Đọc truyện Hoàng Phu Trùng Trùng – Chương 11
.
.
Hai người chiến tranh lạnh, kết quả là…
Người dẫn chương trình ưu tú nhất trong giới giải trí ở tinh cầu Lala đang thảo luận với đức vua và hoàng thân Zosya về tình huống hôn lễ: “Bệ hạ, đến lúc đó người nắm tay hoàng thân Zosya xuất hiện hay là để dưỡng phụ của hoàng thân Zosya nắm tay y bước ra?”
Nhà vua ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ…
Người dẫn chương trình lại nhìn về phía Trùng Trùng.
Trùng Trùng ngước cằm, nhìn về phía chân trời…
Người dẫn chương trình lau mồ hôi, cẩn thận gọi: “Bệ hạ!”
Nhà vua uống một hớp trà, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhà ngươi cứ quyết định là được rồi!”
Người dẫn chương trình sợ chết khiếp, anh ta nào dám chứ, nếu tới khi đó quyết định của anh ta làm nhà vua vui thì đương nhiên là sẽ được khen thưởng, nhưng nếu không vui, thì kiếp dẫn chương trình của anh coi như xong rồi.
“Vậy hoàng thân Zosya thì sao?” Người dẫn chương trình mang chút hy vọng cuối cùng của mình gửi gắm lên người Trùng Trùng.
Trùng Trùng gãi đầu, lầm bầm: “Aizz, gần đây tóc mình khô quá, chắc là phải đi dưỡng lại thôi!”
Người dẫn chương trình: “……”
Mai đã cưới hỏi tới nơi rồi, theo lý thì hai phu phu nhà này phải vui vẻ mới đúng, sao bầu không khí lại quỷ dị như vậy?
Hơn nữa, hôm qua không phải nói hai người ở cùng phòng, hôm nay hoàng thân Zosya về nhà còn tự làm cơm mang về cho bệ hạ, món mà hai người ăn hình như là cơm tình nhân nữa mà, chẳng lẽ hai người họ không phải mà ăn cơm hộp mà là ăn trúng thuốc nổ rồi sao?
Người dẫn chương trình cũng hết cách rồi, vì hôn lễ của nhà vua đến quá đột ngột, mấy hôm trước cũng là vội vàng chọn địa điểm kết hôn, còn có cách thức bài trí nữa, mai là tới rồi, anh là đặc biệt đi tới đây định tìm hai người họ thương lượng một chút nha.
Tới lúc đó, hàng tỉ con dân trên tinh cầu Lala đều xem trực tiếp trên TV, mà cũng có thể là sẽ phát sóng ra mấy hành tinh khác, cho nên, tuyệt không thể làm xấu mặt được…
Sau một buổi trời, người dẫn chương trình ủ rũ nói: “Như vậy, để dưỡng phụ của hoàng thân Zosya nắm tay y ra, bệ hạ, hoàng thân, hai người có ý kiến gì không?”
Nhà vua tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Trùng Trùng tiếp tục nhìn lên trần nhà.
Người dẫn chương trình mồ hôi đổ đầy mặt.
Chờ người dẫn chương trình đầu đầy mồ hôi lui ra, quản gia xà yêu bước vào, cười khẽ: “Bệ hạ, điện hạ, kế tiếp là ba đài truyền hình Công Quân, Thụ Quân, Hỗ Công muốn tiến hành phỏng vấn hai người một lượt!”
Nhà vua ‘ừ’ một tiếng, quản gia xà yêu mỉm cười lui ra, mời phóng viên vào.
Ba phóng viên vừa vào đã tiến hành chụp một tá hình nhà vua và Trùng Trùng, một cậu trai lớn mật có đôi ngươi trong như nước thè lưỡi nói: “Bệ hạ, quan hệ giữa người và hoàng thân Zosya thân mật như vậy, sao hai người lại ngồi cách nhau xa như thế?”
Nhà vua nhìn nhìn bảng tên của cậu ta, trên đó viết ba chữ ‘Đài Thụ Quân’, Alphonse nhớ kỹ, đài Thụ Quân rất đáng ghét, sau này không cho bọn họ phát tin tức nữa.
