Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 176: Hổ dữ ăn thịt con


Đọc truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 – Chương 176: Hổ dữ ăn thịt con

Ngày 20 tháng 8 năm 780, Lạc vương Lý Lạc khởi binh thất bại ngay tại Hàm Thủy, ngày 11 tháng 9 cùng năm, ba con trai và hai con gái của Lý Lạc đồng thời bị định tội chết tại đài Ngô Đồng trên Mi Sơn, hai mươi mốt đại tướng trợ lực cho Lý Lạc chịu hình phạt chém ngang người, do thượng tướng quân Từ Tố tự mình giám trảm. Kết quả của chỉ một chiếu lệnh giáng xuống chính là mấy chục u hồn.

Hôm đó, Mai Hương đi vào từ ngoài điện, trên người còn vương vài cánh hoa trắng muốt, thần sắc có hơi sững sờ. Thu Tuệ gọi mấy tiếng nàng mới hồi hồn, thất thần nói: “Nghe nói vừa mới tìm được thứ phi Từ thị của Lạc vương.”

 

Từ thị? Muội muội Từ Bội Trữ của Từ Tố?

Thu Tuệ lập tức vỗ ngực thở phào, “Cuối cùng cũng tìm được rồi, nghe nói đại tướng quân Từ Tố mất cha mất mẹ từ nhỏ, chỉ có một muội muội, cả hai sống nương tựa lẫn nhau nên tướng quân  hết sức yêu thương người muội muội này. Hiện giờ tướng quân trải qua bao khó khăn mới lập được công lao lớn như vậy, nhưng nếu Từ tiểu thư gặp bất trắc thì thật là đáng tiếc.”

Mai Hương hơi chau mày, sắc mặt như có sương mù bao phủ, ánh nến sáng loáng từ cây nến to bằng cánh tay khiến mặt nàng hơi tái nhợt. Nàng hạ thấp giọng, cất tiếng rất khẽ như tiếng chim non giữa tiết trời gió lớn, “Nghe nói Từ thị được tìm thấy trên núi La Phù, nàng treo cổ trên một cành cây khô, hai chân đã bị sói hoang gặm cụt.”

 

Thu Tuệ ‘A’ một tiếng thật to, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Lòng Sở Kiều chợt chùng xuống, cảm giác lạnh lẽo ùa đến, tựa như làn khói trắng nhạt bốc lên từ lư hương, nhẹ nhàng nhưng luôn vấn vương trong không trung, làm sao cũng không xóa bỏ được.

Ánh trăng lạnh như nước, điện Nhu Phúc ở xa xa lại nổi lên tiếng ca múa cùng đàn sáo nhộn nhịp. Phu nhân Tử Minh hiện giờ đã là Nhu phi, trở thành người có phẩm vị cùng quyền thế cao nhất trong hậu cung của Lý Sách. Mấy hôm trước nàng được thái y viện chẩn đoán đã mang thai, hai ngày nữa sẽ đến hành cung dưỡng thai.

Đêm dài mải miết, âm thanh ở xa xa thoáng ẩn chứa sự tịch mịch khó tả, khiến đêm càng như dài vô tận.

Cứ như thế lại nửa tháng trôi qua, hạ đi thu về, sau mấy trận mưa dai dẳng, không khí đã trở nên ướt lạnh như băng. Hồ sen thưa thớt hoa, chỉ còn trơ cành và lá, cung Kim Ngô hiện giờ đã không còn ai có tâm trạng dẫn nước từ ôn tuyền duy trì hoa nở nữa.

Khu vực tây nam bị ảnh hưởng nặng bởi chiến loạn, thành Học Phủ lại gần kề với Mi Sơn nên khách điếm Học Tử mà Sở Kiều dốc lòng gầy dựng cũng đã bị phá hủy trong chiến lửa, chỉ còn một đống đổ nát hoang tàn. Bọn Mai Hương và Thanh Thanh nghe nói đều không khỏi buồn bã, tuy Lý Sách nói có thể giúp xây lại khách điếm nhưng Sở Kiều đã không còn hứng thú. Dù sao thì nàng cũng chẳng ở lại Tây Mông thêm bao lâu nữa.

Vì vậy Sở Kiều vẫn ở lại trong cung Kim Ngô, ngày ngày nhìn ánh nắng lướt qua khung cửa sơn son thếp vàng, lặng lẽ đếm thời gian qua.

Nàng rất ít khi nhìn thấy Lý Sách, tuy chuyện của Lạc vương cũng ít nhiều khiến binh lực Biện Đường có hao hụt, nhưng sau khi diệt trừ hết các thị tộc lớn ở tây nam, quốc khố không những  được bù đầy mà còn không ngừng phát triển thêm. Và theo đó, dường như tính cách của Lý Sách cũng thay đổi một trăm tám chục độ, trở nên vô cùng bận rộn, ngay cả ca múa đàn sáo ở hậu cung cũng rất lâu rồi không nghe thấy nữa.

Sắc thu càng lúc càng đậm, lại thêm hai tháng nữa trôi qua. Sáng sớm Sở Kiều đẩy cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài được bao phủ bởi một lớp tuyết thật mỏng, tán ngô đồng bên cửa sổ ướt đẫm sương. Ở thành Học Phủ không có tuyết nên bọn Mai Hương nhìn thấy đều rất vui vẻ, Thanh Thanh hăng hái dẫn một đám tiểu cung nữ đi vọc tuyết, cô bé khoác một chiếc áo choàng đỏ rực, làm nổi bật khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.

Lại vừa có thư của Gia Cát Nguyệt.

