Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 41: Huyết lệ*


Đọc truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 – Chương 41: Huyết lệ*

*Huyết lệ = nước mắt máu

Sấm chớp cuồn cuộn trong tầng mây đen kịt, gió Bắc gào thét bi thương như một con dã thú đang nổi điên, cát bay đá chạy, gia chủ đương nhiệm của Mông thị, vị tướng quân chủ quản cấm quân đế đô mặt không đổi sắc tiếp tục trầm giọng nói: “Yến thế tử, mời xác nhận phạm nhân.”

Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, cờ phiên đón gió giật phần phật, lá cờ đỏ như lửa bay múa một cách hung tợn, tựa hồ như muốn bứt khỏi cột cờ. Thiếu niên cắt chặt hàm răng, hai mắt đỏ ngầu, trên mặt thoáng xanh thoáng tím, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, trong lồng ngực như có đại hỏa ngút trời.

Yến Tuân bất chợt gầm lên, thân hình nhanh như báo lao đến đấm ngã một tên binh sĩ, trong chớp mắt đoạt lấy trường đao trên tay hắn, như mãnh hổ điên cuồng lao vào chém giết thẳng một đường đến giữa đài Cửu U.

Tiếng kinh hô thất thanh vang lên khắp nơi, cấm vệ đại nội rối rít ào lên như thủy triều. Sở Kiều đứng ở phía sau Yến Tuân, nàng cau mày, ánh mắt đảo nhanh. Ngay sau đó chỉ thấy một nữ hài tám tuổi đột nhiên đá vào bắp chân một gã binh sĩ, lấy đà bay vọt lên chộp lấy đoạn dây giăng cờ phiên. Một tiếng phần phật thật lớn vang lên, vô số chiến kỳ thêu hắc long trong nháy mặt phủ xuống đài Cửu U, che phủ toàn bộ người ngồi trên đài

“Bắt hắn!” Ngụy Thư Du xanh mặt, là người sớm nhất bò ra khỏi đống cờ phiến, chỉ tay vào Yến Tuân đã chạy xuống khỏi đài giám trảm, hét lớn: “Chó Bắc Yến đầy dã tâm, không thể để hắn chạy thoát!”

Lúc này đám binh lính trên quảng trường Kim Vũ đã xông lên, Sở Kiều kéo Yến Tuân, nhướng mày ném trường đao vào chậu than khổng lồ đang cháy đùng đùng bên cạnh đài Cửu U, lửa than trải rộng, dầu hỏa bắn khắp nơi, bắt lửa cháy phần phật trên mặt tuyết lạnh.

“Đi!” Sở Kiều quát to một tiếng, kéo Yến Tuân định chạy về hướng đường Chu Vũ, không ngờ trong nháy mắt hắn lại dùng khí lực kinh người đẩy nàng ra, lao vút vào đám trọng binh phòng thủ ở đài Cửu U.

“Yến Tuân!” Cuồng phong thổi tới, cuốn phăng mũ trùm trên đầu nữ hài tử, đầy tóc đen nhánh khiêu vũ cùng gió, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như giấy, nàng cau mày lớn tiếng gọi: “Huynh điên rồi! Trở lại!”


*Ầm ầm*, huyết quang bắn ra bốn phía, thi thể hỗn độn khắp nơi. Yến thế tử ở đế đô Chân Hoàng hằng năm luôn càn rỡ, tiêu sái không ai có thể kiềm chế, nhưng chưa có người nào từng nhìn thấy hắn chân chính tức giận động thủ, ngay cả những quý tộc thiếu niên thường cùng nhau giao hảo như Gia Cát Hoài cũng không hề biết thực lực hắn sâu cạn ra sao. Nhưng trong giờ khắc này, bóng dáng thiếu niên lại mạnh mẽ như báo, ánh mắt thị huyết hung tàn như sói, ngay cả đám quân nhân hàng năm ở trên chiến trường uống rượu ăn thịt trên đống thi thể người chết cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sức lực đó không phải là võ nghệ, cũng không phải là trí lực, không phải là sức mạnh của một lần bộc phát, mà là sức lực phát ra từ nỗi oán hận thấu xương, của sự kiên định điên cuồng gặp người ngăn giết người, gặp Phật chặn giết Phật.

