưng trong lòng vẫn run sợ không ngớt. Kỷ lão phu nhân nghe thấy nàng nói gì đó, âm thanh rất nhỏ, vội nghiêng người ghé tai nghe, nghe xong mi mắt nặng nề sụp xuống, đứng dậy nhíu mày nhìn Tô Mật.
Thanh âm của Tô Mật rất mơ hồ, cẩn thận nghe cũng nghe không rõ ý nàng, nhưng có hai chữ Kỷ lão phu nhân nghe rõ.
Lan Cửu.
Tục danh của Hoàng thượng.
Gọi thẳng tục danh của hoàng thượng, gọi tên hoàng thượng trong lúc ngủ, hiển nhiên, quan hệ của hai người không tầm thường. Kỷ lão phu nhân có thể khẳng định, người hoàng thượng đang gióng trống khua chiêng tìm mấy ngày nay, chính là nàng. Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài không ngừng, thanh âm già nua có chút mệt mỏi vang lên.
“Ngươi khổ sở đưa nàng vào nhà chúng ta, cuối cùng, nàng vẫn phải quay lại nhà đế vương.”
“….sao phải khổ vậy.”
……
Tô Mật cảm giác được ướt át trong miệng mình liền tỉnh dậy, nhận thấy có gì đó trong miệng mình, nhìn thấy Bùi Trạch, nhớ đến Bùi gia, nhớ đến bát thuốc tuyệt tự kia! Tô Mật lập tức nôn ra, không thể uống bất cứ cái gì của Bùi gia, không thể! Tô Mật đã mấy ngày không ăn không uống, là Kỷ lão phu nhân tự mình đút canh cho nàng.

Ai ngờ Tô Mật lại có phản ứng này.
Dọa Kỷ lão phu nhân một phen, đặt bát canh sang một bên, vỗ vỗ lưng Tô Mật: “Sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?” Thanh âm xa lạ vang lên, Tô Mật dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Kỷ lão phu nhân, ánh nến phủ lên khuôn mặt có chút già nua, mặt mũi phúc hậu, hẳn là một lão nhân gia hiền lành.
Tô Mật lập tức tránh khỏi tay bà, phòng bị nhìn Kỷ lão phu nhân.
Bùi Trạch lại giở trò gì nữa đây!
Tô Mật quá căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện căn phòng đã khác đi rồi, chỉ nhìn Kỷ lão phu nhân. Kỷ lão phu nhân bị nàng nhìn đến đỏ mắt, không phải là tức giận, mà là đau lòng. Đứa nhỏ này không biết đã phải trải qua những chuyện gì, ngất rồi vẫn không an ổn, tỉnh lại vẫn sợ đến thế này.
Cũng không giải thích gì, cầm đồ vật trên bàn qua.
Đặt dưới đáy mắt Tô Mật.
“Con nhận ra thứ này không?”
Tô Mật nhìn xuống, mắt đơ ra, đây không phải là ngọc bội nương để lại cho mình sao? Hoa văn ngọc triền chi long xanh trắng, Tô Mật cầm lấy nhìn kỹ hơn, xác định không khác gì với ngọc bội của mình, ngọc bội đó không phải bị Lan Cửu bóp nát rồi sap? Kỷ lão phu nhân nhìn ánh mắt nàng liền biết nàng đã nhận ra, nhẹ nhõm thở ra, Tô Tinh Nguyệt tốt xấu gì cũng đã nhắc với nàng về Kỷ gia.
“Đây là Kỷ gia, con an toàn rồi.”
Mặc kệ trước đó con gặp phải chuyện gì, bây giờ con an toàn rồi.
Tô Mật gắt gao nắm ngọc bội, chớp chớp mắt, sao mình lại đến được Kỷ gia, vậy Bùi Trạch, hắn đã đi đâu? Tô Mật không nói gì nhưng Kỷ lão phu nhân lại hiểu rõ hoài nghi của nàng, không che đậy gì, nói với nàng sự thật: “Có một nam tử che mặt mang con đến đây, sau đó hắn đi rồi, không nói câu gì.”
Nam tử che mặt?
Là Bùi Trạch sao? Sao hắn lại đưa mình đến Kỷ gia? Hơn nữa kiếp này mình chưa từng chọc đến hắn, sao cuối cùng lại bị hắn cứu? Lẽ nào hắn cũng trọng sinh? Ánh mắt đáng thương kia, hình như không giống. Mấy ngày chưa ăn, vừa tỉnh lại đã bị kinh sợ, Tô Mật cảm thấy não bức bối đến đau đớn.
Vội đưa tay nắm lấy ót mình.

