Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 31


Bạn đang đọc Hoàng Thành Có Bảo Châu – Chương 31


Lúc rời khỏi hoàng cung, hắn chỉ chọn đại một quán trà trông khá náo nhiệt để nghe thử xem còn có câu chuyện hoang đường về vương gia bá đạo nữa không.

Nhưng không ngờ, vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy có người đem Minh Tiểu Trư ra làm chủ đề bàn tán.
Với tính khí nóng nảy của hắn thì có thể nhẫn nhịn nổi không?
Đương nhiên là không.

“Ngươi, ngươi là ai?” Một tên khác không bị đánh, thấy đội ngũ đới đao hộ vệ xếp thành hàng sau lưng Thần Vương, lắp bắp, “Dựa theo luật lệ Đại Thành chúng ta, dân thường không được mang vũ khí ra đường, ai trái lệnh sẽ bị phạt hai mươi trượng và hai lượng bạc.

Ngươi…!ngươi dám cả gan chống lại luật pháp của Đại Thành!”
Thần Vương cười khẩy, đưa tay chỉ vào người đang nói chuyện, ý nói thời điểm hắn ra mặt cãi nhau đã đến.

“Người, ngươi muốn làm gì?” Người bị điểm mặt liên tục lùi về sau vài bước.

“Theo luật lệ của Đại Thành, mỗi khi thân vương ra ngoài sẽ mang theo ba mươi sáu đới đao hộ vệ.

Điện hạ của chúng ta không thích khoa trương, nên chỉ mang theo có hơn mười người mà thôi.” Người hầu đứng ra cười tủm tỉm giải thích, “Nếu có người vô cớ nhục mạ hoàng thất, nhẹ thì phạt mười trượng, nặng thì phải chịu ba năm lao dịch.”
Sau khi giải thích xong, người hầu ngoan ngoãn lùi ra sau lưng Thần Vương, đới đao hộ vệ lập tức bắt hai gã nói lung tung đến trước mặt Thần Vương.

“Ngươi, ngươi là Vương gia?!” Chân hai tên kia như muốn nhũn ra, không cần hộ vệ động thủ đã quỳ phịch xuống đất.

Bọn hắn chỉ tìm một trà lâu đông khách nói vài câu thôi mà, vì sao lại gặp phải Vương gia thế này?
Không đúng, có Vương gia cao quý nào lại đến một trà lâu ồn ào như thế, làm sao xứng với huyết thống hoàng thất tôn quý trong người?
“Không khéo chính là, bổn vương chính là Ngũ hoàng tử Thần Vương.” Vừa nghe nói hắn là Thần Vương, hai tên kia run như cầy sấy.

Vân Độ Khanh nhíu mày, lá gan nhỏ như vậy, là ai cho bọn họ dũng khí để bàn tán chuyện tư của quan tam phẩm?
Lần trước khi Trịnh gia cao ngạo bắt Minh Tiểu Trư nhường đường, hắn cũng có thể khiến cháu ngoại Trịnh gia là Vân Diên Trạch nhường đường cho nàng ngay trước mặt hắn, thế mà vẫn có người dám tám chuyện về vị hôn thê của hắn.

Chẳng lẽ do dạo gần đây hắn hiền quá nên người ta đã quên mất tính hắn thế nào?
“Điện hạ.” Người hầu bên cạnh Tề Vương nhỏ giọng nói, “Tiểu nhân thấy hai người kia khá giống hạ nhân trong phủ Bình Viễn Hầu.”
“Ngươi chắc không?” Cách bức bình phong, Tề Vương nhìn đám hộ vệ đang vây quanh Vân Độ Khanh, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Nửa tháng trước, lúc tiểu nhân đến phủ Bình Viễn Hầu truyền tin thì thấy bọn hắn từ Hầu phủ đi ra, hạ nhân ngoại viện buột miệng nói bọn hắn là sai vặt ở biệt trang ngoại ô, mang thực phẩm tươi đến trong phủ.” Để làm người hầu bên cạnh Vương gia, có mắt nhìn chính là năng lực cơ bản nhất.

