Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 16


Đọc truyện Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! – Chương 16

Hải Đang đang vô cùng hoang mang không khỏi hoảng sợ, nắm chặt lấy cánh tay Nguyên Ân mà run run. Trong khi Nguyên Ân vẫn điềm tĩnh cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể với nét mặt lạnh tanh, thực chất trong lòng chàng cũng cảm thấy có chút lo sợ vì trong tay chàng không có vũ khí, còn chúng thì đều cầm kiếm. Thôi thì chàng tự lượng sức mình vậy, dù biết rằng bọn sát thủ không phải dạng vừa.

Khi Nguyên Ân xuất cung không nói cho ai biết, chỉ đi một cách thầm lặng. Quân hộ giá cũng không đem theo.

Chắc chắn bọn chúng đã theo giỏi hành tung của chàng với Hải Đường từ lức rời khỏi hoàng cung tới đấy, mục tiêu chính là muốn loại bỏ chàng.

“Nguyên Ân!” Hải Đường nhìn Nguyên Ân thốt lên với bờ môi run run.

“Đứng yên đi phía sau ta!”

Nguyên Ân trầm giọng nói trấn an.

Từ phía đằng xa bên kia dòng sông, có một kẻ tóc trắng ra lệnh. Nhận được ám thị của Thành Đô vương, cả đám sát thủ không chần chừ gì nữa, chĩa kiếm xông về phía Nguyên Ân, bắt đầu cuộc chiến.

Nguyên Ân đẩy Hải Đường ra, đáp trả bọn chúng bằng tay không. Bọn chúng tấn công Nguyên Ân rất gắt gao không chừa một kẻ hở, tiếng kiếm cheng cheng nghe chói cả tai, tấn cả đều chỉ muốn đoạt mạng chàng mà thôi.

“Xẹt”

Nguyên Ân bị một tên chém sượt qua cánh tay ứa máu, khiến chàng nhíu mày đau đớn. Hải Đường như chết sững khi nhìn thấy, chân nàng cứng đơ kiểu chôn chân dưới đất vậy, không biết làm gì.

Chàng lùi lại một bước về phía Hải Đường, tạo thế phòng thủ. Ánh mắt lạnh lẽo như sói hoang dò xét từng con mồi trước mặt. Bọn sát thủ này được huấn luyện rất lâu năm và còn chuẩn bị trước rất kì công, để đối phó với một người võ nghệ nhạy bén như Nguyên Ân.

Một khi chưa được mũ tiêu thì bọn chúng sẽ không bỏ cuộc mà về tay không được. Bọn chúng lại tiếp tục tấn công Nguyên Ân, hết tên này tấn công đến tên khác, cứ thế mà dồn dập làm Nguyên Ân chẳng kịp trở tay, cứ né tránh đủ kiểu để tránh lưỡi kiếm cạ vào người. Vừa còn phải che chắn cho Hải Đường.

Trong tình thế này, Hải Đường không biết võ công chỉ có Nguyên Ân một chọi cả đám sát thủ kia.

Hơi thở Nguyên Ân nặng nề, dồn dập. Mồ hôi thấm đẫm trên trán. Dù thấm mệt nhưng không làm phai đi khí chất lạnh lùng của chàng.

Thấy Nguyên Ân cứ che chắn cho Hải Đường, một tên thừa cơ hội chỉa mũi kiếm lao tới nhắm vào Hải Đường.

“Phập”

Mũi kiếm của hắn đâm ngay vào bã vai của Nguyên Ân, nét mặt chàng nhăn lại đau nhói thấu tận da thịt. Dù đang khó nhằn chống đỡ kẻ địch nhưng chàng vẫn nhận ra dụng ý của đối phương nhờ phản xạ nhanh nhạy của mình.


Nguyên Ân nghiến răng, đưa hai tay nắm lấy mũi kiếm cố gắng chịu đau giữ chặt lại, ánh mắt in hằn tia đỏ giận dữ. Chàng dùng chân đá mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã nhào ra sau, chàng vội cúi xuống nhặt lấy thanh kiếm cầm chắc trong tay.

