Đọc truyện Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! – Chương 33
“Gì, ngươi nói sao? Cả nhà của Thừa tướng quân, trong đó có Đường tỷ bị đem đi tới hình trường để chém đầu trước bàn dân thiên hạ sao?”
“Gì, ngươi nói sao? Cả nhà của Thừa tướng quân, trong đó có Đường tỷ bị đem đi tới hình trường để chém đầu trước bàn dân thiên hạ sao?”
Tử Thiên lên giọng đáp với vẻ mặt bất ngờ khi nghe được tin dữ từ Hồng Quân. Giờ hoàng huynh không ở trong hoàng cung khiến ngài cảm thấy vô cùng rối trí.
“Bây giờ mà xin tổ mẫu xin thu hồi lại lệnh rất là khó. Thôi thì cố gắng làm, bây giờ ta ra ngoài kiếm hoàng thượng hy vọng ngăn cản được hành hình. À đúng rồi, ngươi hãy mau chạy qua báo cho vương gia Tử Khuynh biết đi, biết đâu huynh ấy sẽ có thể ngăn cản được chuyện này, còn giờ ta đi tìm hoàng thượng.”
Dứt lời Tử Thiên nhanh chóng rời đi ngay tức khắc.
…
Tại lầu Thượng Nghi.
Nguyên Ân đang bàn chuyện chính sự cùng với một số người bí mật mà chàng giao phó. Đang thao thao bất tuyệt tập trung vào vấn đề thì Tử Thiên chạy vào, phá tan cả cuộc nói chuyện, vẻ mặt ngài vô cùng gấp gáp.
“Hoàng huynh, may quá huynh ở đây, xảy ra chuyện rồi. Đường Tỷ bị tổ mẫu điều tra ra là công chúa của Bắc Triều, lập tức sẽ mất mạng đó.”
Tử Thiên nói nhanh rồi đứng ôm ngực thở hổn hển.
“Đệ nói gì? Cái gì công chúa Bắc Triều?”
Nguyên Ân đứng phắt dậy, vẻ mặt căng ra khi nghe Tử Thiên nói.
“Chuyện này thật là phức tạp, tóm lại cả nhà của Đường tỷ đều bị Thành Đô Vương bắt đi. Đệ không biết có ai biết được mà nói ra. Bây giờ tổ mẫu hạ chỉ lập quyết, họ đang trên đường giải tới hình trường.”
…
Trên đoạn đường của kinh thành Ngũ Thiên Quốc, Hải Đường cùng với cha của mình bị đày đi trong sự dòm ngó chỉ trích của rất nhiều người dân hai bên đường. Hầu hết mọi người cho rằng nàng là kẻ thù của Ngũ Thiên Quốc, vì là người của Bắc Triều. Đã vậy còn mang dòng máu dị biệt, với hình dạng giống yêu nữ.
Ánh mắt nàng như vô hồn lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh, nàng nghĩ đây chẳng lẽ là kết cục của nàng hay sao? Nàng đã làm gì sai chứ?
Nàng cùng với cha của bị đưa lên trên một cái bục gỗ. Hai tên thân hình cường tráng đã cầm sẵn đao trong tay chỉ chờ hành quyết. Trong lòng nàng chỉ thầm cầu ngyện: “Nguyên Ân, chàng đang ở đâu vậy? Mau tới cứu ta đi… Ta đang rất sợ đây này…”
“Hoàng Quý phi là kẻ địch của Ngũ Thiên, mau giết nàng ta đi… Nàng ta là công chúa của Bắc Triều… Cũng là yêu nữ ăn thịt hút máu người đó…”
“Xử tử hoàng quý phi đi, cả Thừa tướng nữa…”
“Xử hết bọn Bắc Triều đi! Xử chém đi…”
Mọi người đồng loạt đều ùa lên, đồng thành quyết liệt đòi xử nàng chết đi khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoang mang.
“Nhưng chính hoàng quý phi đã dùng máu cứu chúng ta lúc bị bọn quỷ tấn công ở Quốc Châu Tự cơ mà… không được giết nương nương, không được…”
Một người dân đã từng bị quỷ cắn đứng ra bênh vực cho Hải Đường khi đã từng nàng dùng máu cứu mạng.
