Đọc truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch! – Chương 9: 4G
Edit + Beta: Như Heo.
Chương 9: 4G.
Sau khi kết thúc buổi học tối, cô Cố cùng bảo vệ ký túc xá giúp hai người bọn họ thu dọn đồ đạc. Bởi vì mười giờ ký túc xá sẽ ngắt điện cho nên phải thanh thủ thời gian càng nhanh càng tốt.
Tiền Gia Huy mặt buồn rười rượi kéo hành lý đi đến phòng 531, Tống Tiêu thì đi theo dì túc quản đến phòng 520.
“Được rồi đây là chìa khóa phòng dì lấy ở chỗ Tiền Gia Huy, cháu mau vào đi, sắp tắt đèn rồi đó, có đồ đạc gì thì để mai rồi dọn.” Dì túc quản lãi nhãi dong dài khiến đầu Tống Tiêu ong ong cả lên, nhanh chóng nói cảm ơn rồi lách mình vào phòng.
Bố cục sắp xếp phòng ngủ nam đại khái đều giống nhau, hai cái giường hình dạng khác biệt, một cái cao, một cái hơi thấp hơn một chút, chính giữa đặt một chiếc tủ đầu giường, bên cạnh là hai cái bàn học đặt song song, một giá sách, một bàn ăn nhỏ, tủ quần áo, còn có nhà vệ sinh…
Không biết có phải do ảo giác hay không, Tống Tiêu cảm thấy gian phòng này lớn hơn một chút so với những căn phòng khác.
Bạn cùng phòng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường cao, mặc áo t-shirt rộng thùng thình với quần đùi tứ giác, cặp chân thon dài thẳng tắp một cái dũi thẳng, một cái co lại, trên tay cầm máy chơi game, vẻ mặt nghiêm túc ngồi chơi trò xếp hình.
Bất giác Tống Tiêu cảm thấy thứ hắn đang cầm trên tay không phải máy chơi game mà là tấu chương.
“Sao lại là cậu?” Sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, bạn cùng phòng mới của y không ngờ lại là hoàng thượng!
Ngu Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Cậu còn mười phút.”
Tống Tiêu nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là mười giờ kém mười, mà giường của mình vẫn còn chưa trãi xong! Thở dài một hơi, cũng may đồ đạc không nhiều lắm, trước hết trãi ra giường, lấy ba bộ đồng phục, vài món đồ lót treo vào tủ quần áo trước đã.
Hai người dùng chung một tủ quần áo, quần áo Ngu Đường vắt bên trái, của Tống Tiêu treo bên phải.
“Cạch!” Vừa mới khép cửa tủ lại, toàn bộ căn phòng đã chìm vào bóng tối. Tống Tiêu ngơ ngác vài giây mới thích ứng được với bóng tối đột ngột như vậy, đang tính xoay người, bỗng nhiên cảm giác được có người tới gần. Lông tơ sau lưng Tống Tiêu căng thẳng dựng đứng cả lên.
“Cậu…” Một cánh tay ấm áp chống trên ngăn tủ, đem Tống Tiêu vậy lại ở giữa cánh tay và cửa tủ, khiến y không thể xoay người. Người nọ càng áp sát hơn, hơi thở mang theo mùi hương bạc hà khoang khoái phả vào bên tai Tống Tiêu, tâm chợt nhảy lên một nhịp.
“Cạch” một tiếng, Ngu Đường ấn mở công tắc trên đỉnh đầu, căn phòng lại sáng trưng.
“…” Tống Tiêu không khỏi co rút khoé miệng, nhìn tên kia mặt không đổi sắc quay về giường, đồng thời rút một quyển sách ra lật xem. Bật đèn mà cũng không chịu nói trước cho người ta một tiếng!
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Ngu Đường nhìn quyển sách trên tay, đọc đi đọc lại mấy lần mà cũng không vô được chữ nào, giương mắt lên lập tức phát hiện Tống Tiêu ướt sũng đi ra, một bên chà tóc, một bên nghiên cứu cái đèn khẩn cấp kia: “Cái này tắt thế nào?”
Áo sơ mi trắng dính vào thân thể, lộ ra màu sắc da thịt. Yết hầu Ngu Đường trượt lên trượt xuống một cái, đem quyển sách trong tay ném qua một bên, một tay gối sau đầu, nhìn Tống Tiêu nhón chân sờ soạng bóng đèn, hỏi “Trước đây học ở đaau?”
“Trường Thập Thất.” Tống Tiêu đụng đến công tắc, tắt đèn rồi bò lên giường, thoải mái duỗi thẳng tứ chi. Ngày hôm nay thật rối loạn, cuối cùng cũng có thể an nhàn một lúc rồi.
“Vậy nhà cậu ở trung tâm thành phố?” Ngu Đường đưa tay vén bức màn, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy người nằm trên giường đối diện.
“Ờm…” Tới nơi này một tháng rồi mà Tống Tiêu vẫn chưa ra khỏi cửa, cũng không rõ mình ở khu nào, đafnh phải trả lời qua loa, “Phải rồi, cậu có biết bốn tên tóc vàng trong nhà ăn hôm nay là ai không?”
“Bốn tên đần mà thôi, không cần ý.” Ngu Đường cười nhạo một tiếng.