Cuồng phong gào thét, cây cối bị bẻ gãy nằm rập trên mặt đất, gốc cổ thụ gãy ngọn trơ trọi đón gió phát âm thanh u u, nghe như tiếng quỷ khóc thê lương, mái tóc đen của thiếu niên rũ ở trước mắt, đầu vai nhuốm máu, áo lông trải rộng, cổ tay nổi gân xanh, hai mắt như dã thú trong tuyệt cảnh, tay cầm trường đao vấy máu, từng bước tiêu sái đi lên đài Cửu U, binh sĩ hai bên do dự không dám tiến lên. Hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ của đế quốc không hiểu tại sao bọn họ lại do dự không dám động khi đối mặt với ánh mắt điên cuồng của thiếu niên. Trong không trung tràn ngập sát khí khổng lồ, như ngọn núi nửa chực chờ nổ tung.

Hai chân thiếu niên đạp lên bậc thang cuối cùng, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đi lên đài Cửu U. Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp lạnh như băng của Mông Điền chậm rãi vang lên: “Yến thế tử là đến tra nghiệm phạm nhân?”

Yến Tuân chậm rãi ngẩng đầu lên, một dòng máu tươi dọc theo mặt chảy xuống cằm hắn, không rõ là máu của người khác hay là máu của chính hắn. Thiếu niên cất giọng khàn khàn, nghe như tiếng của ác quỷ từ dưới địa ngục: “Ngươi tránh ra!”

*Ầm* một tiếng sấm thật lớn vang lên, phía Đông nổi lên cuồng phong cùng bão tuyết. Thiếu niên chậm rãi giơ chiến đao đẫm máu lên chỉ vào Mông Điền tướng quân, lạnh lùng phun ra một chữ:“Cút!”

Một tiếng *thịch* vang lên, bóng dáng hư ảo quỷ mị của vị đại tướng quân đế quốc đột nhiên nhảy lên, dùng khí lực thiên quân vạn mã đá một cước vào ngay giữa ngực thiếu niên. Trong phút chốc, chỉ thấy Yến Tuân giống như diều đứt dây, nháy mắt phun ra máu tươi, cả người xoay tròn trên không trung rồi nặng nề rơi xuống thềm đá, lăn xuống trên mặt đất.

“Yến Tuân!” Sở Kiều hét to một tiếng, hai mắt trừng như muốn nứt ra, vung đao xoay người chạy về phía trước.


Bọn lính lúc này mới kịp phản ứng, ngay lập tức đã hoàn toàn bao vây nữ hài. Dù sao Sở Kiều cũng thân nhỏ sức yếu, không thể chống đỡ nhiều người tấn công cùng một lúc như vậy, chỉ thoáng chốc cánh tay cùng bắp đùi nàng đã bị thương nhiều chỗ. Thân thể nàng mềm nhũn, hơn mười lưỡi đao sáng choang đã kề trên cổ, không thể động dù chỉ một chút.

“Yến Tuân!” Sở Kiều rên rỉ một tiếng, hai mắt vằn máu, hai tay bị quặt ngược về phía sau, không thể giãy dụa.

Qua một đoạn dồn dập, không gian lại trở nên vô cùng an tĩnh, tiếng gió phần phật như oan hồn đòi mạng thổi loạn trên quảng trường. Giai cấp thượng vị của đế quốc trong thành Chân Hoàng, quý tộc, nguyên lão, quan viên, tướng quân, binh lính cùng dân chúng vây xem bên ngoài không khỏi ngừng thở, kiễn chân nhìn thiếu niên áo nằm trong đống áo nhuốm máu. Đoạn thời gian kia vừa như rất dài vừa phảng phất như chỉ một cái nháy mắt, thiếu niên đang gục trên mặt đất khẽ động đậy ngón tay, sau đó lại hung hăng vò chặt tuyết trên mặt đất, lảo đảo bò dậy, ánh mắt quật cường như sói hoang, hắn chống trường đao lại một lần nữa đi từng bước về phía đài cao.

