Đọc truyện Hoàng Phu Trùng Trùng – Chương 16
.
.
“Thứ quái gở bẩn thỉu!”
“Đồ đê tiện!”
“Mày nên tới phòng thí nghiệm để người ta giải phẫu, nhìn cái mặt ti tiện của mày kìa, chờ lớn lên rồi đi làm nam kỹ đi, tuy nhiên, cho dù có làm nam kỹ thì cũng không ai thèm động tới mày đâu, mày là một đứa quái gở, một con quái vật…”
“A, coi mày cũng được quá nha, có bán không? Một đêm một đồng tiền!”
Y giãy giụa, chịu đựng ánh mắt xem thường của thế tục, y cố chạy thật nhanh, muốn thoát khỏi thế giới bẩn thỉu này, a, một đồng tiền… Y chỉ bằng nhiêu đó thôi sao?
Một Alphonse nho nhỏ mặc quần áo rách bươm, đôi cánh trắng ngần phía sau run lên vì lạnh. Tại sao vậy? Những đứa trẻ khác đều có cha, có mẹ, sao mình lại không có?
Lúc y bắt đầu biết tự hỏi, y đã bị người ta ghét bỏ, cho dù là ở trong xóm nghèo thì bọn họ cũng ức hiếp y. Tất cả đều vì y có một đôi cánh trắng như tuyết, cho nên, Alphonse rất sợ người khác phát hiện ra đôi cánh của mình.
Tinh cầu Lala không có điểu yêu, chỉ có tinh cầu Salad mới có loài này, nhưng cũng là thật lâu sau này mới có. Lúc Alphonse trở thành vua, y mới phát hiện. Nhưng y cũng có thể xác định, y không phải là điểu yêu.
Điểu yêu được tiến hóa từ một loài chim háo chiến, có răng nanh, có đôi cánh, bộ lông sặc sỡ. Tất nhiên, cũng có móng vuốt bén nhọn.
Nhưng điểm chính yếu là, cánh của điểu yêu không to như cánh của y, cũng không tản ra kim quang nhàn nhạt. (ăn cắp xấu lắm nha)
Thời thơ ấu của y rất u ám, vì lớn lên ở xóm nghèo, cho nên tất cả đều nhờ vào những thức ăn bố thí của các quý tộc, hoặc là ra ngoài làm việc, làm nô lệ. Cho dù y có được bố thí đi chăng nữa, cũng sẽ bị người khác cướp mất, chỉ chừa phần ôi thiu lại.
Tuy rằng nó rất khó ăn, nhưng một khi đói bụng, thì những thứ đó cũng có thể làm y no. Bởi vậy, về sau mặc kệ là thứ khó ăn gì, thì nhà vua của chúng ta cũng có thể bình tĩnh ăn hết.
Bởi vì không có thứ gì khó nuốt hơn bánh bao nổi mốc, mùi vị ấy, y nhớ rõ cả đời.
“A…!” Alphonse bật dậy, lại nhớ tới chuyện ngày xưa,không phải người ta vẫn thường nói, người đã già, trí nhớ cũng sẽ thoái hóa sao? Mình rõ ràng đã nhiều tuổi như vậy, sao trí nhớ lại ngày càng tốt?
Rõ ràng là y muốn quên hết những chuỗi ngày khuất nhục ấy, nhưng không hiểu sao những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu y ngày một rõ ràng. Alphonse lau lau mồ hôi trên trán, suy sụp ngã xuống giường, trở mình, y phát hiện, trên giường có thêm một thứ gì đó.
Nhớ tới chuyện tối qua, Alphonse đỏ mặt, giường chiếu hỗn độn như nhắc nhở chuyện đêm qua y và con sâu kia đã làm.
Trên chiếc tủ ở đầu giường còn có tờ cam kết đêm qua Trùng Trùng viết ra, mấy chữ to trên đó khiến khóe miệng Alphonse giật giật: [Nếu bên A Trùng Trùng muốn đổi ý, vậy phải bồi thường cho bên B Alphonse một trăm mẫu đất, một tòa thành. Với cả, nếu ai đổi ý, người đó sẽ mang thai…]
Alphonse thở dài, sao y có thể tham gia vào trò chơi quái gở của cậu ta chứ!