Kỷ lão phu nhân vội kéo tay nàng lại, vừa thương vừa mắng: “Đang yên đang lành, con tự đánh mình làm gì!?” Tô Mật dừng lại, ngây ngốc nhìn Kỷ lão phu nhân, mặt nàng mang quở trách, thậm chí ngữ khí bực bội, nhưng Tô Mật không hề sợ, thậm chí cảm thấy có chút thân thiết, bởi vì đôi mắt này, đôi mắt này giống Đại thẩm thẩm vậy.
Lại nhìn thường y nàng mặc, tóc tai cũng tán loạn, nhưng ánh mắt trấn định, thể hiện khí chất trầm định của một gia tộc, Tô Mật gặp ít lão thái thái, Bùi lão phu nhân là một, nhưng Tô Mật khẳng định, Bùi lão phu nhân nếu đứng trước mặt lão phu nhân này, hẳn sẽ rất mờ nhạt.
Lại nhìn đồ bài trí trong phòng, đều được chế từ cây tử đàn, nhẹ nhàng mà tao nhã, lại có thể ngửi thấy mùi đàn hương lão nhân yêu thích, Bùi gia cũng có tài lực vậy, nhưng chỉ có phòng Bùi lão phu nhân mới được như thế này.
Tô Mật tin rồi.
“Kỷ lão phu nhân?”
Tô Mật cuối cùng cũng gọi người, Kỷ lão phu nhân vui vẻ đáp lại, Tô Mật xuống giường, kính lão phu nhân một lễ, chân thành nói: “Vừa nãy thất lễ rồi…”
Lời chưa nói hết Kỷ lão phu nhân đã đỡ nàng lên, kéo nàng ngồi lại giường, chỉ nói: ‘Ta và con mới gặp lần đầu, có phòng bị là tốt, có gì là thất lễ chứ.”
Tô Mật còn muốn nói, kết quả…
“Ục.”
Thanh âm phát ra từ bụng Tô Mật.
Tô Mật lập tức bưng kín bụng, hai tai đỏ ửng ngượng ngùng nhìn lão phu nhân. Kỷ lão phu nhân cũng bị thanh âm này làm đơ ra, sao đó mới cười cười, biết da mặt nàng mỏng, cũng không trêu nàng, chỉ mang bán súp đưa cho nàng, ôn nhu nói: “Con nhiều ngày rồi chưa ăn gì, bây giờ không thể vội hấp thu thức ăn, uống chút canh, chậm một chút.”
Tô Mật ngoan ngoãn nhận lấy, cúi đầu mím mím môi.
Kỷ lão phu nhân nhìn Tô Mật uống canh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của nàng, ánh nến phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt lại khiến người ta nhìn không rời mắt, khiến người ta ngứa ngáy tâm can. Nàng và Tô Tinh Nguyệt rốt cục lại không giống nhau, dù bề ngoài thì như đúc từ một khuôn.
Phải nói là, nàng còn hấp dẫn nam nhân hơn cả Tô Tinh Nguyệt.
Bất kể là nam nhân như thế nào, trong lòng luôn tồn tại một loại bá đạo, mà loại bá đạo như vậy, quyết định bọn họ sẽ thích những nữ nhân yêu mềm, nếu như nữ nhân này còn có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, vậy thì vừa gặp hẳn sẽ lưu luyến không quên. Chả trách hoàng thường lại tìm nàng đến vậy, hoàng thượng chính là mang trong mình loại bá đạo đó.
Kỷ lão phu nhân không gặp Lan Cửu nhiều, cũng chỉ dăm ba lần mà thôi.
Nhưng chỉ cần liếc mắt là biết đó là con người cường thế, dù là thiếu niên đế vương, dù là tuổi nhỏ đăng cơ. Cũng chỉ có đám quan lại bị quyền thế làm mờ mắt mới cho rằng ấu chúa còn chưa trưởng thành, không biết chân long sớm đã bay lượn tận chân trời, không ngừng bày trò, đương nhiên phải trả giá rồi.
Miệng nhỏ từng chút một uống hết bát canh, dù chưa thỏa mãn, nhưng cơn đói cũng đã hòa hoãn đôi chút, không còn khó chụy nữa rồi. Ngẩng đầu cảm ơn lão phu nhân, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt lão phu nhân nghiêm túc. Tô Mật hơi chau mày, kinh ngạc nhìn lão phu nhân. Thấy Tô Mật đã uống xong canh, Kỷ lão phu nhân cũng bắt đầu chính sự.

Vẫn là không chút giấu diếm, nói hết tất cả những việc Lan Cửu đã làm trong mấy ngày nay.
Tô Mật: …..
Hoàn toàn sợ ngây người rồi!
Khóa cả sông lại tìm người, Tô Mật thật sự không nghĩ Lan Cửu sẽ làm đến thế này! Nghe lão phu nhân nói quan binh vẫn ngày đêm không ngừng tìm mình, vội vã đứng dậy, rất nhanh nói: “Người có thể mang con đến gặp hắn không?”
Kỷ lão phu nhân: “Con thật sự muốn gặp người sao?”
Tô Mật không hiểu, đây là chuyện mình muốn gặp hay không gặp sao?
“Bên ngoài có nhiều người tìm con đến vậy, hao tốn cả sức người lẫn tài sản, con không sao, phải chặn Lan Cửu lại gấp!”
Kỷ lão phu nhân kéo cổ tay Tô Mật lại, lực không nặng, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, nhìn vào mắt nàng, nói: “Hắn là thiên tử, chỉ chừng ấy việc không đáng gì với hắn. Ta hiện tại hỏi chính là con, không hỏi bên ngoài thế nào, là chính con, con muốn đi gặp hắn sao?”
“Không liên quan đến những người khác, là lựa chọn của chính con.”
“Lựa chọn của chính con?”
Tô Mật mờ hồ lặp lại một lần nữa.
Tô Mật chưa từng tự mình lựa chọn cái gì, từ lúc rời Xuân Hà thôn. Bùi Trạch, Lan Triệt, Lan Cửu đều là kiểu bá đạo, cường thế, không chấp nhận phản bác, Tô Mật đã quen thói thuận theo, quen người ta nói gì làm đó.
Khi ngươi kém người khác, ngươi còn muốn phản kích, nhưng lại không có khả năng, chỉ có thể thuận theo, chỉ có thể nghe lời.
Kỷ lão phu nhân thấy đáy mắt nàng mờ mịt, trong lòng hít một hơi, quả nhiên.
Đứa nhỏ này là người mềm yếu, hoàng thượng là người bá đạo, hẳn là nàng đều luôn nghe hoàng thượng.
Nhìn vào mắt Tô Mật, thoải mái lại nghiêm túc nói:
“Đây là Kỷ gia, con có thể lựa chọn, bất kể là con chọn gì, Kỷ gia đều có thể bảo vệ con bình yên vô sự.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.