Sai vặt ở biệt trang của phủ Bình Viễn Hầu sao lại mặc đồ thư sinh, ở trà lâu nói xấu Minh gia?
“Trông các ngươi ăn vận lịch sự, ắt hẳn là người hiểu lý lẽ, vậy mà lại nói ra những lời khó nghe như thế.” Người hầu phủ Thần Vương nghiêm giọng nói, “Các người tên họ là chi, nhà ở đâu, đã có công danh gì chưa?”
Hai kẻ kia hoảng hồn, bọn hắn nào có công danh gì, chỉ là người hầu muốn lập công để được vào Hầu phủ.

Sau khi nghe lén hai quản sự nói chuyện với nhau, bọn hắn mới đánh bạo đến đây để bôi nhọ danh dự của Minh gia.

Hôm qua ở trong rừng, hai quản sự kia đã nói Minh gia đắc tội Hầu phủ, bọn chúng sẽ giả làm thư sinh đi nói xấu Minh gia để lấy công với Hầu phủ, như thế sau này không cần làm tiểu quản sự ở biệt trang nữa.

Hai người bọn hắn gan lớn, cộng thêm vừa mới bị đại quản sự chèn ép, quyết tâm dâng lên, quyết định phải làm xong chuyện này trước khi bị quản sự đuổi đi.

Thế là bọn chúng ăn bận chải chuốt, tìm một trà lâu khá náo nhiệt.

Bọn hắn nào dám bén mảng đến những nơi thường có quan lại quyền quý ghé thăm như trà uyển, chỉ dám đến trà lâu đông khách, thân phận khách đến cũng không quá hiển hách.


Nhưng chúng lại không biết gần đây ở trà lâu này đang thịnh hành tuyển tập câu chuyện Vương gia bá đạo hành hiệp ký, rất được vô số khách nữ yêu thích, cũng có rất nhiều quý nữ thiên kim ngồi phía sau phòng ngăn nghe kể chuyện.

Hai người bọn hắn không dám hó hé lời nào, run cầm cập quỳ trên mặt đất.

“Điện hạ, trông hai kẻ này có gì đó không ổn.” Đúng lúc này, người hầu bên cạnh Thần Vương nói nhỏ vào tai hắn, “Theo suy đoán của tiểu nhân, rất có thể bọn chúng bị sai khiến.”
Thần Vương gật đầu, “Ngươi dạy dỗ bọn chúng đi, dạy phải làm người thế nào.”
“Hai vị đây có mang theo thẻ thân phận hay không?” Người hầu định thần, đi đến chỗ hai người kia, “Nếu không có thẻ thân phận vậy có khả năng là tặc nhân lòng dạ bất chính.

Cả thiên hạ này, ai mà không biết Minh gia có hai Trạng nguyên một Thám hoa, ngày trước vì đứng về chính nghĩa, ba vị đại nhân Minh gia thà bị đày ra biên cương cũng không khuất phục trước loạn thần tặc tử.

Bây giờ các ngươi lại ở đây sỉ nhục danh dự của Minh gia, ta nghi ngờ hai người là dư nghiệt của phản vương.”
Phản vương?! Nếu dính dáng để phản vương mười mấy năm trước, thì không chỉ rơi đầu mà còn liên lụy đến người nhà.

Sắc mặt hai kẻ kia tái nhợt, cuống quít dập đầu cầu xin.

Cửu Châu nhìn hai tên vừa nói xấu người nhà mình đã bị điện hạ dọa đến nỗi nói năng lộn xộn, nàng nhấc váy lên định đi tới chỗ Thần Vương.

