Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 185: Sống chết không rời


Đọc truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 – Chương 185: Sống chết không rời

Sau một đêm tuyết rơi, hoàng thành như chìm trong khoảng trời trắng mênh mông. Sáng sớm đẩy cửa phòng ra, tuyết đã dày gần đến gối mà gió vẫn thổi rất gắt, khiến người đi bên ngoài đều mở mắt không ra. Mặt trời còn chưa lên, binh sĩ thủ thành ngáp dài ngáp ngắn, cửa thành nặng nề chậm rãi được mở hé ra, dân chúng chờ bên ngoài và bên trong liền ùa đến.

Một cỗ xe ngựa bằng gỗ mun, *lộc cộc* lăn bánh trên nền tuyết trắng, để lại hai đường rãnh sâu hoắm. Cổ xe ngựa bọc vải xanh đơn giản an phận xếp hàng sau dân chúng, binh lính giữ cổng cho rằng chẳng phải xe của người quyền quý trong thành, cho nên cũng thu phí qua cổng theo lẽ thường, còn bỡn cợt nói mấy câu ra oai với phu xe.

Khoảng hơn một canh giờ sau cỗ xe mới ra khỏi hoàng thành. Mặt trời lười biếng nhú lên khỏi đường chân trời, nắng sớm xua tan màn sương mù dày đặc. Chim muông đã di trú về phía nam từ lâu, chỉ còn lại ít giống tuyết ưng chịu rét giỏi, thỉnh thoảng bay qua, kêu lên một tiếng rồi mất hút trong tầng mây, âm thanh kéo dài văng vẳng trên đồng tuyết mênh mông.

Xe ngựa chạy đến dãy Yết Mã bên ngoài thành thì nhìn thấy một thiếu nữ đang lẳng lặng đứng chờ trên cầu Dương Quan. Nàng mặc áo lông trắng muốt, giày cưỡi ngựa màu xanh ngọc, mi mục như họa, có lẽ đã đứng ngoài trời tuyết khá lâu nên khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, khiến vẻ lạnh lùng sắc sảo thường ngày nhiều hơn một phần dịu dàng. Thấy cỗ xe ngựa, nàng mỉm cười tiến lên một bước, chú ngựa sau lưng nàng cũng ngoan ngoãn đi theo chủ nhân.

Phu xe là một thiếu niên trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy nàng thì dường như hơi kinh ngạc, lập tức quay đầu nói gì đó với người trong xe. Một cánh tay gầy gò nhẹ vén màn xe lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú của nam tử cùng đôi mày đang nhíu chặt.

“Tại sao lại đến đây?” Giọng nói của Triệu Tung đã không còn vẻ tươi sáng của năm đó mà trở nên trầm thấp, điềm tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng.

Còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp chàng, chàng đã có dáng vẻ này, luôn bình tĩnh, ôn hòa, hờ hững với tất cả mọi chuyện. Chàng dần dần lui khỏi vũ đài chính trị của Đại Hạ, từ một đích tử* phong hoa vô hạn lại biến thành một người bị đày đi xa mà không một ai đưa tiễn như ngày hôm nay.

*Đích tử = con trai do vợ chính sinh ra, trong trường hợp này là hoàng hậu.

Trừ nàng ra, có lẽ toàn bộ hoàng thành cũng không còn ai nhớ đến chàng.

Tiểu Bát lẳng lặng cười, khóe miệng luôn mang theo vẻ cay đắng thành thói quen. Nàng đi lại gần xe ngựa, rất tự nhiên giao cương ngựa cho cậu phu xe trẻ tuổi, nói: “A Giang, buộc thêm ngựa vào xe đi.”

 

Triệu Tung khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

 

Tiểu Bát quay sang cười với Triệu Tung, ánh mắt trong trẻo không chút gợn sóng, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là muốn đi với ngài.”

 

Mi tâm vẫn nhíu chặt, sắc mặt của Triệu Tung đã sầm xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn hiếm thấy, “Vô Tâm, chớ càn quấy.”


