Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 20


Đọc truyện Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! – Chương 20

Tại phủ của Thành Đô Vương

Tại phủ của Thành Đô Vương.

“Trên danh nghĩa ngươi đến Ngũ Thiên Quốc làm sứ thần. Thực tế là kẻ gây rối, kể cả khi ngươi và tên Hoàng đế kia kết giao tình thăm giữa hai nước. Giờ hắn có rất nhiều thế lực đứng sau hậu thuẫn nhất là Vương gia Tử Khuynh. Nếu chúng ta không có thực lực thì chúng ta sẽ thất bại thôi.”

Thành Đô nói giọng đều đều với ánh mắt hiện rõ sự mưu mô, tay nâng ly rượu uống vài ngụm.

Đôn đại nhân nghe Thành Đô nói vậy, cười trừ lên tiếng đáp: “Với sức mạnh hiện giờ của ngài khả năng để chống đối với họ rất khó đấy. Nếu ngài nhất định muốn diệt trừ hai tên tài giỏi kia, thì ngài phải nên cân nhắc cho thật kĩ đấy.”

“Bây giờ ta có nên phản kháng không đây?” Thành Đô thở dài đáp.

“Phản kháng e rằng không phải biện pháp tốt. Giờ thì ngài phải cố gắng gây loạn trong thành, trong triều hiện giờ đang náo loạn với cái ả yêu nữ kia. Nó là con cờ tốt của chúng ta, nghe nói đâu hoàng thượng rất yêu con yêu nữ đấy. Như vậy hoàng thượng mới không có thời gian để ý đến chúng ta, chúng ta sẽ có cơ hội lật đổ nhanh thôi. Hoàng thượng có muốn tiêu diệt chúng ta cũng không được.”

“Vậy làm sao chúng ta có thể gây ra nội loạn?” Thành Đô Vương thắc mắc hỏi.

Nhấp vài ngụm rượu hắn cười với vẻ ẩn ý đáp:

“Theo những gì ta biết, cách đây không xa, trên ngọn núi Ngọc Vân có một cái động nhốt những con quỷ khát máu trăm năm không ai dám đến đó. Chỉ cần cho bọn chúng thoát khỏi cái hang đó và những gì xảy ra thì ngài cũng hiểu rồi đấy.”

Du Lan thẩn thờ tỉnh dậy sau giấc mộng dài. Đêm nay vầng trăng sáng rọi xuống Ngũ Thiên Quốc, bóng hình những chiếc lá đen xào xạc trong cơn gió thổi thoáng qua khiến Du Lan cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

“Nương nương mơ thấy ác mộng sao?”

Một cung nữ lo lắng chạy lại bên giướng hỏi.

“Không bị bệ hạ trừng phạt, điều đó càng khiến ta cảm thấy lo sợ hơn bởi sự im lặng ghê gớm của người. Bệ hạ trước giờ làm nhiều hơn nói, ta e sau chuyện lăng mạ ả Hải Đường tiểu thư kia bệ hạ sẽ chẳng ngó ngàng gì đến cửu tần chúng ta.”

Nàng ta đáp với giọng đều đều rồi lại nằm phịch xuống giường với vẻ mặt chán nản.

Đêm nay, nàng ta khó lòng nào mà chìm vào giấc ngủ sâu được, bởi vì ám ảnh bởi ánh mắt đỏ giận dữ cùng với đường gân máu nổi chằng chịt, tóc đen dài bay lòa xòa trong gió cùng với bộ móng tay dài của Hải Đường luôn xuất hiện trong đầu nàng ta. Nàng ta cảm thấy lo sợ một ngày sẽ bị Hải Đường tới trả thù.

Chuyện yêu nữ đã khiến nhiều người thấp thỏm không yên. Các điện trong cung đều tranh thủ phòng bị kĩ lưỡng sợ yêu nữ tấn công ăn thịt hút máu.


“Nàng ta bị giam trong ngục rồi, nương nương đừng lo lắng quá. Chắc cũng không còn bao lâu nữa nàng ta sẽ bị xử trảm hoặc bị thiêu chết thôi. Có Hoàng Thái Hậu đứng ra xử lý nên hoàng thượng cũng không thể nào chống lại đâu ạ!”