“Này, cô đừng ra đó.” Trần tiểu thư và Chu Tiêu giữ nàng lại, khẽ nói, “Chuyện thế này cứ giao cho Thần Vương điện hạ xử lý là được.”
“Đúng vậy.” Trần tiểu thư gật đầu, “Tuy Thần Vương hành sự có hơi…!hung tàn, nhưng đối phó với hạng người như thế lại cần nhất thủ đoạn này.”
Cửu Châu ghé mặt vào khe hở trên bình phong, nhỏ giọng nói, “Nhưng điện hạ có hung dữ đâu, trái lại còn rất biết điều.”
Tuy lúc đầu hắn lấy ghế phang vào đám người nói năng bậy bạ kia, nhưng cũng là do bọn hắn nói chuyện quá đáng, điện hạ giận quá nên mới làm thế.

Hơn nữa từ lúc bước vào đến giờ hắn cũng có nói gì mấy đâu, sao có thể nói hắn hung hăng được?
Nhóm tỷ muội nhìn một hàng đới đao hộ vệ thần sắc trang nghiêm sau lưng Thần Vương, lại nhìn sang người hầu của Thần Vương vừa mở miệng đã dọa hai kẻ kia run lẩy bẩy, đấy…!đấy mà gọi là biết điều à?
Các nàng bắt đầu không hiểu “biết điều” là thế nào nữa rồi.

“Kim Ngô Vệ tuần tra đây, kẻ dám mang theo binh khí trong địa giới của kinh thành!”
Một đội Kim Ngô Vệ mặc áo giáp xông vào trà lâu, nét mặt nghiêm nghị, “Chúng ta nhận được báo án, ở đây có người dám mang theo binh khí bên người, theo luật lệ của Đại Thành, không được mang theo binh khí, không được tụ tập đánh nhau.”
Chưởng quỹ trà lâu hoảng hốt liên tục chắp tay, “Quan gia, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ huơ tay để chưởng quỹ lui sang một bên, vừa đi vào liền nhìn thấy một nam tử mặc đồ đỏ, nhàn nhã ngồi trên ghế, nhóm hộ vệ sau lưng hắn vây quanh hai tên đàn ông mặc đồ thư sinh đang quỳ trên mặt đất.

Hắn ta nhíu mày, định tiến lên ngăn lại.

Đúng vào lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế quay đầu nhìn về phía hắn ta, động tác tuy thờ ơ nhưng tràn ngập vẻ tự phụ.

“Mạt tướng bái kiến Thần Vương điện hạ.” Đội trưởng dừng bước, chắp tay hành lễ với hắn.

Thân là tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ, hắn vốn dĩ không có cơ hội quen biết một Vương gia cao chót vót, nhưng vị Vương gia này quả thật rất giỏi gây chuyện.

Hôm nay quất roi đám công tử lông bông một trận, với lý do ánh mắt đối phương nhìn con gái người ta quá bỉ ổi, hắn nhìn mà thấy buồn nôn.

Ngày mai lại bắt tên phụ thân giả chết trong tiết mục bán mình chôn cha chạy vòng quanh phố phường, vừa chạy vừa hô “Ta là kẻ lừa đảo.”
Thủ đoạn trị người của hắn phải gọi là hằng hà sa số, cứ cách dăm ba bữa là Kim Ngô Vệ lại nhận được báo án.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Thần Vương là trong đầu hắn ta tự động bật ra suy nghĩ, lại có kẻ nào dám làm chướng mắt vị Vương gia này rồi?
“Tại sao lại là ngươi?” Thần Vương nhìn đội trưởng, “Kim Ngô Vệ không còn ai khác nữa hả?”
Tiểu đội trưởng, “…”

Thật ra chính hắn cũng muốn biết vì sao mình cứ gặp phải vị Vương gia khó hầu hạ này.

Tiểu đội trưởng đưa mắt nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem, “Điện hạ, không biết hai người này đã phạm phải tội gì?”
Thần Vương ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu người hầu giải thích.

Người hầu theo Thần Vương đã nhiều năm, sớm thông thạo cách nói chuyện “chuyện nhỏ hóa lớn, chuyện lớn hóa hỏng bét”, mở miệng đáp, “Tướng quân, hai kẻ này dám bôi bác mệnh quan triều đình, phỏng đoán thánh ý, dùng ngôn ngữ nhục mạ hoàng thất.”
Nói xấu Minh gia chính là bôi nhọ mệnh quan triều đình.