 

Tiểu Bát hiện giờ lấy tên Vô Tâm, Vô Tâm đồng nghĩa với không có trái tim.

 

Cuộc đời này của nàng, đã vô số lần bị gọi bằng những cái tên khác nhau. Thời gian ở Kinh gia nàng đã không còn nhớ rõ, thân nhân trong ấn tượng chỉ có mấy người Hiệp Tương và Lâm Tích mà thôi. Khi đó vì còn quá bé, lại không phải là con của phu nhân chính thất cho nên chẳng ai nhớ được tên nàng là gì, sau khi Kinh gia bị diệt vong, người ta dựa theo độ tuổi của nàng và các ca ca tỷ tỷ khác mà gọi Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu, theo thứ tự số như gia súc trong chuồng, còn không bằng cả chiến mã thuần chủng có tên riêng.

Sau đó nàng được Gia Cát Nguyệt cứu, theo hắn đi bái Ngọa Long tiên sinh làm thầy, sống trên núi gần bảy năm tròn. Trong mấy năm đó, nàng có một cái tên khác, nhưng Gia Cát Nguyệt dùng tên này gọi nàng chỉ vì sợ người khác biết được thân phận của nàng, nói đi nói lại, chủ yếu cũng là bởi muốn bảo vệ cho vị tỷ tỷ đang ở trong cung Thịnh Kim của nàng,

Khoảnh khắc được tin Gia Cát Nguyệt chết, nàng đã khóc. Và qua nhiều năm như vậy, đó vẫn là việc làm khiến nàng không thể tha thứ cho bản thân nhất, vì nàng đã rơi lệ vì nam nhân đã hại chết huynh đệ tỷ muội của nàng, hơn nữa còn giam cầm nàng hơn mười năm.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ buổi sáng hôm tin dữ truyền đến phủ Gia Cát, Nguyệt Thập Tam người đầy bụi đất ào qua cổng chính Thanh Sơn viện, đuổi theo sau là hạ nhân của chủ viện, trước con mắt kinh ngạc của bọn họ, nhanh chóng lục soát trên dưới Thanh Sơn viện một lượt. Sau đó lần lượt có quan sai từ Thượng luật viện, bộ khoái từ nha môn, quan viên của hội trưởng lão thi nhau trút tội lên đầu người nam nhân vốn kiêu ngạo kia, dùng đủ lời chỉ trích hắn không làm tròn trách nhiệm, tư thông với địch, làm chậm trễ tin tình báo, khinh thường quân kỷ, hại quân đội tổn thất nặng nề, thậm chí có cả tội phản quốc.

Thanh Sơn viện từ địa vị cao nhất trong phủ Gia Cát thoáng cái đã rớt thẳng xuống vực sâu không đáy. Các Nguyệt vệ tản ra khắp nơi tìm đến bằng hữu môn phiệt và huynh đệ tỷ muội của Gia Cát Nguyệt, cầu xin bọn họ giúp đỡ rửa oan cho hắn, cầu xin bọn họ dẫn binh đến Bắc Yến tiếp tục tìm kiếm hắn, bất kể thứ tìm được có thể chỉ là một thi thể không sự sống. Thế nhưng, đối mặt với sự thất bại trên chiến trường, đối mặt với sự chỉ trích cùng phản đối của cả nước, ngoại trừ Thất hoàng tử Triệu Triệt cũng thất thế vì chiến dịch này thì không còn ai nguyện ý vươn tay tương trợ. Đến thiếu chủ Ngụy phiệt là Ngụy Thư Diệp cũng treo lệnh từ chối tiếp khách, không muốn gặp bộ hạ cũ trung thành của Gia Cát Nguyệt.