Cung nữ trấn an Du Lan khi thấy vẻ mặt hoang mang lo sợ của nàng ta.

Tại nhà lao.

“Đến giờ này vẫn chưa thấy Tử Thiên hay Đằng Vân đến thăm mình nhỉ. Xem ra họ bị Hoàng Thái Hậu cấm cửa rồi, cũng chẳng thấy hồi âm gì từ phụ thân của mình nữa.”

Hải Đường chán nản than ngắn thở dài, ngồi cùng với các người lính canh giữ ở đây chơi hết trờ đến trò khác cũng nhạt dần vì không có muối.

“Này tiểu thư ăn quả táo này đi, ngon lắm đấy.”

Một tên lính mỉm cười đưa cho nàng một quả táo nhỏ màu xanh. Nàng vui vẻ nhận lấy cho vào miệng cắn một miếng ăn, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.

Sống trong cung được một thời gian, Hải Đường cũng dần trưởng thành hơn rất nhiều, không còn nhiều nét vô tư hồn nhiên như hồi trước. Nàng cảm thấy trước mắt mình mọi thứ diễn ra như một định mệnh đã sắp đặt sẵn cho nàng vậy.

“Tiểu thư, cho bọn tôi hỏi. Sao tiểu thư không giải thích với mọi người mình không phải là yêu nữ, cô chỉ là sở hữu dòng máu bất tử có thể cứu người? Nhưng mà dòng máu của cô sẽ có nhiều kẻ rất muốn có vì họ muốn trường sinh bất tử đấy, có thể sống được mấy trăm năm.”

Một tên lính hỏi, ánh mắt thắc mắc nhìn Hải Đường. Mấy tên kia cũng chụm đầu lại vì muốn xem nàng trả lời như thế nào.

“Hay là tiểu thư sợ?” Một tên lính khác gặn hỏi.

Hải Đường mỉm cười bình thản lắc đầu rồi đáp: “Sợ ư? Phải, ta có một chút lo sợ khi phải đối diện với rất nhiều thứ, nhưng ta không để nỗi sợ đó lấn áp tâm trí của ta đâu.”

Nàng nói rồi gục đầu xuống bàn khẽ nhắm mắt lại. Họ nhìn bộ dạng nhỏ bé của người con gái này trong bộ y phục máu me lắm lem khiến cảm thấy tội nghiệp cho nàng ấy, vì phải rước họa vào thân, còn mang danh yêu nữ trong khi nàng ấy là một người quá đỗi bình thường, chỉ là có chút khác biệt mà thôi.

Không gian bỗng trở nên im lặng khi họ đều kiếm một góc nào đó để ngủ vì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Bất ngờ có một phi tiêu xé toạt không gian tỉnh lặng sâu thẳm đến khôn cùng lao thẳng tới chỗ Hải Đường, nhưng nàng đã chụp gọn lại trong tay bằng sự phản xạ nhanh nhạy của mình.

Bất giác Hải Đường đứng phắt dậy nhìn ba tên mặc đồ đen bịt kín mặt với ánh mắt dữ tợn nhìn nàng, trên tay cầm thanh gươm sắc bén chĩa thẳng về phía nàng. Những tên lính giật mình, cũng rút kiếm với vẻ dè chừng.

“Các người là ai?” 


Hải Đường gằn giọng hỏi, hai tay nàng nắm chặt vạt váy siết chặt lại để kìm nén sự sợ hãi của mình. Vì nàng biết chắc bọn chúng tới đây là giết nàng lấy máu thôi hoặc với mục đích khác.

Không nhận được một câu trả lời. Kiếm ảnh lóe sáng lên, kế theo đó, tên sát thủ kia vọt tới như một cơn gió. Hải Đường bị một đòn phủ ngay bụng khiến nàng chệch bước va mạnh vào cái bàn vô cùng đau nhói, nhưng nàng nhanh chóng xoay người né tránh được đường kiếm của đối phương.

