Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 113


Đọc truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch! – Chương 113

Tống Tiêu mặt lạnh xuống, không nói lời nào.

Bình thường, lấy hai người bọn họ ra rồi ghép vào cùng một chỗ còn chưa tính, ấy thế mà, lần này tổ tuyên truyền còn có kế hoạch đem hai người bọn họ đi chụp một bức ảnh quá sức ám muội kia, chắc chắn là không được. Chuyện của Ngu gia còn chưa có giải quyết xong, Tống Tiêu không thể để cho Ngu Đường Lâm vào khốn cảnh như thế này thêm được.

Ngu Đường nhìn hai bộ diễn phục bên kia mắt sáng rực lên, vô cùng khôn khéo mà không nói lời nào, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu.

Cậu bạn trẻ trong tổ tuyên truyền kia mặt đỏ bừng lên, không khí lúc này vô cùng xấu hổ, quayđầu lại nhìn các đồng nghiệp của mình, ai nấy đều đang nhìn trời nhìn đất làm ra bộ dạng chẳng biết cái gì cả! Nhất thời hối hận đến tột cùng.

“Khụ khụ… tất cả làm sao lại thất thần hết thế kia?” đạo diễn vội ho một tiếng, cầm kịch bản trong tay hét lớn. “Mau đi làm việc của mình đi!”

Nhân viên chỉ đạo ánh sáng nhanh chóng đem ngọn đèn đang dọi thẳng từ mông Mộ Thần dịch đi, quay nhanh chóng nhặt máy quay lên, tiếp tục di chuyển.

“Ý tưởng này tuy rất tốt… nhưng hiện tại chưa thích hợp.” Tống Tiêu trầm mặc một lúc quay qua nói với cậu bạn trẻ. Vốn đã chuẩn bị đủ lời lẽ để mắng cho tên kia một trận, nhưng khi ngẩng đầu lên lại gặp ngay một vẻ mặt cảm kích đang nhìn mình… “Là… là chúng tôi không biết cao thấp. Cảm ơn Tống tổng!” nói xong liền nhanh như chớp và chạy.

Trên mạng, mọi người đa phần đều ủng hộ bọn họ ở cùng một chỗ nhưng đa phần cũng chỉ là nói giỡn, hình tượng bọn họ trước giờ đều là các giám đốc cao lãnh, đột nhiên cứ như vậy mà làm, thực ra cũng quá sức đột ngột. Công việc cuat tổ tuyên truyền gần đây rất thuận buồm xuôi gió cho nên cứ thế mà quên đi.

Ngu Đường có chút tiếc nuối mà chậc chậc lưỡi, thừa dịp tất cả mọi người đang vội vàng, không ai chú ý đến bọn họ, lặng lẽ ở trên mu tay của Tống Tiêu một phen sờ sờ: “Ta thì không có vấn đề gì…”

Tống Tiêu liếc xéo tên kia, cúi mắt nhìn xuống thấy có một bàn tay ấm áp đang sờ sờ trên mu tay của mình. “Quần áo kết hôn không thể cứ tùy tiện mà mặc.”

Làm nên bộ quần áo kia là cả một quá trình nghiên cứu lễ phục của Đại Ngu vô cùng tỉ mỉ, mà Tống Tiêu cũng tự mình giám sát. Tuy rằng cái đó trên còn kém xa vạn dặm, nhưng về cơ bản thì kiểu dáng so với bộ lúc hai người thành thân vẫn có nét tương đồng.


Ngu đường sửng sốt một chút, chậm rãi nắm chặt tay Tống Tiêu.

Quá trình quay phim và Tuyên truyền của《Cảnh Hoàng Thịnh Thế》vẫn luôn thực thuận lợi, đến mùa xuân đầu năm sau là có thể thành công làm lễ cơ khô thẻ tre được rồi. Đoàn làm phim tổ chức tiệc khánh công Tống Tiêu cũng có mặt trong đó. Bộ phim này kỳ thật cậu đã bỏ ra tâm huyết rất nhiều, người khác cho rằng cậu vì rất nhiều lý do, duy chỉ có Tống Tiêu mới tự mình biết cậu là làm vì ai.

Náo Loạn suốt cả ngày cho đến đêm khuya, tất cả mọi người không ai trở về thành phố, ở luôn tại khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Lúc Ngu Đường đi đến nơi, Tống Tiêu đang đứng ở ban công nhìn cảnh đêm, điện ảnh và truyền hình của thành phố đến giờ đèn vẫn sáng trưng, rất nhiều đoàn phim còn đang ở đó cố gắng quay cho xong.

“Lần làm làm việc thực không dễ dàng a..” Ngu Đường từ phía sau ôm lấy Tống Tiêu đem cằm gác lên vai cậu.

