[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến

Chương 18: Mượn nghĩa quân thần


Đọc truyện [Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến – Chương 18: Mượn nghĩa quân thần

Từ xa đã thấy Hoàn Hoàn chạy đến gấp gáp.

” Tú Lệ Vương, người hãy qua bên kia một chút, tình thế rất khó chống đỡ.” Hoàn Hoàn vừa thở dốc, một tay chống ngang hông ho khan vài lần nhưng vẫn gắng nói rõ sự tình cho Sở Kiều biết.

Theo hướng Hoàn Hoàn chỉ ngay dốc gấp cuối đoạn đê, có nhiều người bị thương nằm la liệt vì đá đê vỡ tan đập vào người, máu tuôn xối xả. Sở Kiều không chút chần chừ đã chạy về phía đó.

Bên trong chỗ Yến Tuân và Yến Oanh đang đứng, hai người cũng không thôi hồi hợp và lo lắng. tình hình bên kia khá phức tạp và thương vong nhiều vô số, mà Tú Lệ Vương người không chút e dè chạy đến trực tiếp xem chừng tình hình dân chúng. Đôi mắt phượng nhỏ của Yến Oanh vẫn chăm chú nhìn hướng A ma chạy đến, hai tay hắn cứ vỗ vỗ lên đùi mình một cách vô thức như chừng lo lắng vô cùng: ” Thúc thúc Bệ hạ, A ma ta đi đến đó liệu người có bị thương như những người kia không?”

Giọng trẻ thơ non nớt, trong trẻo pha chút yếu đuối lo lắng làm bậc hoàng đế cũng chạnh lòng, hắn nhìn hài tử vẻ ôn nhu dào dạt: ” Không sao đâu, người có nhiều quan quân bên cạnh chống đỡ, tuyệt đối không có đó chuyện xảy ra”. Tuy nói thế trấn an hài tử, nhưng thâm tâm vị hoàng đế trẻ có chút bất an, tận cõi lòng có sự cảm thương dâng trào nhưng không biết vì cớ sao mình lại như thế.

” Người đâu cứu người, Tú Lệ Vương người đang bị xoáy trong dòng nước.” Tiếng Hoàn Hoàn la thất thanh từ chỗ đông người vang đến. Một màu trắng xóa của bọt nước tung tóe, không thấy đâu là người, là nam, là nữ. Quân lính cùng dân chúng kéo đến đông nườm nượp, một vùng lúc nhúc người.

Yến Tuân không kịp suy nghĩ nhiều, tự nhiên trong lòng nôn nóng gấp bội. A Tinh đứng kế bên quan sát, thấy Yến hoàng bất giác không an, lo lắng trong lòng, định mở lời…

” A Tinh, người ở lại trông hài tử, ta phải qua đó một chuyến.”

” Yến hoàng, không được. Mạng người là quân chủ, nếu lỡ có mệnh hệ gì ta…” Lời chưa nói dứt đã thấy bóng người mất dạng trong đám đông.

Sở Kiều lúc nãy còn đang điều người kéo người bị hại ra chỗ khác thì lũ kéo ập đến một lần nữa, không kịp xoay sở, thì đã thấy cả người chìm trong bọt nước. Xung quanh không thấy rõ nhân dạng, nước chảy xiết và cực mạnh nên đôi tay thiếu phụ chới với trong biển nước. Nước sông đến từ đại dương gấp gáp nên mang theo chút dư vị mặn của biển cả nên làm đôi mắt nàng nóng rát vô cùng.

Mắt rát do nước biển mặn và những đợt đánh ập mạnh mẽ liên tục của lũ làm nàng không thể mở được mắt. Người cứ thế chơi vơi chống đỡ yếu ớt giữa không gian… bất lực…

” Yến hoàng. Yến hoàng. Người đừng làm vậy. Yến hoàng.”

Tiếng kêu thất thanh của đám đông ngăn cản vị hoàng đế trẻ, nhưng hắn nào để tâm những tiếng kinh hô kia, nhanh như cắt cả người đã lao vào chỗ vị nữ vương vừa bị cuốn vào.

Sức mạnh của nam nhân từng xông pha chiến trận cùng thể lực khỏe khoắn trời cho khiến hắn có thể chống cự chỗ lốc nước dù có hơi chật vật. Hắn thấy nhân ảnh mờ của Tú Lệ Vương trong bóng nước. Tay cố rướn tới nhưng sóng nước cứ thúc đẩy xa dần, hai chân cứ quạt quạt cố gắng vươn mình chống chọi hết sức trong biển nước, dùng tâm mạnh mẽ chống cự thủy thần, dùng tinh thần thép để chồm về phía trước.


Dưới chân người có ai đó chạm vào rồi bíu chặt chân. Người cúi xuống cố kéo người bên dưới bám vào tay mình. Tiện tay đẩy người ấy vào bên trong đất liền.

Thủy quân đến kịp lúc tương trợ người bị lũ cuốn trôi đang lập lờ gần bờ.

