Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 21


Bạn đang đọc Hoàng Thành Có Bảo Châu – Chương 21


“Mọi người khoan đã.” Cửu Châu gọi chúng phi tần đang cầm hương chuẩn bị bái lạy, “Khi dâng hương kính trời cao, chư vị nương nương phải cầm hương bằng tay phải, còn tay trái thì che tay phải lại, nâng hương lên cao tới trán.”
Thấy nhóm nương nương thành tâm như thế, sao nàng có thể nỡ nhìn sự chân thành của bọn họ biến thành công dã tràng được?
“Cửu Châu.” Tô Quý phi cười, “Con làm mẫu cho bọn họ xem đi.”
Rút lấy hương, Cửu Châu bình tâm nhìn điện thờ, đốt ba nén hương.

Mùi hương thoang thoảng giữa làn khói mờ, nhóm phi tần nhìn cô gái đang dâng hương trước mặt, chợt cảm nhận được vẻ tự nhiên và sự thoải mái theo từng động tác của nàng, có nét giống thế ngoại cao nhân.

Cắm hương vào lư, Cửu Châu vái lạy một cái, sau đó quay lại nhìn chúng phi tần, “Mời chư vị nương nương.”
“Đã nhìn rõ chưa?” Tô Quý phi nhấc tay lên, các cung nữ dâng hương, “Nhìn theo động tác của Minh cô nương rồi làm lại một lần nữa.”
Nhóm phi tần nhìn mấy nén hương được đưa đến trước mặt, không dám giận cũng chẳng dám than.

“Còn ngơ ra đó làm gì?” Tô Quý phi như cười như không nhìn bọn họ, “Một ngày chỉ có mười hai canh giờ, nếu các cô còn lề mề thì e là phải thức đêm để chép kinh đấy, như vậy mới có thể bày tỏ sự thành tâm.”
“Tạ ơn Quý phi nương nương nhắc nhở.” Ninh phi nở nụ cười dịu dàng, đi tiên phong nhận lấy ba nén hương rồi tiến lên cung kính dâng hương.

Các phi tần khác thấy Ninh phi đã khuất phục dưới quyền uy của Tô Quý phi, đành ngoan ngoãn bước lên.

Cửu Châu xúc động bởi sự thành kính của nhóm phi tần, nàng quay đầu nói với Tô Quý phi, “Lòng thành của chư vị nương nương thật khiến người ta cảm động.”
“Đúng thế.” Tô Quý phi gật đầu, “Bổn cung cũng rất cảm động.”
Chúng phi tần, “…”
Nếu đã cảm động thì sao hai ngươi không chép kinh cùng bọn ta?
Ai thèm quan tâm mấy người có cảm động hay không?!
“Tuy Minh cô nương còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện.” Ninh phi dâng hương xong, cất giọng dịu dàng, “Xem ra trong mấy năm được nuôi dưỡng ở đạo quán, chẳng những được điều dưỡng thân thể mà còn học được không ít thứ.”
Cửu Châu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện, không biết bà ta là ai.

“Đây là Ninh phi Trịnh thị, mẫu phi của Tề Vương điện hạ.” Tô Quý phi nói thêm một câu, “Là thứ muội của Bình Viễn Hầu.”
Nghe thấy thế, bàn tay đang cầm bút của Ninh phi chợt khựng lại, nhưng nụ cười dịu dàng trên gương mặt vẫn không hề phai.

“Bái kiến Ninh phi nương nương.” Cửu Châu nhún gối hành lễ với Ninh phi, “Tạ ơn nương nương đã khen, sư phụ của thần nữ cũng khen thần nữ học rất giỏi.”
Mực nước theo đầu bút nhỏ xuống mặt giấy, bàn tay cầm bút của Ninh phi khẽ run run.


“Ấy, nương nương!” Cửu Châu hoảng hốt nhắc nhở, “Kinh văn dâng lên ông trời không thể vấy bẩn.”
“Đa tạ Minh cô nương nhắc nhở.” Ninh phi đặt bút xuống, mỉm cười vò tờ giấy thành một cục.

Bà ta dùng hết sức khiến ngón tay trắng bệch.

Mau ngậm cục giấy này vào miệng mi đi!
Trên triều, quan viên Lục bộ vô cùng sục sôi, Đại Lý Tự, Hàn Lâm Viện và các quan viên khác thỉnh thoảng lại vào cuộc tranh cãi, chốc chốc hốt bản lại vung lên vài lần, trận thế vô cùng náo nhiệt.

Nhìn cảnh tượng ồn ào sôi nổi này, Long Phong đế không những chẳng giận mà ông còn thong thả sửa lại dáng ngồi trên long ỷ, nhẫn nại nhìn bọn họ tranh cãi.

