Đọc truyện Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta – Chương 27: Con của nàng và Hoàng Thượng
Thần sắc hắn ôn nhu cười cười, “Quả Quả, ta đây về sau mỗi ngày đều đút ngươi ăn đồ ngọt.”
“…”
“Không có về sau.”
Tthanh âm lạnh buốt của Thụy vương gia vang lên, “Ngữ nhi nàng vì cãi nhau với ta, lén lút chạy đến đây, trong khoảng thời gian này đã khiến quý quốc thêm phiền toái.”
“Nhưng nàng đã sớm ở chung với phụ hoàng!”
Thanh âm có chút tính trẻ con đột nhiên xông ra.
Tiểu Dật?
Quý Ngữ Hàm ai oán nhìn thằng nhóc chạy về hướng lầu hai.
Hu hu, bụng đen, ta bị ngươi làm hại thật thảm!
Tiểu Dật hôm nay không giống bình thường kêu nàng là “thức ăn tỷ tỷ”, trực tiếp chạy đến lầu hai, vọt tới trước mặt Thụy vương gia.
“Nàng cùng phụ hoàng cãi nhau liền rời cung trốn đi, mấy năm nay vẫn không trở về, thì ra là ở bên cạnh ngài.”
Bạn khối băng không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng nhóc nghịch ngợm, thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ, “Tiểu tử kia đừng nói bậy.”
“Con không có nói bậy mà!”
Tiểu Dật ủy khuất nâng cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, “Ngài nói oan cho con.”
“…” Quý Ngữ Hàm rơi lệ, Tiểu Dật, ngươi rất biết diễn !
Tiểu Dật “Cố nén” không khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đều nghẹn đỏ, “Nàng cùng phụ hoàng đã thành thân thật nhiều năm, ngay cả cục cưng đều có, ta mới không nói bậy đâu!”
“…” Trước mắt Quý Ngữ Hàm đen lại.
Hu hu… Tiểu Dật, không định hủy thanh danh nàng như vậy chứ…
Thanh âm lạnh buốt không thay đổi, “Không nghe nói Đoan Mộc huynh có con nối dòng.”
“Sao lại không có…”
Chuyển chuyển, Tiểu Dật vẫn “Cố nén” nước mắt “Phách” đến rơi xuống một giọt.
Sau đó nước mắt liền càng không thể cứu vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bị nước mắt loang lổ che kín, cực kỳ đáng thương.
“Rõ ràng có, chính là con mà… Hu hu…”
Tiểu Dật khóc lớn nhào vào trong lòng Đoan Mộc Ly, chỉ lộ ra con mắt, nhìn Quý Ngữ Hàm.
“Hu hu… Nương, nương thật sự không nhận Tiểu Dật sao…”
“…” Trước mắt một trận trăng sao bay loạn, Quý Ngữ Hàm muốn ngất đi, nhưng không thể nào ngất được,
Hu hu, nàng thật đáng thương, thật đáng thương mà, lại đây đập nàng ngất xỉu đi!
Tiểu Dật dựa vào trong lòng Đoan Mộc Ly từ trong tay áo đem ra một viên đường, nhét vào miệng, mắt cong hiện ý cười, nhưng miệng tiếp theo lại phát ra tiếng khóc lớn vừa ủy khuất lại đáng thương, “Hu hu…”
Thụy vương gia chỉ có thể nhìn Tiểu Dật đưa lưng về phía hắn nhích tới nhích lui, còn tưởng rằng tên nhóc đó đang khóc tức tưởi đến run rẩy hết cả bờ vai…….
Nhưng một màn này đối với Quý Ngữ Hàm đang bay bên cạnh Tiểu Dật nhìn thấy rất rõ ràng, Tiểu Dật còn nháy mắt mấy cái cùng nàng chào hỏi.
Ô…
Quý Ngữ Hàm nháy mắt liền cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình đã bị kích thích quá độ, giống như có hàng ngàn mũi kim ghim vào tim mình thành n cái lỗ, giống như cái rỗ thưa vậy.
Nàng nhận thua… Hu hu, một lớn một nhỏ này là tổ hợp vô địch.
Bạn Khối băng bị lừa, không nói lời gì, chỉ dùng thần sắc kỳ quái liếc mắt nhìn Quý Ngữ Hàm một cái.
“Dỗ” Bé nhóc ở trong lòng, Đoan Mộc Ly không xem nhẹ ánh mắt của hắn.
Xem ra về sau hắn phải đem tiểu nha đầu không thành thật như vậy trông cẩn thận mới được.
Ôm Tiểu Dật đứng lên, Đoan Mộc Ly cười cười, “Cáo từ trước, Thụy vương gia mời tự nhiên.”
Nói xong vung tay lên, đem Quý Ngữ Hàm kéo vào trong lòng mình, mang theo một lớn một nhỏ, “Cả nhà đoàn tụ” đi.
Người ta ngay cả đứa nhỏ cũng đều có, hắn cũng không thể ép buộc đi cướp người trở lại ——
Ít nhất không thể lộ liễu trắng trợn mà cướp như vậy được.
Thụy vương gia không ngăn cản nữa, mặc cho bọn họ rời đi.
Quý Ngữ Hàm thực hy vọng chính mình lập tức ngất xỉu đi.
Đương nhiên nàng càng hy vọng Đoan Mộc Ly có thể ngất xỉu theo.
Đáng tiếc hai nguyện vọng này đều không thực hiện được, bọn họ một đường khỏe mạnh an khang trở về tẩm cung.
Một bước tiến vào tẩm cung, Tiểu Dật “Khóc” dọc đường thay đổi sắc mặt, cười hì hì.
“Phụ hoàng, Thức ăn tỷ tỷ, con đi về ngủ trước, ngày mai gặp!”
Quý Ngữ Hàm nhìn bóng dáng Tiểu Dật như “Công thành lui thân” rơi lệ.
Làm sao còn có ngày mai a!
Tiểu Dật, ngươi thật không thể hiểu phụ hoàng ngươi mà, đêm nay hắn sẽ đem ta vào nồi, nấu nấu xào xào !
Hu hu…
Chờ bên trong tẩm cung chỉ còn lại có hai người bọn họ, Đoan Mộc Ly vén tay áo, ôn nhu vỗ vỗ đầu Quý Ngữ Hàm.
“Tiểu Quả Quả, sao lại đem mình làm bẩn như vậy? Đến đây, ta giúp ngươi tắm rửa.”
“Không cần!”
Quý Ngữ Hàm lập tức lui về phía sau, tránh đi vuốt sắc lang của hắn, “Ta thích như vậy!”
“Vẫn là hồng phấn nhìn ăn ngon hơn. ” Đoan Mộc Ly cười đem nàng bắt trở về, “Ngoan, rửa cho tốt rồi thị tẩm.”