Yến Tuân nãy giờ cũng đã bơi được đến gần Tú Lệ Vương. Khi ấy sóng nước đánh nàng lên xuống trong không gian, hai tay yếu ớt của thiếu phụ gần như không chống đỡ được bao lâu.

Một bàn tay ai đó rắn rỏi luồn qua eo nàng, bấu thật chặt đến đau một bên hông. Nước chảy xiết không kịp nhìn rõ nhân ảnh là ai. Nhưng thanh âm con tim lên tiếng cảm giác ấy rất quen thuộc. Bọt nước trắng xóa cả nửa người trên, bốn chân bên dưới vẫy đạp, va chạm vào nhau. Cả người của người ấy đến sáp gần nàng hơn. Vươn đôi tay gầy nhưng rắn rỏi ôm trọn thân thể nàng, phần ngực trên người nàng chạm vào da thịt ấy, cảm giác luồng điện chạy toàn thân dù thân thể đang chìm trong nước nhưng cái va chạm ấy không khỏi kích thích sự rung động mà nữ nhân luôn chôn giấu nơi sâu thẳm nào đấy. Một tay người vươn về trước, cố gắng chống đỡ đưa người trong lòng và mình bơi vào trong bờ. Một tay nàng cũng phối hợp nhịp nhàng đối diện với sóng nước bàn tay kia đang rẽ vệt dài, rồi biến mất phía sau lưng hai người.

Tiếng người và âm thanh huyên náo vang lên một lớn dần. Nhân ảnh người bên cạnh cũng dần lộ dưới ánh mặt trời chói chang. Là Yến Tuân. Là chàng.

” Ngươi ngốc sao?… người không nghĩ mình vẫn còn… một hài tử nhỏ đang chờ?” Vừa kéo nàng lên đến bờ chỗ an toàn Yến Tuân đã buông lời giận dữ kèm ngữ khí lo lắng thật sự.

Nàng bất giác cười sung sướng, chàng đang lo lắng cho mình. Ta đang mơ sao? Ánh mặt trời quá chói chang kia, sao có thể là mơ được chứ? ” Ta… ta xin lỗi, mọi việc đến quá bất ngờ nên mới xảy ra cớ sự này. Người đừng quá kích động mà hại long thể. Lại cũng không thể vì ta mà làm chuyện như lúc nãy. Nếu thật sự người có chuyện gì, người bảo phụ mẫu Tú Lệ Vương ta chết không toàn thây, có phải không?”

” Chuyện của ta, không cần ngươi quản. Yến Oanh hắn đang chờ ngươi chỗ ấy. Ngươi qua đó trấn an hắn đi. Chuyện ở đây để ta và quan binh lo liệu.”

” Nhưng… sao thế được, chuyện này vốn của Tú Lệ Vương ta cai quản, sao có thể kinh động người chứ?” Sở Kiều chật vật chống đỡ, dù sao Yến Tuân cũng vi hành đến đây, người không mang công vụ sao có thể để chàng nhúng tay vào chuyện này. ” Nhưngggg…”

Yến Tuân giơ hai ngón tay trỏ khép vào nhau lên trước khuôn miêng nhỏ của nàng ấn nhẹ vào trong, ra chiều đừng bảo nàng nhiều lời. “Ngươi không tin ta sao?” ” Tất nhiên ta tin. Vậy tùy người định đoạt.” Sở Kiều ấp úng chống đỡ.

Ngươi không tin ta sao? Muội không tin tưởng ta sao? Lời nói lúc trước của Yến Tuân văng vẳng trong tai nàng. Cùng một câu nói, của một người phát ra nhưng hai giai đoạn khác nhau nên ngữ khí và thái độ cũng khác nhau. Thật không thể tin nổi.

” A ma, người có bị thương không? Thúc thúc Bệ hạ và ta rất lo lắng cho người.” Yến Oanh tỉ tê hỏi han nàng, nhìn ngữ khí ngây thơ đáng yêu của hài tử, nàng không khỏi hạnh phúc bèn đưa tay lên vấu nhẹ cái má nho nhỏ, hồng hào ấy một chút, ” A ma rất khỏe, vì A mã đã đến đưa A ma ra kịp lúc.” Tiếng nàng thì thào bên tai Yến Oanh rất nhỏ chỉ vừa một người nghe. Yến Oanh chỉ nghe loáng thoáng có hai chữ A mã rất nhẹ. Cái đầu nhỏ tròn tròn với vài bím tóc phủ trên bả vai nghiêng nghiêng, hai chân mày chau lại: A mã, A mã sao?

Tối đến, lúc Sở Kiều đang loáy hoáy trong phòng bỗng thấy nhân ảnh một nam nhân trước cửa, bóng dáng gầy gò… là chàng.

” Tú Lệ Vương, ngươi có trong đó không?”


Thoáng giật mình, nàng đằng hắng một chút ra vẻ bất ngờ, ” Ta ở trong này, mời người vào.”

Sở Kiều đứng dậy hành lễ quân thần một chút. Yến Tuân bước vào phòng, mắt ngó nghiêng quan sát xung quanh, xem cách bày trí đồ dùng cùng nội cảnh bên trong.