Nàng ngoảnh mặt nhìn những người lính canh giữ kia gân cổ lên nói nhanh:

“Các anh mau chạy đi, nếu không ở đây chết chắc đấy.”

Rồi nàng lại nhanh chóng chống trả với ba tên sát thủ, tuy nàng không có chút võ thuật nhưng từ ngày biết mình có năng lực đặc biệt, mọi thứ trong nàng bỗng chốc tư bộc phát ra. Phản xạ cực kì nhanh nhạy hơn. Ánh mắt nàng chợt hừng đỏ như vầng trăng máu kia, gân máu lại nổi lên từng đường trên khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Nhưng nàng không thể nào một mình đánh lại được bọn sát thủ cự khôi này, trong lòng nàng đang cực kì hoang mang.

Ba tên sát thủ kết hợp lại vô cùng ưng ý tấn công nàng, bọn chúng dùng sự nhẹ mà chớp nhoáng để đối phó với nàng. Bọn chúng điều khiển kiếm trong tay vô cùng linh hoạt. Thoắt lui thoát ẩn, đường kiếm tưởng đánh bên phải nhưng lại đâm bên trái.

“Xẹt… Xẹt…”

Hải Đường bị những nhát kiếm chém sượt qua tay rồi chân khiến nàng ngã gục xuống đất trong đau đớn. Nhưng kì thực vết thương không tự lành, mà đau rát vô cùng và thanh kiếm của bọn chúng có tẩm thuốc, khiến nàng cảm thấy đầu óc choáng váng không định hình rõ mọi thứ trước mắt.

Nàng lắc mạnh đầu để cố định thần lại mà chống tay đứng dậy, cho dù có trúng độc đi chăng nữa thì máu của nàng cũng có khả năng kháng độc mà thôi nhưng cần phải có thời gian, không được vận động để chất độc không lan rộng nhưng thế sẽ giải độc nhanh hơn, tình thế bây giờ không cho phép.

Bọn chúng là cao thủ thật sự!

Chẳng mấy chốc Hải Đường bị dồn đến chân tường. Một tên nhân cơ hội lao tới phóng kiếm về phía nàng, đôi đồng tử nàng giãn căng nhìn mũi kiếm sắc nhọn kia, nàng đứng như chết sững.

“Phập”

Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới, mũi kiếm đâm xuyên vào bụng nàng, hắn rút phăng kiếm ra, máu theo đó chảy ra ròng ròng. Máu trong miệng nàng hộc ra nhiễu nhãi xuống áo.

Nàng trừng mắt hiện rõ những đường tơ đỏ nhìn bọn chúng hiện rõ sự căm phẫn, nàng không thể chết như vậy. Nàng hét lên “A” một tiếng vang vọng khắp cả nhà lao, nàng hùng hổ xông tới tấn công bọn chúng. Mặc cho những nhát kiếm cứ dội vào người, tấm thân mỏng manh vương vãi những vết thương rỉ giọt máu đào, bộ y phục rách bươm không lành lặn, nàng vẫn quyết tâm phải hạ gục được bọn chúng.

Nhưng nàng chẳng thể nào đánh bại được những tên này. Nàng nằm la liệt dưới nền đất với thân không thể nào thê thảm hơn, máu trong miệng cứ hộc ra, vết thương ở bụng không ngừng rỉ máu khiến nàng đau nhói khôn cùng. Lồng ngực nàng phập phồng với hơi thở gấp gáp, hổn hển.


Giờ nàng chỉ có thể chờ đợi bàn tay một ai đó cứu nàng mà thôi. Nàng có thể cảm nhận được hơi lạnh của thanh kiếm đang kề sát cổ mình.

Bất chợt có một kẻ tóc trắng xuất hiện, mắt nàng lúc nhắm lúc mở ngước lên nhìn hắn. Không ai khác chính là Thành Đô Vương. Nàng cố lấy hơi gằn giọng nói:

“Ngươi là ai?”

