Đọc truyện Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! – Chương 23: Sóng gió bắt đầu
Ngày hôm sau, Hải Đường trở về điện Hưng Đức vốn được Nguyên Ân ban cho trước đó với một thân phận mới, cấp bậc cao nhất cửu tần là Hoàng Quý Phi
Ngày hôm sau, Hải Đường trở về điện Hưng Đức vốn được Nguyên Ân ban cho trước đó với một thân phận mới, cấp bậc cao nhất cửu tần là Hoàng Quý Phi. Nàng sẽ ở đây cùng với Đằng Vân, ngoài ra sẽ không có bất kì ai tự tiện ra vào cả. Nhất của nhất động của nàng đều trở thành tâm điểm chú ý của chúng phi tần.
Hôm nay Hải Đường diện cho mình bộ phục trang màu tông màu đỏ và trắng làm chủ đạo, có họa tiết khổng tước ở cổ áo và viền tay. Tóc nàng buông xõa dài bay tự do trong cơn gió nhẹ thổi thoảng qua, kẹp tóc hình hoa được điêu khắc tinh tế, nét mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên được phong thái nhàn nhã của nàng.
Nàng đang đi cùng với Đằng Vân di chuyển về điện Hưng Đức sẵn tiện tranh đi tản bộ ngắm cảnh quanh đây.
“Hoàng Quý Phi, người có dự định gì cho mình trong thời gian sắp tới chưa?”
Đằng Vân dùng kính ngữ nói chuyện với Hải Đường, vì xét về địa vị thì giờ nàng đã là Hoàng Quý Phi rồi. Nhưng điều đó khiến Hải Đường cảm thấy không được tự nhiên nên lên tiếng đáp:
“Đằng Vân à, đừng gọi ta là Hoàng Quý Phi. Nghe nó xa cách lắm. Cứ gọi tên xưng hô bình thường như lúc trước là được rồi.”
Đằng Vân gật đầu “Uhm”, khẽ nở nụ cười thật tươi. Dù sao thì vẫn nói chuyện tự nhiên cảm thấy thoải mái và gần gũi hơn.
Hai người đang đi thì chợt dừng lại ở vườn phúc bồn tử khi thấy tiếng xôn xao ở gần đó. Vì nghĩ nơi này không ai qua lại nên chẳng kiêng nể gì.
“Cái gì mà trở thành Hoàng Quý Phi chứ? Chẳng qua chỉ là một đứa con gái mang dòng máu tai họa thôi đã vậy bề ngoài thật sự của nàng ta đâu phải như vậy. Trong đáng sợ hơn nhiều. Nếu không phải là con gái Thừa tướng, được bệ sủng hạnh, nàng ta chẳng có cơ mà trở thành Hoàng Quý Phi đâu. Trong nghi Du Chiêu Nghi hay Huyền Trân tiệp dư còn không được nữa là.”
Biết họ đang nói đến mình nên Hải Đường nép vào bên cái cây to gần đó im lặng lắng nghe. Đằng Vân định xông ra cho họ một bài ca bất tử thì Hải Đường vội ngăn lại.
“Suỵt, để im xem họ nói gì rồi lúc đó hãy trách phạt!” Hải Đường nói nhỏ đủ để Đằng Vân nghe thấy.
“Đã mang danh yêu nữ rồi nàng ta sẽ bị có ám hoài thôi. Chẳng biết máu nàng ta chứa cái gì mà bọn lính canh ngục kia dám đứng ra bênh vực để nàng ta thoát tội nữa?”
“Nghe đâu là máu nàng ta có thể trường sinh bất tử, chữa được bách bệnh và trị thương đấy.”
“Nói chung bây giờ nàng ta được bệ hạ sủng hạnh rồi còn được làm chính thất nữa. Không khéo sau này lên làm Hoàng Hậu cũng nên, nếu nàng ta sinh được hoàng tử. Nếu không được bệ hạ sủng hạnh chắc gì nàng ta đã được như bây giờ?”