“Nhờ hoàng quý phi chúng tôi mới có thể sống sót. Chính người đã tìm ra nguồn giống cây trông để chúng tôi để kiếm sống đấy.”
Một người khác chen vào cùng đồng lòng bảo vệ cho nàng.
“Các ngươi im mồm hết đi, các ngươi cùng đồng lõa với kẻ thù của chúng ta hả?”
Họ im lặng không thể nói khi Thành Đô Vương xuất hiện. Họ đành lùi bước trong câm nín.
“Còn chần chừ gì nữa, mau hành quyết đi!”
Thành Đô Vương ra lệnh. Hai tên lính lập tức tuân lệnh.
“Mau giết ta trước đi.” Hải Đường gằn giọng lên tiếng với ánh mắt sắc lạnh.
“Hải Đường…”
“Phụ thân, nhất định thế nào cũng phải kéo dài thời gian. Phụ thân, cho đến phút cuối cũng không được từ bỏ hy vọng mong manh ạ. Biết đầu hoàng thượng sẽ kịp tới để cứu người.”
Nói rồi Hải Đường đi tới chỗ trụ gỗ, quỳ xuống hạ đầu lên mặt gỗ. Một giọt nước mắt đau thương tù khõe mắt chảy dọc xuống. Chí ít nàng có thể để cho ông ấy được sống dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Ông ấy chỉ biết đứng lặng thinh nhìn nàng mà trực trào nước mắt với vẻ mặt sợ hãi tột độ mà không thể làm gì được.
Tên chuẩn bị xử trảm cho Hải Đường, hắn ngậm một nước phun xuống mặt nàng. Nắm chặt thanh đao trong tay hít một hơi thật sâu, giơ thanh đao lên. Nàng chỉ biết nhắm mắt lại buông xuôi mọi thứ: “Còn à, mẹ xin lỗi vì chưa kịp để con ra đời mà đã đi theo mẹ như thế này rồi…”
Nguyên Ân cho ngựa dừng lại ngay lập tức, bước xuống giật lấy cung tên trong tay tên lính gần đó với ánh mắt ngắm bắn cực chuẩn, vẻ mặt cực kì điềm tĩnh.
Mũi tên ngay lập tức xé toạt cơn gió bay thẳng tới đâm ngay vào tay của tên hành hình kia, làm cho đao trong tay hắn rơi xuống.
Nàng mở mắt ra với ánh mắt mờ mờ vì nước mắt mà thốt lên: “Nguyên Ân!”
Ai nấy đều ngỡ ngàng khi thấy sự xuất hiện của Nguyên Ân.
“Các người còn không mau quỳ xuống hành lễ, đây là hoàng thượng đấy!”
Tử Thiên gằn giọng nói lớn với vẻ mặt hầm hầm. Ngay lập tức mọi người quỳ rạp xuống, cúi đầu hành lễ trong sự lo sợ.
“Bệ hạ!”
Nguyên Ân guồng chân chạy lên bục gỗ ôm lấy nàng vào lòng với nét mặt lo lắng vừa tức giận chính bản thân mình khi để nàng rơi vào tình cảnh như thế này.
“Hải Đường!”
Nàng như thất thần nhìn Nguyên Ân với hơi thở yếu ớt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nguyên Ân vội đỡ nàng đứng dậy đi xuống khỏi bục gỗ nhưng không quên nhìn Thừa tướng quân với ánh mắt có lỗi, trầm giọng đáp:
“Ta xin lỗi người vì để cả hai rơi vào tình cảnh này… Tử Thiên mau đưa ngài ấy về phủ đi.”
Thành Đô Vương thấy vậy chắn ngay trước mặt của Nguyên Ân đáp:
“Đây là kẻ địch chẳng lẽ bệ hạ đưa đi như vậy sao? Thái hậu đã ra lệnh rồi, Thừa tướng quân và hoàng quý phi, tất cả đều phải chém đầu.”
“Tránh ra!”
