Đọc truyện Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! – Chương 35: Cuối
Một thời gian sau, Hải Đường được sắc phong làm hoàng hậu sau khi hạ sinh được một cặp song sinh nam nữ vô cùng đáng yêu
Một thời gian sau, Hải Đường được sắc phong làm hoàng hậu sau khi hạ sinh được một cặp song sinh nam nữ vô cùng đáng yêu. Cậu nhóc ngay sau đó được sắc phong làm thái tử với niên hiệu là Nguyên Dương. Còn cô công chúa thì được đặt tên là Tường Vy.
Hải Đường đang ngồi nhìn ai đứa con bé bỏng của mình đang nằm ngủ trong nôi mỉm cười. Sắc mặt nàng trong hốc hát tái nhợt đi rất nhiều, nàng luôn cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, có vài lần thì bị ngất đi, điều đó khiến cho Tử Thiên vô cùng lo lắng, khi ngài tới thăm nàng, sẵn tiện xem hai nhỏ như thế nào.
Hồng Quân lon ton chạy vào bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng tới ạ!”
“Hai đệ thấy sắc mặt của ta như thế nào? Có được hay không?”
Hải Đường đưa tay áp mặt mình nhìn cả hai người họ hỏi.
“Xem ra rất là tốt, nên tỷ đừng có lo lắng!” Tử Thiên gượng cười đáp khi biết được bệnh tình của nàng.
Nàng bị nhiễm kỳ độc trong máu sau khi hạ sinh xong, vài tháng trở lại đây nàng mới phát hiện ra sau khi ngày nào nàng cũng uống thuốc tẩm bổ để hồi phục sức khỏe sau sinh. Nàng cũng tìm ra được thủ phạm là ai… và không ai khác chính là hoàng thái hậu. Khi vô tình cờ phát hiện cũng nữ thường sắc thuốc cho nàng nói chuyện với bà ấy, nàng nghe được. Chính bà ấy đã sai nàng ta cho loại độc không mà không mùi không vị, để không ai biết được trong thuốc có độc, kể cả thìa bạc cũng không có tác dụng.
Nàng chỉ biết giữ im lặng không làm lớn chuyện này và bảo Tử Thiên không được nói cho Nguyên Ân biết, vì nàng không muốn chàng phải lo lắng. Chắc có lẽ bà ấy không chấp nhận nàng, bởi nàng dị biệt.
Giờ chất độc đã thấm vào trong máu không có cách nào để chữa trị được cả. Cho dù nàng có sở hữu dòng máu bất tử, nhưng hoàng thái hậu đã đọc rất kĩ cuốn sách truyền thuyết năm xưa để lại, những người sở hữu dòng máu này chỉ chết khi trúng kỳ độc mà thôi. Nếu như người bình thường thì đã chết ngay trong tức khắc rồi.
“Hôm nay hoàng hậu nương nương trang điểm đẹp lắm!”
Hồng Quân cười tươi đáp.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Hải Đường vội đứng dậy mỉm cười khi thấy Nguyên Ân bước vào. Bất chợt nàng cảm thấy choáng váng đứng không vững suýt té nhưng kịp thời được Nguyên Ân đỡ lấy.
“Hải Đường, nàng sao vậy? Mau đi gọi thái y đến đây!”
Nguyên Ân lên tiếng đáp nhanh.
Tử Thiên với Hồng Quân nghe lệnh vội vàng chạy đi gọi thái y.
Nguyên Ân vội đỡ Hải Đường tới giường ngồi xuống, nhìn nét mặt hốc hác đi trông thấy.
“Nàng có sao không? Nàng bị sao vậy chứ? Nhìn sắc mặt nàng xanh xao hẳn đi đấy.”
Nguyên Ân đáp, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Hải Đường hít một hơi thật sâu để lấy lại hơi thở đều, nhanh chóng lấy lại bình thường, mỉm cười nhìn Nguyên Ân đáp:
“Ta chỉ giỡn với chàng thôi, Nguyên Ân à! Đã lâu không cười với chàng cho nên ta đùa chút thôi.”