Trong thoáng chốc, y muốn rời khỏi. Y không muốn để con sâu này chiếm cứ gian phòng của y xong lại chiếm cả trái tim y. Nhưng, thân thể gầy gò đó lại khiến y nảy sinh dục vọng muốn bảo vệ trước nay chưa hề có.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại kéo Trùng Trùng vào lòng mình, y buồn bực, mắc gì mình phải dịu dàng như thế? Tuy là trong lòng thật rối rắm, nhưng y vẫn nhịn không được, hôn lên đôi môi hồng hồng của Trùng Trùng.
Vừa hôn một chút, đã không thể vãn hồi…
Trùng Trùng nằm mơ, mơ thấy mình biến thành một con sâu mập ú, có lẽ là do lúc nhỏ cậu thường bị Wright dọa là sẽ mang ra ăn thịt, thành ra Trùng Trùng thường mơ thấy ác mộng bị Wright làm thịt.
Nhưng lúc này, Wright lại biến thành Alphonse.
Trùng Trùng mơ thấy mình bị nướng chính, đặt trên bàn ăn, còn Alphonse thì đang cười cười, dùng dao nĩa cắt lên người cậu, đau chết đi được, mà đáng giận nhất là, Alphonse lại đang cắn miệng mình.
Trùng Trùng nghĩ nghĩ, cậu không thể để bị ăn sạch sẽ như vậy. Vì thế cậu há miệng ra, cắn mạnh xuống.
“A…” Alphonse kêu lên một tiếng đau đớn, con sâu chết tiệt này! Sâu không phải là động vật thân mềm sao? Sao răng của cậu ta lại sắc như vậy, chỉ mới cắn một cái, Alphonse đã cảm thấy trong miệng mình đầy mùi máu tươi.
Bấy giờ Trùng Trùng mới lo lắng, mở to mắt ra, thấy Alphonse đang nhìn mình bằng ánh mắt u oán. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy mình tội ác tày trời, chớp chớp mắt, lấy lòng, “Chào buổi sáng, Alphonse!”
Alphonse có chút khó chịu, hỏi: “Cậu còn đau không?”
Alphonse không hỏi, Trùng Trùng cũng không nhớ là cả người mình đau ê ẩm, giờ nghe đối phương nhắc, cậu lập tức làu bàu, nhăn nhó.
“Đau lắm sao?” Nhìn mặt Trùng Trùng, Alphonse giật mình, còn đau lắm à? Nghe nói là chỉ có lần đầu tiên mới đau tới vậy…
Trùng Trùng lắc đầu, “Cũng không đau lắm, chỉ muốn hừ hai tiếng thôi!”
Alphonse: “……”
Tuy là Trùng Trùng đã nói không đau, nhưng Alphonse vẫn lấy chăn bông bao cậu lại như nem rán, rồi ôm tới bên hồ, thả cậu vào nước ấm.
Vừa đụng nước, nơi đó lại rát lên, Trùng Trùng thật sự đau đến nhe răng trợn mắt. Vào lúc này, Alphonse cũng nhảy xuống, cẩn thận ôm lấy cậu, sợ cậu bị ngã xuống dưới.
“Tôi nghe nói, sau khi hành phòng nếu không tẩy rửa thật sạch thì sẽ sinh bệnh, dù có hơi đau, nhưng chỉ cần chịu đựng một chút là ổn rồi!” Alphonse có chút mất tự nhiên.
Đừng hỏi tại sao Alphonse của chúng ta lại biết những chuyện này, nên biết rằng, tuy đây là lần đầu tiên Alphonse quan hệ với người khác, nhưng lúc y còn trẻ, y cũng từng xem tạp chí 18+ rồi nha.
Alphonse ôm eo Trùng Trùng, kéo về phía mình, sau đó đưa ngón tay xoa nhè nhẹ nơi sưng đỏ, chỉ một lát sau, cảm giác đau buốt đã giảm đi rất nhiều. Lúc này, Alphonse mới từ từ đưa ngón tay vào, định dẫn mấy thứ bên trong ra.
“Ui…” Trùng Trùng tựa vào đầu vai Alphonse, mặt đỏ như mật đào, “Alphonse, thật kỳ lạ…”
“Cái gì?” Đầu Alphonse đổ đầy mồ hôi, y đang cố rắng rửa sạch cho cậu.