Mấy tháng nay do Biện Đường có chiến sự mà áp lực của Lý Sách đè lên biên quan Đại Hạ cũng giảm bớt khá nhiều, nên Triệu Dương có cơ hội thở phào một chút. Tháng trước, Triệu Dương lấy cớ ra ngoài luyện binh, lặng lẽ dẫn Tây nam quân chiếm giữ Tây đại doanh cách thành Chân Hoàng ba mươi dặm về phía tây. Lúc ấy phía Bắc vừa trải qua một trận đại tuyết nên Triệu Triệt không có mặt ở kinh đô, Gia Cát Nguyệt nhanh chóng quyết định mang năm ngàn Thanh Hải cấm vệ chạy đến Tây đại doanh, giằng co với Triệu Dương hết gần ba canh giờ, nếu không có Ngụy Thư Diệp kịp thời chạy đến thì rất có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng những chuyện này không hề được nhắc đến trong thư Gia Cát Nguyệt gửi đến, Sở Kiều biết được là do nghe Thiết Do kể. Nghĩ đến chuyện hắn dùng năm ngàn người đối đầu với ba vạn Tây nam quân, nàng không khỏi cảm thấy sống lưng rịn ra mồ hôi lạnh.

Hạ hoàng như chỉ còn ít hơi tàn, ông ta đã hơn hai tháng chưa lên triều, cuộc chiến tranh giành hoàng quyền ở Đại Hạ càng lúc càng căng thẳng, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ dẫn đến mạng vong. Lúc rảnh rỗi Sở Kiều sẽ vớ hai cuốn kinh đến Phật đường, một là để giết thời gian, hai là để giúp tâm tình yên tĩnh, cuối cùng là để cầu bình an cho người nào đó.

Phật đường hương khói lượn lờ, nhìn pho tượng Phật nghiêm trang trước mặt, Sở Kiều đột nhiên nhớ tới vị hoàng hậu Biện Đường từng có duyên gặp mặt một lần trước đây. Hôm đó là sau giờ Ngọ, người phụ nữ ôn hòa kia đang lặng lẽ nhìn nàng, rất hòa nhã nói muốn nàng đi khuyên nhủ Lý Sách, chớ để hắn dựng tượng Phật Hoan Hỉ làm hỏng chốn Phật đường.

Chẳng ngờ thoáng cái mà vị thái tử tùy hứng càn rỡ khi đó đã trở thành hoàng đế Đại Đường nắm quyền sinh sát trong tay rồi.

Thu Tuệ bây giờ đã là cô cô chưởng quản ở Mật Hà cư, tiểu nha đầu lớn lên từ trong cung cấm nên tai tinh mắt sáng, thỉnh thoảng nghi hoặc nhìn nhìn Sở Kiều, cau mày nhỏ giọng nói: “Lần này gặp lại cô nương, cảm giác cô nương so với lúc trước có gì đó thay đổi.”

 

Sở Kiều nhẹ nhướng mi, hỏi: “Ồ? Khác thế nào?”

 

Thu Tuệ khẽ cười, cầm lược sừng trâu đến chải tóc cho Sở Kiều, lẳng lặng nói: “Lần trước cô nương trở về từ Bắc Yến nhìn như thân cây khô kiệt cuối hạ, còn hôm nay lại như đã vừa qua khỏi mùa đông.”

 

“Vậy sao?” Sở Kiều nghiêng đầu, luồn tay vào mái tóc dày mượt vuốt nhẹ. Dung nhan phản chiếu trong gương như nhành liễu bên bờ hồ vừa vượt qua được mùa đông giá rét, vẻ mệt mỏi hằn nơi đáy mắt đã không còn, giống như mười năm bôn ba chỉ tựa một giấc mộng thoáng qua. Hôm nay được yên ổn ngụ trong cung Kim Ngô, ngoảnh đầu nhìn lại ngày tháng sóng gió trong quá khứ, bất giác cảm thán bản thân cuối cùng cũng có thể trải qua một khoảng thời gian an bình.

Đến cuối năm, Sở Kiều rốt cuộc gặp lại Hạ Tiêu.

Gió đông se lạnh, nàng khoác áo choàng lông màu bạc, cùng Mai Hương băng qua lâm viên để đến đình Bách Triết, đúng lúc gặp Hạ Tiêu vừa mới ra khỏi điện Nghĩa Tâm.

Hạ Tiêu hiện giờ là chưởng sự bộ binh của nam doanh Biện Đường, cấp bậc quan tam phẩm, khá được Lý Sách trọng dụng nên cũng thường xuyên ra vào hậu cung.

Kể từ khi Sở Kiều không từ mà biệt, đây là lần đầu hai người gặp lại, đột nhiên nhìn thấy nhau khiến bọn họ cũng không khỏi có hơi lúng túng. Hạ Tiêu mấp máy môi, khẩu hình như muốn gọi nhưng hai tiếng ‘đại nhân’ cuối cùng vẫn không ra khỏi miệng, đổi thành ‘Sở cô nương’.

Sở Kiều phẩy tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, chỉ dẫn theo Mai Hương bước vào đình Bách Triết.

Hạ Tiêu mặc triều phục xanh đen, dáng vóc anh tuấn trầm ổn, thấp thoáng vẻ phong độ nhờ kinh qua bao hung hiểm.

Mai Hương đứng bên ngoài, gió thổi vào đình khiến vạt áo choàng của Sở Kiều khẽ lay động. Nàng chỉ đứng đó đón gió, thật lâu vẫn không nói gì. Tiểu đình được xây trên vị trí khá cao, nhìn xuống mặt hồ trong xanh, cạnh đình có trạm trổ tạo thành thác nước chảy xuống hồ, nước chảy phát ra âm thanh *ào ào* đều đặn.

Sau lưng vang lên giọng nói lặng lẽ không chút gợn sóng của Hạ Tiêu, “Nơi này gió lớn, thân thể cô nương không được tốt, vẫn nên sớm trở về thì hơn.”

 

“Gió ở Bắc Yến không phải còn mạnh hơn ở đây sao?” Sở Kiều quay đầu lại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác nhìn không thấu, “Hạ Tiêu, ngươi có đang trách ta không?”

 

Hạ Tiêu cúi đầu đáp: “Thuộc hạ không dám.”


 

“Ngươi nói không dám thì chính là đang trách rồi.” Sở Kiều khổ sở cười một tiếng, nụ cười chỉ thoáng lướt qua khóe miệng rồi biến mất, “Bất kể là ngươi có tin hay không, nhưng ta và ngươi kề vai chiến đấu nhiều năm, ta luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, ta rời đi cũng không phải vì muốn bỏ rơi các ngươi.”