Nghe nàng nói vậy khiến Nguyên Ân cảm thấy có chút bực mình khi nàng lại giả bệnh như thật đùa giỡn với chàng như vậy. Chàng lớn giọng đáp:
“Hải Đường, sao nàng lại làm như vậy? Nàng đã là hoàng hậu rồi còn sử dụng những thói quen đó.”
“Ta chỉ là…”
“Tại sao nàng lại giả vờ bệnh đùa với ta như vậy?”
“Thôi mà đừng giận… mà thật là kì lạ, tại sao lúc nào chàng cũng bị ta làm cho giật mình cả. Ta nghĩ, sau này chàng để ta hù nữa…”
Hải Đường nhẹ giọng nói, khẽ nắm lấy tay Nguyên Ân nở nụ cười thật tươi rói.
“Sau này nàng đừng có đùa như vậy. Ta không thích đâu!”
Nguyên Ân ôn tồn đáp.
“Hoàng thượng, thái y tới rồi!” Hồng Quân chạy vào báo.
Hải Đường đi tới gần thái y tỏ vẻ có lỗi: “Hại ngươi đi tới đây một chuyến, ta không có bị gì cả.”
“Hoàng hậu nương nương thật không có gì chứ?” Thái y lo lắng đáp, khẽ cúi đầu kính cẩn khi thấy Nguyên Ân đang đứng trước mặt nhìn mình.
Hải Đường khẽ lắc đầu đánh mắt cố ý để cho thái y hiểu, nàng đáp nhanh:
“Ta thật sự không sao, ngươi mau đi đi!”
Thái y lưỡng lự rồi cũng đành gật đầu “dạ vâng” sau đó rời đi.
“Nàng thật sự không sao đấy chứ?” Nguyên Ân gặn hỏi, nhìn nàng với ánh mắt đa nghi.
Hải Đường cười rồi đáp nhanh: “Đương nhiên là không sao rồi! À mà chàng lại với Thiên Dương và Tường Vy.”
“Được rồi!”
Nguyên Ân đứng dậy đi tới chỗ hai đứa nhỏ, nhìn chúng với ánh mắt sâu lắng. Trên môi nàng chợt tắt lịm đi đổi lại với vẻ thoáng buồn, nàng đang cảm thấy lo sợ một điều sắp xảy ra.
…
Ngay khi Nguyên Ân rời khỏi, hải Đường đã cho triệu tập mọi người lại để nói chuyện liên quan tới việc nàng bị kỳ độc. Nàng nghiêm túc nhìn bọn họ đáp:
“Hôm nay ta bảo mọi người tập trung lại đây để dặn mọi người một vài điều. Liên quan tới việc ta bị trúng kỳ độc không được nói cho hoàng thượng biết.”
“Hoàng hậu nương nương!” Mọi người cùng đồng thanh.
“Nhưng bệnh của người ngày càng nghiêm trọng hơn, kỳ độc càng ngày càng phát tán. Cho nên hoàng thượng nên biết được chuyện này sẽ tốt hơn.”
Đằng Vân lên tiếng đáp, ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn nàng.
Hải Đường lập tức phản bác: “Không được, ta không muốn. Bệ hạ còn nhiều bận rộn với việc triều chính. Ta không muốn vì ta mà khiến người gạt bỏ mọi việc chính sự.”
“Tại sao phải như vậy, mau lấy lại tinh thần đi. Hay tỷ sợ hoàng huy bỏ rơi tỷ?”
Tử Thiên lên tiếng đáp, ánh mắt hờn trách nàng.
Nàng gượng cười đáp: “Không phải ta sợ hoàng thượng bỏ rơi ta. Cho nên các người tuyệt đối không được nói ra. Ta muốn thấy hoàng thượng cười mỗi khi thấy ta chứ không phải không mặt buồn rầu.”
