Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 15: Kim phong ngọc lộ*


Đọc truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 – Chương 15: Kim phong ngọc lộ*

*Trích trong câu ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng’ trong bài thơ ‘Thước kiều tiên’ của Tần Hán = ngụ ý cảnh tượng đẹp đẽ khi hai người yêu nhau vượt ngàn dặm để gặp gỡ

*Đùng đùng đùng!* Tiếng pháo trúc tưng bừng đột nhiên vang lên, xác pháo rải đỏ trên mặt đất phủ đầy bông tuyết trắng, vô số hài tử đầu đường cuối ngõ vui cười đùa giỡn với nhau, che lỗ tai hớn hở chờ nghe tiếng pháo vang thật lớn, chơi đến quên trời quên đất.

Ngày 25 tết Nguyên Tiêu chính là sinh thần 57 tuổi của Cao tông hoàng đế Đại Hạ – Triệu Chính Đức, trên dưới cả nước đều bao trùm bầu không khí hoan hỉ, quan phủ phân phát pháo đỏ miễn phí cho dân chúng hoàng thành, thành công gia tăng thanh thế ăn mừng trong kinh. Chủ nhân cung Thịnh Kim vô cùng thưởng thức cách làm này của phủ doãn kinh đô, ngay lập tức hạ chỉ khen ngợi Ngụy phủ Ngụy Thư Du.

Trong tiếng pháo đì đùng, phủ Gia Cát cũng gia tăng công tác chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng này. Những ngày này, bão tuyết tràn ngập hoàng thành, bông tuyết xốp mềm như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lả tả đầy trời, chúng lão nhân trong thành đều nói bão tuyết năm nay có chút kỳ quái, cùng thời gian năm ngoái chỉ mới xuất hiện sương giá mà thôi.

Sở Kiều mặc xiêm y mới may màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, khuôn mặt nhỏ trắng mịn như ngọc ẩn dưới lớp lông cáo, hai má phấn hồng, một đôi mắt tròn thật to. Bông tuyết bồng bềnh rơi xuống trên chóp mũi, nữ hài tử khẽ chun chun cái mũi nhỏ, lộ ra vẻ đáng yêu khác thường.

“Tinh Nhi, thiếu gia gọi ngươi.” Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi thở hổn hển chạy đến.

Sở Kiều chậm rãi xoay người lại, thấy Hoàn Nhi tóc mai tán loạn thì ung dung đi đến kiễng chân vuốt vuốt tóc nàng, bình tĩnh nói: “Nhìn ngươi xem, chạy chậm một chút không được sao? Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải đến như vậy?”

Hoàn Nhi năm nay đã mười sáu, nhưng chẳng biết tại sao mỗi khi đối mặt với cô bé vẫn chưa đầy tám tuổi trước mắt, nàng luôn cảm giác bản thân mới là trẻ con. Ngoan ngoãn khom người để cho Sở Kiều sửa sang đầu tóc lại cho mình, nàng vội vàng nói: “Tinh Nhi, mau đi đi, thiếu gia còn đang chờ.”


Sở Kiều thả tay xuống, gật đầu nói: “Đi thôi.”

Nàng nói xong liền đi về phía nội phòng, bước chân nhỏ vẫn bình thản, tuyệt không có chút gấp gáp nào. Hoàn Nhi cau mày nhìn một hồi lâu, ngay sau đó lắc đầu rồi vội vàng theo sau.

Tuy nhiên so với Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt mới tính là từ tốn chậm chạp. Khi nàng đẩy cửa nội phòng ra, chỉ thấy thấy Tứ thiếu gia Gia Cát gia đang ngồi trên ghế ấm áp khẽ cau mày chăm chú nhìn thế cục bàn cờ trước mắt, một bộ dạng rất dụng tâm.

Sở Kiều kiểm tra đồ cầm trên tay kỹ lưỡng rồi nhỏ giọng giao phó cho người hầu khác. Làm xong mọi chuyện, nàng rót một ly trà nhẹ nhàng đặt trên thư án bên cạnh Gia Cát Nguyệt, sau đó trực tiếp ngồi ở trước lư hương lẳng lặng chờ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người hầu ngoài cửa đã dáo dác đã đi vào nhìn rất nhiều lần, cuối cùng Gia Cát Nguyệt mới đẩy bàn cờ ra đứng dậy, thị nữ vẫn chờ chực ở mộ bên lập tức tiến lên mang đôi giày da hươu vào cho hắn. Gia Cát Nguyệt một thân trường bào bằng gấm Thanh Hoa nguyệt sắc, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ, thiếu niên không quá mười ba tuổi nhưng lại vô cùng thành thục trầm ổn.