Cuối cùng, ngay cả Triệu Triệt cũng bị đày đi phương Bắc, thi thể Gia Cát Nguyệt được bọn người ở Bắc Yến vớt lên, Gia Cát gia tuy nguyện ý trả tiền chuộc thi thể về nhưng lại trục xuất hắn ra khỏi gia phả ngay sau đó. Gia Cát Mục Thanh tự mình thi hành phán xét của hội trưởng lão, dùng roi quất nát thi thể con mình để bày tỏ quyết tâm và lòng trung trinh. Thi thể đầy vết roi của Gia Cát Nguyệt cũng không được an táng trong phần mộ tổ tiên mà bị vứt ra bãi tha ma. Tên tuổi hắn bị hàng vạn hàng nghìn người đời lôi ra để phỉ báng, bị khai trừ quân doanh. Trước khi thi thể hắn được mang về Đại Hạ, nữ hạ nhân trong Thanh Sơn viện các nàng đã sớm bị đuổi ra khỏi phủ, qua nhiều lần mua đi bán lại, cuối cùng phải lưu lạc chốn phong trần.

Cho dù đã nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần đêm xuống, nàng vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa của nơi buôn son bán phấn kia. Khi đó, vì nàng khăng khăng chết cũng không chịu tiếp khách, bà chủ kỹ viện đã tìm hai gã tráng đinh tới phá thân nàng. Trong gian phòng chứa củi tồi tàn, hai gã đàn ông kia vừa vào phòng đã hối hả cởi quần để lộ hạ thân xấu xí, nhe răng cười hềnh hệch lao tới xé quần áo nàng, khoảng cách gần đến nỗi nàng có thể nhìn rõ hàm răng ố vàng của hai gã, có thể ngửi được hơi thở đầy mùi rượu từ miệng hai gã.

Sức của hai gã rất lớn, lớn đến mức mọi giãy giụa đều hoài công, tuy nàng từng theo Gia Cát Nguyệt luyện võ học cưỡi ngựa, nhưng mọi chiêu thức đều vô hiệu dưới tác dụng của thuốc mê. Cuối cùng nàng chỉ có thể đờ đẫn nhìn bọn chúng xé nát quần áo mình, nhìn bộ mặt ghê tởm của bọn chúng càng lúc càng gần. Trong gian phòng kế bên chính là Lan Nhi – một nha hoàn trong Thanh Sơn viện, kế bên nữa là Tri Hiểu – con gái của nhũ mẫu Gia Cát Nguyệt, tiếng gào khóc của các nàng hòa lẫn với tiếng cười thô bỉ của đám đàn ông. Nàng vốn cho rằng trải qua bấy nhiêu biến cố, tim nàng đã sớm chai sạn, lòng đã đủ kiên cường, nàng vốn cho rằng mình có đủ dũng khí cùng tự tôn không cần phải cầu xin bọn người vô sỉ kia. Nhưng khoảnh khắc hạ thân bị đâm rách, cảm giác đau đớn truyền ra toàn thân, nước mắt tủi nhục vẫn trào ra khỏi hốc mắt nàng, và cũng giống như những thiếu nữ khác trong Thanh Sơn viện, nàng cũng khóc gọi tên của nam nhân kia.

Nàng khóc gào gọi Gia Cát Nguyệt đến cứu mình, điên cuồng mắng chửi hai gã đàn ông kia, nói thiếu gia nàng sẽ báo thù cho nàng, tất cả chúng sẽ chết không tử tế.

Nhưng hai gã kia chỉ cười khẩy, tàn nhẫn nói cho nàng biết, Gia Cát Nguyệt đã chết ở Bắc Yến rồi, bây giờ thi thể hắn đã nằm trong bụng chó hoang rồi.

Khoảnh khắc nghe tin, nàng đã khóc vô cùng tuyệt vọng. Nàng đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, hắn dạy nàng viết chữ, dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng binh pháp, dạy nàng võ nghệ phòng thân. Cũng có lúc, nàng chẳng cần phải làm gì, hắn chỉ gọi nàng đến ngồi cạnh, nàng mỉa mai khiêu khích thế nào hắn cũng mặc kệ, chỉ lẳng lặng uống rượu, thỉnh thoảng không nhịn được trừng mắt nhìn nàng một cái.

