Đọc truyện Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung? – Chương 8
Quân Khanh Vũ… Quân Khanh Vũ…
Khanh Vũ, vì Khanh Vũ một khúc, cho phép quân một đời tình…
Mơ hồ, lại thấy được cô gái kia đứng trên tế đài, tóc dài hồng y…
“Ngươi nói Quân Khanh Vũ?” A Cửu nhảy xuống ngựa, đến gần Quân Khanh Vũ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi cảm thấy thiên hạ này, còn mấy Quân Khanh Vũ?”
Hắn nhếch môi, ngạo nghễ như tùng đứng tại chỗ, tóc đen bay lượn, cũng thật sâu quan sát A Cửu.
Thân thể nhỏ nhắn, tóc cùng khuôn mặt, thậm chí lông mày đều bị vải đen che khuất, lộ ra một đôi mắt dị thường lạnh lùng.
Đôi mắt này nhìn không ra một tia gợn sóng, chỉ có… Quân Khanh Vũ dư quang nhìn về phía Cảnh Nhất Bích.
Đế vương trẻ tuổi, máu ngưng ngọc bội, bởi vì oán niệm cùng chấp nhất mà thay đổi được thời không?!
Hắn nếu thật là Quân Khanh Vũ, vậy nhất định có khối ngọc bội kia? Nói không chừng, nàng có thể mang theo Thập nhất trở về…
“Cửu công tử, ngươi muốn làm gì?” Cảnh Nhất Bích vội hô, hắn nhìn thấy A Cửu cùng Quân Khanh Vũ giao thủ đứng lên.
Nàng động tác nhanh nhẹn, mị ảnh như ẩn như hiện, cơ hồ khó có thể nhìn thấy chiêu thức. Nhưng tuyệt nhiên không thấy công kích.
Mà Quân Khanh Vũ cũng chưa xuất thủ, chỉ là theo động tác A Cửu mà né tránh, muốn nhìn một chút xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
“Trẫm sẽ băm ngươi thành vạn mảnh.” Chỉ chốc lát, mắt Quân Khanh Vũ đột nhiên lóe ra hỏa diễm. Cảnh Nhất Bích nhìn lại, tay A Cửu thế nhưng lại đang sờ về phía trước ngực Quân Khanh Vũ. Bất quá cũng chỉ chớp mắt, liền chuyển sang sờ quanh thân hắn. ( Tỷ tỷ nhà mềnh sàm sỡ ảnh =)))))))))) )
Động tác soát người cực nhanh, làm cho người ta không khỏi thán phục.
Hơn thế đồng thời, một tuyết sắc kiếm quang từ trong tay áo Quân Khanh Vũ được rút ra, ánh qua đôi mắt lam nhạt Cảnh Nhất Bích, vẽ lên một đạo hoa lệ mà duyên dáng vòng cung, nhưng sát khí lại dày đặc.
Cảnh Nhất Bích híp mắt, nhìn sắc mặt trắng bệch của Quân Khanh Vũ, trong đầu chuyển biến liên hồi. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn không khống chế được mà suýt rút ra “Ánh trăng”.
Cánh tay A Cửu ẩn ẩn đau, sát khí sắc bén cơ hồ làm nàng lui về sau mấy bước, mặc dù Quân Khanh Vũ trong tay không có kiếm, nhưng nàng đã thoáng nhìn thấy nhuyễm kiếm giấu trong tay áo hắn.
Càng đáng giận chính là trên người Quân Khanh Vũ tìm không thấy khối ngọc!
Lúc này, truy binh càng ngày càng gần, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nhảy lên lưng ngựa, đưa tay về phía Cảnh Nhất Bích, “Thập Nhất, chúng ta đi.”
Cảnh Nhất Bích lui về sau một bước đứng cạnh Quân Khanh Vũ, hướng A Cửu giơ tay hành lễ, “Ơn cứu mạng của Cửu công tử Cảnh Nhất Bích vô cùng cảm kích. Thế nhưng Cảnh Nhất Bích thân là thần tử, phải bảo hộ hoàng thượng an toàn, há có thể ly khai. Xin Cửu công tử cứ đi trước một bước.”
Nàng cong mày, đối Quân Khanh Vũ nói, “Hoàng thượng, thảo dân có mắt như mù, xin hoàng thượng không nên trách tội, thỉnh lên ngựa, A Cửu hộ tống người ly khai.”
Nói xong liền đem Quân Khanh Vũ kéo lên.
Cảnh Nhất Bích nhất thời không kịp phản ứng, đã thấy A Cửu thúc ngựa mang theo Quân Khanh Vũ ly khai. Chỉ là rất nhanh… sắc mặt Cảnh Nhất Bích liền trắng bệch, A Cửu kia thế nào lại là cứu Quân Khanh Vũ? Nàng rõ ràng đang mang theo Quân Khanh Vũ xông về phía bọn người đang truy đuổi mà!
Quân Khanh Vũ ngồi phía trước, A Cửu có thể ngửi được mùi hữu long diên hương trên người hắn. Mà lúc này, Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu thúc ngựa chạy ngược, trái lại lại dị thường yên lặng.
“Ngươi quả thật dám dùng trẫm dẫn dắt đám truy binh rời đi!”
“Hoàng thượng quả nhiên thông minh, chỉ cần liếc mắt cũng thấy dụng ý A Cửu.” Nàng không chút keo kiệt khen ngợi.
“Nếu như trẫm chết, ngươi sẽ bị mang tội hành thích vua, tru di cửu tộc.”
“Vậy thì thật xin lỗi, A Cửu không có cửu tộc.”
“Ngươi vì cứu Cảnh Nhất Bích mà dùng trẫm làm mồi. Nói xem, hắn sẽ thoát được có liên quan?” Hắn quay đầu nhìn về phía nàng, mắt mang ý cười, ẩn ẩn màu tím, có một tia tà mị không nói lên lời.