Hắn ta đi lại cúi người khụy chân xuống, đưa tay hất tóc Hải Đường qua để nhìn rõ mặt nàng hơn. Nét mặt hắn trông vô cùng kiêu ngạo với nụ cười đắc ý trên môi. Hắn cất giọng:

“Thì ra là con gái của đại thừa tướng. Kẻ đã cản đường cuộc ám sát Hoàng Đế của ta ở núi Ngọc Vân đây mà… không ngờ ngươi lại là yêu nữ đấy… máu của ngươi là liều thuốc trường sinh mà nhiều kẻ thèm khát đây mà… ngươi sẽ là công cụ tốt của ta, lôi đi!”

Hắn ra lệnh cho tên sát thủ kia lôi Hải Đường đi. Hắn vừa đứng dậy thì bất ngờ bị Đằng Vân tấn công từ phía sau. Nàng vào đây để thăm Hải Đường nhưng không ngờ lại phát hiện có kẻ muốn bắt nàng ấy đi, nên nàng liều mạng xông tới.

“Ta sẽ không để các ngươi đưa Hải Đường đi đâu!”

Thành Đô Vương hổ báo phản công lại Đằng Vân, hắn rút kiếm tấn công nàng. Nàng bị hắn chém một nhát ngay hông trái. Nàng cố gắng chịu đựng tiếp tục chống trả lại.

Hải Đường không muốn Đằng Vân phải vì mình mà mất mạng. Nên nàng dùng lực đẩy hai tên đang giữ mình ra, chạy nhanh tới khi thấy lao kiếm đâm Đằng Vân.

“Phập”

Thêm một nhát kiếm đâm xuyên thẳng ngay phía sau lưng nàng. Đằng Vân như đứng hình trơ mắt nhìn mũi kiếm lộ liễu phía trước bụng Hải Đường, mà gào thét lớn lên:

“Hải Đường…”

“Phụt”

Máu bắn ra thành tia, nhỏ nhiều giọt xuống sàn khi hắn rút phắt thanh kiếm dính đầy máu ra khỏi người Hải Đường, khiến nàng gục xuống nhưng được Đằng Vân đỡ lấy. Nàng víu chặt lấy tay Đằng Vân đứng dậy với đôi chân run rẩy. Nàng đẩy Đằng Vân ra, với một chút sức lực ít ỏi còn sót lại, nàng giơ bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn cào cấu hắn.

Giáng cho hắn một đòn chí mạng ở ngay phía trước ngực hắn, khiến hắn ngã nhào ra sau. Hải Đường quay người nắm lấy tay Đằng Vân chạy đi.

“Mau bắt hai ả lại cho ta!”

Ba tên sát thủ tuân lệnh nhanh chóng đuổi theo.

Vừa bước ra khỏi nhà lao, Hải Đường chợt bật ngã xuống nhưng kịp thời được một vòng tay ôm lấy nàng, nàng sà vào lòng Nguyên Ân.

“Hải Đường… Hải Đường…” Nguyên Ân lay lay người nàng, khi thấy nàng chẳng có phản ứng gì cả. Trên người đầy rẫy những vết thương, ở dưới bụng máu lên chảy ra không ngừng nghỉ.

Những tên sát thủ thấy sự xuất hiện của Nguyên Ân nên đã tẩu thoát.

“Hải Đường suýt nữa bị Thành Đô vương bắt đi thưa bệ hạ, cũng may tiểu nữ tới đó kịp. Hải Đường bị đâm và chém rất nhiều nhát. Tiểu nữ cảm thấy lạ, nếu nàng ấy bị thương thì ắt sẽ tự khỏi nhưng lần này nó không lạnh mà còn bị chảy máu nhiều hơn. Bệ hạ mau đưa nàng ấy về phủ của Đại tướng quân, biết đâu ông ấy sẽ có cách chữa trị cho nàng ấy.”


Đằng Vân nói giọng đều đều, ánh mắt lo lắng nhìn bộ dạng không thể nào thảm hơn của Hải Đường. Vết thương bên hông của nàng thì có là gì so với nỗi đau mà Hải Đường đang chịu đựng.

Không chần chừ gì nữa, ngay lập tức Nguyên Ân bế Hải Đường lên chạy đi.

Tại phủ Thừa tướng quân.