Hắn giết chết Lâm Tích, hắn hại chết Tiểu Thất, hắn giam cầm nàng mười năm, tra tấn nàng, mắng nàng, hắn và nàng có mối thù không đội trời chung. Nhưng hắn lại chưa từng làm nhục nàng, còn mấy lần cứu nàng khỏi cái chết cận kề, cho nàng chỗ ở, cho nàng cái ăn cái mặc, bất kể thân phận của nàng khó xử đến thế nào. Dù nàng biết tất cả những chăm sóc này vốn nên thuộc về ai, nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật rằng hắn đang bảo vệ nàng. Từ lúc nàng còn là một đứa bé với hai bàn tay trắng lưu lạc ở chốn dầu sôi lửa bỏng, hắn đã luôn bảo vệ nàng, đã bảo vệ nhiều năm như vậy.


Và ở thời điểm nhục nhã nhất trong đời, nàng đã theo bản năng gọi tên hắn, vứt bỏ cốt khí mà mong đợi hắn có thể đến cứu nàng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đến, nam nhân đó đã chết, vì tỷ tỷ nàng mà chết, táng thân trong băng thiên tuyết địa ở Bắc Yến, chết dưới móng sắt của đại quân Bắc Yến.

Tối hôm đó, nàng đã tuyệt vọng gào khóc tựa như chú sói con bị mất mẹ, nằm vùi trên mặt đất bẩn thỉu mà khóc, khóc cho đến khi giọng bể nát.

Thế nhưng nàng chỉ khóc một đêm, sau đêm đó, không giống như Tri Hiểu quyết liệt tự kết liễu mạng sống, không giống như Lan Nhi sầu khổ rồi bệnh chết, nàng dường như chợt được khai sáng, bắt đầu học cầm kỳ thư họa, học làm sao để quyến rũ nam nhân, học tất cả mọi kỹ xảo cùng kiến thức cần có để tồn tại được ở nơi này. Đã không thể trông cậy vào người khác thì chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu số mệnh đã định phải ở lại đây thì phải nghĩ cách làm sao để cuộc sống được tốt hơn, nếu đã làm thì nàng phải làm cô nương đầu bảng.

Hai tháng sau, nàng đích thân bày mưu hãm hại hai gã tráng đinh từng xâm phạm mình. Nàng đứng nhìn hai gã chết ngay trước mặt mà trong lòng dâng lên cảm giác khoan khoái điên cuồng đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Nàng vốn cho rằng cuộc đời này của mình sẽ tiếp tục như thế, tựa như một vũng nước tù, càng lúc càng hôi thối.

Thế nhưng, nàng lại gặp gỡ người đó.

Hôm đó nàng cùng một gã phú thương đi du hồ, lão già hơn năm mươi bụng béo ị kia quả thực là một đồ điên, trên thuyền hoa, trước mặt con mắt của bao người mà lão một mực đòi cởi quần áo của nàng. Trong lúc hoảng hốt, nàng bất cẩn cào trầy mặt lão, thế là lão giận dữ, lập tức kêu người ném nàng xuống hồ.

Thành Chân Hoàng tháng năm vẫn rất lạnh, băng chỉ vừa mới tan nên nước hồ cực kỳ lạnh. Nàng mặc áo xống nặng nề, tay chân cứng nhắc vì lạnh nên không bơi lên được, cứ như vậy từ từ chìm xuống, cảm thấy xung quanh từ từ tối đi. Mặt trời dần rời xa, nàng không nhìn thấy trời, không nhìn thấy mây, xung quanh chỉ có làn nước lạnh lẽo như băng, hô hấp càng ngày càng chậm đi. Trước khi ngất đi, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc Gia Cát Nguyệt chết có phải cũng cảm thấy như nàng hiện giờ? Xung quanh rất lạnh, chỉ có trong ngực là còn chút hơi ấm, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ kia cũng đang tắt dần.

Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị mất đi ý thức, có ai đó chợt ôm lấy eo nàng, kéo nàng về phía ánh sáng, không biết qua bao lâu thì nàng được đẩy lên khỏi mặt nước. Ánh mặt trời sáng chói mắt, nàng ho khan từng hồi một, thoát chết trong gang tấc khiến nàng xúc động đến ứa lệ. Triệu Tung đứng bên cạnh, đang nói chuyện với tiểu thư đồng cả người ướt sũng. Thấy nàng nhìn sang thì cũng quay đầu lại, đôi mắt điềm tĩnh khi nhìn rõ mặt nàng dường như thoáng hơi giật mình, nhưng chàng cũng chỉ hơi cau mày, cười nói: “Thật khéo quá, cô nương rất giống một vị cố nhân của ta.”

 

Lúc ấy chàng rõ ràng là đang cười, nhưng nàng lại cảm nhận được sự đơn độc và thống khổ trong lời chàng, tựa như chú chim nhạn không thể bay đến phương nam tránh rét trước khi đông về bởi vì bệnh tật, chỉ có thể nhìn theo đồng loại rời bỏ mình. Ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại thê lương như một đồng cỏ hoang vu, khiến người khác bất giác dấy lên lòng thương cảm.

Thế là nàng được chàng mang đi. Tuy là một thân vương thất thế nhưng chàng dù sao vẫn là hoàng thân quốc thích, nếu muốn nàng vẫn có thể có thân phận mới, có tự do mình đã mơ ước hơn mười năm, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn tự nguyện dùng nô tịch tiến vào vương phủ của chàng. Chàng biết rồi cũng không ngăn cản nàng, chỉ điềm tĩnh nhìn nàng, tôn trọng lựa chọn của nàng.

Thoáng cái mà đã nhiều năm như vậy.

Nàng nói không rõ tình cảm đối với Gia Cát Nguyệt là gì, nhưng qua chừng đó thời gian cùng chuyển biến, mọi hận thù và quyến luyến như đã không còn ranh giới, cuối cùng biến thành một loại tình cảm vô cùng phức tạp, nàng không hiểu được mà cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng nàng biết rõ cảm xúc của mình dành cho Triệu Tung, không phải báo ân cũng không phải cảm kích, chỉ đơn giản là muốn ở chùng chàng, hy vọng ánh mắt của chàng có thể nhìn về phía mình, hy vọng trong lòng chàng có mình. Nhưng cả tâm nguyện nhỏ nhoi này dường như cũng khó lòng được thỏa mãn.


Cuộc đời này của nàng từng yêu hai nam nhân, nhưng cả hai người đều yêu cùng một nữ nhân khác, mà cô gái đó lại chính là vị tỷ tỷ từng có đại ân với nàng.

Vận mệnh, thật sự có rất nhiều chuyện khôi hài.

Vì vậy mà suốt những năm tháng dài đằng đẵng, trong trí nhớ của nàng luôn hằn sâu một bóng dáng kiên cường dũng cảm, luôn có nhiều cảm xúc phức tạp đối với người tỷ tỷ kia. Cho nên, lúc nhìn thấy tỷ tỷ, nàng đã gần như không thể khống chế được lý trí của mình.

Có điều, những chuyện đó đã không còn đáng kể nữa. Tất cả đều đã qua rồi, nàng bây giờ muốn đi theo chàng, những thứ khác cứ để chúng tan thành mây khói đi.

Thân phận khác biệt thì sao? Tàn hoa bại liễu thì sao? Lòng chàng có người khác thì sao? Nàng muốn đi theo chàng, dù trở ngại có thể ngăn trở nàng, nhưng tuyệt đối không thể khiến nàng từ bỏ quyết tâm.