Mọi người đành chỉ biết nghe theo những gì mà nàng nói. Trong lòng họ cảm thấy ấy nấy vô cùng và không kém phần đau xót.
…
Nguyên Ân từ lúc điện Hưng Đức trở về cung ấm, nhớ lại lúc Hải Đường bị choáng khiến chàng cảm thấy nghi ngờ, dường như nàng ấy đang giấu chàng chuyện gì đó. Nên chàng đã gọi Hồng Quân tới đây.
“Dạo này ngươi thấy hoàng hậu như thế nào? Ta thấy sắc mặt của nàng ấy ngày càng hốc hác đi rất nhiều đấy. Lúc trước đâu có như vậy?”
Nghe Nguyên Ân hỏi làm Hồng Quân lúng túng không biết nói sao, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt lãnh đạm của chàng khiến Hồng Quân có chút e dè.
“Dạ… dạ… chuyện này…”
“Có phải nàng ấy biến ăn hay không?”
“Ờ… dạ không phải đâu thưa bệ hạ! Không có chuyện này, hoàng hậu vẫn ăn uống đều độ ạ. Chắc do thời tiết chuyển mùa nên hoàng hậu mới cảm thấy khó chịu trong người thôi ạ.”
Hồng Quân cười đáp nhanh, tỏ ra như không biết gì.
“Ngươi hãy thật tình nói cho ta biết, hoàng hậu có khỏe hay không?”
Nguyên Ân tiếp tục gặn hỏi.
“Dạ gần đây, hoàng hậu chỉ cảm thấy hơi thiếu ngủ chút thôi, nên không sao. Xin bệ hạ đừng quá lo lắng.”
Hồng Quân đáp với giọng đều đều. Chợt Hồng Quân nhớ ra một chuyện mà Hải Đường đã dặn phải nói cho hoàng thượng biết khi đến gặp người, suýt chút nữa thì quên.
“À, thưa bệ hạ! Dưới sự thỉnh cầu của hoàng hậu nương nương, mong bệ hạ đưa nương nương xuống làng Quốc Châu Tự một chuyến ạ!”
…
Ngày sau đó, theo sự thỉnh cầu của Hải Đường, Nguyên Ân đã tạm gác chuyện chính sự qua một bên và giao cho Tử Thiên xử lý. Cả hai cùng đoàn người di chuyển đến làng Quốc Châu Tự mà Hải Đường mong muốn.
Cả hai ngồi trên kiệu vừa nhìn nhau mỉm cười nhìn ngắm cảnh vật xung quanh nơi đây. Hồng Quân cùng những người hầu thân thiết với Hải Đường đều không kìm nén nổi lo lắng trong lòng. Nàng trang điểm khá đậm nét để che đi vẻ ngoài nhợt nhạt của mình vì sợ Nguyên Ân sẽ nhận ra.
Cả đoàn người dừng lại, Nguyên Ân cùng Hải Đường bước tới cây táo sai trĩu quả mà lúc trước nàng với Nguyên Ân, có cả Tử Thiên và Đằng Vân, Tử Khuynh đều ở đây rất vui vẻ. Nhìn lại mảnh đất phủ đầy những đóa sen khiến nàng cảm thấy vui lòng, mỉm cười đáp:
“Công nhận nơi đây bây giờ trở thành đầm sen đẹp thật đấy!”
“Đúng vậy! Nếu không nhờ nàng, thì mảnh đất đã trơ trọi rồi!”
Nguyên Ân trầm giọng đáp, nắm chặt lấy tay của nàng.
Hai người cùng nhau tản bộ trên con đường đất bằng phẳng trải dài về phía trước, dừng lại trước một con sông xanh biết, cả hai đứng dưới tán cây hoa tử đằng nở rộ.
“Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng nàng và ta tới nhau như một sự sắp đặt vậy.”
Nguyên Ân đáp giọng đều đều, với ánh mắt nhìn về phía nào đo không điểm dừng.