Nguyên Ân trầm giọng đáp với vẻ mặt lạnh tanh.
“Xin bệ hạ minh xét, hoàng quý phi là yêu nghiệt của Ngũ Thiên Quốc đấy ạ! Nếu người vì ả yêu nghiệt này thì người không xứng đáng làm hoàng đế của chúng dân.”
Mọi người đều đồng lòng lên tiếng phản đối việc Nguyên Ân đưa Hải Đường đi, khiến chàng vô cùng bực tức nhưng cố kiềm nên vì chàng là một bậc quân vương không thể xử trí bừa được, họ là thần dân của Ngũ Thiên Quốc cả, nhưng Hải Đường thì có tội tình gì chứ. Mọi người đều đang bắt đầu chỉ mũi nhọn về phía chàng.
Thành Đô Vương thấy nét mặt khó xử của Nguyên Ân cảm thấy khinh thường, nhếch môi cười nhạt. Chính hắn là người đã rao tin cho người dân biết được Hải Đường là công chúa Bắc Triều, kẻ thù địch của Ngũ Thiên Quốc ngoài ra còn thêm mắm muối vào, bảo nàng là yêu nghiệt ăn thịt hút máu người khiến lòng dân hoang mang mà làm dấy lên đá vào tâm lý của Nguyên Ân, khiến chàng rơi vào tình huống ngặt nghèo này.
“Các người nghe cho rõ đây, chính nàng ấy đã dùng cả máu của mình để cứu người dân ở làng Quốc Châu Tự, còn giết chết cả bọn quỷ đang hoành hành kia, nàng ấy còn giúp họ có được nguồn lương thực để mưu sinh. Như vậy là tội đồ sao?”
Nguyên Ân gân cổ lên giọng nói đầy sự đanh thép.
“Đây là lệnh tổ mẫu, người không thể làm trái được đâu!”
Dân Dân từ đâu đi tới đáp với ánh mắt hiện rõ sự tức tối khi Nguyên Ân xuất hiện.
“Tổ mẫu, hoàng hậu đang làm chủ triều đình hả? Trong mắt ngươi chỉ có tổ mẫu còn ta là cái gì?”
Nguyên Ân quát lớn với vẻ mặt lãnh khốc khiến Dân Dân giật mình hốt hoảng cúi mặt xuống, không dám ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt đáng sợ của chàng.
Hải Đường buông nhẹ Nguyên Ân ra nhìn chàng nhẹ giọng khẩn khiết đáp:
“Bệ hạ, nếu thân phận của ta là một tội lỗi thì cứ để cho một mình ta gánh vác nhưng xin chàng hãy bảo họ đừng làm khó cha và người nhà của ta được không?”
Nguyên Ân nắm chặt lấy hai của Hải Đường, nhìn nàng với ánh nghiêm túc dứt khoát nói:
“Nàng yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý. Hải Đường, nàng nghe đây, ta muốn nàng biết, ta mặc kệ nàng là công chúa của triều đại nào, ta nhất định sẽ bảo vệ.”
Nói rồi, Nguyên Ân quay sang gửi gắm ánh mắt sắc lẻm nhìn Thành Đô Vương rồi nhìn những người dân ở đây cảm thấy lực bất toàn tâm, cho dù chàng có lên tiếng nói gì thì cũng như vậy thôi. Dù sao thì chàng cũng có cách để cho tình hình lắng xuống rồi, giờ thì chàng phải đưa Hải Đường về cung, và trừng trị những kẻ đã gây ra chuyện này.
…
“Thật là, đã đưa lên đoạn đầu đài rồi, ai biết được hoàng thượng lại ra cứu hoàng quý phi chứ? Tổ mẫu, con làm sao có thể cam tâm.”
Dân Dân vừa than vản vừa khóc lóc tức giận khi mọi chuyện đều đã thất bại.
“Hoàng hậu đừng có khóc lóc như vậy. Người ta chết có liên quan gì đên con.”
Hoàng hậu đáp với vẻ mặt lo lắng sau khi nghe chuyện hoàng thượng cứu hoàng quý phi.