Quan Tế Tửu của Quốc Tử Giám, “Bẩm Bệ hạ, Quốc Tử Giám là nơi bồi dưỡng học trò, đâu thể dùng bàn học đã cũ nát mãi được?”
Hộ bộ Thượng thư, “Hộ Bộ không có tiền.”
Binh Bộ Thượng thư, “Bệ hạ, sắp đến đợt tuyển quan võ mới, vi thần cả gan muốn hỏi khi nào Hộ bộ cấp ngân sách?”
Quan viên Hộ bộ, “…”
Gần đến cuối năm, các khâu các bộ đều tích cực kêu gọi kinh phí cho năm sau.

Kể từ khi vào triều đến nay, Lễ bộ Thượng thư Lý Ân và Hộ bộ Thương thư Triệu Bá Thân thường hay bất đồng ý kiến, có những lúc nộ khí xung thiên tiện tay cầm hốt bản nện nhau tại chỗ.

Nhưng lần thượng triều hôm nay, hiếm khi Hộ bộ Thượng thư Triệu Bá Thân không nhắm vào Lý Ân, thỉnh thoảng nhìn Lý Ân bằng ánh mắt hả hê khiến Lý Ân thấy mà tức anh ách.

“Xin đại nhân bình tĩnh.” Chu Thụy lén níu ống tay áo Lý Ân lại, ghé vào tai ông ta thì thầm, “Hộ bộ bây giờ còn có Tề Vương đấy.”
“Nói cứ như Lễ bộ của chúng ta không có Vương gia nào ấy.” Lý Ân nhìn gương mặt đắc ý của Triệu Bá Thân, cơn tức trong lòng không cách nào xẹp bớt, “Hắn được lắm.”
Chu Thụy nghĩ, nếu không phải có Vương gia đến Lễ bộ thì Hộ bộ Thượng thư cũng sẽ không nhìn chúng ta bằng ánh mắt này.

“Đại nhân.” Minh Kính Châu lên tiếng nhắc nhở, “Chuyện tu sửa Lễ Bộ quan trọng hơn.”
“Ông nói đúng.” Nghe Minh Kính Châu nhắc, Lý Ân lấy lại tinh thần, cố gắng nén cơn giận, cao ngạo hất cằm về phía Triệu Bá Thân rồi quay đi không nhìn ông ta nữa.

Hộ bộ Thượng thư Triệu Bá Thân, “…”
Hỗn thế ma vương đã đến Lễ bộ mà Lý Ân còn cao ngạo được?
“Bẩm Bệ hạ.” Lý Ân bước ra khỏi hàng hành lễ, bắt đầu kể lể một năm trở lại đây Lễ bộ đã cố gắng thế nào, từ việc tổ chức khoa cử đến việc quan viên của Lễ bộ đã đưa cụ già về với gia đình, cuối cùng kết luận, Lễ bộ rất tốt, Lễ bộ rất tuyệt.


Nếu Bệ hạ đồng ý cấp ngân sách, tu sửa công sở Lễ bộ lại thì càng tốt hơn.

Long Phong đế nhìn Lễ bộ Thượng thư đang ba hoa trước mặt, nếu ông nhớ không lầm thì lúc tham gia khoa cử, Lễ bộ Thượng thư đã đậu Bảng nhãn, hèn gì nói nhiều như thế.

“Thần Vương.” Chờ Lý Ân kể lể xong, Long Phong đế nhìn Thần Vương đang đứng ở đầu hàng, “Trong mấy ngày ở Lễ bộ, con đã được các vị đại nhân đây chỉ giáo, con thấy thế nào?”
Tất cả quan viên của Lễ bộ đồng loạt nhìn về phía Thần Vương, vào thời khắc quan trọng, Thần Vương phải đứng về phía Lễ bộ đấy.

Lý Ân nhỏ giọng hỏi Minh Kính Châu, “Ông nói xem liệu Thần Vương điện hạ có hiểu mấy lời ta bóng gió hôm trước không?”
Minh Kính Châu bình thản đáp lại, “Bẩm đại nhân, hạ thần không biết.”
“Hây.” Lý Ân thở dài, “Lẽ ra lần trước ta phải nói thẳng hơn một chút mới đúng.”
Ánh mắt sáng rực suýt nữa đã đâm xuyên qua lưng Thần Vương, hắn không cần quay đầu cũng biết, lúc này hẳn là mấy người trong Lễ bộ đang nhìn mình chằm chằm.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đến Lễ Bộ chưa tới mười ngày nên vẫn chưa hiểu hết.”
Nhóm quan viên Lễ bộ thất vọng thu hồi tầm mắt, bọn họ sai rồi, lý ra ban đầu bọn họ không nên trông cậy vào Thần Vương.