“Quan trọng là hai chữ sủng hạnh mà ngươi nói đấy!” Du Lan đáp lại với giọng chán ghét, nàng ta tiếp lời: “Bây giờ trong hậu cung, kẻ khôn thì đi tới Hưng Đức để lấy lòng vì sợ ả ta sẽ hút máu ăn thịt, không thì im hơi lặng tiếng để giữ mình. Các ngươi liệu giữ mồm giữ miệng, kẻo ả ta nghe được thì các ngươi không xong đâu.”
“Nô tì không sợ. Bởi vì nàng ta thật là yêu nữ đội lốt người thôi, ai cũng sợ nàng ta. Chỉ có bệ hạ mới mù quáng mà sắc phong nàng ta làm Hoàng Quý Phi thôi, chắc chắn bệ hạ bị yểm bùa rồi. Kể cả Hoàng Thái Hậu còn ba lần bảy lượt ngăn cản bệ hạ còn không được nữa là. Giá mà ả yêu nữ bị hại chết luôn thì có lẽ hoàng cung này sẽ trở nên yên bình hơn.”
Hải Đường nghe vậy cảm thấy máu trong người như sôi sùng sục cả lên, hai lòng bàn tay buông lỏng siết chặt lại. Ánh mắt từ màu đen chuyển sang màu đỏ như máu vậy. Hải Đường không thể kìm chế khi nghe những lời nói đó, nàng đi ra với vẻ mặt băng lãnh lên giọng:
“Nô tì như ngươi muốn ta chết đến như vậy sao? Ngươi đã quên lời bệ hạ đã nói gì à, không được nói ta là yêu nữ cơ mà… Ngươi không sợ bệ hạ sẽ trị tội ngươi hay sao?”
Du Lan như im bật với vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Hải Đường. Cô cung nữ kia không khó để nhận ánh mắt tia giận dữ trong đôi đồng tử đỏ âu giận dữ kia của Hoàng Quý Phi.
Chân tay nàng ta bũn rũn run lẩy bẩy vội quỳ rạp xuống dưới chân Hải Đường, mặt lắm lét sợ hãi không còn giọt máu. Vội vàng khóc lóc cầu xin:
“Hoàng Quý Phi nương nương, xin người tha cho nô tì. Nô tì biết sai rồi. Cầu xin nương nương độ lượng bỏ qua cho nô tì.”
Đằng Vân đưa ánh mắt chán ghét nhìn Du Lan khi thấy nàng ta không hành lễ gì trước Hải Đường. Xét về địa vị, lúc trước Du Lan đứng đầu trong lục chức nhưng bây giờ thì sau Hải Đường cả hai cấp bậc. Đằng Vân cất giọng mỉa mai:
“Du Chiêu Nghi, sao thấy Hoàng Quý Phi mà nương nương không hành lễ vậy?”
Du Lan như muối mặt giống như bị Đằng Vân tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt vậy. Lưỡng lự rồi cũng cúi mặt gượng gạo hành lễ:
“Hoàng Quý Phi cát tường!”
Chức danh Chiêu Nghi này của Du Lan lúc trước quyền uy bấy nhiêu bây giờ chỉ là cái danh. Giờ muốn đấu lại với Hoàng Quý Phi thì gì kiểu nàng ta cũng sẽ thua cuộc, khi nàng ta có bệ hạ đã vậy còn có Vương gia, Tứ hoàng tử bênh vực.
Hải Đường đi lại gần cô cung nữ đang quỳ trước mặt mình, tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lấy gò má nàng ta rồi nâng cầm lên mỉm cười đáp:
“Ta đâu có làm gì mà ngươi sợ đến như vậy?”
Câu nói có phần ma mị của nàng khiến mặt nàng ta càng tái xanh như tàu lá chuối cùng nụ cười mỉm trên môi của nàng càng thêm rùng rợn.