“Người không sao đấy chứ? Bã vai của người chảy máu rồi kìa…”

Hải Đường nói, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên Ân khi nhìn thấy phần áo đen ẩm ướt bởi máu mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng biết đó là máu.

“Cứ đứng yên ở đây, không được àm gì dại dột. Ta không đảm bảo sẽ giữ an toàn cho tiểu thư đâu. Nếu được thì cứ chạy đi!”

Dứt lời, Nguyên Ân hùng hổ lao tới như vũ bão. Lần này chàng sẽ không tránh né như trước nữa. Kiếm thuật của chàng cực kì nhanh, xuất chiêu tấn công chí mạng, chỉ trong ngắn ngủi đã hạ gục được mười tên.

Nhưng tưởng chừng sẽ không còn kẻ nào, thì bất ngờ còn một đám khác xông ra. Bọn chúng nhắm vào điểm yếu của Nguyên Ân là Hải Đường mà tấn công. Chàng không có đủ sức để đánh trả bọn chúng, vì vừa đã tốn rất nhiều sức mới có thể giết những tên sát thủ vừa, giờ lại thêm nữa kiểu gì cũng có kẻ ở lại người ra đi thôi.

Đứng phía bên kia bờ sông, Thành Đô vương vẫn ung dung quan sát tình hình đang diễn ra bên kia. Ánh mắt như con chim ưng sắc bén đầy mưu mô. Hắn nở nụ cười nhạo đáp:

“Nguyên Ân, ngươi cứ chống trả đi. Để xem ngươi chống cự được bao lâu. Hôm nay sẽ ngày dỗ của ngươi, cũng sẽ ngày ta lấy lại ngai vàng vốn dĩ thuộc về ta.”

Bọn chúng chia ra thành hai nhóm, một nhóm tấn công Nguyên Ân còn nhóm kia thì tiếp cận Hải Đường.

Nguyên Ân vẫn tiếp tục gắng chiến đấu, mặc cho vết thương ở tay và lưng đang chảy máu một lúc một nhiều.

“Nếu cứ thế này, thì Nguyên Ân sẽ nguy mất thôi. Sao mình giống như hòn đá tảng cản đường vậy.”

Hải Đường thầm nghĩ mà ươn ướt nước mắt trong nỗi sợ. Đột nhiên một tên sát thủ tấn công trực diện về phía nàng, trong khi Nguyên Ân vẫn đang chống trả với những tên ở phía trước.

“A….”

Nàng hét lớn lên một tiếng âm vang cả không khí như tiếng sóng âm, như có một lực phản ra khiến cho những tên sát thủ đều gục ngã. Nguyên Ân đánh rơi kiếm gục xuống, đưa tay bịt tai mình lại vì không thể chịu nổi tiếng gào hét thất thanh của nàng.

Lúc này nàng mới dừng lại với hơi thở phập phồng ở lòng ngực, ánh mắt nàng chợt lóe lên màu đỏ, gân xanh nổi chằng chịt ở cổ và trên mặt. Tóc bay lòa xòa trong cơn gió xào xạt, làm tung bay những cánh hoa anh đào. Nét mặt nàng trở nên băng lãnh cùng ánh mắt sắc bén vô hồn nhìn những tên sát thủ tấn công vừa rồi.

Ngay lập tức nàng lao tới tấn công bọn chúng. Không cần vũ khí chỉ cần những móng tay sắc nhọn đã khiến chúng phải gục ngã. Tên sát thủ cúi xuống, đờ đẫn nhìn bàn tay nhỏ nhắn bị những móng tay của nữ nhân có đôi mắt đỏ đáng sợ này ấn sâu vào bụng mình, chưa đầy một giây sau hắn đổ ụp xuống đất.


Nguyên Ân giãn căng đôi đồng tử nhìn Hải Đường khi thấy sự khác lạ của nàng, ánh đen vô tư hồn nhiên kia đã biến mất thay vào đó là ánh mắt đỏ như mặt trăng máu vậy. Chàng còn thấy vết bớt hình hoa dạng niên thoáng qua ở phía sau cổ của Hải Đường.