 

“Ta hiểu.” Hạ Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trước sau như một vẫn hết sức bình tĩnh, không hề mang vẻ oai phong lẫm liệt như trên chiến trường, hắn lẳng lặng nói: “Ta chưa bao giờ trách cứ người. Ta hiểu, người làm vậy chỉ vì nghĩ cho chúng ta, muốn an bài một con đường tốt nhất cho chúng ta mà thôi.”

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Tiêu xưng hô ngang hàng với Sở Kiều, hắn lặng lẽ nhìn nàng, chậm rãi nói: “Mấy năm nay, ta vẫn tận mắt nhìn người trải qua mọi chuyện, hiểu được nỗi khổ trong lòng người . Có lúc ta còn nghĩ, lúc đầu đều do ta đã quá ích kỷ, nếu ta sớm có thể thông suốt mọi chuyện thì tuyệt đối sẽ không để người bị bức đến tình cảnh như thế. Cho dù Tây Nam trấn phủ sứ phải trở thành trộm cướp hay bị tiêu diệt cũng không nên để người gánh chịu trách nhiệm, đối chọi với Bắc Yến vương để rồi phải ra đi đến nước này.”

Sở Kiều lắc đầu, muốn nói giữa nàng và Yến Tuân có mâu thuẫn không thể tháo gỡ, cho dù không có Tây Nam trấn phủ sứ thì cũng sẽ có nguyên nhân khác, xảy ra bất hòa là chuyện tất yếu, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng Hạ Tiêu không chờ nàng mở miệng đã trực tiếp nói: “Dù sao thìngười  cũng chỉ là một cô gái còn trẻ tuổi, chỉ là lúc đó chúng ta đều hồ đồ không nghĩ đến.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hết sức dịu dàng, ánh mắt tựa như trưởng bối nhìn hậu bối, điềm tĩnh nói: “Hoàng thượng nói, chỉ khi hoàn toàn bỏ lại quá khứ ở sau lưng thì người mới có thể thực sự thanh thản. Ta không gọi người  là ‘đại nhân’ chẳng phải vì vẫn còn oán hận, mà hy vọng người có thể quên món nợ này đi, thoải mái sống cho bản thân một lần.”

 

Nước mưa đọng trên lá cây rơi *tong* xuống mũi giày trắng tinh của Sở Kiều, mi tâm nàng khẽ chau lại, đáy lòng dâng lên sự cảm động xen lẫn chua xót khó nói nên lời.

“Tuy Biện Đường ấm áp nhưng hôm nay trời khá lạnh, người vẫn sớm nên trở về đi.” Dứt lời Hạ Tiêu liền tránh sang một bên nhường đường.

Sở Kiều đột nhiên kêu lên: “Hạ đại ca.”

 

Hạ Tiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Sở Kiều lẳng lặng nói: “Ta và huynh bầu bạn nhiều năm, nhiều lần đồng sinh cộng tử, ta và huynh không chỉ là chiến hữu mà còn là người thân của nhau.”

 

Gió thổi qua lâm viên kêu *xào xạc*, khóe mắt Hạ Tiêu thoáng run rẩy. Một lúc sau, hắn vẫn giữ tư thái bình tĩnh như cũ, lặng lẽ lui lại một bước, trầm giọng nói: “Ta sắp đến khu vực tây nam nhậm chức rồi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.”

 

Hạ Tiêu quả nhiên đã biết.

Sở Kiều nhìn thân ảnh đứng im lìm của Hạ Tiêu, cổ họng nghèn nghẹn chút chua xót. Nàng lẳng lặng gật đầu, buông một câu ‘Huynh bảo trọng’ rồi xoay người ra khỏi đình.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì nàng lại chợt nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Hạ Tiêu vang lên ở sau lưng, “Tiểu Kiều, đi đường cẩn thận.”

 

Sở Kiều lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ, gió lạnh thổi lên y phục hắn, triều phục xanh đen thêu hoa văn sóng biển, hông thắt đai lưng màu xanh nhạt, đai lưng đã sờn cũ, chính là chiếc đai lưng trong bộ quân phục của Tú lệ quân năm đó. Nam nhân lẳng lặng đứng đó, đầu cũng không hề quay lại, tựa như câu vừa rồi không phải do hắn nói ra.

Sở Kiều đứng im chỉ một lúc, cuối cùng xoay người rẽ sang hướng khác. Đi vòng vo thêm mấy vòng, lâm viên rốt cuộc cũng khuất dạng, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện bản thân vô tình đi tới núi Phất Lan bên ngoài điện Nhu Phúc. Gọi là núi nhưng thật ra thì là một đồi đá giả được đắp bằng bạch ngọc tinh khiết, dưới ánh nắng lóng lánh dị thường, có thể nói là một kỳ quang trong cung Kim Ngô. Nhưng giờ phút này nhìn ngọn núi trắng toát trước mắt, Sở Kiều chỉ cảm thấy lòng tràn ngập lãnh ý, cảm xúc này tựa như xúc tu đang từng chút một quấn lấy nàng.

“Tiểu thư?” Mai Hương lo lắng gọi.

Sở Kiều không nói gì, thoáng ngưng thần nhìn vài gốc mai vàng trên ngọn núi giả, rồi lại như xuyên qua nó nhìn ra khoảng không vô tận trước mắt.

“Tiểu thư, trên đời này ai cũng có tâm ý của riêng mình, nhưng người cũng chỉ có một trái tim, không thể bao dung được nhiều người như vậy đâu.” Lời của Mai Hương vang lên bên tai nhưng Sở Kiều vẫn như không nghe thấy. Gió chợt nổi mạnh, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy khổ sở đến nói không nên lời.

“Hạ thống lĩnh đi theo người nhiều năm như vậy, qua một thời gian nữa huynh ấy nhất định sẽ hiểu, thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, người không nên quá thương tâm.”

 

Sở Kiều xoay đầu lại, đột nhiên giơ tay vỗ vai Mai Hương, nhẹ giọng nói: “Mai Hương, nếu em muốn thì hãy đi theo huynh ấy đi.”