“Đương nhiên liên quan tới con. Hoàng Quý phi này không chết nhất định sẽ bám lấy hoàng thượng không buông. Con còn chưa được hầu hạ hoàng thượng nữa, vẫn đơn chăn gối chiếc. Còn hồ ly tinh yêu nghiệt dám cản trở con. Tổ mẫu nói con làm sao can tâm.”
Dân Dân cứ làm ầm mọi chuyện lên, con nóng tức trong người cứ dâng lên ngùn ngụt.
Nghe nàng ta cứ càm ràm khiến thái hậu cảm thấy vô cùng đau đầu, lên tiếng đáp:
“Được rồi, Chiêu hoàng hậu. Hãy để cho ta yên tĩnh đi. Lát nữa hoàng thượng tới, ta sẽ hỏi nó rồi nó sẽ trả lời cho con.”
“Tổ mẫu, nếu cứ tiếp tục để con yêu nữ đó ở bên cạnh hoàng thượng, còn làm hoàng hậu làm gì nữa. Thì cứ để Thành Đô Vương kết minh với Bắc triều, chừng đó muốn có cái này có cái kia.”
“Hoàng hậu… hoàng hậu nói cái gì… Ý con là muốn tạo phản?”
Thái hậu bất ngờ khi nghe những lại bồng bột thiếu suy nghĩ nhất thời nói ra của Dân Dân, khiến bà không khỏi hoài nghi.
Nàng ta nghe thái hậu nói vậy vội quỳ rạp xuống, tỏ ra hối cải:
“Con nhất thời lỡ lời, xin tổ mẫu tha tội.”
“Những lời đại nghịch bất đạo như vậy hoàng hậu có thể nói ra, lại dùng hai chữ lỡ lời nói hay sao?”
“Con… con không hề có ý đó, xin tổ mẫu tha tội.”
“Hoàng hậu có thể nói những lời như vậy nhất định là có nguyên nhân…”
“Không có… không có… Tuyệt đối không có…”
Dân Dân vội quơ tay phân bua khi thái hậu nghi ngờ.
“Được, hôm nay ai gia thấy con đàng hoàng. Huynh trưởng của con không lẽ đối với triều đình đã có ý đồ khác… Ta đã nghĩ ra rồi, Thành Đô Vương lúc vô kinh lấy lòng sứ thần Bắc Triều, không lẽ huynh của con cũng nhận được ích lợi của bên đó, chuẩn bị đánh lại.”
Thái hậu gằn giọng nói đều đều với nét mặt hậm hực đầy sự ngờ vực.
“Không có… hơn nữa chuyện tạo phản của huynh con với sứ thần Bắc Triều không liên quan gì đến con hết. Tổ mẫu, lời của con mà người cũng không tin sao?”
Dân Dân nghẹn ngào nói trong nước mắt.
“Nếu hoàng hậu không phải có mối quan hệ thân thiết với ta, dựa vào những câu nói này của hoàng hậu là đã bị chém đầu. Đứng dậy đi!”
Dân Dân vội cúi đầu đáp: “Đa tạ tổ mẫu khai ân!” rồi đứng dậy lui đi.
“Hoàng thượng giá đáo!” Thái giám báo.
Nguyên Ân đi nhanh vào trong với vẻ mặt băng lãnh, đứng trước mặt thái hậu khẽ cúi đầu kính cẩn đáp:
“Con khấn an tổ mẫu!”
Thái hậu đưa ánh mắt khó chịu nhìn Nguyên Ân từ trên xuống dưới khi thấy chàng ăn mặc theo kiểu thường, mà không mặc hoàng bào gì cả. Bà trách móc:
“Bây giờ ở trong cung mà con ăn mặc kiểu này còn giống hoàng đế hay sao?”
“Con không giống như hoàng đế, ngai vàng này ngồi cứ lắc qua lắc lại, không thể ngồi yên.”
Nguyên Ân hạ giọng đáp nhanh, với vẻ mặt uy nghiêm.
“Con nói vậy là có ý gì?” Bà ấy nhíu mày đáp.