“Đi thôi.”

Gia Cát Nguyệt thấp giọng nói một tiếng rồi mang đám thuộc hạ đi ra cửa. Ở trước cửa lớn của phủ Gia Cát đã có một hàng tuấn mã chờ sẵn, bởi vì Gia Cát Nguyệt chậm chạp nên những thiếu gia khác trong phủ đã đi trước. Một gã hạ nhân khom lưng quỳ trên mặt đất, Gia Cát Nguyệt trầm tĩnh tiêu sái tiến lên, giẫm lên lưng nô tài, tung mình nhảy lên lưng ngựa.


Chuẩn bị xong xuôi, lúc sắp đi Gia Cát Nguyệt lại đột nhiên quay đầu nhìn phía đám thị nữ đứng đưa tiễn ở cửa, nói: “Tinh Nhi, có từng thấy qua hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu?”

Sở Kiều sửng sốt, vội vàng lắc đầu. Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói tiếp: “Lên đây, ta dẫn ngươi đi.”

Sở Kiều ngây người một hồi lâu mới hiểu được hai chữ ‘lên đây’ trong lời Gia Cát Nguyệt là chỉ cái gì, vội vàng nói: “Thiếu gia, vậy không hợp quy củ.”

Gia Cát Nguyệt nhướng mày, vừa định nói thì Sở Kiều đã lên tiếng trước: “Tinh Nhi có thể tự mình cưỡi ngựa.”

Gia Cát Nguyệt liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Sở Kiều từ trên xuống dưới, lộ rõ vẻ hoài nghi.

“Thiếu gia ban cho Tinh Nhi một con ngựa nhỏ, Tinh Nhi có thể cưỡi.”

Gia Cát Nguyệt nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, quay sang gật đầu với Chu Thành ở bên cạnh, chỉ chốc lát sau một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm được dắt ra, tuy nhỏ hơn ngựa thường nhưng vẫn còn cao hơn nhiều sao với Sở Kiều. Ánh mắt mọi người đều nhìn Sở Kiều, thấy nàng còn chưa cao đến lưng ngựa thì đều có chút hả hê.


Nữ hài tử đi quanh con ngựa nhỏ hai vòng, với tay lên cao mới có thể sờ đến lưng ngựa. Trong mắt Gia Cát Nguyệt xẹt qua một tia buồn cười, đang định kêu người đỡ nàng thì chợt thấy nữ hài tử đưa tay kéo cương ngựa, hơi dùng sức rồi tung mình bò lên lưng ngựa, động tác vô cùng lưu loát.

Đám người đứng xem nhất thời ồ lên ngạc nhiên, Gia Cát Nguyệt nhìn nhìn nữ hài tử toàn thân tuyết trắng như một quả cầu bông nhưng lại thẳng lưng ưỡn ngựa ngồi trên lưng ngựa, không khỏi khẽ cười một tiếng, quay đầu thúc ngựa đi.

Sở Kiều đương nhiên biết cưỡi ngựa, tuy có chút không dễ dàng với thân thể hiện giờ, nhưng cũng may con ngựa nhỏ này hết sức ngoan ngoãn, nhìn thấy những con ngựa khác rời đi, nó cũng rất biết điều tự giác đi theo.

Hoàng thành vốn không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, hơn nữa hôm nay là tết Nguyên Tiêu nên trên đường lại càng thêm náo nhiệt. Đã xế chiều, sắc trời bắt đầu tối, đường phố đèn hoa rực rỡ, gió thổi mang theo hương thơm dìu dịu. Hai bên đường giăng đèn đỏ thẫm, vô số cửa hàng biến hành võ đài tỉ thí, ca múa, ảo thuật, hý kịch cùng tiếng nhạc huyên náo đồng thời tụ lại một chỗ. Ánh lửa hoa đăng đã biến thành thị trong đêm trở nên sáng trưng như ban ngày, hằng ngà sa số tiểu thương và người bán hàng rong ở đầu đường thay nhau ra sức hết lớn chiêu dụ khách nhân. Đồ bày bán là rượu thơm, bánh kẹo quần áo, trái cây rau dưa, gia cụ, hoa tươi, son phấn, đồ chơi trẻ em, tất cả cái gì cũng có. Cảnh đêm kinh thành rực rỡ như dải ngân hà, mà con người như những vì tinh tú không ngừng xoay quanh quỹ đạo, vô cùng mỹ lệ và náo nhiệt.

Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, quay đầu bốn phía nhìn cảnh đêm thời cổ đại khó gặp này.

Gia Cát gia là một trong những thế gia đại tộc, người đi đường nhìn thấy bọn họ đều không khỏi né sang một bên nhường đường. Đi ngang qua một sạp hàng hoa lệ, trên đài có nhiều đèn hoa đăng đủ hình dáng cùng màu sắc, kiểu dáng phong phú độc đáo, có động vật, cũng có thần tiên hoa cỏ.

Chủ hàng thấy Gia Cát Nguyệt dừng lại thì lập tức lấy lòng cầm một cái đèn lồng hình rồng vàng chóe chạy đến, luôn miệng chúc may mắn. Gia Cát Nguyệt làm như không nghe thấy, đưa ngón tay chỉ vào một cái đèn lồng trên cao, nói: “Lấy cái kia tới cho ta.”

Chủ hàng quay đầu lại, thấy vị Tứ công tử Gia Cát gia nổi danh này chỉ một cái đèn hình con thỏ tuyết thì không khỏi ngẩn ngơ.

Cầm cái đèn lồng trong tay, khuôn mặt luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ của Gia Cát Nguyệt đột nhiên hiện ra một nụ cười khó thấy, hắn đưa cái đèn lồng đến trước mặt Sở Kiều, nói: “Cho ngươi.”


Sở Kiều hơi sửng sờ, theo bản năng đưa tay nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng quên nói. Gia Cát Nguyệt vẫn bình tĩnh quay đầu thúc ngựa đi về phía trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đám người hầu xung quanh đưa ánh mắt quái dị cẩn thận xem xét Sở Kiều từ đầu đến chân một lần, âm thầm phỏng đoán.

Sở Kiều dở khóc dở cười. Thật đúng là coi nàng như một đứa trẻ mà!

Cái đèn lồng hình thỏ kia được làm rất tinh xảo, thân hình trắng noãn, đôi mắt hồng hồng, Sở Kiều duỗi ngón tay ra khẽ chạm chạm ở đầu miệng con thỏ, một cái đầu lưỡi bằng giấy màu hồng đột nhiên vươn ra, dọa nàng giật cả mình.

Ngay lúc đó, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, Sở Kiều quay đầu lại, vừa vặn có một đội rước đèn đi ngang qua ngăn cản tầm mắt nàng, Kim long Thải Phương, Ngọc điệp Bạch hồ, Tiên nữ Thủy thần, cỏ thơm lan quế cái gì cũng có, sáng ngời đến chói mắt, đoàn người hối hả qua lại trên đường lớn Cửu Uy, vô cùng náo nhiệt.

Không biết qua bao lâu, thời gian tựa hồ rất dài vừa cũng như rất ngắn, đội rước đèn chậm rãi tản đi, chỉ thấy phía bên kia con phố, ven bờ sông Xích Thủy đóng bắng, tuyết đọng mịt mờ, dưới nhánh liễu buông rủ xuống mang theo sương tuyết mờ ảo, bên cạnh một con tuấn mã đen tuyền đang ung dung đứng đó, một thiếu niên thân mặc thanh sam hai tay khoanh ở trước ngực lười nhác tựa vào trên gốc liễu, ánh mắt sáng ngời đang nhìn về phía nàng, trên môi điểm nụ cười nhàn nhạt, tròng mắt đen như ngọc.

Một tiếng bùm chíu thật lớn vang lên, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy trên trời rực rỡ ánh đèn hoa cùng pháo hoa nở rộ, thật giống như tiên nữ đang vung tay áo múa lượn giữa muôn hoa, đẹp đến mê say.

Lúc này, không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào đột nhiên ném một tép pháo đến dưới chân con ngựa Sở Kiều đang cưỡi, con ngựa nhỏ lần đầu tiên ra cửa nhất thời kinh hãi, vung chân lên không phân biệt phương hướng chạy nhanh về phía trước.

Bọn hạ nhân phủ Gia Cát kinh hô một tiếng, đáng tiếc ở giữa Sở Kiều và bọn họ có rất nhiều người, nhất thời không thể bắt kịp nàng. Thiếu niên ở dưới tàng cây nhìn thấy, lập tức tung mình lên thân ngựa, vung roi thúc ngựa đuổi theo hướng ngựa của Sở Kiều vừa chạy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.