 

Sở Kiều cảm giác rõ ràng thân thể Mai Hương đột nhiên giật bắn người, sống lưng cứng ngắc như chú thỏ bị kinh động. Hồi lâu sau, một đôi tay vòng qua lưng ôm lấy Sở Kiều, Mai Hương lẳng lặng nói bên tai nàng:“Tuy quyến luyến Hạ thống lĩnh nhưng em lại càng không muốn xa tiểu thư hơn.”

 

Nắng sau giờ Ngọ rọi chóng chang xuống trên mặt đất, trời xanh thăm thẳm, không một áng mây.

“Tiểu thư chớ nên vì người khác mà khổ sở nữa, Gia Cát thiếu gia tuy không hẳn là một người tốt, nhưng cũng là người duy nhất trên đời này toàn tâm toàn ý vì tiểu thư, chịu giết người phóng hỏa, xả thân thành ma vì tiểu thư. Người như vậy, đốt đèn cũng không tìm được người thứ hai đâu.” Mai Hương đột nhiên bật cười, “Mà có lẽ Hạ thống lĩnh cũng đã nhận ra, nên cũng nghĩ giống em vậy, loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Em và huynh ấy cuối cùng cũng sẽ có nhân duyên của riêng mình thôi.”

 

Bầu trời tự do rộng lớn chính là thứ mà nàng đã ao ước nhiều năm.

Sở Kiều ngẩng đầu lên, như mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của người nọ, triều đình Đại Hạ mưa to gió lớn như vậy, chàng vẫn ổn chứ?

…………………………………………………………………………………………………………………


Đảo mắt lại sắp đến năm mới.

Năm nay xảy ra chiến loạn, có lẽ là để xua tan không khí ảm đạm của hậu chiến, dưới đủ loại tấu sớ cầu xin của các quan loại, Lý Sách hạ lệnh vung tay chi tiêu tổ chức xuân yến linh đình.

Ngày 27 tháng chạp, Lý Sách mở tiệc chiêu đãi quân thần trên đại điện Quốc Tử, nhắc lại chiến tích một năm vừa qua, khen thưởng cho người có công, thưởng cho quan tam phẩm trở lên vinh hạnh được ngồi dự yến trong cùng một điện, thậm chí còn tự tay sáng tác một bài thơ ca tụng công đức của mình, sau đó dặn nội thị sao chép nhiều bản rồi tặng cho triều thần mỗi người một bộ.

Hậu cung cũng giăng đèn kết hoa, tiệc rượu được bày từ điện Tĩnh Tâm đến thẳng cung Thượng Thanh, vải lụa và đèn lồng được kết thành chữ vạn thọ vô cương và giang sơn vĩnh cố, nổi bật trên tường xanh ngói đỏ, vô cùng rực rỡ tráng lệ.

Lý Sách đã mấy lần đến mời nàng cùng dự tiệc nhưng Sở Kiều không thích ồn ào nên đều nhẹ giọng từ chối, chỉ dặn dò cung nữ hạ nhân trong Mật Hà cư quét dọn, chuẩn bị ít thức ăn và vật dụng chờ đón giao thừa.

Ngày 28 tháng chạp, từng cỗ xe ngựa bọc vải gấm xanh lũ lượt tiến vào cửa chính cung Kim Ngô, sau khi trình giấy thông báo thì một đường chạy thẳng đến trước cổng Mật Hà cư. Đoàn xe ngựa dừng lại, từng rương đồ được khiêng xuống oanh động cả hậu cung, tất cả cung nữ hạ nhân đều không khỏi tranh nhau chạy đến Mật Hà cư tìm hiểu xem đến cùng là chuyện gì, thậm chí còn có vài vị phu nhân thiếu kiên nhẫn cũng cất công chạy đến.

Hai mươi cỗ xe, gần hai trăm rương hòm lớn nhỏ, sau khi nắp rương được mở ra, ánh mắt mọi người đều trở nên sáng lấp lánh. Ngọc bích, hóa thạch, hồng ngọc, mắt mèo, bạch ngọc, đông châu, tơ lụa, vật dụng bằng da, đồ cổ, tranh chữ vân vân và vân vân, phàm là đồ quý giá con người có thể tưởng tượng ra như đều được bày ở trước mắt. Không chỉ thế, còn có cả mấy thứ nữ nhân thích như trâm cài, chuỗi ngọc, y phục, giày thêu, trang sức đeo tay, cái gì cần có đều có. Vật trang hoàng thì có hoa san hô cao gần ba trượng, lan thảo quý hiếm, bình phong được khảm bằng dạ minh châu có thể tự phát sáng trong đêm, còn có mấy đồ vật kỳ lạ từ hải ngoại như quẹt diêm, ống nhòm, mặt gương, đồng hồ, y phục của phụ nữ người phiên, đặc sản đất Hồ, dược liệu quý ngang vàng, vân vân.

Khiến người ta không biết nên khóc hay cười hơn hết là mấy loại thổ sản xù xì, thoạt nhìn tương tự khoai loang. Sở Kiều cầm lên xem xét một lúc mới vỡ lẽ, thì ra là giống dưa đất mà Gia Cát Nguyệt từng miêu tả trong thư gửi cho mình, thử đưa lên mũi thì ngửi thấy mùi thơm dìu dịu. Trong lòng nàng chợt như có dòng nước mật chảy qua, cảm thấy tất cả châu ngọc cộng lại cũng không bằng mấy quả dưa đất xấu xí này.

Có lẽ dân bản xứ biết Thanh Hải vương cần vật này liền vô cùng dụng tâm, chẳng những vừa to vừa mọng, mà trên mỗi trái dưa còn được quấn chỉ đỏ tỉ mỉ, thoạt nhìn quả thực hơi tức cười.

Thư gửi cho nàng được đặt trong hòm đựng dưa, Sở Kiều cầm thư lên mở ra, nhìn thấy nét chữ thanh mảnh viết kín cả trang giấy.

Chàng luôn như vậy, cho dù viết thư cũng bằng giọng không được tự nhiên, viết từ thời tiết, sang chính trị rồi đến kinh tế địa phương, đọc cứ như thư trao tay giữa hai vị nguyên thủ quốc gia vậy. Chỉ có ở cuối thư sẽ luôn có một câu nhắc nhở: Chú ý cửa nẻo, đi ngủ phải cẩn thận đóng chặt cửa sổ, canh phòng tiểu nhân.