“Tất cả đều do duyên mệnh đưa đẩy chúng ta gặp nhau cả!”
Nàng nhẹ giọng đáp. Bất chợt nàng cảm thấy khó thở mà khụy xuống nhưng kịp thời được Nguyên Ân vòng tay đỡ lấy.
“Hải Đường… Hải Đường…” Nguyên Ân hốt hoảng cả lên.
Nàng cố gắng gượng bởi cơn chóng váng càng lúc càng nặng hơn, hơi thở cũng dần yếu đi. Nàng đứng thẳng người cười đùa:
“Ta đã với chàng đừng để cho ta hù nữa mà. Tại sao lần nào chàng cũng để bị ta hù vậy?”
“Thật là hết cách nói với nàng.”
Nguyên Ân bực bội quay đi chỗ khác, chàng đi lại chỗ tảng đá to kia ngồi xuống. Hải Đường đến bên Nguyên Ân, ngồi xuống bên cạnh chàng đáp:
“Xin lỗi, đừng giận ta…”
Nguyên Ân im lặng không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
“Nguyên Ân, xin chàng hãy xây cho ta một tòa miếu bên kia sông kia được không?”
“Một tòa miếu?” Nguyên Ân nhíu mày thắc mắc đáp.
“Phải! Ta chỉ muốn cầu mong cho chàng, con chúng ta, bá tánh được bình yên thôi.”
“Được, ta sẽ xây cho nàng!” Nguyên Ân gật đầu đáp.
Chợt nàng gục đầu vào vai Nguyên Ân với vẻ mặt thất thần, mắt lúc nhắm lúc mở. Nguyên Ân thấy vậy vô cùng lo lắng vội ôm nàng vào lòng, lay lay người nàng khi thấy nàng nhắm mắt:
“Hải Đường… Hải Đường… nàng sao vậy chứ?”
“Ta chỉ đang đùa với chàng thôi!” Nàng đáp với giọng yếu ớt, không rõ chữ. Trên môi vẫn nở nụ cười mỉm.
“Hải Đường!” Nguyên Ân thốt lên tên nàng, với ánh mắt hoàng mang.
“Xin chàng đừng có khóc. Chàng từng nói với ta không được khóc. Lúc này chàng rất là dễ nhìn… Nguyên Ân, lúc mà chàng cười… lúc mà chàng cười…”
Chưa kịp nói hết câu thì nàng đã gục đầu vào người Nguyên Ân, với hơi thở cuối cùng tắt đi, cánh tay nàng buông lơi mọi thứ. Nàng sẽ nhớ mãi những dòng kí ức đẹp đẽ này.
Thấy Hải Đường không phản ứng gì, Nguyên Ân lay người nàng không ngừng gọi tên nàng: “Hải Đường… Hải Đường…”
Khẽ ôm lấy nàng thật chặt vì ngỡ đây không phải là sự thật khi nàng đã rời xa chàng mãi mãi. Tim chàng như đau nhói lê từng giây liên hồi. Nàng có lẽ biết trước được sẽ có ngày này, mà không hề nói cho chàng biết nàng đang bị gì cả.
…
Hoàng cung giờ trở nên yên ắng đến lạ thường vì là ngày quốc tang của Hải Đường hoàng hậu. Nàng ra đi để lại hai đứa con thơ chưa tròn một năm tuổi và một mình Nguyên Ân đứng ở điện Phù Dung trông ngóng một điều gì đó xa xôi.
Đến cuối cùng chàng mới biết được một sự thật, lý do tại sao nàng lại chết như vậy. Tất cả đều do hoàng thái hậu gây ra cả.
“Hoàng huynh, thì ra huynh ở đây!”
“Tử Thiên! Đệ đến đây có chuyện gì không?” Nguyên Ân nhìn Tử Thiên hỏi.