“Không phải dạo trước chúng ta đang chiến tranh lạnh sao? Sao giờ lại tốt thế này?” Bấy giờ Trùng Trùng mới sực nhớ, sau hôm chiến tranh lạnh là ngày kết hôn, sau kết hôn lại bị ngộ độc thức ăn, lúc đó hai người còn chưa nói gì nhiều đâu nha, khi nào thì trở nên thân mật như vậy?
Alphonse có chút không vui, cố ý rửa thật mạnh cho Trùng Trùng, khiến cậu kêu đau liên tục, đôi mắt to lưng tròng, nhìn vào thật khiến người ta muốn chà đạp một phen.
“Chúng ta cũng đã làm tình rồi, mấy vụ chiến tranh lạnh đó cứ gác sang bên. Chuyện tối qua, sau này chúng ta nhất định phải thường xuyên làm, cho nên đừng chiến tranh lạnh nữa!” Đây là cách mà Alphonse cầu hòa với Trùng Trùng.
“Thường xuyên làm?” Trùng Trùng lo lắng.
Alphonse gật đầu. (ăn cắp xấu lắm nha)
“Alphonse, không phải anh nói là người ở phía trên sẽ đau lắm sao? Nói vậy, có phải anh sẽ đau tới sinh bệnh không?” Trùng Trùng hỏi.
Khóe miệng Alphonse giật giật.
“Rửa sạch chưa? Có cần tôi tắm cánh cho anh không?” Tới giờ Trùng Trùng mới phát hiện là mình bị đôi cánh thật to của Alphonse vây lại, cứ nghĩ là Alphose muốn tắm cánh, vì thế cậu ngước lên nhìn đôi cánh trắng như tuyết của y.
“Không cần đâu!” Alphonse lạnh lùng đáp một câu, thu cánh lại rồi ôm Trùng Trùng lên, lấy khăn tắm vây quanh. Y ôm Trùng Trùng đặt lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ, vì giờ này, chiếc giường lớn của bọn họ đã sớm loạn không chịu nổi.
Trùng Trùng bị Alphonse ôm lấy, lau khô tóc, sau đó lại thay áo ngủ cho cậu, rồi bảo: “Cậu ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, sẽ có người mang bữa sáng tới cho cậu, tôi phải đi làm việc, ngoan ngoãn chờ tôi trở về!”
Trùng Trùng chớp chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý, bấy giờ Alphonse mới xoay người đi.
Nghiêng sang bên, nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, Trùng Trùng đỏ mặt, mắc cỡ chết được nha… Tuy nhiên, cảm giác cũng khá lắm, chẳng trách trước nay đại ma vương Wright luôn đòi ngủ với ba ba, thì ra hai người họ không chỉ đơn thuần là ngủ chung mà còn làm một số chuyện khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Sau đó, Trùng Trùng đột nhiên cảm thấy mình đã thấu hiểu mọi chuyện, sở dĩ đại ma vương Wright giành ba ba với cậu là vì hai người họ có làm cái đó nha…
Trùng Trùng mơ mơ màng màng thiếp đi một chốc, lúc mở to mắt ra, lập tức trông thấy quản gia xà yêu đang nhìn cậu cười híp mắt, trong đôi mắt như gương đồng ấy đầy gian trá, “Điện hạ, chúng ta đã chuẩn bị xong bữa sáng cho ngài rồi, mời hưởng dụng!”
Hai mắt Trùng Trùng sáng rực, nằm viện mấy ngày, có rất nhiều thứ không ăn được, với người xem ăn uống là mạng như Trùng Trùng đây thì khi nhìn thấy món ngon, tất nhiên là không thể nhẫn tâm bạc đãi dạ dày của mình.
Tuy là nhà vua đã nhắc nhở Trùng Trùng n lần, bảo cậu phải ngoan ngoãn chờ y về. Nhưng, Trùng Trùng của chúng ta tất nhiên là không chịu ngồi yên.