Có một lần Lý Sách đọc được thư liền tức suýt chết, to tiếng mắng Gia Cát Nguyệt lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dám nói xấu sau lưng người khác. Nhưng nhìn Lý Sách vẫn len lén đọc tiếp thì Sở Kiều lại cảm thấy hai người này quả thực đúng như trẻ con vậy, khẩu thị tâm phi.

Thư lần này cũng viết rất dài, sau mở đầu ngắn ngủi là lại bắt đầu văn chương lai láng, có thể tưởng tượng người nọ là im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới chấp bút viết một hơi. Đến gần cuối, dường như đầu bút đã khô phải chấm mực viết tiếp nên nét mực của câu cuối rất đậm, “Bận việc nên không thể cùng đón năm mới, ngày hoa nở sang năm nhất định sẽ thực hiện lời hứa, chờ ta.”

 

Xung quanh là tiếng cảm thán ồn ào nhưng Sở Kiều lại cảm thấy bốn phía thật yên bình, gió thổi không tiếng động, tiếng chim hót ríu rít cùng tiếng lá cây xào xạc. Ngày đông hàn se lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp như xuân về.

Tối hôm đó, Sở Kiều, Mai Hương, Thanh Thanh, Đa Cát, Bình An, cộng thêm Thu Tuệ và nhóm cung nữ trong Mật Hà cư cùng đón giao thừa. Sở Kiều tự mình xuống bếp, kỹ thuật nấu nướng bình thường nhưng nàng lại dùng phương thức chế biến theo kiểu ở hiện đại khiến tất cả sửng sốt kinh ngạc. Lúc mới bắt đầu mọi người còn hơi e dè, dần dần cũng thoải mái hơn. Ở Mật Hà cư ít nam nhân, Đa Cát tuấn tú hiền hòa, Bình An lanh lợi liến thoắng, chọc đám tiểu nha hoàn không ngừng cười rộ lên.

Đến nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng pháo *đì đùng*. Sở Kiều và đám cung nhân chạy ra ngoài, đứng dưới gốc hoa quế ngước đầu nhìn loạt pháo hoa rực rỡ đầy trời, ánh sáng ngũ sắc rọi xuống mặt họ, thần thái ai cũng hết sức vui vẻ phấn khởi.

Mấy người Bình An và Thanh Thanh dẫn bọn tiểu nha hoàn cùng đốt pháo trúc. Tiếng *lạch tạch* vui tai ầm ĩ trong Mật Hà cư, đứng giữa đám người, Sở Kiều đưa tay bịt hai tai, mặt hồng hồng vì lạnh, cả người chìm trong chiếc áo choàng lông xù, nhìn nhỏ nhắn như một đứa trẻ còn chưa lớn.

Đến thế giới này đã bao nhiêu năm rồi, tuy người trong lòng không ở bên cạnh, nhưng đây là đêm giao thừa vui vẻ nhất của nàng, rất yên bình và nhẹ nhàng.

Ngoài sân vẫn ồn ào tiếng cười đùa, Sở Kiều ngồi xuống thư án, cầm bút vẽ hai nhân vật hoạt hình chibi, người thật nhỏ mà đầu thật to, một thanh tú linh hoạt, một nghiêm túc cứng nhắc, cả hai đang đứng sánh vai trên một sườn núi cao cao, ngơ ngẩn nhìn ra xa xa, vẻ mặt ngốc ngốc hết sức đáng yêu. Trước mặt bọn họ là một thảo nguyên rộng lớn, dê bò tụ thành đàn, xa hơn một chút là biển xanh lấp lánh.

Cuối cùng nàng còn cẩn thận viết thêm hai chữ ở bên dưới: Sẽ chờ chàng.

Không dặn dò cũng không hỏi thăm thêm nữa. Sở Kiều cảm thấy mình nên tỏ ra ích kỷ một lần, cũng nên thành thực với bản thân một lần, hơn hết nữa là nên thử tin tưởng vào tương lai.

Đặt bút xuống, Sở Kiều bỏ thư vào phong bì niêm lại rồi đi ra ngoài tìm bọn Mai Hương. Ai ngờ vừa bước ra ngoài thì một cơn mưa cánh hoa đã rơi lả tả xuống trên người, trên đầu nàng. Mọi người đồng loạt cười to, tiếng cười như xuyên qua ánh pháo hoa đầy trời lan ra khắp cung Kim Ngô.

Mùa đông ở Biện Đường luôn rất ngắn, nháy mắt đã là tháng ba.

Mấy ngày trước có tin tức từ Hoài Tống, Tấn Giang vương lấy cớ thân thể Tống hoàng khác thường, dẫn đám quan viên ủng hộ mình yêu cầu thái y viện công bố tình hình thân thể của hoàng đế, bị Nạp Lan Hồng Diệp trực tiếp cự tuyệt liền dẫn đến một trận náo loạn.

Lý Sách khi biết tin thì thoáng nhíu mày, nói: “Nếu thực sự không có chuyện gì thì sao không thể để thái y công bố để lấp miệng đám người đó?”

 

Sở Kiều cũng không đáp lời, nếu cả nàng cũng mơ hồ đoán được gì đó thì e hiện tại đang có vô số ánh mắt chăm chăm hướng đến Hoài Tống. Không biết cô gái một mình chống đỡ Nạp Lan thị nhiều năm kia sẽ ứng phó thế nào với đủ loại ám tiễn đang chĩa về phía mình đây.

Nàng bất giác nhớ lại hàng chữ thanh mảnh nhưng ngả nghiêng vô tình nhìn được trên bức thư ở Bắc Yến rất nhiều năm trước: ‘Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề, quân bất tri.’

Ngay cả bề ngoài nhìn kiên định bền bỉ như sắt cuối cùng cũng có lúc buồn bã khổ sở, ai mới có thể vĩnh viễn cứng rắn như ban đầu chứ?