Chuyển biến đột ngột lạ thường với phía bên kia bờ sông khiến Thành Đô vương không thể nào bàn hoàng hơn, hắn cũng chịu tác lực bởi tiếng hét kinh hoàng vừa rồi phát ra từ bên đó. Chân mày hắn khó chịu nhíu mày nhìn kẻ tưởng chừng là điểm yếu của Nguyên Ân, nhưng bây giờ lại hỗ trợ cho nó.

“Hôm nay ta không lấy được mạng của tên hoàng đế kia, ta không can tâm. Đưa cung tên cho ta.”

Hắn gằn giọng đáp, ra lệnh cho tên tay chân của mình.

Tên đó tuân theo, rồi đi lấy bộ cung tên có tẩm kịch độc đưa cho hắn. Hắn cầm lấy giương cung nhắm về phía kẻ đang giúp Nguyên Ân với vẻ mặt vô cùng tập trung.

Đám sát thủ tập trung toàn lực tấn công về phía Hải Đường, từng bước ép nàng tới mép sông. Nguyên Ân mấy lần định chạy tới giúp nàng như bị bọn chúng kìm chân lại nên không thể nào tiếp cận được nàng. Đánh bại đám này thì lại có đám khác, giá như có ai đó tới giúp họ thì tốt biết mấy.

Nguyên Ân quay đầu về phía Hải Đường thì vô tình nhìn thấy có bóng dáng kẻ đang giương cung về phía Hải Đường. Vừa lúc mũi tên xé toạt cơn gió bay về phía nàng.

Phía sau là dòng sông chảy xiết về hướng con thác sâu thẩm không một lối thoát. Không còn cách nào khác, Nguyên Ân chạy tới ôm lấy Hải Đường, vừa lúc mũi tên lao nhanh như chớp đâm ngay phía sau lưng chàng, rồi cả hai lao người ngã xuống dòng nước sâu thẩm.

Cùng lúc đó, Thành Đô Vương ném cung tên xuống đất, nghiến răng cắn môi ôm lấy cánh tay đang rỉ máu của mình. Chỉ vì phút sơ sẩy, hắn đã để Hải Đường nhìn thấy nhưng không hiểu làm cách nào mà hắn lại bị thương ở tay nữa, trong khi rõ ràng hắn thấy nàng ta không hề ném bất cứ vật gì sắc nhọn cả chỉ thấy ánh mắt đỏ trừng trợn nhìn hắn.

Tại bếp hoàng cung, nơi mọi người hay tụ tập tám chuyện xuyên lục địa do Hải Đường lập nên. Có vẻ nơi này chính là nơi náo nhiệt và đông vui nhất hoàng cung. Nhưng có vẻ không khí sáng nay ở đây phần hơi im lìm hẳn đi, do không có Hải Đường ở đây.

“Hắc xì…”

Đằng Vân đang ngồi chống cằm trước vườn hoa với vẻ mặt chán trường. Sáng ra nàng đi tìm Hải Đường nhưng không thấy nàng ấy đâu cả. Cơn gió đầu xuân tiết trời thay đổi nên nàng hắc xì nãy giờ, đỏ cả cái mũi. Cầm bánh bao ăn nhâm nhi nãy giờ chưa hết.


Còn Tử Thiên ngồi nhìn xung quanh với ánh mắt ngáo ngơ, ngài cảm thấy trong lòng cứ bồn chồn lo lắng kiểu gì không thể tả được.

“Này, Vân Vân tỷ! Tỷ có biết từ sáng tới giờ Đường tỷ đi đâu không?”

Tử Thiên nghiêng đầu sang nhìn Đằng Vân đáp.

Đằng Vân lắc đầu, thở dài đáp: “Ta không biết nữa. Sáng nay đã không thấy đâu rồi! Chắc lại đi tìm hoàng thượng thôi!”