Tống Tiêu nghe giọng nói trầm thấp êm tai của đối phương, không hiểu sao cảm thấy yên tâm, muốn cùng hắn nói nhiều thêm chút nữa. Đột nhiên đi đến một cái thời không xa lạ, tuy rằng ban ngày có thể tỏ ra thản nhiên, nhưng đến buổi tối lại không nhịn được cảm thấy thê lương. Hiện giờ gặp được chuyển thế của hoàng thượng, thật giống như lên núi tìm bảo, thế nhưng vừa mới lên núi đã thấy được bảo vật cần tìm, không cần phải đi qua núi đao biển lửa nữa.
Đáng lý ra còn muốn hỏi thêm tình huống hiện tại của Ngu Đường, muốn hỏi nhà hắn ở đâu, trong nhà có ai, song còn chưa kịp lên tiếng, Tống Tiêu đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng im lặng một lúc, “Cậu…” Ngu Đường mở miệng, còn muốn hỏi thêm điều gì đó, chợt nghe thấy một trận tiếng ngáy nho nhỏ. Ngu Đường đứng dậy đi đến bên giường Tống Tiêu, chậm rãi vươn tay, từng chút từng chút một tiếp cận gương mặt trắng nõn của người nào đó.
Lông mi Tống Tiêu hơi run run, Ngu Đường lật đật rụt tay về.
Lẳng lặng đứng bên giường một lúc lâu, Ngu Đường nhắm mắt xoay người trở lại giường mình, kéo màn che lại.
Giường của Ngu Đường trên đỉnh đầu có một cái khe trượt, tùy tay kéo một cái, bức màn lập tức bao vây lại, không để cho ánh sáng bên trong lọt ra ngoài. Mở bóng đèn đầu giường, lấy ra một quyển sách thật dày, chính giữa còn kẹp một chiếc chặn giấy.
Đây là bản gốc bằng tiếng Anh, chặn sách được làm bằng một loại giấy dai cổ xưa, trên mặt dùng bút lông viết một câu thơ với nét bút mạnh mẽ hữu lực “Người xưa không biết đã nơi nào, đào hoa như trước cười xuân phong.”
…
“Reng– reng reng–” Năm giờ năm mươi phút sáng, phát thanh vườn trường bắt đầu vang lên. Tống Tiêu mơ mơ màng màng đứng dậy, dụi dụi mắt, đi vô phòng tắm rửa mặt đánh răng, thu dọn đồ đạc xong xui đi ra thì phát hiện bạn cùng phòng vẫn còn đang vùi đầu ngủ nướng.
“Ngu Đường, dậy mau,” Tống Tiêu đẩy đẩy gia hỏa trên giường, không phản ứng, Tống Tiêu hết cách đành phải ngồi xuống mép giường, lay lay lay… “Mau dậy chạy thể dục.” Đêm qua chủ nhiệm có dặn dò buổi chạy thể dục buổi sáng không được phép đến trễ.
“Aiz, ồn ào muốn chết!” Ngu Đường giơ tay chuẩn bị đánh người, vừa lúc hé mắt thấy được mặt Tống Tiêu, cánh tay giơ lên lập tức đình chỉ giữa không trung.
“Mau đứng lên!” Tống Tiêu dùng ngón tay chọt chọt bản mặt không tình nguyện của đối phương, nhịn không được nhếch môi cười khẽ.
Ngu Đường ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn cặp mắt cười cong cong, nhịn không được cũng cong cong ánh mắt.
…
Tất cả học sinh đều mặc đồng phục thể thao màu đen, bốn người mặc đồ thể thao màu vàng kim phá lệ bắt mắt.
Áo khoác màu vàng kim, quần dài màu vàng kim, cộng thêm một đôi giày thể thao cũng vàng kim nốt, trong ánh nắng ban mai đầu thu lòe loè chiếu sáng.
“Oa, nhìn 4G kìa, quả thực rất giống nha.” Hoa tỷ vừa chạy vừa hét chói tai.
Tống Tiêu nhìn bốn “đống vàng khè” phía trước, cảm thấy có chút chói mắt, vội vàng chuyển tầm nhìn trở lại trên người Ngu Đường đang dẫn đầu. Bốn người này là ai, tối qua Tống Tiêu đã nghĩ ra rồi, chính là bốn tên tóc vàng đánh y trong trí nhớ.
“4G, 4G!” Một nữ sinh khác cũng hét lên, làm cho bốn người kia đồng loạt quay đầu lại, người cao nhất trong nhóm quay lại hơi gật đầu với cô nàng, ba người còn lại lạnh lùng vẫy tay.
…
“4G là cái gì?” Tống Tiêu hỏi Tiền Gia Huy đang chạy bên cạnh, vẻ mặt của hắn cũng mờ mịt, đành ngoắc ngoắc Hoa tỷ tới hỏi.
“Nhóm này mà cũng không biết hử?” Chị Hoa bày ra dáng vẻ cao nhân đắc đạo, “Bốn cây cỏ của trường Thánh Mông, chính là 4 Grass, gọi tắt là 4G đó!”
==========
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: “4G dùng để làm gì?”
Ngư Đường: “Lên mạng nhanh, xem video không bị lag, lưu lượng lớn lớn lớn…”
Bốn cây cỏ: “Đây là thời đại của 4G, trung học Thánh Mông là thiên hạ của 4G chúng ta.”
Ngư Đường: “Một lũ trẻ trâu, ta có wifi rồi, cần gì các ngươi.”
[Heo: 4G cái giống gì, tui thấy giống bốn thằng khùng thì có =.=]