Ngày 9 tháng 3, con trai thứ hai của Lý Sách là Lý Kiều An mới ba tuổi qua đời vì bệnh thương hàn. Lúc biết chuyện, Lý Sách đang trên đường đi thị sát tiến độ xây đê điều, được tin liền vội vã trở về nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy thi thể của cậu bé.

Lý Sách hiện tại có hai trai một gái, con trai lớn nhất sáu tuổi, con gái bốn tuổi, đứa bé vừa chết là con trai của phu nhân Nam Vân. Sau khi con trai chết, phu nhân Nam Vân bi thương liền ngã bệnh không dậy nổi, ba ngày sau cũng buông tay rời thế gian.

Đứa bé vừa chết dù sao cũng còn nhỏ nên không thể bỏ vào quan tài chôn nên chỉ đành hỏa táng ở Nam Thiên tự rồi gửi trong miếu.

Đêm đó Lý Sách uống rất nhiều rượu, cũng là lần đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy hắn say. Trước kia bất kể là thế nào, Lý Sách luôn giữ được thần trí thanh tỉnh, cho dù uống đến đi không vững thì ánh mắt hắn vẫn luôn lạnh lẽo như nước.

Tối hôm đó, hắn đã nắm tay Sở Kiều, hỏi đi hỏi lại một câu: “Có phải vì ta đã quá tàn bạo không? Có phải vì ta đã giết quá nhiều người không?” Lực tay của hắn mạnh đến mức khiến cổ tay Sở Kiều đau nhức.

Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, gió đêm thổi vào se lạnh, hất tung bụi mờ trên mặt đất. Tiếng ếch kêu văng vẳng càng tô thêm vẻ tĩnh mịch của màn đêm, ngọn nến trong góc điện chảy từng giọt sáp đỏ xuống giá cắm,  một giọt nước mắt lẳng lặng trượt khỏi khóe mắt Sở Kiều, không tiếng động rơi xuống mặt đất.

Sang hôm sau, Lý Sách phong phu nhân Nam Vân làm Vân phi, cho nhập hoàng lăng, để người thân trong gia tộc tham dự tang lễ trọng thể.

Đảo mắt đã sang tháng năm, phu nhân Tử Minh lúc trước đi hành cung an thai hồi cung, nàng sinh được con trai nên đường hoàng trở về. Lý Sách ban cho đứa bé tên Thanh Vinh, phong tước vị là Vinh vương, nâng phu nhân Tử Minh lên thành quý phi, đứng đầu ba phi vị.

Chúng cung nhân hiện đều đang nghị luận về vị quý phi nương nương này, nói nàng mới tiến cung đã sinh được con trai, nhanh chóng bò lên phi vị, sau đó nữa chính là hậu vị rồi.


Nhưng cũng có người nói nàng xuất thân hàn vi, gia tộc suy tàn, có phụ thân là tội thần, huynh trưởng của nàng cho dù dần dần có uy thế trên triều thì vẫn là người có tật, tuyệt đối không thể lên địa vị cao. Không có sự ủng hộ của mẫu tộc, Minh quý phi khó lòng làm nên chuyện.

Đối với chuyện hậu cung Lý Sách, Sở Kiều không muốn hỏi thăm mà thường ngày cũng rất ít chú ý, nhưng có hôm chợt nghĩ tới một chuyện nên mới hỏi Thu Tuệ: “Đại điển sắc phong quý phi sao không nhìn thấy thái hậu?”

 

Thu Tuệ đáp: “Sau khi tiên hoàng qua đời, thái hậu liền rời cung đến ở tại An Ẩn tự, đã nhiều năm chưa hồi cung.”

 

Sở Kiều lúc này mới hiểu ra, nhớ đến vị thái hậu cả đời đa truân kia thì cũng không khỏi cảm thán một trận.

Tháng tư vừa qua thì Biện Đường liền chìm trong gió xuân ấm áp. Mấy hôm trước Gia Cát Nguyệt có phái người đưa đến cho nàng một đôi chim đất Hồ rất xinh đẹp, sắc lông rực rỡ đến chói mắt. Nghe nói loại chim này sinh trưởng thành đôi, nếu một con chết thì con còn lại tuyệt đối sẽ không sống một mình.

Sở Kiều mỗi ngày đều tự mình cho chúng ăn, còn đổi tên chúng thành chim bỉ dực (chim liền cánh), vô cùng yêu thích. Có một con dường như cũng rất quyến luyến nàng, đến mức cho dù mở cửa lồng tre cũng không bay xa, chỉ quanh quẩn trong đại điện, thỉnh thoảng tới đậu trên vai nàng, dùng cổ cọ cọ mặt nàng. Còn một con thì hết sức bạo dạn, luôn bay loạn khắp điện, chọc cho đám tiểu nha hoàn cười ha hả.

Lý Sách hình như cũng rất thích đôi chim này, thi thoảng luôn đến chơi với chúng.

Có một đêm, Sở Kiều đang ngủ thì đột nhiên cảm giác như có người đang nhìn mình, vừa mở mắt ra ngồi dậy thì nhất thời rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc.

Hơi thở nam tử rất quen thuộc, hô hấp trầm thấp nặng nề phả vào cổ nàng, nồng nặc mùi rượu. Hắn ôm nàng rất chặt, như dùng hết toàn lực mà ôm khiến nàng suýt kêu lên vì đau. Sở Kiều không giãy giụa cũng không nói lời nào, xuyên qua lớp vải lạnh như băng, nàng như có thể cảm nhận được sự tịch mịch cùng thống khổ của hắn, chỉ nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ lên lưng hắn.

Ánh trăng ảm đạm rơi trên người bọn họ, áo bào đỏ rực của nam tử thêu hình rồng tinh xảo, mũi thêu thật mảnh như hòa làm một với nền đỏ, khiến hình rồng như nhuốm máu toàn thân.

Một lúc sau, Lý Sách dần buông nàng ra, mùi rượu bao phủ quanh hai người.

Sở Kiều cẩn thận hỏi: “Lý Sách, ngươi tưởng ta là nàng ấy sao?”

 

Lý Sách sửng sốt, quay lại nhìn Sở Kiều, khẽ nhướng mày.