“Sao người lại đến đây?” Tổng Tiêu nghiêng đầu cùng người kia cọ cọ mặt.

“Đêm nay là lễ khánh công, ta nghĩ khanh sẽ phải uống rất nhiều.” Ngu Đường nhỏ giọng lầu bầu.

Tống Tiêu nhịn không được cười, đưa tay ra cùi chỏ người kia một cái, người này là muốn thừa dịp mình uống nhiều để chiếm lấy tiện nghi đây mà. Biết được thế nên cũng không uống nhiều, không thể để cho người kia có cơ hội, người này đang suy nghĩ gì đâu không à…

Ngu Đường chuẩn xác bắt lấy khuỷu tay, đem người kia ôm vào trong ngực: “Hừ… trẫm có chuyện muốn nói với khanh.”

Tống Tiêu nháy mất mấy cái, quay đầu nhìn. Biểu tình hôm nay của hoàng đế bệ hạ trong đêm tối thật nhìn không rõ, nhưng có thể cảm giác được người kia hiện tại thực sự nghiêm túc.

Đột nhiên phía dưới lầu “bùm… bùm” một tiếng. Pháo hoa trong nháy mắt bắn lên sáng rực cả không trung, trong màn đêm bày ra những hình thù đẹp mắt, ngay sau đó, một quả lại thêm một quả pháo hoa bắn lên bầu trời, bày ra bày ra một hình trái tim vô cùng lộng lẫy.


Mọi người trong đoàn làm phim ai nấy đều rủ nhau chạy ra xem pháo hoa. Nhân viên chiếu sáng bật một ngọn đèn chiếu đến một bãi đất trống dưới lầu, đó là nơi mà Kiều Tô và Mộ Thần mặc diễn phục cùng nhau đi dưới ánh đèn.

Tống Tiêu kinh ngạc, vừa rồi hai tên diễn viên chính kia rõ ràng uống rất nhiều cơ mà? Thế nào mà giờ đây lại mặc cổ trang chỉnh tề, miệng lưu loát mà đọc nên lời kịch, cơ mà lời kịch kia… không phải nằm trong 《Cảnh Hoàng Thịnh Thế》thì phải? Nghe có chút quen tai

Mộ Thần: Quân Trúc, gả cho trẫm đi, trẫm hứa sẽ chỉ sủng ái một mình khanh.

Kiều Tô: Thần là muốn trở thành một thiên cổ đại danh thần, sự sủng ái kia dùng để làm gì cơ chứ”

Mộ Thần: trẫm hứa sẽ vì khanh mà làm cho giang sơn thịnh thế.

Kiều Tô: Được…

Tống Tiêu xem hai người diễn viên kia đang diễn vô cùng hưng phấn, nhìn nhìn một chút lời thoại buồn nôn này chính là trong 《 Nguyệt Hạ Tiêu Đường》đi…

Ngu Đường đem Tống Tiêu mặt đang ngốc lơ, kéo qua, từ trong túi áo ngực lấy ra một chiếc nhẫn, trực tiếp đeo lên tay người kia thanh âm lãnh ngạnh mà nói: “Trẫm đã nghĩ rất nhiều. Hiện tại vẫn là lên cùng với khanh thành than, vừa vặn trong công ty thời gian này công việc không nhiều, chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký.”

Tống Tiêu trố mắt một lúc lâu, nhìn chiếc nhẫn trên tay, đó là một cái nhẫn bằng bạch kim, dành cho nam, kiểu cách đơn giản, bên cạnh có đính thêm vài khối kim cương. Hoàng thượng… đây là đang cầu hôn với mình sao?

Mọi người trong đoàn làm phim đi theo đang rất ồn ào, lớn tiếng cùng hô: “Ở cùng nhau… ở cùng nhau…” cũng không biết là đang nói hai diễn viên kia, hay là đang nói hai người bọn họ.


Nào có ai lại cầu hôn như vậy cơ chứ? Kiếp trước trong đầu, thời điểm này cũng có đủ loại gào thét, ánh mắt Tống Tiêu có chút đỏ đỏ, cắn răng mà gần lên từng chữ: “Người làm sao mà lúc nào cũng vậy cơ chứ? Làm bất kể việc gì cũng đều không thương lượng với thần, việc gì cũng trực tiếp liền quyết định, cũng không hỏi phần có nguyện ý hay không?” Nếu không phải đời trước cậu cũng thích Ngu Cẩm Đường thì quả thật cuộc đời quá thảm đi.

Ngu Đường nhìn đến cái bộ dạng này nhất thời có chút kích động, chân tay cà cuống hết lên mà nhìn Tống Tiêu, cẩn thận hỏi khẽ: “Vậy… vậy khanh có đồng ý cùng ta thành thân không?”