Nàng ngẩng đầu lên, suốt bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng mặc y phục nữ đứng trước mặt chàng, lần đầu tiên tỉ mỉ điểm trang đến đối mặt với vị hoàng tử thân phận cao quý nhưng thất thế này. Ánh mắt sáng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng nhoẻn môi cười rạng rỡ, nói: “Không phải ta càn quấy, ta chỉ muốn đi cùng ngài mà thôi.”

 

Triệu Tung lạnh lùng cự tuyệt, “Đi theo ta làm gì? Mau trở về đi!”

 

Tiểu Bát cũng không buồn nhìn, trực tiếp rút đoản đao ra đưa cho hắn, thản nhiên nói: “Ngài cứ một đao giết chết ta đi.”

 

Triệu Tung nhăn mặt, quay sang nói với thư đồng: “A Giang, đuổi nàng ấy xuống xe.”

 

“Mời tự nhiên.” Tiểu Bát ung dung phe phẩy văn tự trong tay, thoải mái nói: “Dù sao ta cũng có giấy phép rời thành, lại có văn tự chứng minh thân phận, đã không còn là nô lệ bị hạn chế đi lại nữa. Có lộ phí và ngựa trong tay, ngài đuổi thì ta đi, nhưng không thể cấm ta đi theo sau. Ta có thể cứ vậy mà cùng đường đến Khương Hồ, ngài mặc kệ ta thì ta có thể tìm chỗ nào gần gần nghỉ ngơi. Tuy ngài là hoàng tử Đại Hạ, nhưng không có nghĩa là được quyền cấm cản một thường dân tuân thủ kỷ cương như ta ra ngoài du ngoạn.”

Tiểu Bát thản nhiên nhìn Triệu Tung, vẻ mặt vô cùng tự tại, không chút khó chịu bất an, cũng không hề có điểm kinh hoảng luống cuống nào. Nàng cứ như vậy ngước nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo không dao động, chiếc cằm thon thon khẽ hất lên, dáng vẻ bướng bỉnh vừa giống như một đứa trẻ đang giận dỗi lại vừa như con bạc bốc đồng.

Triệu Tung nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy chua xót. Qua nhiều năm như vậy, dường như đây là lần đầu tiên hắn không qua nàng nhìn thấy bóng dáng của người nọ mà chân thật nhìn thẳng vào dáng vẻ kiên quyết quật cường của thiếu nữ trước mặt. Hắn lẳng lặng nói, ngữ khí trầm khàn như gió thu quét qua đống lá khô, mang theo vẻ tiêu điều thê lương, “Nàng rốt cuộc có biết hay không, bước chân ra khỏi thành Chân Hoàng, ta đã không còn là thân vương Đại Hạ nữa.”

Tim Tiểu Bát chợt như bị đao nhẹ cứa, nhoi nhói đau. Nàng nhìn vẻ mặt cô đơn của Triệu Tung, trong ngực dần dấy lên một ngọn lửa. Thần sắc vẫn không biểu hiện điều gì, nàng hừ lạnh một tiếng, thờ ơ nói: “Là ai thì liên quan gì đến ta? Không cho ngồi chung xe thì thôi, ta tự mình đi đằng sau.” Dứt lời lập tức nhỏm người định nhảy xuống xe.


Ngay lúc đó, cổ tay nhỏ nhắn của nàng chợt bị ai đó bắt lấy, các ngón tay dài xương xương dùng lực nên hơi trắng, lòng bàn tay đầy vết chai, tuy là tai trái nhưng lại linh hoạt dị thường.

“Coi như ta chưa nói gì.” Một giọng nói trầm khàn lẳng lặng vang lên, Triệu Tung bất đắc dĩ phẩy tay, “A Giang, đi thôi.”

 

A Giang sửng sốt, còn đang cứng mồm cứng lưỡi thì Tiểu Bát tiến lên cốc một cái lên trán cậu, khẽ quát:“Còn không mau đi? Chờ chủ tử ngươi đổi ý đuổi ta đi sao?”