“Ả ta chỉ là một nô tì thấp hèn ăn nói ngu xuẩn, hà khắc gì mà khiến Hoàng Quý Phi phải để tâm như vậy?…” Du Lan đủng đỉnh đáp với vẻ ánh mắt khinh thường không xem Hải Đường là người đứng đầu tẩm cung. Nàng ta nhếch môi cười tiếp lời: “Cho dù Hoàng Quý Phi người đây, thì cũng chưa chắc gì được nhiều người phải kính nể. Nương nương hãy lo cái việc làm sao để trong mắt mọi người trong hoàng cung không xem mình là yêu nữ.”
Nói rồi nàng tay đi lướt qua mặt Hải Đường.
“Vậy thì Du Chiêu Nghi hãy lo tìm cách bảo toàn mạng sống của mình đi là vừa.”
Nghe Hải Đường nói đầy sự ám chỉ khiến Du Lan dừng bước quay mặt nhìn Hải Đường. Nàng lại mỉm cười nhẹ giọng đáp:
“Ta không đảm bảo ngươi sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của bệ hạ khi tìm cách hãm hại ta. Ngươi đủ minh mẩn để nhận ra mà phải không Du Lan?”
Dứt lời Hải Đường cùng Đằng Vân bước đi nhanh chóng rời khỏi đây. Du Lam hậm hực không thể nói được gì, vẻ mặt vô cùng tức tối.
“Hải Đường, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi ở trong cái điện Hưng Đức vốn dĩ thuộc về ta đâu.”
…
Ở ngoài con hồ gần điện Phù Dung.
Tử Thiên đang ngồi gần bên đầm sen dưới tán cây cổ thụ rợp bóng mát, ngài cùng với Hồng Quân, Bát công công cùng với một số người làm ở bếp hoàng cung nướng cá để ăn vô cùng vui vẻ.
“Ô, mọi người làm gì vui thế? Cho ta tham cùng với được không?”
Giọng nói thánh thót vang lên khiến mọi người đều quay lại nhìn.
“Đường tỷ!” Tử Thiên thốt lên bất ngờ khi thấy Hải Đường. Ngài đứng dậy chạy tới ôm lấy nàng một cách tự nhiên như đúng rồi vậy.
Hải Đường nở nụ cười thật tươi, đưa tay vỗ lưng Tử Thiên vài cái đáp:
“Ôi cài hoàng tử ngốc nghếch của tỷ, cưng quá đi!”
Tử Thiên buông nhẹ Hải Đường ra, nắm tay nàng đi tới cùng với mọi người. Nhưng ai nấy đều cúi gầm mặt với vẻ e dè, chắc sau cái vụ xảy ra ở cung Hưng Đức trước đó và mang theo cái danh yêu nghiệt nên mọi người có khoảng cách như vậy.
Bọn họ đều đồng thanh: “Vấn an Hoàng Quý Phi nương nương!”
“Mọi người có vẻ như xa lánh ta nhỉ? Cứ bình thường như lúc trước đi nha.”
Hải Đường vui vẻ đáp rồi đi ngồi chòm hỏm xuống cầm lấy con cá được xiên cây sẵn để nướng, với nét mặt vô cùng tươi vui hồn nhiên.
“Ta rất thích ăn cá nướng đấy… Giờ mà làm lẩu cá uống bia là ngon bá cháy.”
Tử Thiên nhìn mọi người đánh mắt, nhăn mặt đủ kiểu với ý rằng: “Không sao đâu, cứ bình thường đi.”
Hồng Quân cầm trái hồng vàng chạy lại đặt vào trong tay Hải Đường, cười tít mắt đáp:
“Tỷ ăn hồng đi, hồng được mùa ngọt lắm đấy!”
“Này Hồng Quân, là Hoàng Quý Phi chứ không phải tỷ của ngươi nữa đâu!”
Bát công công lên tiếng đáp với vẻ mặt nghiêm túc.
Hải Đường cười “hihi”, đưa tay xoa lấy đầu Hồng Quân lên giọng đáp:
“Không sao đâu mà, đừng để ý tới địa vị làm gì. Cứ như thế này đi, ta cảm thấy vui lắm.”
