Đọc truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch! – Chương 103: Dép lê
Edit: Jushi
Ngu Đường đem Trương Hiếu Nhân dẹp sang một bên, rồi xuống mở cửa xe, đem Tống Tiêu lôi ra vác lên vai.
“Mau bỏ ta xuống, hoàng thái hậu sẽ nhìn thấy a…” Tống Tiêu đạp đạp chân, bị Ngu Đường vỗ một cái vào mông, nhất thời không nói được gì.
Trong nhà các nữ nhân vẫn còn đang ngủ, chỉ có Hoằng nguyên đế đời thứ hai rất chăm chỉ dậy sớm ra hoa viên luyện công, thế nhưng lại đụng phải huynh trưởng.
“Hoàng huynh, chào buổi sáng!” Ngu Lân tiểu bằng hữu đi xuống nhà, nhìn thấy ca ca lập tức dừng lại chào hỏi.
Ngu Đường nhấc nhấc cằm, tiếp tục đi lên tầng. Tống Tiêu bị treo móc trên người hắn, giơ tay hướng Ngu Lân vẫy vẫy.
“Chị dâu…” Ngu Lân bất đắc dĩ nhìn hai người này, cho Tống Tiêu một ánh mắt thương cảm nhưng không thể giúp được gì, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng đi xuống nhà. Tiểu tử đi lại trầm ổn, bóng lưng vẫn mang theo tâm niệm thiên hạ, đi từng bước từng bước sát nhau phong thái một hoàng đế, thế nhưng chân quá ngắn, đi tới bước cuối cùng không may bị vướng chân, hai tay vung trong không trung liền bị Tào công công đỡ được.
“Điện hạ cẩn thận.” Tào công công vẻ mặt tươi cười đem Ngu Lân ôm lấy.
“Thả ta ra.” Ngu Lân uốn éo người, nếu bị chị dâu nhìn thấy sẽ rất mất mặt.
“Phía trước nền đá hoa cương mới lau xong rất trơn.” Tào công công cười híp mắt ôm hắn, không có ý định buông ra, nhanh chân đi đến hoa viên. “Đời trước lúc điện hạ còn nhỏ, lão nô cũng hay ôm như này mà.”
Hai người càng đi xa càng khó nghe chuyện bên kia, Tống Tiêu muốn ngước mắt lên xem một chút, cửa ngay lập tức liền khép lại. Tiếp đến là một trận trời đất quay cuồng, hắn bị ném lên chiếc giường rộng lớn màu xanh nước biển, một thân thể rắn chắc thon dài liền áp tới.
“A, làm cái gì…” Tống Tiêu bị ép đến khó thở, đẩy đẩy hắn.
Ngu Đường ngồi dậy tháo ca-ra-vat, nới lỏng cổ áo rồi tháo cúc trên tay áo: “Ăn sáng.”
“Ăn sáng không thể ăn ở trên giường… A…”
“Ai bảo không thể…”
Ăn xong “bữa sáng”, Ngu mẫu cũng đã dậy. Ngu Đường vì một đêm không ngủ, ôm Tống Tiêu ngủ đến say như chết. Tống Tiêu mơ hồ tỉnh giấc, mở to mắt nhìn trần nhà, bụng ục ục kêu lên.
(Jushi: *đập chuột đập bàn phím* H đâu ròi huhu)
Ăn “bữa sáng” này xong chỉ có hoàng thượng là vô cùng thỏa mãn, nhưng hắn lại thực sự rất đói. Muốn đi tìm đồ ăn thế nhưng cả người bủn rủn, mệt mỏi đành phải kiên trì dựa vào lồng ngực hoàng thượng.
Ngu Lân luyện công xong, tắm rửa sạch sẽ, cùng mẫu thân và tỷ tỷ ăn sáng. Ngẩng đầu nhìn lên tầng, liền mỉm cười nhìn Tào quản gia đang chia đồ ăn.
“Quản gia…” Ngu Lân suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi một tiếng.
“Có thần.” Tào quản gia trên tay vắt chiếc khăn ăn màu trắng, cúi đầu mỉm cười, dò hỏi tiểu thiếu gia có điều gì muốn dặn dò.
“Ngươi giúp ca ca đem chút bữa sáng lên trên, để hắn ăn còn ngủ tiếp.” Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, Ngu Lân che lại hai cái tai chiêu phong đã từ từ biến đỏ.
Tào quản gia cùng hắn trao đổi ánh mắt ngầm hiểu ý nhau, rồi gật đầu đáp lại. Hai người bọn họ đều biết, hoàng đế bệ hạ thân thể khỏe mạnh, đói một bữa cũng chẳng sao, thế nhưng hoàng hậu thì cần được ăn cơm.
“Đường Đường về rồi sao?” Ngu mẫu kinh ngạc ngẩng đầu, Ngu Miêu bên cạnh cũng nhìn sang.