Sở Kiều đột nhiên có hơi lúng túng, dáng vẻ như đứa trẻ vừa nhìn thấy bí mật của người khác, nhỏ giọng nói:“Ta nghe bọn hạ nhân nói, nơi này là chỗ Phù công chúa ở trước đây.”

 

Lý Sách nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thăm thẳm như giếng cổ ngàn năm, ẩn chứa đầy thâm ý. Khi đó Sở Kiều quả thực không cách nào hiểu được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy bị hắn nhìn như vậy thực khó chịu, cũng có hơi lo lắng.

Lý Sách đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lười biếng dài giọng trêu: “Vóc người của Phù Nhi tốt hơn nàng nhiều.”

 

Đêm hôm đó, Lý Sách rời khỏi Mật Hà cư đi đến điện Nhu Phúc của Minh quý phi. Hắn vừa ra khỏi đại điện thì Sở Kiều nhìn thấy một vật phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, nhận ra là ngọc ban chỉ* của Lý Sách liền vội chàng chạy đến cửa sổ hét lớn: “Lý hồ ly! Ban chỉ của ngươi!”

*Ngọc ban chỉ (nhẫn đeo ngón cái)

Lý Sách quay đầu lại cười với nàng, dưới ánh trăng nụ cười kia tuấn mỹ đến mức khiến người nhìn hoa mắt,“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàn, mai ta sẽ đến lấy sau!” Dứt lời liền tiếp tục đi về phía điện Nhu Phúc.

Sở Kiều cầm ban chỉ, ra sức trừng mắt liếc tên hoàng đế càn rỡ này, lúc xoay người đi vào trong thì lại bất cẩn đá phải ngưỡng cửa nhô ra, đau nhói đến tận tim, nàng cau mày ngồi xuống xem xét thì phát hiện ngón chân chảy rất nhiều máu, thấm đỏ cả ống quần trắng tinh.

Đáy lòng nàng đột nhiên nảy sinh cảm giác hoảng hốt.

Khoảng canh tư (1 ~ 3 giờ sáng), bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, Sở Kiều vốn thấy bất an nên ngủ không sâu, liền lập tức nhỏm dậy. Mai Hương và Thu Tuệ đồng thời vọt vào điện, ai cũng mặt trắng bệch, cùng lúc nói: “Hoàng thượng bị hành thích!”

 

Trong bóng đêm, ban chỉ bằng bạch ngọc trắng muốt đột nhiên rơi *cạch* xuống trên mặt đất, không vỡ mà chỉ bị mẻ một góc, lăn vào một góc điện.

Lúc Sở Kiều chạy đến điện Nghĩa Tâm thì ngoài điện đã đầy một đám người đang khóc rống, toàn bộ thái y viện đều có mặt, nhìn thấy từng chậu máu không ngừng được bưng ra ngoài, tim nàng như bị đao khoét, đau đến tận xương tủy.

Thu Tuệ nói Lý Sách bị đâm lúc ở cùng Minh quý phi, thích khách là một thái giám đã già, ông ta tự xưng Lạc vương là ân nhân của mình, đắc thủ xong liền không đợi thị vệ truy hỏi, lập tức cắn lưỡi tự sát.

Sở Kiều siết chặt nắm tay, nàng bây giờ không thể tiến vào trong điện, ngay cả tư cách ở ngoài quỳ khóc cũng không có. Nàng nghi ngờ nhíu chặt mày liễu, điện Nhu Phúc canh phòng cẩn mật, hộ vệ bên cạnh Lý Sách lại đều là cao thủ hàng đầu, một lão thái giám lai lịch không rõ sao có thể lẻn vào điện, hơn nữa còn hành thích thành công? Đó là chưa kể đến thân thủ của chính Lý Sách, nhất định không thể có chuyện người lạ đến gần mà không phát giác.

Sở Kiều nhìn ra xa xa, trên quảng trường trước đại điện có một cô gái đang một mình quỳ ở đó, tóc tai rối bời. Nàng ta đưa lưng về phía này nên Sở Kiều nhìn không thấy mặt.

Thu Tuệ nói nhỏ đó chính là Minh quý phi, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ vẫn quỳ ở đó.

Lúc này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, Tôn Đệ cùng các thần tử trung thành tiến lên khẩn trương hỏi:“Thương thế của hoàng thượng thế nào rồi?”

 

Lão thái y dẫn đầu lau mồ hôi bên thái dương, nói: “Không còn an nguy đến tính mạng nữa, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng.”

 

Lão thái y vừa dứt lời thì đám tần phi liền thở phào, sau đó lại khóc váng lên, Minh quý phi quỳ trên quảng trường nghe nói cũng mềm nhũn người rồi chợt ngất xỉu.

 

“Tôn đại nhân, hoàng thượng muốn gặp ngài.” Lão thái y nói thêm, sau đó đảo mắt một vòng, nhìn thấy Sở Kiều thì nói luôn: “Cả vị cô nương này nữa.”

 

Vô số ánh mắt lập tức chĩa về phía Sở Kiều, nàng hít một hơi thật sâu, trầm tĩnh bước ra chào Tôn Đệ, sau đó cùng hắn đi vào đại điện trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người.

Trong đại điện gió thổi không loạt, nặng nề mùi thuốc, Tôn Đệ vào trước, một lúc lâu sau mới đi ra nói Sở Kiều: “Tinh thần của hoàng thượng không được tốt lắm, nhớ nói ngắn gọn.”

 

“Hiểu rồi.” Sở Kiều gật đầu rồi tiến vào trong điện.

Xuyên qua từng tầng màn lụa, Lý Sách đang nằm trên một cái long sàng khổng lồ, khí sắc quả thực rất xấu. Sở Kiều chưa từng nhìn thấy Lý Sách tệ như vậy, mặt tái nhợt, hốc mắt xanh đen, môi trắng không còn chút máu. Hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như có hơi thất thần.


Lúc Sở Kiều bắt đầu kinh hoảng thì Lý Sách lại đột nhiên nở một nụ cười cổ quái, nói giọng hơi khàn nhưng ngữ khí vẫn hết sức thản nhiên: “Dọa chết mọi người rồi.”