Trên cây cầu gỗ bắt ngang đầm sen gần đó, Tử Khuynh đang ngồi trên đó với phong thái vô cùng ung dung. Cần trúc trong tay khẽ rung, rõ ràng cá đã mắc câu rồi nhưng ngài lại chẳng để tâm mà chỉ chú ý đến người con gái mặc bộ trang phục tông đỏ trắng kia đang vui vẻ cùng mọi người.
“Vương gia câu cá như vậy đến mai vẫn chưa có con nào đâu!”
Sau lưng ngài vang lên tiếng một giọng nói đùa. Không cần quay lưng lại ngài cũng đủ biết đó là Đằng Vân.
Thấy Tử Khuynh không phản ứng gì khiến nàng có chút hụt hẫng. Nàng đi đến bên ngồi xuống cạnh ngài, ánh mắt nhìn xuống đầm sen với mặt nước phẳng lặng. Nàng biết trong lòng Tử Khuynh đang nghĩ gì và hướng về ai, nên nàng không bao giờ để làm ngài phải khó xử khi lần trước nàng nói rõ tâm tư tình cảm của mình cho ngài nghe. Nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi sẽ có một ngày lòng của của ngài hướng về mình.
“Có phải ngài đang bận tâm tới chuyện của Hải Đường phải không? Có lẽ ngài cũng biết nàng ấy là công chúa cuối cùng của Bắc Triều rồi.”
Đằng Vân nói giọng đều đều với ánh mắt nhìn đi đâu đó một cách đâm chiêu.
Tử Khuynh nghiêng đầu sang nhìn nàng với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc nào đó mà hiện tại ngài vẫn chưa phân định được. Ngài ôn tồn đáp:
“Giờ đây Hải Đường là ai ta cũng không cần bận gì nhiều. Vì nàng ấy đã có một người che chở vững chắc như hoàng thượng để bảo vệ rồi. Mọi chuyện đều có quy luật tự nhiên cả. Nữ nhân ấy chỉ là tình cờ lướt ngang qua ta thôi, còn người thật sự dừng lại ở cuộc đời ta thì đang rất gần bên ta và ngồi bên cạnh ta đây..”
Nói rồi Tử Khuynh quay mặt đi nhìn chỗ khác, tiếp tục sự nghiệp câu cá của mình. Dù sao thì Hải Đường cũng chỉ khiến ngài cảm nắng nhất thời và không bao có thể nắm tay nàng ấy được. Người khiến ngài muốn giữ lấy và không được buông bỏ là Đằng Vân.
Nghe Tử Khuynh nói những lời vừa rồi khiến Đằng Vân cảm thấy có chút ngạc nhiên lẫn sự mơ hồ, quay sang nhìn ngài nhíu mày thắc mắc. Nàng thầm nghĩ: “Ngài nói vậy có ý gì chứ? Người thật sự dừng lại ở cuộc đời ngài đang rất gần bên vương gia và ngồi bên cạnh ngài? Không lẽ người đó…”
“Tối nay cùng uống trà thưởng trăng với ta chứ?”
Khi nghe Tử Khuynh ngỏ ý muốn cùng nàng uống trà thưởng trăng làm dòng suy nghĩ trong đầu nàng bỗng chốc tan biến ngay tức khắc. Không cần suy nghĩ gì nhiều, nàng lập tức gật đầu đồng ý với vẻ mặt ngượng ngùng.
…
Sau khi bận rộn giải quyết phê duyệt tấu chương cuối cùng cũng hoàn thành. Chàng đã ngay lập tức đến điện Hưng Đức để gặp Hải Đường, những người ở đó báo lại nàng hiện không có ở đó.
Điện Hưng Đức cũng gần với điện Phù Dung, nên nghĩ nàng sẽ tới đó dạo chơi, chàng tới đó xem thử có gặp được nàng hay không.
Đúng như dự đoán, Hải Đường đang ở điện Phù Dung, chơi cùng với mọi người rất vui vẻ.