“A, sáng sớm đã về, nhưng thoạt nhìn đúng là không ngủ một đêm. ” Ngu Lân cúi đầu ăn một miếng cơm, dừng một chút còn nói, “Bạn thân của hắn cũng về cùng a.”
“Là Tiêu Tiêu a?” Ngu mẫu liền đoán được là ai, lúc trước Ngu gia có chuyện, Tống Tiêu có đến thăm hỏi vài lần. Không giống những thiếu gia nhà khác, chỉ nói chút lời khách sáo, nàng vẫn nhìn ra được, đứa bé này thật lòng quan tâm Ngu Đường.
Nghe nói hai đứa bé không ăn gì liền lên phòng ngủ, Ngu mẫu nhanh chóng bảo Tào quản gia đem đồ ăn lên phòng.
Ngu Lân im lặng không lên tiếng nhìn mẫu thân bận bịu, chậm rãi lắc lắc đầu, nghiêm nghiêm túc túc tiếp tục ăn cơm của mình.
Ngu Miêu nhìn chằm chằm vành tai lớn đang vẫy vẫy của đệ đệ, không nhịn được liền véo một cái: “Ngươi lắc đầu cái gì vậy?” Đệ đệ rõ ràng nhỏ tuổi, thế nào nhìn lại giống một ông cụ non như vậy.
“… Nước nóng quá.” Ngu Lân chỉ chỉ cốc nước trước mặt.
Ngu mẫu quay đầu lại, liền thấy Ngu Miêu cùng Ngu Lân đồng thời lắc đầu, một bên lắc đầu một bên hà hơi, trong miệng còn ngậm một đống viên thuốc, lập tức giơ tay lên cho mỗi đứa một cái cốc đầu: “Lễ nghi trên bàn ăn đâu? Thật không lịch sự!”
Tào công công gõ cửa tiến vào, đem bữa sáng để ở đầu giường, tiện thể đưa cho Tống Tiêu một cái khăn ấm.
Tống Tiêu chống đỡ thân thể ngồi dậy, mặc áo ngủ vào, dựa vào mấy cái gối đầu giường liền cầm lấy món tráng miệng bắt đầu ăn. Hắn thật sự rất đói bụng, vốn sáng sớm không được ăn cơm, lại còn bị vận động dữ dội như thế.
“A…” Ngu Đường cảm thấy lồng ngực không còn hơi ấm, lẩm bẩm một tiếng mò đến, ôm eo Tống Tiêu ngủ tiếp.
“Hoàng thượng, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp.” Tống Tiêu xoa xoa gò má của hắn.
Ngu Đường mở mắt ra, nhìn Tào công công liếc mắt ra hiệu, đối phương lập tức tự giác mà lui ra, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
“Lần sau đừng gọi là hoàng thượng nữa.” Ngu Đường ngồi dậy, dựa vào người Tống Tiêu, kéo tay hắn đang cầm miếng sandwich qua cắn một cái.
“Vậy gọi là gì?” Tống Tiêu cúi đầu nhìn thấy miếng sandwich tam giác của mình đã bị cắn mất một nửa.
Ngu Đường liếc hắn một cái, chui vào chăn ngủ tiếp. Ý tứ rất rõ ràng, hoàng thượng muốn hắn phải tự đoán.
Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, đem miếng bánh còn lại ăn nốt, cầm khăn mặt chà chà miệng, thuận lợi giúp hoàng thượng xoa một chút rồi dựa vào đầu giường bắt đầu chơi điện thoại.
Gần đây giải trí trong nước rộ lên vài bộ phim lịch sử truyền hình có vẻ không hay ho quảng cáo rầm rộ. Mà vấn đề ở chỗ, mọi người chửi mắng nhưng vẫn xem, bởi thật sự không có gì khác để mà xem.
Lướt lướt tin tức, hầu hết mấy bộ phim này đều bị lôi kịch bản ra để ném đá.
Nghành nghề giải trí vốn náo nhiệt, khen hay chê cũng được, chỉ cần có thể phất lên kiếm tiền thì vài người sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào hết. Mặt khác, nếu có minh tinh nổi tiếng tham gia, tỷ lệ người xem cũng rất cao.
Đã làm ăn thì ra làm ăn, Tống Tiêu quyết định làm nghề này là phải làm thật tốt.
Ngu Đường đợi nửa ngày không thấy Tống Tiêu đáp lại, nhất thời có chút không hài lòng, liền dùng sức dày vò phía sau bị lộ ra khỏi chăn của hắn.
“Ưm…” Eo Tống Tiêu đột nhiên mềm nhũn, quay đầu nhìn hắn, người kia vẫn đang nhắm mắt, thật không giống hắn vừa mới duỗi tay trêu đùa, không khỏi bật cười.
Hai người ở trên giường chán ngán nửa ngày, đến lúc chuẩn bị ăn trưa mới chầm chậm xuống nhà. Tống Tiêu lăn lộn trong chăn nên đầu tóc bung loạn xạ, Ngu Đường cũng không nhắc hắn, cứ như vậy trơ mắt để hắn đi xuống.