“Lúc sáng đệ qua chỗ hoàng huynh mà không gặp. Có khi nào hai người đấy hẹn nhau xuất cung rồi không?… À mà đúng rồi, hôm nay là ngày dổ của Từ Ngọc Vân hoàng hậu, mẫu hậu của hoàng huynh. Chắc có khi hai người đi lên đó rồi cũng nên… Đi mà không rủ gì hết trơn…”

Tử Thiên nói than thở, ném bông hoa bị bức hết cánh chỉ còn trơ lại cái nhụy hoa còn sót lại trên cuốn xuống đất.

Dưới hồ đá với mặt nước xanh thẩm, từ dưới ngoi lên. Hải Đường khó nhằn đưa Nguyên Ân lên bờ. Ánh mắt nàng hoang mang nhìn toàn thân đầy rẫy vết thương của Nguyên Ân đang rỉ máu, nét mặt tái nhợt hẳn đi.

Cả hai người đều ướt sũng cả. Nàng cố gắng đưa Nguyên Ân vào bên trong một cái hang đá gần đó với dòng thác chảy dữ dội, nhiệt độ ở dưới đây vô cùng thấp nên nàng cảm thấy có chút se lạnh.

Thật sự bây giờ nàng mới biết khả năng của nàng là gì, những điều diễn ra vừa rồi thật sự không làm khó được nàng. Chẳng qua do nàng không biết mình sở hữu những thứ năng lực đó thôi.

Nàng đưa mắt quanh quẩn nhìn cái nơi hoang vu này cảm thấy có chút lo sợ. Nàng gạt bỏ qua điều đó mà vội xem tình hình của Nguyên Ân như thế nào.

Nàng nghiêng người Nguyên Ân lại, cởi bỏ cái áo ra khỏi người chàng, rút phách mũi tên ra. Đôi đồng tử nàng giãn rộng khi nhìn vùng bị tên bắn trên người chàng lại tụ máu bầm nhiều đến như vậy. Nàng có thể nhìn thấu rõ từng tế bào máu đen đang ngưng tụ lại.

“Nguyên Ân bị trúng tên độc? Không thể được… nếu cứ như vậy sẽ chết mất thôi…”

Nằng hớt hãi nói, bàn tay run run vúi chặt vào vạt váy của mình.

Hơi thở của Nguyên Ân ngày một yếu đi, hoàn toàn mất ý thức. Nàng luống cuống cả lên:

“Làm sao đây? Không có dao, không có thuốc khử trùng, cũng chẳng có thuốc kháng sinh nữa… Cứu kiểu gì đây… Sao lại rơi vào tình cảnh ngặt nghèo này chứ?”

Không còn cách nào khác, Hải Đường quyết định sẽ hút hết máu độc của Nguyên Ân ra, chỉ có như vậy mới cứu vãn được tình hình thôi. Còn lại nàng sẽ dùng máu để chữa lành vết thương trên người của Nguyên Ân.

Nàng cúi xuống dùng miệng của mình hút độc, hút tới đâu phun ra tới đó. Giọt máu tanh động lại trên môi nàng.

Sau khi hút hết độc, có vẻ như vùng vết thương chỗ đó khấm khá hơn. Nàng quay sang nhìn vết thương ở cánh tay và trên bả vai của Nguyên Ân mà cảm thấy xót xa. Một vị hoàng đế thì không nào tránh khỏi việc bị ám sát cũng chỉ vì cái ngai vàng kia.


Nàng đưa tay sờ lấy mà thấy tìm mình như nhói đau. Nếu như khả năng trong nàng không bộc phát thì giờ Nguyên Ân sẽ còn như thế nào.

“Ta xin lỗi, vì ta chẳng giúp gì cho bệ hạ được cả.”

Nàng nghẹn ngào nói, ánh mắt ươn ướt như con mèo vậy. Nàng vẫn chưa trở về trạng thái như cũ, vẫn mắt đỏ cùng gân máu nổi đầy trên cổ và mặt, móng tay dài sắc nhọn. Tóc nàng còn dài thêm vài phân nữa.

Nàng dùng móng tay mình cứa mạnh vào lòng bàn tay, nghiến răng cắn môi chịu đựng cơn đau. Từng giọt máu ứa ra, nàng bóp mạnh để máu chảy ra nhiều hơn, nhỏ từng giọt xuống vùng vết thương trên người Nguyên Ân. Chẳng mấy chốc những chỗ đó nhanh chóng lành lại không một vết tích gì.