Tề Vương nhìn Thần Vương, sau đó lại nhìn nhóm quan viên Lễ Bộ sau lưng hắn, thu lại tầm nhìn.

“Nhưng với sự hiểu biết ít ỏi của nhi thần, chư vị đại nhân ở Lễ bộ tận trung với cương vị, không ham hưởng thụ.

Tuy nhi thần chỉ mới đến vài hôm nhưng đã hiểu được rất nhiều thứ, trong lòng vô cùng kính phục.”
Quan viên Lễ bộ: Ơ ơ ơ?
Thần Vương ấy vậy mà lại mở miệng khen bọn họ trước triều thế này, bọn họ có hơi…!khủng hoảng vì được khen.

“Nhưng trong Lễ bộ vẫn còn có rất nhiều vấn đề.”
Quan viên Lễ bộ: Bọn họ vui mừng quá sớm rồi!
“Ồ?” Long Phong đế vô cùng kiên nhẫn với Thần Vương, “Vấn đề gì?”
“Vách tường đã xỉn màu, chân bàn thì lung lay, thậm chí có vài chỗ dễ bị rớt ngói.” Thần Vương nhíu mày, “Là một trong sáu bộ của triều đình, nhưng công sở Lễ bộ quả thực quá nghèo nàn.

Bách tính Đại Thành chúng ta an cư lạc nghiệp, cuộc sống sung túc, thế nhưng lại có một công sở nghèo nàn đến thế, há chẳng phải đã vứt hết mặt mũi của Đại Thành?”

Quan viên Lễ bộ gật đầu lia lịa, Thần Vương điện hạ nói rất đúng, công sở Lễ bộ bọn họ thiếu thốn rất nhiều.

“Ý của Thần Vương là?” Long Phong đế cười.

“Nhi thần nghĩ rằng, nên rút ra ngân sách để tu sửa Lễ Bộ.”
“Ừm.” Long Phong đế gật đầu, “Thần Vương nói rất có lý, Lễ bộ không những phải lo liệu rất nhiều chuyện quan trọng trong nước, mà còn phải tiếp đãi sứ giả nước khác, nếu công sở nghèo quá thì đúng là không được đẹp mắt.”
“Công bộ Thượng thư Lâm Trọng Linh có ở đây không?” Long Phong đế nhìn sang Công Bộ Thượng thư đang đứng bên cạnh Triệu Bá Thân.

Trong lòng Triệu Bá Thân dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Hạ thần có mặt.” Lâm Trọng Linh nâng hốt bản bước ra khỏi hàng.

“Từ ngày mai khanh hãy chuẩn bị nhân công tu sửa công sở Lễ bộ, không được chậm trễ.” Sau khi Long Phong đế sắp xếp xong mọi chuyện, ông quay đầu nói với Lễ bộ Thượng thư Lý Ân, “Lý ái khanh, hoàng nhi ta còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện, nếu nó làm gì sai khanh cứ việc trách phạt, không cần lo lắng.”
Kinh phí tu sửa tranh mãi mới về tới tay, lần đầu tiên Lý Ân biết được cảm giác “có người dựa lưng” mới tuyệt làm sao.

“Thần Vương điện hạ thông minh lại rất chịu khó học tập.”
Minh Kính Châu đưa danh sách tiến sĩ cho hắn, tuy không thấy hắn học thuộc, nhưng ít nhất cũng đã mang về phủ.

Bốn làm tròn lên năm cũng xem như là có chí tiến thủ.

“Biết chiêu hiền đãi sĩ.”
Sau khi Thần Vương đến Lễ bộ, hắn chưa bao giờ làm khó dễ người nào.

Quan trọng nhất là, hắn đã giúp Lễ bộ lấy được kinh phí tu sửa.

Chỉ cần dựa vào điều này thôi bọn họ đã xem hắn là một nửa thành viên của Lễ bộ rồi.

“Ngài ấy cùng dùng bữa cùng các đồng liêu Lễ bộ tại phòng ăn, nhưng chưa bao giờ chê trách câu nào.”
Tuy hắn ăn đồ ăn của nhà Minh Thị lang, nhưng quả thật có đến nhà ăn của Lễ bộ.

“Vi thần tin tưởng, với tư chất của điện hạ, ngài ấy nhất định sẽ nhanh chóng nắm rõ mọi việc của Lễ bộ, phân ưu vì Bệ hạ.” Kinh phí tu sữa Lễ bộ đã có, Lý Ân khen đến thật lòng thật ý.