Phóng viên đài Công Quân cũng phụ họa, “Đúng nha, đúng nha, chúng tôi muốn chụp bức ảnh thân mật cho hai vị, để con dân ở tinh cầu Lala chúng ta nhìn thấy hai vị đang hạnh phúc…”
Đài Hỗ Công kề tai nói nhỏ với đài Thụ Quân: “Tôi cảm thấy chuyện giữa bệ hạ và hoàng thân có chút giả nha!”
Đài Công Quân cười ha ha nhìn nhà vua và Trùng Trùng, hai người ngẫm một chút, tuy là hiện giờ hai người họ đang giận nhau, nhưng dù sao cũng phải giữ thể diện, còn chưa kết hôn đã chiến tranh lạnh, các con dân trong thành phố mà biết sẽ cười cho chết. Vì thế hai người ngoài cười nhưng trong không cười, nhích lại gần nhau.
Trùng Trùng nhủ thầm, Alphonse che mặt thế còn chụp ảnh làm cái gì? Cho dù có chụp được, thì không phải cũng là bị miếng vải đen bao lại, đúng là khó chịu chết được.
Đài Thụ Quân: “A a a, hai người thật là ân ái nha, nhưng nếu như bệ hạ có thể ôm eo hoàng thân Zosya thì càng tuyệt hơn nha!”
Vì thế, đức vua buồn bực ôm cái eo mảnh mai của Trùng Trùng, còn Trùng Trùng cũng miễn cưỡng nở nụ cười.
Chờ ba phóng viên đó chụp hình xong, giằng co hơn nửa ngày sau mới chịu về. Ba phóng viên vừa nhấc chân đi ra, nhà vua và Lý Trùng Trùng đã xô nhau, người nhìn ra cửa sổ, kẻ nhìn lên trần nhà.
Quản gia xà yêu cảm thấy hai người có chút kỳ quái, nhưng cũng không tung tin này ra ngoài. Tuy là mấy tin đó đều có tính phí, nhưng nếu so với tiền lương công tác của anh ta thì chút tin tức này cũng chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.
Cho nên, những tin nên nói tuyệt không buông tha, còn những tin không nên nói, thì phải bịt chặt cái mồm mình lại.
Một ngày chiến tranh lạnh, hai người chia nhau ra dùng bữa tối xong, oán hận lên giường ngủ.
Hôn lễ được cử hành vào sáng sớm hôm sau, theo như tập tục ở tinh cầu Lala, người ở phía dưới có thể do cha mình nắm tay dắt vào lễ đường, cũng có thể là do bạn đời nắm tay cùng nhau tiến vào. Hôn lễ của đức vua, tất nhiên là cũng có những lễ tiết rườm rà hơn ai hết.
Hôn lễ của nhà vua là phải có diễu hành, có xe hoa, còn có thật nhiều binh lính theo đuôi, để các con dân ở tinh cầu Lala thấy được đức vua của bọn họ oai hùng cỡ nào.
Mới sáng sớm Trùng Trùng đã bị quản gia xà yêu đánh thức, kế đó, Andy lấy lễ phục ra, sau đó lại tới thêm một đám hóa trang, họ nhìn nhìn mặt Trùng Trùng một hồi, quyết định không hóa trang, bầu không khí mới bắt đầu yên tĩnh lại.
Mặc lễ phục kết hôn, trong lòng Trùng Trùng có chút bất an, thật sự phải kết hôn sao? Giờ này cậu thấy có chút hối hận, không biết có nên đào hôn không đây?
Ba ba nói, kết hôn với người mình thích sẽ rất hạnh phúc, nhưng cậu không thích Alphonse, Alphonse cũng không thích cậu, hai người ở cùng nhau sẽ hạnh phúc sao?
Trùng Trùng nhăn mặt, bắt đầu sầu não không thôi.
Anh ta là vua, chẳng lẽ không thể rộng lượng một chút sao? Cậu chỉ không cẩn thận đè anh ta xuống hồ tắm, hơn nữa, cậu cũng có xin lỗi rồi nha, vậy sao Alphonse lại không chịu tha thứ cho cậu?