 

Năm tháng như vừa đảo ngược, hai người như chợt nhớ đến ngày mới gặp nhau, vị thái tử trẻ tuổi bị nàng túm xuống đấm cho mấy quyền đến sưng mặt sưng mũi, nhưng hắn vẫn vừa miệng kêu ối oái, vừa cười cổ quái nhìn nàng, hệt như một tên lưu manh không tim không phổi vậy.

“Lý Sách…” Sở Kiều run giọng gọi, trước ngực hắn là một vết đâm thật sâu, chỉ lệch một tấc thì sẽ ngay tim, nàng hoảng hốt nhìn hắn, muốn đến cầm tay hắn rồi lại không dám, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: “Không sao rồi, từ từ dưỡng lành vậy.”

 

“Vốn…” Lý Sách nói giọng đứt quãng: “Vốn định mấy ngày nữa đích thân chuẩn bị hồi môn cho nàng, bây giờ đành phải cho tên Tôn Đệ kia được lợi rồi, không biết, không biết hắn có tham ô không nữa.”

 

Sở Kiều miễn cưỡng mỉm cười, dịu dàng nói: “Yên tâm, ta sẽ đi trông chừng hắn.”

 

“Ừ.” Lý Sách dừng như đã không còn sức, chỉ nói mấy câu mà sắc mặt lại trắng thêm một phần.

Sở Kiều vội vàng nói: “Ngươi mau nghỉ ngơi, không nên nói nữa.”

 

“Kiều Kiều, ở lại đây với ta đi.”

 

“Được.” Sở Kiều vội vàng gật đầu, “Ta không đi đâu hết, ở lại đây với ngươi.”

 

Lý Sách từ từ lịm đi. Qua mấy lần thái y vào đổi thuốc, Sở Kiều tận mắt nhìn thấy vết thương kia thì càng thêm nghi ngờ, có điều bây giờ không phải là lúc xử lý chuyện này.

Ba ngày sau, thương thế của Lý Sách có chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng khá hơn trước nhiều.

Lúc sáng Sở Kiều đang ngồi trong điện quạt cho Lý Sách thì chợt nghe bên ngoài truyền vào một trận xôn xao. Nàng cau mày nhìn ra, Thu Tuệ vội vàng chạy vào nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Thái hậu hồi cung rồi.”

 

Sở Kiều cả kinh, vội vàng đi ra ngoài. Nàng còn chưa ra khỏi cửa điện Nghĩa Tâm thì phượng giá của thái hậu đã rồng rắn tiến vào. Nàng thỉnh an thái hậu rồi theo kiệu trở lại trong điện. Thị nữ vén màn lên, thái hậu mặc y phục màu xanh mộc mạc. Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy thái hậu thì không khỏi kinh ngạc trong lòng, chỉ mới mấy năm không gặp nhưng thái hậu lại như biến thành người khác, trở nên già nua đến không còn hình dáng, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt lõm sâu, đỏ ửng.

Thái hậu vừa xuống kiệu liền lập tức rơi lệ, bi thương hỏi: “Sách Nhi của ta đâu? Sách Nhi của ta thế nào rồi?”

 

“Khởi bẩm thái hậu, hoàng thượng đã không có gì đáng ngại, chỉ cần phải tĩnh dưỡng.”

 

Thái hậu vừa khóc vừa mắng: “Đám nô tài các ngươi rốt cuộc hầu hạ thế nào hả? Nếu hoàng đế có chuyện thì ta sẽ cho tất cả các ngươi chôn cùng!” Dứt lời liền đi vào điện Nghĩa Tâm.

Chúng cung nhân đều bị dọa đến sợ hãi quỳ rạp xuống trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. Không ai dám cản đường thái hậu, Sở Kiều đi theo sau lưng bà đi vào trong điện. Lý Sách vẫn còn đang ngủ, thái hậu nhìn thấy hắn liền rơi lệ lã chã, run rẩy tiến lên như muốn sờ mặt hắn.

Một cung nữ bên cạnh thái hậu đi đến trước mặt Sở Kiều, cau mày hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây? Thái hậu đến thăm hoàng thượng, người không phận sự mau lui ra.”

 

Mai Hương cau mày, vừa định lên tiếng thì Sở Kiều đã kéo tay áo nàng, gật đầu nói: “Đã rõ.” Dứt lời liền dẫn mấy người Mai Hương lui ra khỏi điện Nghĩa Tâm.

“Tiểu thư? Là hoàng thượng bảo người ở lại bên cạnh mà.”

 

Sở Kiều thở dài, nói: “Mẫu thân người ta trở lại, chúng ta còn lý do gì tiếp tục ở lại chứ?”

 

Thu Tuệ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không ngờ thái hậu vẫn còn đau lòng cho hoàng thượng.”

 

Đúng lúc Tôn Đệ đi đến, nhìn thấy Sở Kiều thì hơi sững sờ, hỏi: “Sao không cô nương lại không ở trong điện Nghĩa Tâm?”

 

Mai Hương cướp lời: “Thái hậu trở lại liền đuổi tiểu thư chúng ta ra ngoài!”

 

“Thái hậu?” Tôn Đệ nghe nói thì kinh ngạc, lập tức xoay người đi về phía điện Nghĩa Tâm, trầm giọng nói: “Là ai đón thái hậu về? Tin tức hoàng thượng bị đâm không hề được truyền ra bên ngoài, làm sao thái hậu biết mà quay lại?”

 

Cùng lúc đó, trong điện Nghĩa Tâm đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai, Tôn Đệ và Sở Kiều đồng thời sửng sốt, lập tức đẩy cửa điện cùng nhau xông vào.

Chỉ thấy thái hậu đang cầm một chủy thủ, mặt đầu máu, thần sắc thê lương, không còn chút bóng dáng của người phụ nữ hiền từ khi xưa. Bà đứng trước giường, mặt vặn vẹo tựa như ma quỷ, khàn giọng hét: “Giết ngươi! Ta phải giết ngươi báo thù cho Lạc Nhi!”

 

Trong đầu Sở Kiều chợt trống rỗng, tựa như vừa có gió tuyết phương bắc quét qua.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.