“Tiêu Tiêu a, mau tới đây.” Ngu mẫu nhìn thấy Tống Tiêu, không nhịn được phì cười một tiếng, vội vã vẫy tay với hắn. Chờ Tống Tiêu lại gần, liền cầm chiếc lược nhỏ Tào quản gia đem đến, đem mấy lọn tóc vểnh lên trên đầu hắn chải xuống.
Tống Tiêu nháy mắt mấy cái mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra, liền có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cảm ơn Ngu mẫu. Vì đang cùng hoàng thượng đùa giỡn, trong lòng thư giãn nên nhất thời quên mất lễ nghi, thực sự không nên a.
Ngu Đường nhìn hắn, ngồi bên cạnh uống trà, không nói một lời.
“Đường Đường về mà cũng không nói trước một tiếng.” Ngu mẫu trừng mắt liếc hắn một cái, vừa cười nhìn về phía Tống Tiêu, “Tiêu Tiêu hôm qua đi cùng với nó sao?”
Câu hỏi này khiến trong lòng Tống Tiêu có chút hồi hộp, trên giữ nguyên vẻ mặt rồi chậm rãi đặt cốc trà xuống, mở mắt nhìn Ngu mẫu: “Không có, cháu mấy ngày nay đều ở thành phố A, Đường Đường sáng nay đi máy bay về. Thấy hắn trông rất buồn ngủ nên mới đưa hắn về đây, mà tối qua cháu cũng ngủ khá muộn…”
Không thể nói dối toàn bộ được, phải nửa thật nửa giả thì mới đủ độ tin cậy, nhưng thực chất lời giải thích hầu hết là thật.
Ngu mẫu nghe xong liền cười rộ lên. Ngu Đường ngồi cạnh nghe thấy Tống Tiêu còn nói hai chữ kia, cao hứng cuộn tròn ngón chân giấu trong đôi dép lê lông mềm.
Thấy Ngu Đường đang xỏ đôi dép lê làm Ngu mẫu chợt nhớ ra, gọi nữ hầu đem thêm một đôi tới.
Đây là dép lê mà Ngu mẫu đặt hàng cho cả nhà, mùa đông nên đều là lông xù, Ngu Đường là màu lam đậm, Ngu Lân là màu xanh nhạt, Ngu Miêu là màu hồng phấn, bản thân nàng chính là màu vàng nhạt, còn có một đôi màu đen… Là cho Ngu ba ba.
Tống Tiêu nãy ở trên tầng nghe thấy tiếng Tào công công, Ngu mẫu muốn lấy thêm một đôi dép lông mượt, tưởng nàng muốn đi cùng màu với đôi đen kia, liền vội vã ngăn cản: “Bá mẫu, đôi này vẫn rất tốt, không cần đổi…”
Nói còn chưa dứt lời, nữ hầu đã đem ra một đôi dép lông mềm màu lam nhạt.
“Thử xem có hợp hay không, ta cũng đã đặt làm cho ngươi một đôi.” Ngu mẫu cười híp mắt nói.
Lần này không chỉ Tống Tiêu mà Ngu Đường cũng hơi kinh ngạc. Loại dép đi trong nhà này hẳn là đồ hàng hiệu xa xỉ, muốn đặt làm riêng phải cọc trước tiền, thế nhưng mẫu thân vì sao lại muốn mua thứ này cho Tống Tiêu?
“Nhanh đi vào thử xem, ta thấy ngươi cùng Đường Đường hay đi với nhau, đoán chắc số size cũng không sai biệt.” Ngu mẫu đem dép lông mềm đưa cho hắn, giục hắn mau thử.
Tống Tiêu nuốt nước miếng một cái, đem chân xỏ vào đôi dép lông mềm màu lam nhạt, ngồi song song cùng Ngu Đường, hai đôi dép kiểu dáng giống nhau thoạt nhìn có chút thú vị.
“Thật là đẹp!” Tiểu công chúa Ngu Miêu lập tức khen, bạch bạch bạch chạy tới với đôi dép màu hồng nhạt.
Ngu Lân ngồi trên ghế salong, hai cái chân ngắn be bé đi đôi dép với với ra ngoài, chẳng may dép rơi xuống liền không kịp giữ lại.
————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
( Cổ khúc · Đế vương ngâm)
Gia gia: Lập tức đánh trận, thiên hạ cuối cùng cũng bình an.
Ngư cha: Dân tộc Hung nô xâm lược, sầu khổ loạn trong giặc ngoài.
Ngư Đường: Đánh ở ngoài bên trong an ổn, giang sơn thịnh thế thay đổi.
Đệ đệ: Sống lại một đời, còn phải biết ngăn chặn.
Độc thoại (đệ đệ): Ai, mẫu hậu, xin hãy nghe lời khuyên này…