Thấy được nụ cười trên môi của nàng khiến chàng cảm thấy nhẹ lòng, vì sợ nàng bị những lời dèm pha của mọi người khiến nàng sợ hãi mà đánh mất đi nụ cười vốn dĩ luôn sẵn có của nàng. s
“Ủa, hoàng huynh!”
Tử Thiên thốt lên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Nguyên Ân.
Mọi người đều dừng lại mọi hành động của mình hành lễ: “Bái kiến bệ hạ!”
Nguyên Ân vẫy tay với vẻ mặt trầm tĩnh pha chút lạnh, trầm giọng đáp: “Miễn lễ! các ngươi cứ tiếp tục đi. Ta cũng ngang lứa tuổi với các ngươi, cho nên các ngươi cứ tự nhiên, đừng phân biệt trên dưới làm gì. Cứ coi như là bạn tâm dao đi!”
“Lần đầu tiên mới thấy bệ hạ cởi mở với mọi người đấy. Đã vậy còn không nói kiệm lời như lúc trước nữa.”
Bát công công lên tiếng đáp với nét mặt tươi vui.
“Nào nào, mọi người tiếp tục thôi!” Tử Thiên lên tiếng đáp, cùng mọi người tiếp tục sự nghiệp nướng cá, nướng khoai của mình.
Hải Đường nhí nhố chạy tới đên bên cạnh Nguyên Ân nở nụ cười tươi rói nhẹ nhàng đáp:
“Nguyên Ân, chàng ăn khoai nướng đi, ngon lắm đấy!”
Nguyên Ân nắm tay nàng đi tới gốc cây ngồi xuống. Nàng lột bỏ vỏ đen xì của khoai ra, màu vàng cùng mùi thơm của khoai bốc lên vô cùng hấp dẫn, nàng đưa cho Nguyên Ân, nàng nhìn chàng ăn một cách chậm rãi.
“Ta nghe nói Du Lan có đến chỗ nàng phải không?”
Nguyên Ân quay sang nhìn hải Đường hỏi, sau khi biết được một chuyện xảy ra vừa rồi của nàng.
Hải Đường cười bâng quơ, cất giọng đáp: “Không có gì đâu, chàng đừng có lo ngại gì cả!”
Tuy Hải Đường nói vậy nhưng Nguyên Ân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ xúc phạm đến nàng. Nguyên Ân đưa tay vuốt lấy bờ má hồng hào của nàng khẽ mỉm cười.
“Hoàng huynh, Đường tỷ mau tới đây cùng chơi với mọi người đi. Khoai với cá chín hết rồi này.”
Tử Thiên quay lại nói với giọng vô cùng vui vẻ.
“Chàng lại chơi cùng với mọi người đi, vui lắm đấy!”
Hải Đường đứng phắt dậy nắm lấy tay Nguyên Ân kéo lại chổ mọi người. Và điện Phù Dung lúc này tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của bậc đế vương với những con người không cùng địa vị, nhưng chẳng còn ai bận tâm đến chuyện đó nữa.
Ở trên cây cầu gỗ nhỏ kia, có một đôi mỉm cười nhìn nhau ngượng ngùng.
…
Mấy hôm nay Nguyên Ân toàn lui tới điện Hưng Đức mà không hề ngó ngàng gì tới mấy phi tần trong cung. Vốn dĩ từ trước đến giờ Nguyên Ân chưa bao giờ xem họ là người của mình cả, vì trong lòng chàng chỉ có duy nhất một người là Hải Đường, một chính thất duy nhất và sẽ không có người thứ hai.
Hải Đường đang đứng trước gương chỉnh chu lại bộ trang phục của mình, nàng tháo bớt trâm cài tóc trên đầu xuống cho nhẹ đầu.
“Ta thấy Du chiêu nghi cùng với một số phi tần khác sẽ không để yên cho cô đâu Hải Đường.”
Đằng Vân vừa nói vừa cầm lược chải tóc cho Hải Đường.