Lấy chuyện phong tước ra nói, chính là phỏng đoán thánh ý.

Dám can đảm chỉ trách Vương gia nhà bọn hắn không tuân theo luật pháp Đại Thành, đó chính là nhục mạ hoàng thất.

Người hầu nói xong ưỡn thẳng lưng, hắn nói câu nào cũng là thật, hoàn toàn không bịa đặt.

Hai kẻ quỳ dưới chân run lẩy bẩy, bọn họ phỏng đoán thánh ý khi nào, nhục mạ hoàng thất khi nào? Nếu bọn hắn có lá gan lớn thế thì đâu có làm hai tên sai vặt cỏn con?
“Vương gia, tướng quân, oan uổng cho thảo dân quá!” Hai kẻ này dù có ngu cũng đã biết mọi chuyện không ổn, cuống quít dập đầu, “Xin Vương gia minh xét.”
“Bổn vương không phải là người trong nha môn, cũng không làm việc trong Đại lý tự, chuyện “minh xét” này phải giao cho nha môn.” Nhìn thấy nước mắt nước mũi trên mặt bọn chúng, Thần Vương ghét bỏ nhìn sang chỗ khác, “Nếu hai người các ngươi thích nói ba cái lời ong tiếng ve như thế, vậy bây giờ đi tới đứng bên cạnh cửa sổ đi.”
Bọn hắn sao còn sức đứng dậy nổi, hộ vệ phủ Thần Vương thấy thế bèn quan tâm kéo bọn hắn đến bên cửa sổ.

“Trước hết cứ đứng đó tự chửi mình nửa canh giờ đi, không được chửi nhỏ quá, nếu không bổn vương không nghe thấy.

Cũng không được lớn tiếng quá, tránh hù dọa người đi đường xung quanh.” Thần Vương hất cằm, “Ở đây đông khách, khi mắng nhớ chú ý dùng từ lịch sự.”
Hai kẻ kia, “…”
Bọn hắn chưa nghe qua yêu cầu quá đáng như thế bao giờ.

Ngay lập tức, cả hai chợt nghe thấy tiếng lưỡi dao tuốt ra khỏi vỏ.

Nhìn lưỡi dao ánh hàn quang, hai kẻ kia nuốt một ngụm nước bọt, “Tôi xấu!”
“Nhỏ tiếng quá, điện hạ không nghe thấy.” Thân là kẻ nịnh bợ đạt chuẩn, người hầu rất có kinh nghiệm trong việc gây khó dễ, “Hô lớn lên!”
“Ta xấu như heo!”
Thần Vương nhíu mày, “Ngươi mà xứng so với heo hả, đổi sang loài nào tương đương đi.”
Hai người kia lau nước mắt trên mặt, bọn hắn còn thua cả heo ư? Bây giờ bọn hắn chỉ muốn ôm đầu mà khóc, nhưng lại sợ mấy thanh đao sắc bén kia.

Sớm biết thế thì bọn hắn đã không tranh công trước mặt quản sự, để rồi đồng ý làm ra chuyện này.

Tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ yên lặng quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của bọn hắn.

Cũng không có gì, nhìn riết rồi quen thôi.

Không có ai chú ý đến, hai cận thị trong phủ Thần Vương đã vội vàng rời khỏi trà lâu.

“Điện hạ.” Chờ hai người kia rời đi, cận thị mới nói nhỏ bên tai Thần Vương, “Đã phái người đi điều tra thân phận của hai kẻ này rồi.”
Thần Vương khẽ gật đầu, nhìn về phía hai tên đàn ông đang khóc thút thít kia, “Tiếp tục đi, bổn vương rất tán thưởng hành vi can đảm dám nói xấu bổn vương của các ngươi đấy.”
Hai người này càng khóc to hơn, nghe rất đau lòng.