Vẻ mặt của Nguyên Ân cũng trở nên hồng hào hơn vừa rồi, Hải Đường vội mặc lại áo cho chàng. Vừa lúc Nguyên Ân tỉnh lại, nàng vội đứng dậy quay phắt đi chỗ khác vì sợ chàng cảm thấy khiếp đảm khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của nàng.

Nguyên Ân mệt nhọc chống tay đứng dậy, nhìn trên người mình không còn bất kì vết thương gì, cũng không đau đớn gì cả. Chàng nghĩ Hải Đường đã dùng máu của mình để chữ trị cho mình. Chàng từng bước đi tới chỗ Hải Đường.

“Người đừng qua đây! Ta không muốn thấy người nhìn thấy bộ dạng chẳng khác nào yêu nữ của ta đâu.”

Hải Đường gằn giọng nói, nhưng không quay người nhìn Nguyên Ân. Nhưng Nguyên Ân như phớt lờ lời nói của nàng, vẫn đi tới đưa tay hất tóc nàng qua. Vết bớt hoa dạng niên giống như mẫu hậu của chàng cũng từng có cái vết bớt này.

“Nàng…”

Chưa kịp để Nguyên Ân nói kịp điều gì thì Hải Đường quay phắt người lại, nhìn chàng với ánh mắt với con ngươi màu đỏ lắng đọng những giọt lệ. Nàng nghẹn giọng đáp:

“Ta không phải yêu nữ giống như Du Chiêu nghi nói… Ta chỉ là mang trong mình dòng máu có thể cứu người người, làm hồi sinh vạn vật thôi mà… Chẳng qua ta chỉ là có chút khác biệt so với mọi người thôi… Chẳng qua do hồi nhỏ ta bị lạc trong rừng rồi bị hồ ly chín đuôi cắn thôi, nên mới thành ra như vậy đấy…”

Nguyên Ân im lặng không nói gì. Chàng tiến lại gần Hải Đường nhưng nàng lại lùi bước chân ra sau như muốn né tránh chàng vậy. Chàng đi nhanh lại, nắm lấy tay nàng kéo phắt lại ôm chặt lấy nàng, khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo.

Nguyên Ân trầm giọng đáp: “Ta đã biết trước đó bí mật của nàng rồi, lúc ở Quốc Châu Tự. Nàng giống như mẫu hậu của ta, bà ấy cũng mang dòng máu giống nàng và cũng có vết bớt hoa dạng niên này…”

Lúc này ánh mắt Hải Đường mới trở lại màu đen vô tư hồn nhiên như ban đầu, gân máu cũng dần biến mất. nhưng tóc của nàng thì vẫn dài ra qua tận mông. Lúc này vẻ mặt của nàng trông sắc sảo hơn nhiều so với lúc đầu.

Nàng buông nhẹ Nguyên Ân ra quay lưng đi tới đứng trước mỏm đá nhìn dòng thác chảy với ánh mắt vô định, cảm xúc rối bời. Lúc vừa rồi ở phía trên chống trả bọn sát thủ, có kẻ đã nhìn thấy bộ dạng thật của nàng khi đó, nàng cảm thấy có chút lo sợ.

Hải Đường nhẹ giọng đáp: “Bây giờ ta bắt đầu cảm thấy lo sợ rồi… Ta sợ hôm nay khi trở về sẽ có nhiều kẻ bắt ta để lấy máu vì muốn bất tử… không thì sợ hãi và cho rằng ta là yêu nữ cũng nên.”

Nguyên Ân đi bên cạnh Hải Đường nhưng không nhìn nàng, hạ giọng đáp:

“Ta còn sợ hãi hơn nàng. Mất mẫu hậu đã là nỗi đau thương của ta, nếu nàng rời xa ta giống như bà ấy, làm sao ta chịu nổi.”

Nghe Nguyên Ân nói vậy, Hải Đường quay sang nhìn Nguyên Ân với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc khó tả, vội ôm chầm lấy chàng xúc động không nói lên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.