Nàng khẽ thở dài vuốt lấy tóc mình nhẹ giọng đáp: “Ta cũng không muốn đôi co với mấy người này làm gì. Ta thì không sao, còn Nguyên Ân đang bận rộn chuyện chính sự, ta nghĩ tốt hơn đừng để chàng nghe thấy những chuyện này, mắc công khiến chàng phải bận lòng.”
Đằng Vân thả lượt xuống bàn cùng Hải Đường đi tới bàn ngồi xuống ăn bánh ngọt uống trà. Đầng Vân nâng tách trà uống vài ngụm rồi cất giọng đáp:
“Ta có chuyện này muốn nói cho cô nghe!”
Đằng Vân nhướn người sát lại chỗ hải Đường thầm đáp: “Có kẻ muốn soán đoạt ngôi vị của bệ hạ đấy. Vương gia và bệ hạ đang bày mưu tính kế để bắt hắn ra mặt đấy.”
“Soán ngôi đoạt vị sao?” Hải Đường thốt lên với vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe Đằng Vân nói. Nàng thắc mắc muốn biết đó là ai nên hỏi: “Vậy đó là ai?”
“Ta nghe Vương Gia nói đó là Thành Đô Vương. Hắn ta cấu kết với Đôn đại nhân, sứ thần Bắc Triều bày mưu tính kế đấy. Cô còn nhó cuộc hành thích trên núi Ngọc Vân không? Đó là do Thành Đô Vương sai bọn sát thủ để hạ thủ bệ hạ đấy.”
Đằng Vân nói giọng đều đều với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hải Đường nghe Đằng Vân nói vậy chợt nhớ tới lúc nàng mình nhốt ở nhà lao, Thành Đô Vương cho sát thủ để bắt nàng đi, chắc chắn hắn ta muốn dùng nàng để làm điểm yếu của Nguyên Ân, vì hắn biết rõ nàng là người quan trọng với bệ hạ. Hắn đang muốn làm loạn đây mà…
Nàng cắn miếng bánh ngọt nhân đậu đỏ một miếng to ăn cho bỏ tức rồi đáp:
“Nếu hắn có âm mưu muốn soát đoạt ngôi vị của Nguyên Ân ta sẽ không để yên đâu.”
“Quan trọng là ta đang lo sợ, hắn sẽ bảo Đôn đại nhân đem quân Bắc Triều nước ta sang làm loạn Ngũ Thiên Quốc đấy.”
Đằng Vân đáp nhanh, cầm tách trà uống ừng ực đến cạn.
Hải Đường hùng hổ đập bàn đáp lại: “Nếu chuyện đó xảy ra thật thì ta nhất định sẽ dùng danh phận công chúa cuối cùng của Bắc Triều để ngăn bọn chúng lại. Ta là Thiên Kiều công chúa mà!”
“Công chúa cuối cùng của Bắc Triều, Thiên Kiều sao? Mình phải về bẩm báo lại cho Huyên Trân tiêp dư và Du chiêu nghi biết mới được!”
Cô cung nữ đứng ngoài nghe lén cuộc trò chuyện nãy giờ của hai người vội vàng bỏ đi.
“Thôi cô nghỉ ngơi đi, ta về phòng của mình đây.”
Nói rồi Đằng Vân đứng dậy vẫy tay tạm biệt Hải Đường rồi rời đi.
…
“Giờ hoàng thượng đã lập con gái của Thừ tướng quân làm Hoàng Quý Phi rồi, kiểu gì cũng sẽ có con nối dõi thôi. Đã vậy nàng ta còn sở hữu dòng máu bất tử nữa, không khéo sau này hoàng thượng nhờ đó mà sẽ trị vị vài trăm năm đấy.”
Thành Đô Vương nói giọng đều đều với vẻ mặt đầy sự toan tính.
Tên Đôn đại nhân không phủ là lời nói của Thành Đô Vương là đúng. Ông ta đáp:
“Vậy thì còn chờ gì mà không lên núi Ngọc Vân thả mấy con quỷ hút máu người kia ra làm loạn đi là vừa. Nếu mà hoàng thượng có con nối dõi thật thì cho người giết chết thôi.”