Nguyên Ân quỳ xuống trước mặt thái hậu khiến mà vô cùng bất ngờ khi thấy hành động của chàng. Nét mặt chàng vẫn điềm tĩnh, cất giọng đáp:
“Xin tổ mẫu ân chuẩn, cho con từ bỏ ngai vị này.”
“Hoang đường! Người đã đọc biết bao nhiêu sách thánh hiền, từ xưa tới nay có vị hoàng đế nào từ bỏ ngai vị không?”
Hoàng hậu quát lớn đầy sự tức giận khi Nguyên Ân có ý định từ bỏ làm hoàng đế.
“Người cứ coi như con là người đầu tiên đi!” Nguyên Ân cứng rắn đáp.
“Con chỉ một hoàng quý phi, hoàng đế cũng không muốn làm nữa phải không?”
“Tổ mẫu, con hỏi, kẻ hoàng đế này có quyền quyết định mọi việc phải không?… Nếu như chỉ là hư ảo, con thật sự nhất quyết từ bỏ.”
“Hoàng thượng đang chỉ trích ai gia can thiệp chính sự…”
Nguyên Ân hùng biện đáp lại: “Nếu hải Đường thật sự là công chúa của Bắc Triều, liên quan tới mối quan hệ hai nước. Chuyện đó liên quan tới chính sự… Chính sự phải cho hoàng đế không để cho tổ mẫu quyết định. Như vậy từ nay, làm sao con đứng trước mặt bá quan văn võ mà tạo uy tín đây? Như vậy cần hoàng đế để làm gì?”
Nguyên Ân nói hết ra cảm xúc phẫn nộ của mình, khẽ vụt tiếng thở dài tiếp lời: “Con từ nhỏ, tổ mẫu ủng hộ đăng cơ mà người là không ủng hộ hoàng thúc, ân đức của tổ mẫu con không bao giờ quên. Nếu như ngôi vị này do tổ mẫu ban cho, người có quyền lấy nó lại.”
“Có vẻ con đang rất giận ai gia?” Thái hậu nhìn Nguyên Ân nhẹ giọng đáp.
“Không, con không làm hoàng đế, con vẫn là đứa cháu trai yêu quý của tổ mẫu. Vẫn hiếu thảo với tổ mẫu, nhưng giữa chúng ta vẫn không tránh được sự bất đồng ý kiến. Tại sao lại không làm chứ?”
“Đừng có nói nữa… Ta sẽ không có đồng ý đâu. Đứng dậy đi!”
Tổ mẫu bảo Nguyên Ân đứng dậy nhưng chàng không đứng dậy mà vẫn quỳ đó. Bà đành bất lực với đứa cháu cứng đầu cố chấp này. Bà thở mạnh một cái đi tới đỡ Nguyên Ân đứng lên, mà điềm đạm nói:
“Đừng có giận tổ mẫu nữa. Chuyện này làm ta không muốn. Hồi nãy con nói thì không sai. Con bây giờ đã trưởng thành rồi, phải có chủ trương của mình, tổ mẫu già rồi hồ đồ. Có đôi lúc, ta làm hơi quá mức.”
“Tổ mẫu, con thần sự không có ý mạo phạm, xin tổ mẫu tha thứ!”
Nguyên Ân chân thành nói, ánh mắt tỏ ra có lỗi khi đã lớn tiếng với thái hậu.
“Ta hiểu được ý của con, hơn nữa tôn trọng con. Về chuyện của hoàng quý phi, con cứ tự quyết định đi. Không chỉ là chuyện này, sau này bất luận trong triều đình dù chuyện lớn chuyện nhỏ gì, ta sẽ không nhúng tay nữa.”
“Tổ mẫu, sự thật của Hải Đường, tổ mẫu phản ứng thật là quyết liệt chỉ là nàng ấy là công chúa Bắc Triều, nhưng trong quốc pháp thì định tội gì hả?”
Nguyên Ân nói giọng đều đều, với lập luận sắc bén của mình.
“Nói thật không sai. Thôi thì con với Tử khuynh muốn làm gì thì làm đi. Nó mới nảy cũng tới đây nói mấy lời lý lẽ giống con đấy.”