“Cửu U là trọng địa thành Chân Hoàng, nếu Yến thế tử không nói rõ, cho dù là quan giám trảm cũng không thể đi lên. Bổn soái hỏi ngươi một lần nữa, Yến thế tử là đến tra nghiệm phạm nhân?”

Bên dưới vắng lặng không một tiếng động, thiếu niên mắt như hàn băng, quật cường đưa tay lau khóe miệng, trầm giọng nói: “Cút!”

Một tiếng *thịch* vang lên, lại một cước sấm sét, thân thể Yến Tuân lại một lần nữa lăn xuống khỏi đài.

“Yến Tuân!” Nữ hài rốt cuộc nhịn không được, điên cuồng rống to: “Đồ ngốc, huynh muốn chết sao? Trở lại! Các ngươi buông ta ra!”

Mọi âm thanh trong trời đất như đã rời xa Yến Tuân, hai tai hắn nghe không được nửa tiếng động, tròng mắt hằn máu, khuôn mặt đầy bụi đất cùng vết thương, hai tay đầm đề máu tươi, ngực đau như vừa bị thiên thạch từ trên trời đập phải. Dường như có người đang gọi nhưng hắn đã nghe không vào tai, trong đầu hắn đều tràn đầy âm thanh của Bắc Yến. Hắn tựa hồ nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân, nghe được tiếng càm ràm không ngừng của Đại ca, nghe được Nhị tỷ đang vung roi đuổi đánh Tam ca, nghe được tiếng tiểu thúc kể lại chuyện xưa, còn có các thúc thúc bá bá thuộc hạ của phụ thân, nhưng người từng khênh hắn lên vai, làm ngựa cho hắn cưỡi.


Nhưng bóng dáng họ dần dần nhìn không rõ nữa, trời đất một mảnh đen tối, trong đầu Yến Tuân chỉ nghe được bọn họ đang thấp giọng, một lần rồi lại một lần thúc giục: “Yến Tuân, đứng lên, đứng lên, hãy là một hán tử Bắc Yến chân chính, đứng lên!”

Trời đất một mảnh u ám, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn thiếu niên cả người máu chảy đầm đìa, nhìn vị thế tử cao quý của thiên triều ngày xưa lại một lần nữa bò dậy từ trong vũng máu, một bước, hai bước, ba bước, máu tươi chảy xuống trên thềm đá đen trơn bóng, phản chiếu tuyết quang vô cùng chói mắt.

Vị tướng quân ý chí sắt thép cũng dần dần nhíu mày, nhìn thiếu niên lảo đảo đi từng bước, muốn nói nhưng lại không biết nên biểu đạt thế nào, rốt cuộc ở một khắc cuối cùng vẫn như cũ một cước đá hắn xuống khỏi đài Cửu U.

Đột nhiên có tiếng khóc nhỏ vang lên trong đám người, tiếng nức nở đè nén dần dần lan rộng trong đám đông bá tánh thường dân. Những dân chúng thân phận thấp hèn nhìn lên trên quảng trường cao quý kia, rốt cuộc không thể kiềm chế sự bi thương trong tận đáy lòng. Đó dù sao vẫn chỉ là một hài tử mà thôi.

Đám quý tộc nhếch môi, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có chút động.

Gió lạnh thổi lên thân thể lảo đảo của thiếu niên, hắn đã không đứng lên nổi nữa. Đế quốc đệ nhất nguyên soái Mông Điền võ nghệ cao cường, sức lực mạnh như núi, từng một từng ở cao nguyên Tây Mạc đánh chết hơn hai trăm nhân mã của quân địch, người bị ông đánh một quyền không chết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng không ai biết được thiếu niên này dùng sức lực từ đâu ra chống đỡ bản thân, tiếp tục vươn ngón tay nhuốm máu, từng chút một bò về phía đài Cửu U.

Lần cuối cùng đá rơi Yến Tuân xuống khỏi đài, vị tướng quân rốt cuộc cau mày, trầm giọng nói với thị vệ hai bên: “Không cần giám nghiệm nữa, bắt người lại, hành hình!”