Thành Đô Vương lắc đầu cười nhạt đáp:
“Ngài nghĩ Nguyên Ân là kẻ ngốc chắc? Còn Hoàng Quý Phi mới vừa sắc phong kia cũng chẳng dễ dàng gì mà đối phó đâu. Nàng ta có sức mạnh đặc biệt đấy.”
“Ta nhất định phải lấy được mạng của Nguyên Ân đem cho bọn quỷ khát máu kia hút cạn máu, rỉa nát thịt thì ta mới hả dạ. Nó là cháu ta vậy mà nó lại làm Hoàng Đế còn ta thì không được.”
…
Hải Đường ngồi than ngắn thở dài trong điện Hưng Đức, hai chống cầm nhìn ra cửa chờ đợi Nguyên Ân tới mà đã khuya lắm rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Nàng chợt nghĩ đến chuyện kẻ Thành Đô Vương muốn soán ngôi đoạt vị của Nguyên Ân. Nàng thầm nói: “Không lẽ chuẩn bị có một trận chiến loạn xảy ra sao?”
Nguyên Ân là một vị Hoàng Đế tài danh có mệnh đế vương, nếu chàng ấy chết thì nhất định hoàng cung sẽ trở nên loạn lạc và đẫm máu. Đối với những âm mưu thế lực dòm ngó ngoài kia thì Nguyên Ân chỉ biết đề phòng thôi.
Nàng cảm thấy nổi bất an lẫn lo sợ cứ một ngày càng dồn dập trong lòng khiến nàng chỉ muốn hét thật lớn lên cho nhẹ lòng nhưng cố kiềm nén.
Vừa lúc Nguyên Ân từ ngoài bước vào, nàng lập tức đứng phắt dậy chạy tới ôm chầm lấy chàng chặt.
“Cuối cùng thì chàng cũng tới… Nguyên Ân, ta lo cho chàng lắm đấy!”
Nguyên Ân nhíu mày hỏi: “Nàng lo cho ta chuyện gì sao?”
“Sợ có người hại chàng!” Hải Đường nhẹ giọng đáp.
Nguyên Ân buông nhẹ Hải Đường ra, nắm lấy tay đi tới chỗ cái đệm gần đó ngồi xuống, nhìn nàng với ánh mắt sâu lắng đáp:
“Nhưng điều ta sợ đó là mất đi những người thân thương của mình và nàng đấy!”
Hải Đường ngồi sát lại Nguyên Ân mày nheo: “Nguyên Ân à, hay là chàng uống máu của ta. Chàng sẽ sống được mấy trăm năm đấy!”
Nguyên Ân chợt cười đưa tay vỗ nhẹ lên trán nàng một cái khi nghe nàng nói vậy.
“Ngốc à, chẳng phải nàng đã cho ta máu rồi đấy. Những lần trước ta bị thương, nàng dùng máu của mình trị thương cho ta, còn cắt tay cho ta uống máu nàng rồi còn gì.”
Nàng cười “hihi”, tựa đầu vào lòng Nguyên Ân mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Không biết ở thời hiện đại Kỳ Phong có được như thế này không? Bởi Nguyên Ân từ ngoại hình đến khuôn mặt đều rất giống Kỳ Phong, nhưng tính cách còn chưa biết được. Tuy nàng có tiếp vài lần, cũng đủ biết con người của Kỳ Phong lạnh lùng nhưng lại vô cùng tinh tế giống như Nguyên Ân vậy.
Và rồi, hai người cùng trao nhau một nụ hôn ngọt ngào trong không gian tĩnh lặng. Chỉ cần có Nguyên Ân ở bên, dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng cảm thấy được bình yên.
Nhẹ nhàng buông Hải Đường ra, Nguyên Ân đưa tay chạm lấy bờ má nàng, nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt nàng. Vì chàng muốn nhớ kĩ khoảnh khắc cảm xúc này của nàng