Rõ ràng là bọn hắn đang nói xấu Minh gia, sao tự dưng lại biến thành nói xấu Thần Vương rồi?
“Ngũ đệ.” Tề Vương đẩy tấm bình phong bước ra, hắn cũng chẳng nhìn hai tên đàn ông đang khóc thút thít kia, “Hai người này chọc Ngũ đệ không vui, cứ giải thẳng đến nha môn là được, Ngũ đệ cần gì hao tâm tổn sức?”
“Là Tứ ca à.” Thần Vương nhíu mày nhìn tấm bình phong vừa bị đẩy ra, “Hóa ra Tứ ca ở đây nãy giờ, xem ra huynh cũng cảm thấy hai tên này xúc phạm bổn vương quá đáng nên muốn giúp bổn vương trừng trị bọn hắn?”
Tề Vương ngồi xuống cạnh Thần Vương, “Dù gì cũng chỉ là hai tên tiểu nhân ngu dốt, không đáng để Ngũ đệ làm lớn chuyện.”
“Tứ ca nói thế là không hiểu bổn vương rồi, dù một thằng nhóc năm tuổi đắc tội với bổn vương, bổn vương cũng sẽ…” Thần Vương khựng lại, quay đầu nhìn tấm bình phong chỉ được đẩy ra một khoảng rộng bằng nửa bàn tay.

Sao hắn lại có cảm giác, gương mặt tròn trịa bên trong khe hở kia có hơi giống Minh Tiểu Trư nhỉ?
“Bọn hắn cũng chẳng phải là mấy tên nhóc năm sáu tuổi, lẽ nào không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói?” Thần vương thôi nhìn, hạ hai chân đang bắt chéo xuống, sửa sang lại y phục và ngọc bội bên hông, “Đã nói là nửa canh giờ thì một nén nhang cũng không được thiếu.”
Hắn nâng chén trà lên, giả vờ nhấp một ngụm, đuôi mắt khẽ lướt sang hai bức bình phong hé mở nho nhỏ.

“Ngũ đệ, đệ làm ầm ĩ chuyện này…”
“Bọn hắn nói xấu bổn vương mà không cho bổn vương tức giận?” Thần Vương hừ lạnh, “Từ nhỏ tới giờ, phụ hoàng còn chưa bao giờ nói thế với bổn vương, bọn hắn là cái thá gì hả?”
Thấy Vân Độ Khanh một hai nhận định bọn chúng muốn gây sự với mình, Tề Vương liền hiểu ra, Vân Độ Khanh muốn làm lớn chuyện này.

Dân chúng cảm thấy hứng thú với chuyện của một vị Vương gia hay hứng thú với chuyện của quan tam phẩm?
Đắc tội Vương gia, bị ép tự chửi bản thân trong nửa canh giờ, rất thích hợp làm đề tài trà dư tửu hậu tán gẫu vài câu mỗi khi mọi người gặp nhau.

Đến lúc đó có ai còn quân tâm đến hai người kia đã nói cái gì?
Đối với dân chúng bình thường, Minh gia nhận được bao nhiêu tước vị cũng chẳng liên quan đến bọn họ, thậm chí bọn họ còn không hiểu cấp bậc tước vị ra sao, dù gì cũng không lớn hơn Vương phi.

Người hầu của phủ Thần Vương đến bên cửa sổ, mỉm cười nhìn hai tên đàn ông đã co rúm người lại, “Hai vị huynh đài này, điện hạ của bọn ta tốt tính, nhân hậu khoan dung, nhưng tính ta lại không được tốt cho lắm, nếu các người không tiếp tục thì đừng trách ta không nể mặt hai người.”
“Minh muội muội, muội gật đầu gì thế?” Chu Tiêu hỏi Cửu Châu.

“Ta thấy người kia nói rất đúng, điện hạ tốt tính, nhân hậu lại khoan dung.” Cửu Châu trốn sau tấm bình phong, nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.

Dù nàng bất cẩn khiến điện hạ ngã vào đống tuyết, điện hạ cũng không hề nổi giận với nàng.

Chu Tiểu, “…”
Các tỷ muội khác, “…”
Đúng là quái dị.