“Mông Điền tướng quân!” Ngụy Thư Du nhướng mày, đứng dậy trầm giọng nói: “Tướng quân làm vậy e không hợp quy củ, cung Thịnh Kim đã hạ chỉ muốn hắn giám nghiệm tử thi, sao có thể qua loa cho xong?”

Mông Điền nhướng mày, xoay đầu lại nhìn thiếu niên nhân tài kiệt xuất của Ngụy thị, chỉ ngón tay về phía Yến Tuân, chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy bộ dáng này của hắn còn có thể tuân theo thánh lệnh sao?”


Bảo Yến Tuân tuân theo thánh lệnh gì đó, bất quả chỉ là để tìm một lý do hợp lý giết hắn mà thôi. Còn về chuyện loạn dân ở Thượng Thận, đế quốc cùng viện trưởng lão đã cùng nhau đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Bắc Yến Trấn Tây vương, tàn sát cả nhà Trấn Tây vương, hắn chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại. Yến Tuân ở lại đế đô nhiều năm, theo lý không liên quan với chuyện ở đất phong Bắc Yến, sau khi Yến Thế Thành mất, Yến Tuân đúng ra sẽ là người kế vị danh hào, nhưng đế quốc sao có thể mạo hiểm mà tha cho đứa con của sói?

Cho nên bọn họ đã bày ra một màn này, nếu Yến Tuân không tuân thánh lệnh thì chính là coi rẻ cung Thịnh Kim, là thần tử bất trung, còn nếu ngoan ngoãn nghe lời thì chính là hèn yếu vô năng, đại nghịch bất đạo, vì tử bất hiếu. Vô luận như thế nào, hắn cũng chỉ có một kết cục là chết. Hành động lần này của đế quốc bất quá chỉ là cho dân chúng thiên hạ cùng phiên vương các nơi một cái công đạo, ngăn mọi lời đàm tiếu. Văn võ cả triều, có ai mà không biết?

Lý do như vậy dĩ nhiên không thể đem ra nói giữa ban ngày ban mặt, Ngụy Thư Du tức đến nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn về phía Yến Tuân, lạnh giọng nói: “Mông tướng quân làm như vậy, không sợ Thánh thượng và viện trưởng lão trách tội?”

“Trách tội hay không, bổn soái một mình gánh chịu, không phiền ngươi quan tâm.” Mông Điền quay sang liếc nhìn hài tử đang bị người hung hăng áp chế trước mặt, không tiếng động thở dài một cái, sau đó xoay người về hướng khác, ra lệnh chuẩn bị hành hình.

Ngay lúc đó, một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, Hoàng Kỳ Chính thân là phụ tá quan giám trảm chậm rãi đi lên, híp nửa mắt, thong thả ung dung nói: “Mông tướng quân, trước khi đến đây Mục Hạ đại nhân có dặn trước, nếu có biến thì hãy đưa cái này cho tướng quân xem.”

Mông Điền nhận lấy văn thư, chỉ một cái sắc mặt liền đại biến, đứng yên ở trên đài hồi lại, rốt cuộc nặng nề xoay đầu lại nhìn Yến Tuân, chậm rãi nói: “Yến thế tử, xin đừng cố chấp nữa, vô luận thế nào, ngươi chỉ cần khẽ gật đầu một cái, thì bọn họ sẽ chính là thân nhân của ngươi, chỉ có ngươi mới có tư cách xác nhận.”

Thân thể Yến Tuân bị đè trên mặt đất, không còn nhìn ra bộ dáng hào sảng của Yến thế tử khi xưa, nhìn như quỷ hồn bò ra từ địa ngục, tràn đầy thống hận cùng sát khí.

Mông Điền nhìn ánh mắt quật cường của thiếu niên, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói:“Nếu Yến thế tử đã kháng chỉ bất tuân thì cũng đừng trách bổn quan làm việc theo luật, người đâu, kéo lên!”

“Chậm đã!”

Cuồng phong thổi đến, mây đen sôi trào, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ nghe có tiếng vó ngựa phía Tử Kim môn truyền lại, bạch y lông chồn tuyết, mái tóc đen như nước, nữ tử thúc ngựa tiến lên, chậm rãi gằn từng chữ nói: “Ta tới nghiệm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.