Tử Thiên sai người mang vô một bức tượng được điêu khắc bằng đá cẩm thạch màu trắng đục hình hoa sen, có con phượng hoàng trên đỉnh đầu, chân được khắc hình con rồng cách điện. Nguyên Ân nhìn thấy với ánh mắt ngạc nhiên.
“Cái này là…”
“Đây là do Đường tỷ đã thiết kế ra, cho người chạm khắc để tặng huynh. Nhưng chưa kịp gì thấy thì tỷ đã ra đi rồi.”
Nguyên Ân đi lại nhìn kĩ từng đường nét của bức tượng này cũng đủ để hiểu hết ý nghĩa mà nàng đặt ở bên trong này. Thể hiện sự ngự trị của một bậc đế vương, có thể bao dung che chở cho bá tánh, sự yên bình và không loạn lạc.
…
Hiện đại, thế kỉ 21.
Hải Đường chợt bừng tỉnh sau một giấc mộng dài tưởng, nước mắt cô chảy xuống tèm nhem hết. Cô chợt nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, mùi cồn xọc tới tận não, tay ghim ống truyền dịch.
“Mình đã trở về rồi sao? Sao mọi thứ lại diễn ra tưởng chừng như thật vậy?” Hải Đường thầm nói, khẽ véo má mình kêu lên một tiếng “A” thật đâu.
“Em tỉnh rồi à?” Kỳ Phong vội vã hỏi khi thấy Hải Đường choàng mắt tỉnh dậy.
Hải Đường sau một hồi ngơ ngác bất ngờ người khi thấy Kỳ Phong đang ngồi bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Khuôn mặt đó, ánh mắt làm cô chợt bồi hồi òa khóc mà thốt lên:
“Nguyên Ân!”
“Em làm anh lo chết đi đó, biết không? Sao lại chạy ra đỡ cho anh chứ?”
Kỳ Phong mở miệng trách móc Hải Đường, làm cô ngẩn người đờ ra.
Cô nghẹn giọng mếu máo như con mèo, ánh mắt ướt nước vì người trước mặt cô không phải là Nguyên Ân, mà là Kỳ Phong. Mặc dù anh ấy có khuôn mặt lạnh lùng, từ đầu đến chân đều giống như Nguyên Ân, ánh mắt cũng lạnh đạm.
Mọi thứ đối với Hải Đường như một trò đùa vậy, nửa thực nửa mơ. Cô vẫn còn nhớ y nguyên từ Tử Thiên, Đằng Vân, Tử Khuynh, tất cả mọi người ở Ngũ Thiên Quốc và đặc biệt là Nguyên Ân, một hoàng đế trẻ tài ba.
Bây giờ có lẽ cô nên tập quên dần đi kí ức nơi đó thôi!
Hải Đường gượng cười nhìn Kỳ Phong, cô mới chợt nhận ra anh cũng bị thương, hình như khá nặng. Bằng chứng đó là băng trắng quấn trên trán.
“Anh không sao đấy chứ?”
“không sao! chỉ bị trầy da chút thôi. Dù sao cũng cám ơn em!”
Kỳ phong trầm giọng đáp. Giọng nói đó mới giống làm sao, khiến cô như muốn bật khóc.
Thấy Hải Đường tỉnh dậy, anh cũng yên tâm một phần nào nên đứng dậy đáp:
“Em nghỉ ngơi đi, mai anh lại đến thăm!”
Nói rồi, anh quay người đi nhưng trước khi đi anh quay người nhìn Hải Đường nói câu cuối cùng: “Em biết Ngũ Thiên Quốc chứ?”
“Không lẽ anh là… Nguyên Ân…?”
Anh im lặng không nói chỉ mỉm cười gật đầu rồi bước đi ra khỏi phòng. Để Hải Đường với ánh mắt ngơ ngác, sau vài phút định thần lại, cô giật phắt ống truyền dịch ra khỏi tay. Nhanh chóng bước xuống giường chạy lao ra với đôi chân trần, vòng tay ôm chầm lấy anh từ phía sau.