Hải Đường đang nằm trên giường gỗ mê man, mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm trên khuôn mặt tái nhợt của nàng. Bộ y phục máu me trên người nàng đã được thay đi bằng bộ y phục lụa trắng mỏng manh để lộ bờ vai trắng ngần, nhưng vẫn ướt đẫm bởi một màu đỏ của máu khi vết thương chưa lành mà đang có dấu hiệu loét ra và rỉ máu liên tục. Gân máu nổi chằng chịt trên tay, cổ và mặt nàng.

Làn tóc của nàng đã dài đến nỗi sà xuống nền. Nàng đang phải vật lộn với từng cơn đau nhói thấu đến tận thịt và xương tủy.

Nguyên Ân ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay nàng với ánh mắt lo lắng không nguôi. Chàng tự trách bản thân mình đã không tới đó sớm hơn, để nàng bị chúng làm cho nông nổi này.

“Con bé ngốc nghếch này, con đừng có chuyện gì xảy ra đấy. Nếu con có mệnh hệ gì, lão già sống không nổi đâu mà còn có lỗi với mẫu thân của con đấy.”

Ông nghẹn giọng nói, ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái bé bỏng của mình đang đối mặt với nhiều hiểm họa sắp tới.

Nguyên Ân nghiêng đầu sang nhìn Thừa tướng trầm giọng đáp:

“Sao ngài không trị thương cho Hải Đường đi? Nếu cứ như vậy nàng ấy sẽ chịu không nổi mất.”

“Thưa bệ hạ, Hải Đường bị trúng loại kịch độc nên vết thương mới khó lành lại như vậy. Cũng may máu con bé có thể kháng được độc nhưng chỉ được một phần nào đó thôi. Lục phủ ngũ tạng của nó bị tổn thương nghiêm trọng rồi. Giờ chỉ có máu người mới cứu được con bé thôi. Thành Đô vương muốn bắt con bé để làm mục tiêu khiêu khích bệ hạ đấy.”

Ông nói giọng đều đều, đưa tay chạm lấy đầu Hải Đường rồi cầm khăn lau đi mồ hôi cho nàng.

Chẳng chần chừ gì nhiều, Nguyên Ân đi tới bàn cầm lấy cái ly đập mạnh xuống bàn một cách “choang”, rồi chàng nhặt lấy mảnh vỡ của ly cứa mạnh vào lòng bàn tay phải. Chàng đi tới chỗ Hải Đường, bóp mạnh tay mình cho máu chảy xuống nhỏ từng giọt từng giọt vào miệng nàng.

“Bệ hạ, người làm vậy sẽ mất rất nhiều máu đấy!” Thừa tướng lên giọng nói, nhíu mày nhìn Nguyên Ân khi thấy chàng làm như vậy.

Tuy đau thật, nhưng Nguyên Ân có thể chịu được chứ nhất định chàng không để Hải Đường chịu đau đớn như vậy, nàng đã cứu mạng chàng hai lần rồi nên chàng phải đền ơn cho nàng. Chàng trầm giọng nói:

“Nếu chút máu này cứu được Hải Đường, thì ta chấp nhận cả.”

Bất chợt Hải Đường chợt mở mắt trừng trợn lên với con ngươi màu đỏ chót. Nàng ngồi bật dậy, nhe răng nanh cắn phập vào cổ Nguyên Ân một phát để hút máu. Nguyên Ân để im không chút phản ứng gì để cho nàng làm vậy, chàng vòng tay ôm lấy nàng.

“Bệ hạ…” Thừa tướng định cản lại thì Nguyên Ân lắc đầu, ông đành đứng im chỉ biết nhìn. Mái tóc Hải Đường lại dài thêm một khúc nữa.

Khi những vết thương trên người Hải Đường lành lại hẳn, đường gân máu cũng dần biến mất. Nàng gục đầu xuống vai Nguyên Ân ngất lịm đi trong vô thức, chàng đỡ nàng nằm xuống rồi lấy chăn đắp cho nàng. Có lẽ máu của chàng rất có hiệu nghiệm với Hải Đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.