Tính cách Minh muội muội thế này, khi vào phủ Thần Vương không biết có bị người khác ức hiếp không?
Tề Vương biết Vân Độ Khanh rất khó chơi, thế là hắn đứng dậy toan rời đi.

“Tứ ca.” Thần Vương gọi hắn lại, “Từ trước đến nay huynh luôn yêu thương huynh đệ trong nhà, lý nào huynh không muốn cùng ta giáo huấn hai tên xấu xa dám nhục mạ bổn vương?”
Xưa nay Tề Vương luôn dịu dàng tốt tính, nhưng bây giờ lại có kích động muốn cầm đồ nhét vào mồm Vân Độ Khanh.

“Nếu Ngũ đệ muốn huynh ở lại, vi huynh dĩ nhiên sẽ không từ chối.” Tề Vương ngồi xuống, sắc mặt người hầu theo sau hắn cứng đờ.

Tề Vương bất lực, nhưng các vị khách ở phía sau bình phong lại vô cùng phấn khởi.

Vì để Thần Vương không phát hiện, thậm chí còn có người lén lấy giấy và bút mực ra bắt đầu truyền giấy cho nhau, trao đổi ý kiến.

[Không hổ là vương gia bá đạo, nói chuyện hay hay hành động đều có sự cao quý của hoàng gia!]
[Người mặc áo đỏ thêu hoa chỉ vàng kia, nếu không phải Vương gia bá đạo thì còn ai lại ăn mặc đẹp thế?]
[Vương gia bên cạnh cũng đẹp không kém.]
[Các Vương gia khác thì ai cũng giống như ai thôi, chỉ có Vương gia bá đạo là ngôi sao khác biệt.]
[Lúc nãy ta thấy Minh tiểu thư cũng đang ở trà lâu, không biết nàng ấy có nhìn thấy phong thái bá đạo của Thần Vương không.]
*Rầm*.

Cửu Châu ngồi xổm sau tấm bình phong, cũng vì Tề Vương che khuất tầm mắt nên nàng muốn kéo bình phong ra một chút để quan sát, nào ngờ lại trượt chân té nhào ra ngoài.

Người hầu của phủ Thần Vương và phủ Tề Vương, còn có cả Kim Ngô Vệ đều đồng loạt quay sang nhìn nàng.

Đúng là nàng thật!

Thần Vương nhìn thấy người vừa té nhào ra đất, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, kéo nàng lên.

“Điện hạ.” Cửu Châu vỗ vỗ bụi trên làn váy, “Khéo ghê nha.”
Thần Vương, “…”
“Chân có tê không?”
“Có hơi hơi.” Cửu Châu quay đầu nhìn nhóm tỷ muội phía sau bình phong, chợt phát hiện ra tấm bình phong đã bị bọn họ kéo kín không còn một khe hở.

Giả vờ không biết phía sau bình phong còn có người khác, Thần Vương đưa mắt nhìn hai kẻ vẫn đang tự chửi bản thân, “Đưa bọn họ đến Kinh Triệu doãn đi, ở đây có nữ quyến, đừng làm bẩn tai các nàng.”
“Nhanh nhanh, mau ghi lại đi.” Sau tấm bình phong, Trần tiểu thư nói với chúng tỷ muội, “Đây là cách thức ở chung giữa Vương gia bá đạo và tiểu thư yêu kiều đấy, mọi người hiểu chưa?”
Các tỷ muội vội vàng gật đầu, đây mới đúng là Vương gia bá đạo và tiểu kiều thê, mấy chuyện mà người kể chuyện kể vẫn thiếu chút gì đó, không đủ chân thực, lại thiếu tinh tế cặn kẽ.

Chu Tiêu, “…”
Nàng chợt phát hiện ra, có lẽ nàng là người bình thường duy nhất trong nhóm tỷ muội này.

Nghe thấy không cần phải tự chửi mình nữa, hai kẻ kia cảm động suýt rơi nước mắt, chuyện này còn khó chịu hơn bị quản sự mắng gấp mấy trăm lần.