Trùng Trùng ăn xong bữa sáng, đột nhiên cậu sực nhớ là mình có nuôi một con tiểu kim long. Vì thế cậu bảo quản gia xà yêu dẫn cậu đi xem thú cưỡi của mình. Tới nơi, chỉ thấy một con rồng béo phì đang nằm trên đất ngáy ngủ, khiến khóe miệng Trùng Trùng giật giật.
Cậu thở phì phì, kéo lỗ tai Chiefly, Chiefly còn đang nằm mơ liền bừng tỉnh, trông thấy tiểu chủ nhân của mình, thế là bé con lập tức đưa đầu tới dụi dụi, muốn được chủ nhân sủng ái.
Nào biết…
Trùng Trùng đưa tay chọt chọt cái đầu nhỏ nhắn của Chiefly, “Chiefly, có phải ta bạc đãi mi lắm không? Sao mới tới đây mấy ngày mi đã béo tới vậy rồi?”
Chiefly nức nở một tiếng: Không phải người ta muốn béo nha, chỉ tại cơm nước ở đây ngon quá!
“Mi, bay một vòng cho ta xem!” Trùng Trùng phồng má, ra vẻ hung tợn, nhưng tiếc là chẳng có chút uy nghiêm nào, ngược lại còn khiến người ta muốn thân cận nhiều hơn. Bởi vậy, Chiefly vốn không để ý tới lời nói của cậu, vẫn cọ cọ, cọ cọ.
“Hừ, đừng hòng làm nũng, mau bay một vòng cho ta xem!” Trùng Trùng thật sự nổi giận. (ăn cắp xấu lắm nha)
Vì thế, Chiefly phẩy phẩy cánh, bay lên bầu trời.
Tiểu kim long quả nhiên không phải hạng xoàng, vừa bay lên không trung đã đặc biệt chói mắt. Nhưng mà… Nhưng mà…
Rầm ầm ầm —–
Chiếc ***g sắt nuôi sủng vật bị phá hủy.
Lại rầm ầm ầm ——-
Cột La Mã thật to cũng bị phá hủy.
Ô ô ô ô ——–
Chiefly ngã đầu đầy khối u, khóc ròng rã.
Trùng Trùng thấy thế, trèo lên lưng Chiefly, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ u mấy khối, “Chiefly, mi phải giảm béo, sau này, mỗi ngày bay ba lượt!”
Chiefly đổ đầy mồ hôi.
Vì có tiểu chủ nhân trên lưng, cho nên Chiefly bay rất cẩn thận, nhưng con rồng này bị mù đường, nó cứ bay mãi trên bầu trời đế đô mà không tìm thấy đường về.
Do đó, một sâu một rồng ở trên không trung tìm kiếm nhà mình.
Tòa thành của Guard.
Guard vẫn mặc thanh sam, nhàn nhã lay lay, lay lay trên xích đu, chiếc quạt trên tay anh cũng theo nhịp mà chớp động lên xuống. Chung quanh anh là các pho tượng xinh đẹp và một ít hoa tươi rực rỡ.
Sáng sớm uống trà xanh, ăn bánh bơ, phơi nắng, đúng thật là nhàn nhã nha.
Đúng lúc này: “Oa a a…”
Một tiếng thét chói tai vang lên phá vỡ bữa sáng tốt đẹp của Guard, anh trừng hai mắt, tìm kiếm nơi tiếng thét phát ra. Nào biết, có một thứ màu vàng từ trên trời đang giáng xuống.
Chính xác mà nói, là rơi xuống…
Guard cảm thấy kỳ quái, sao rồng lại rơi từ trên trời xuống? Ai ngờ anh vừa mới ngẩng đầu lên, lại thấy một thứ gì đó lao tới, theo bản năng, anh đưa hai tay ra, đón lấy.
“Ủa? Đây không phải là hoàng thân Zosya sao? Sao cậu lại rơi từ trên trời xuống?” Guard nghi ngờ, hỏi.
Trùng Trùng cười cười, đáp: “Tôi và con tiểu kim long của tôi đang chơi trò chơi ấy mà, ha ha, ha ha ha ha!” (ăn cắp xấu lắm nha)
Nhưng thật ra là, lúc Chiefly bay, không cẩn thận đụng phải phi thuyền vũ trụ vừa cất cánh, vì thế một sâu một rồng, hai con đáng thương lập tức rơi từ trên trời xuống.