Thần Vương được khen, “…”
Có lẽ, đây chính là khả năng co duỗi, chín chắn và tùy cơ ứng biến của văn nhân đây.

Các quan viên khác lườm Lý Ân bằng nửa con mắt, chỉ vì khoản kinh phí tu sửa Lễ bộ mà ông lại khen Thần Vương đến mức đó.


Lý Ân ơi là Lý Ân, lẽ ra ông không nên làm Lễ bộ Thượng thư mà phải đến Nhạc phủ dựng đài hát hí khúc cho Bệ hạ mới đúng.

Lý Ân chẳng thèm quan tâm người ta nghĩ gì về mình, dẫu sao thì Lễ bộ cũng được hời, nói thêm vài lời hay ho thì có làm sao?
Sau khi hạ triều, Long Phong đế vui vẻ, nếu dọc đường đi không nghe thấy có người khóc lóc thì có lẽ tâm trạng ông còn vui hơn.

“Lưu Trung Bảo, đi xem xem có chuyện gì thế?” Long Phong đế nghe thấy tiếng khóc từ sau bụi hoa, gương mặt vô cùng lạnh lùng.

Lưu Trung Bảo đi xem thử rồi nhanh chóng quay về, “Bẩm Bệ hạ, người đang khóc là Lưu Tài nhân.”
“Lưu Tài nhân?” Long Phong đế chẳng có ấn tượng gì về vị Tài nhân này.

“Lưu Tài nhân được Bình Hiền Thái hậu đưa vào Vương phủ vào năm Hiển Đức thứ hai mươi mốt.” Lưu Trung Bảo báo lai lịch của Lưu Tài nhân, “Nhập phủ cùng năm với Tô Quý phi đấy ạ.”
“Ừ, ngươi nói tiếp đi.”
“Nàng ta khóc là vì…!vì Quý phi nương nương bắt bọn họ chép kinh văn mỗi ngày, vì ít khi cầm bút nên tốc độ viết của nàng ta không bằng các quý nhân khác, cho nên mới khóc.” Lưu Trung Bảo hiểu ra ngay, nếu muốn khóc thật thì cũng không cần khóc ở đây, rõ ràng là muốn để cho Bệ hạ biết.

“Quý phi bắt bọn họ chép kinh?” Long Phong đế thấy khá thú vị, “Có chuyện gì thế?”
“Bẩm Bệ hạ, sau tiệc mừng thọ, nương nương bắt đầu để các nương nương khác chép kinh văn.” Lưu Trung Bảo thấy trên mặt Bệ hạ dần xuất hiện ý cười, bèn nói tiếp, “Nghe nói hôm nay nương nương còn gọi Minh cô nương vào cung, để nàng ấy giám sát các nương nương chép kinh cùng.”
“Chép kinh thư rất có lợi cho việc tu thân dưỡng tính, như thế rất tốt.” Long Phong đế gật đầu cười, “Có điều Quý phi ngày ngày giám sát sẽ dễ mệt mỏi, ngươi đưa thuốc bổ đến Minh Nguyệt cung đi.”
“Còn Vương Tài nhân kia, nếu nàng ta ngại chép kinh vất vả thì sau này không cần chép nữa.” Long Phong đế hờ hững nói, “Đưa nàng ta đến phật đường tụng kinh niệm Phật, sau này không được xuất hiện trước mặt Quý phi nữa.”
Lưu Trung Bảo không hề nhắc Bệ hạ vị Tài nhân này họ Lưu, ông chỉ cười nhận lệnh rồi lui xuống.

Từ nhỏ Bệ hạ đã quen với những mưu kế và thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung, lý nào ông lại không nhìn ra dụng ý ngồi khóc giữa đường của Lưu Tài nhân?
Lưu Trung Bảo vừa lui xuống thì thấy Minh tiểu thư đi đến đình nghỉ mát chỗ Lưu Tài nhân.

Thấy cảnh này, ông ta chợt dừng bước, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, ông quay lại hành lễ, “Bái kiến điện hạ.”
Thần Vương chắp hai tay ở sau lưng, thờ ơ nhìn sang hướng Lưu Trung Bảo vừa nhìn.

Kia có phải là…!cô nhóc của Minh gia?
***
Tác giả:
Long Phong đế: Tiền đã đến tay, bên dưới hẳn phải bắt đầu tiết mục khen con ta rồi chứ.

Lý Ân: Tính hay thay đổi của người có học có gọi là thay đổi không?
Thần Vương: Xem ra bổn vương cần phải học thêm nhiều….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.