Chờ đến khi bọn chúng bị Kim Ngộ Vệ lôi đi, Thần Vương khẽ ho một tiếng, “Vừa nãy bổn vương…”
“Lúc nãy điện hạ anh tuấn cực kỳ luôn.” Cửu Châu nhìn Thần Vương với đôi mắt sáng rực, “Rất giống đại hiệp gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ từ trên trời rơi xuống.”
Khụ, thật ra không cần phải thổi phồng một cách thật thà thế đâu.

Thần Vương mỉm cười, “Chỉ là do bổn vương không nghe nổi mấy lời bậy bạ của bọn chúng thôi, Minh đại nhân làm quan thanh liêm, năng lực xuất chúng, được muôn dân thương yêu, há lại để cho tiểu nhân nói xấu.”
Có cô nương nào mà không thích người khác khen ngợi phụ thân mình, trong mắt Cửu Châu lúc này không còn lấp lánh ánh sao nữa, mà là một biển nắng vàng rực.

.

Truyện Lịch Sử
“Điện hạ và gia phụ đều là người tốt.” Nụ cười Cửu Châu ngọt ngào như tắm mật.

Tề Vương nhìn Minh cô nương nở nụ cười tươi roi rói với Vân Độ Khanh, đuôi lông mày giật giật.

Hắn không hiểu vì sao Minh cô nương lại tin tưởng và sùng bái một tên bất tài vô dụng, hung hăng ngang ngược như Vân Độ Khanh?
Chẳng lẽ không ai kể với nàng về sự tích ngày xưa của Thần Vương? Hay là giống như trong lời đồn, vì quyền thế phú quý nên nàng mới lấy lòng Tô Mi Đại và Vân Độ Khanh?
Nhìn gương mặt vui vẻ đầy ngây thơ của Minh Cửu Châu, nàng ta thật sự là hạng người chỉ biết nịnh nọt, nối giáo cho giặc trong miệng của mẫu phi ư?
“Bình thường, bình thường thôi, bổn vương vẫn còn phải học hỏi Minh đại nhân rất nhiều.” Thần Vương khẽ hất cằm, trông vẫn kiêu ngạo như xưa, chỉ có khóe miệng nhếch lên là tạm thời không dằn lại được.

Hắn bóp bóp búi tóc của Cửu Châu, “Cô cứ ở lại đây chơi tiếp đi, bổn vương phải đích thân đến Kinh Triệu doãn một chuyến.”
Nhà vợ tương lai của hắn, Vương phi tương lai của hắn, nếu hắn không đòi lại công bằng cho bọn họ thì vứt mặt mũi đi nơi nào.

Nhóm tỷ muội trốn sau bức bình phong biết bọn họ đã bị Thần Vương phát hiện, yên lặng lùi lại bàn, nâng chén trà lên vờ như mình chưa từng nhìn lén.

Bọn họ là tiểu thư gia đình đứng đắn, môn hộ cao quý, sao có thể rình xem trò vui.

“Tứ ca.” Trước khi rời đi, Thần Vương vẫn không quên Tề Vương, “Huynh đến Kinh Triệu doãn cùng ta đi.”
Tề Vương nhìn Thần Vương, hắn biết câu này không phải là lời thỉnh cầu.

Hắn khẽ cười, “Được thôi.”
“Điện hạ.” Cửu Châu vội vàng kéo tay áo của hắn, “Ta cũng muốn đi.”
Cũng chẳng phải con nít ba tuổi mà sao thích bám người thế?
Nha môn Kinh Triệu doãn là nơi phức tạp, mỗi khi xử án đều có bách tính đến xem, không thích hợp để một cô nhóc đến đó.

Cúi đầu nhìn tay áo bị túm lấy, Thần Vương nhẹ nhàng kéo ống tay áo, nhưng không kéo mạnh, “Vậy cô phải ngoan ngoãn theo sau bổn vương, không được chạy lung tung đấy.”
Hắn…!chỉ sợ nàng không vui rồi rưng rưng nước mắt thôi chứ chẳng có ý gì cả.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.