Nhưng nếu như cậu đào hôn, ba ba sẽ bị tiêu hủy, đại ma vương Wright và hai người cha của ông ấy cũng sẽ bị giết, khi đó cho dù cậu còn sống thì cũng có ích gì đâu?
Vào lúc này, phu phu Wright đi vào phòng Trùng Trùng, thấy cậu mặt ủ mày chau, Lý Thần đau lòng, hỏi: “Trùng Trùng, sắp kết hôn rồi, sao con còn nhăn nhó như vậy?”
Trùng Trùng bĩu môi, cảm thấy ấm ức vô cùng, nếu không phải vì bảo vệ cho người nhà của mình, cậu sẽ không lấy tên vua cặn bã đó đâu.
Lý Thần thở dài, ôm Trùng Trùng vào lòng, sờ sờ đầu cậu, nói: “Trùng Trùng à, kết hôn phải thật vui vẻ, bằng không để mọi người trông thấy mặt con như vậy sẽ tưởng là con không hạnh phúc đó. Ba ba biết con không muốn rời xa ba ba, ba ba thề, cho dù Trùng Trùng có gả cho bệ hạ, ba ba vẫn tốt với Trùng Trùng, vẫn sẽ làm cơm ngon cho Trùng Trùng ăn…”
Nghe tới đó, Trùng Trùng rơi nước mắt.
Nghĩ tới chuyện ba ba tốt với mình như vậy, mà mình lại còn muốn đào hôn, Trùng Trùng cảm thấy mình đầy tội lỗi, cậu vùi đầu vào lòng Lý Thần, chờ khóc thỏa thích xong mới nở nụ cười, đúng vậy, nếu dễ dàng đào hôn như vậy thì không phải là Lý Trùng Trùng cậu.
Lý Trùng Trùng cậu là con sâu kiên cường nhất trên thế giới, có thân phận quý tộc, từng sống cuộc sống bình dân, nếu cậu đã gặp vận may, vậy thì sẽ cố mà hưởng thụ cái cảm giác làm hoàng phu vậy.
Lễ đường kết hôn của hai người cách hoàng cung có hơi xa, đấy là lễ đường do một nhà thiết kế thượng đẳng thiết kế cho nhà vua, nhưng cho đến khi nhà thiết kế ấy qua đời, cũng không thấy được dáng vẻ lúc nhà vua mặc lễ phục tiến vào lễ đường, sau lại, nhà vua đã dùng lễ đường này để dành trưng bày tranh của các danh nhân.
“Đi thôi, Trùng Trùng, hai ba ba sẽ theo con, từ đây tới lễ đường, tuyên thệ trước thượng đế, mỗi một bước, con đều phải nở nụ cười hạnh phúc, như vậy, con mới có thể nhận được hạnh phúc quý giá nhất của thế giới này!” Lý Thần nắm tay Trùng Trùng, cười khẽ.
“Thật vậy sao?” Trùng Trùng hỏi.
Lý Thần mỉm cười gật đầu. Lúc này Wright cũng nói: “Chẳng lẽ con không tin lời ba ba sao?”
Trùng Trùng rất nghe lời, vì thế nở nụ cười vô cùng vui vẻ, phải nha, phải hạnh phúc…
Bên ngoài đại điện của đức vua trải thảm đỏ như hoa hồng đại diện cho tình yêu, thảm trải dài tới tận cửa cung, quanh thảm còn có các thủ vệ mặc quân trang oai vệ.
Phía sau thủ vệ là các phóng viên. Lúc Lý Thần nắm tay Trùng Trùng bước ra, mấy tiếng lách tách lách tách không ngừng vang lên.
Đã sớm nghe nói dưỡng phụ của hoàng thân Zosya là một người máy, xem ra đúng thật là như vậy. Không ngờ người máy lại có thể tao nhã, có khí chất quý tộc như thế.
Trùng Trùng mỉm cười suốt, ba ba nói, chỉ cần nở nụ cười, là có thể hạnh phúc…
Mỗi một bước đi, Trùng Trùng đều nắm chặt tay Lý Thần, Lý Thần thấy thế, vỗ nhẹ lên tay cậu, ý bảo cậu đừng khẩn trương. Nhìn thấy nụ cười ôn hòa của ba ba, Trùng Trùng cảm thấy hạnh phúc đang ở ngay trước mắt mình rồi.