Tổng Tiêu trừng mắt nhìn lại, hung tợn mà nói…. “Đồng ý.”

Ngu Đường trố mắt một lúc lâu, lộ ra một vẻ mặt ngốc ngốc hề hề, ngây ngốc cười: “Hắc… hắc…”

“Phụt…” Tống Tiêu nhìn thấy người kia như vậy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Ngày hôm sau lúc Tống Tiêu mở mắt ra thì đã thấy ám vệ ngồi xổm bên giường, trên tay cầm một bộ cổ trang màu đỏ tươi thắm, chính là cái trường vào mặc trong lễ thành thân trước kia trước kia. Nhưng rõ ràng không phải là diễn phục của đoàn làm phim, mà là một bộ bằng tơ lụa thật.

Nhìn sang bên cạnh, Hoàng Đế thích ngủ nướng của mình như thế nào hôm nay đã không còn ở trên giường.

Thời tiết hôm nay ai thật đẹp, điện ảnh và truyền hình cảnh sắc thật hợp với lòng người. Hai bên bờ sông liễu xanh buông rủ, cầu hình bắc qua song, bốn phía hoa đào nở thắm. Tống Tiêu mặc bộ quần áo đỏ chậm rãi tiến đến bên bờ song, người đứng chờ trên bậc đá cẩm thạch, mặc trường bào kia chính là Ngu Đường đang lẳng lặng mà nhìn xuống.

Nhìn thấy bộ tóc dài hóa trang kia, trong nháy mắt tổng Tiêu cho rằng mình đã trở về Đại Ngu nghìn năm trước.

Hoàng thượng đang đứng ở phía trên tám mươi mốt bậc thang ngọc trong tay đang cầm một cái hộp màu đỏ, cậu từng bước từng bước đi lên, bậc Đế Vương trẻ tuổi tuấn mỹ, trước giờ nói năng luôn thận trọng lại ở lúc mà cậu bước lên bậc thang đầu tiên, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

Từng khớp xương rõ ràng trên bàn tay đã ra đến trước mặt cậu. Há miệng thở dốc lại vội vàng đến mức quên mất lý do thoái thác.

Tống Tiêu đã bước lên đến bậc trên cùng đem tay mình đặt vào trong tay Ngu Đường đang dơ ra: “Hoàng thượng… người còn nhớ rõ những lời muốn nói không?” Ngu Đường nghĩ nghĩ, vẫn là đã quên, liền thuận miệng bịa chuyện: “Hôm nay tốt ngày, chúng ta chụp ảnh kết hôn đi!”

Tống Tiêu nhịn không được, cười rộ lên.


Đoàn làm phim, mọi người ai nấy đều đã đi rồi, chỉ còn lại hai diễn viên chính cùng nhân viên trang điểm, nhân viên chiếu sáng và đạo diễn.

Mộ Thần chậm rãi đi tới: “Đạo diễn, kịch bản Ngu tổng tối hôm qua đưa cho, diễn không thành công sao? Như thế nào mà mới sáng ra đã kêu chúng ta đến làm việc?”

Bọn họ đã thuê toàn bộ mảnh đất này để cho đoàn làm phim nơi đây không bị quấy rầy, đạo diễn cũng thực bất đắc dĩ, Ngu tổng tối hôm qua nói muốn cầu hôn, thiếu chút nữa đem hẳn hù chết, nhanh chóng đem đám lắm lời giải quyết, chỉ để lại những người kín miệng trong nhà. Hôm nay hai vị kia muốn chụp một bức ảnh kết hôn, chỉ có thể nói kể có tiền, ắt sẽ chịu chơi.

Kiều tô lẳng lặng nhìn hai người bên kia dùng khuỷu tay chọc chọc Mộ Thần: “Thần ca, hiện tại anh có phát hiện hay không? Ngu tổng cùng Tống tổng cái tư thế kia, bước đi kia, so với chúng ta diễn còn hoàn hảo hơn.”

Tiểu Tịch trường:

《Lời thề cầu hôn rất khó nhớ…》

Tiểu Ám: Lời thề là…. Ta nhất định đời này sẽ đối tốt với ngươi, chiếu cố ngươi, trân trọng ngươi, không để cho ngươi chịu thiệt thòi, gả cho ta nhé!

Ngu Đường: Biết rồi…

Tiêu Tiêu: Hoàng thượng, thế lời thề của thần thì sao?

Ngu Đường: Ngươi phải nói với trẫm… Sẽ đối tốt với trẫm, chiếu cố trẫm, phục vụ tận tình khi trẫm ngủ, sẽ cam tâm tình nguyện mà gả cho trẫm…

Tiêu Tiêu: Thần có thể nói khác đi được không?

Ngu Đường: Không thể.

Tiêu Tiêu: QAQ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.