 

A Giang thật thà cười mấy tiếng rồi vung roi lên. Cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh, ánh sớm lấp lánh phủ xuống bốn phía.

Rời khỏi thành Chân Hoàng, rời khỏi Đại Hạ, chàng không còn là thân vương Đại Hạ, nàng cũng không còn là danh kỹ đứng đầu kinh thành một thời. Cát thuộc về cát, đất về với đất, cảm tạ ông trời đã trả cho bọn họ một cơ hội tìm lại cuộc đời mới trước khi bão táp đến.

Từ trong rừng hồ dương rậm rạp, một cô gái khoác áo choàng xanh đen thúc ngựa đi ra, Hạ Tiêu đi không xa phía sau. Lần lượt có mấy tiêu đội đi qua trên đường, bụi đất dấy lên mù mịt nhưng nàng vẫn như không nhìn thấy, chỉ một mực dõi mắt nhìn theo cỗ xe ngựa bọc vải xanh dần đi xa, thật lâu cũng không nói gì.

Tạm biệt, người bạn từ thuở bé của nàng. Tạm biệt, muội muội của nàng. Tạm biệt, hai con người nàng có lỗi nhất cuộc đời này.

Mặt trời dần lên cao, gió Bắc vẫn rít gào bốn phía. Sở Kiều chậm rãi thu hồi tầm mắt, lẳng lặng ngẩng đầu lên.

Đây là Đại Hạ, là mùi vị của Đại Hạ, là gió Đại Hạ, là quá khứ và tương lại của nàng, người nên đi đã đi rồi, người ở lại phải tiếp tục đối mặt với cuộc sống. Bất kể là khốn cảnh hay nghịch cảnh, bất kể con đường trước mắt có gập ghềnh chông gai đến thế nào, mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm phải gánh vác, có người luôn chờ đợi mình, cũng có người mình muốn bảo vệ.

Nàng xoay người lại đối mặt với thành trì nguy nga sừng sững ở nơi xa, ở đó có vô số đình đài thủy tạ, có vô số cung điện tráng lệ, có hằng hà quyền lợi cùng dã tâm, cũng có hằng hà mưu kế cũng ám chiêu.

Trước đó không lâu, nàng từng chán ghét tất cả những gì thuộc về nơi này, nhưng bây giờ nàng lại cam tâm tình nguyện bước vào cái lồng giam khổng lồ này, cũng giống như muội muội nàng tự nguyện làm nô lệ, đây đều là con đường các nàng chọn cho mình. Đó là chiến trường của nàng, nhưng nàng không hề cô đơn một mình, bởi vì trong chiếc lồng giam đó, luôn luôn có một người vĩnh viễn chờ đợi nàng.

Như đôi chim liền cánh, sống chết không rời.

“Hây!” Sở Kiều quát to một tiếng rồi thúc ngựa phi nước đại. Gió lạnh thổi qua bên tai hóa thành sương khói rồi lặng lẽ biến mất.

Lời của Nâu: Nâu mà là em gái này thì sẽ ghét Sở Kiều kinh khủng (có lý do ghét đàng hoàng, không phải như Triệu Thuần). Bà tác giả hình như căm thù nữ giới, ngoài Kiều ra hình như nhân vật nữ nào cũng thê thảm dễ sợ (Triệu Thuần, Vũ cô nương, Hoàn Hoàn rồi giờ đến em này nữa.)

P/S của người dịch: thật đáng tiếc là cả Triệu Tung và Tiểu Bát đều có thể có nhiều đất diễn hơn nhưng trùm Kiều đã ngốn hết câu chữ rồi, nên thôi, sự xuất hiện của Tiểu Bát chỉ để giúp kết cuộc của Triệu Tung không phải cô đơn một mình mà thôi. 4 người yêu Kiều, hình như chẳng ai không bị ngược hết, chỉ là cấp độ khác nhau mà thôi. Tính ra truyện này không ngược kiểu cẩu huyết, nhưng cũng dằn vặt quá trời.

Còn 9 chương nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.