Nếu trước đây không gặp được ba ba, có lẽ cậu đã biến thành một con sâu hoang dã, không biết sẽ bị con nào đó nuốt vào trong bụng, cũng không có thể tới trường, được giáo dục tốt đẹp đến thế.
Hơn nữa, ba ba rất tốt với cậu, dù có hơi keo kiệt một chút, nhưng cũng sẽ đem số tiền keo kiệt đó mua những thứ có dinh dưỡng cho cậu ăn, cho nên, cậu rất hạnh phúc.
Tuy là ba ba có một bạn đời rất bá đạo, nhưng vì ông ấy yêu ba ba nên cũng sẵn tiện thương lây cậu một chút, đó cũng là hạnh phúc.
Ngẩng đầu, dựng thẳng lưng, Trùng Trùng cười vô cùng đẹp mắt. Trên gương mặt trắng nõn còn vương một chút nước mắt, nhìn vào vô cùng hài hòa. Các phóng viên thấy một Trùng Trùng xinh đẹp, lại càng chụp điên cuồng.
Trùng Trùng không nhớ rõ là mình đã đi bao nhiêu bước, cậu chỉ biết là cửa cung cách mình ngày càng gần, ngày càng gần. Nơi có có bạn đời của cậu, anh ta ở đó đợi cậu, sau đó cả hai sẽ cùng lên xe hoa.
Nhìn bóng đen cách mình ngày càng gần, Trùng Trùng cảm thấy tim mình đập rộn lên, thân hình anh ta mảnh mai, nhưng lại không hề gầy yếu, ngược lại còn cho người ta một cảm giác uy nghiêm. Chỉ cần anh ta đứng đó, tất cả mọi người sẽ như ngừng thở…
Bởi vì anh ta là vương giả, là vua của tinh cầu này.
“Bệ hạ, xin giao Trùng Trùng lại cho người!” Giao con mình lại cho đối phương, Lý Thần nghẹn ngào.
“Ta sẽ thực hiện lời hứa của mình!” Đức vua đã nói như thế.
Vì thế, nhà vua mang chiếc mặt nạ bạc, nắm tay Trùng Trùng. Thấy người nọ nắm tay mình, cảm giác dịu dàng đó khiến Trùng Trùng có cảm giác như đối phương thật sự yêu mình.
“Alphonse, những lời anh vừa nói giả tạo quá nha!” Trùng Trùng buột miệng thốt ra một câu.
Đúng vậy, rất giả tạo, người khác đều nghĩ đó là lời thề tốt đẹp, nhưng chỉ có hai người họ biết, đó là giả.
Alphonse cong khóe môi, nói: “Tôi là thật lòng!” Muốn sống cùng cậu.
Trùng Trùng cũng cười ha ha: “Tôi cũng thật lòng!” Biết anh không thương tôi, đây chẳng qua là trách nhiệm.
Vì thế, Alphonse nắm tay Trùng Trùng, chuẩn bị ngồi lên chiếc xe hoa xinh đẹp. Trùng Trùng vừa bước tới, muốn ngồi xuống, lại thấy trên ghế ngồi có một con sâu nho nhỏ, cậu sợ tới mức nhảy dựng lên, chui thẳng vào lòng Alphonse.
Còn Alphonse thì thế nào, một chân trên xe hoa, một chân còn trên mặt đất, bị Trùng Trùng làm một vố như vậy, thiếu chút nữa đã ngã ầm xuống đất. Nếu không phải đám thị vệ cạnh bên hoảng thần, vội vàng lao tới đỡ nhà vua của mình, thì e là y đã ngã chổng vó.
Trong giây phút mọi người như ngừng thở, thì cạch một tiếng, có thứ cứng rắn gì đó rơi xuống đất.
Trên lớp đá cẩm thạch có một thứ màu bạc đang xoay tròn, mọi người tập trung nhìn vào, thì ra đó là mặt nạ của nhà vua chúng ta, lại ngước lên nhìn nhà vua, mọi người kinh diễm…
Trùng Trùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi ngươi màu tím đang giận sôi lên của Alphonse, cậu biết, mình lại gây họa nữa rồi.