” Chẳng hay người tìm ta có việc gì?”

” À, à… thì ta lúc nãy có thấy ngươi bị thương ở chân do đá đập vào, nên mang đến chút thuốc trị thương,… rất hữu hiệu.” Yến Tuân vừa nói vừa thoáng chút không tự nhiên, mắt ngó quanh như né tránh mắt nàng nhìn chàng.

” Ở đây chúng ta cũng có nhiều thuốc trị thương lắm. Người không cần nhọc công phí sức như vậy.” Sở Kiều phân bua vì thấy chàng có điều gì khác thường với mình, có vẻ thiếu tự nhiên hơn trước. Thấm thoát chàng cũng đến đây hơn bốn tháng. Ngày ngày ở cùng nàng và Yến Oanh nên nhẽ ra sẽ quen thuộc hơn chứ không có thái độ như lúc này. Nên Sở Kiều cũng hơi tò mò một chút ở người nàng đã vốn quen biết từ lâu.

” Ngươi, ngươi không cần thì thôi. Ta… mang về vậy” Yến Tuân nói với giọng điệu giận lẫy, khiến nàng có chút buồn cười. Chàng trước đây chưa từng như thế. Chiến sự bao năm chồng chéo cứ tưởng con người chai sạn tâm hồn và cảm xúc lãng mạn, nhưng hình như không phải thế. Đây mới thật đúng là con người chàng đó sao Yến Tuân?

” Ta cần, ta cần. Người để nó lại đi. Ta sẽ dùng hết.”

” Uh. Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm. Ta về đây.”

Yến Tuân quay người đi ra khỏi cửa, khóe miệng dâng lên niềm vui sướng không biết vì lẽ gì.

Bóng đêm lặng lẽ bao trùm lên Tú Lệ phủ. Xa xa nghe văng vẳng tiếng mõ quan tuần đi gác. Gió len nhẹ qua từng khe cửa vờn mang mác bên rèm cửa phòng nam nhân. Tiếng ú ớ trong đêm đứt quãng, nếu kết nối lại thì ra đó là âm thanh rất đau thương và bi thống.

Nhân ảnh người thiếu nữ dần xa theo bóng ngựa phi.

” Đừng đi mà.”

” Ta cũng rất cần muội… Đừng đi. “


” Muội yêu hắn? Yến Tuân ta và Bắc Yến cũng không bằng một Gia Cát Nguyệt sao?”

” Tình cảm mười năm gắn bó cũng không bằng nam nhân muội qua lại trong thời gian ngắn ở Biện Đường hay sao? “

” Ta muốn nói muội biết, ta cũng biết đau. Ta cũng biết giận. Ta cũng biết ghen tức khi biết muội có qua lại với nam nhân khác.”

” Chỉ là ta không nói ra.”

” Đừng đi…”

Ánh mắt nam nhân chợt nhăn nhíu lại, ra chiều rất đau đớn trong giấc mộng. Hai tay bấu chặt lớp nệm dưới thân đến muốn vò nát những thứ đó trong tay. Khổ sở, chật vật với người trong mộng.

Những giấc mơ thoáng qua về nhân ảnh thiếu nữ mang bao bi thương và đau khổ cho một nam nhân trong giấc mơ cứ hiện hữu trong tâm trí hắn. Đêm đến lại lần mò níu kéo tràn về khiến người luôn bị dày vò trong đau đớn. Nhưng đến khi tỉnh giấc chẳng thể nhớ mình đã từng mơ giấc mơ đó ra sao? Nam nhân đó là ai hay người thiếu nữ ấy như thế nào? Hắn chỉ nghe A Tinh hốt hoảng bên giường gọi giật dậy.

” Bệ hạ, bệ hạ. Người lại gặp mộng sao?”

” Ta? Ta vẫn bình thường. Ngươi lại nghe thấy ta nằm mộng sao? Ta chẳng thể nhớ được gì. Chỉ là người có chút mệt mỏi. ” Yến Tuân vẫn không bao giờ nhớ chuyện trong giấc mơ mỗi đêm của mình.

” Vâng. Thần nghe những lời như lúc trước người nói trong giấc mơ. Có lẽ người ban ngày vận động nhiều nên đêm đến nằm mộng. Chắc không có việc gì nguy hại. Người cố gắng ăn tẩm bổ thêm một chút sẽ khá hơn.” A Tinh vừa nói thật sự tình, vừa trấn an Yến Tuân không lo lắng cho những điều chỉ mình mình nghe được mà người hoàn toàn không hay biết.

” Uh.”

” Tú Lệ Vương đã rời phủ chưa?”

” Bẩm, vẫn chưa, hình như còn trong thư phòng.”

Yến Tuân chỉ uh rồi đứng dậy khoát áo xuống giường, định đi ra ngoài.

Hôm nay hắn trong y phục thường ngày màu trắng khoác ngoài, bên trong sắc phục lục nhàn nhạt, hai ống tay áo được bó gọn trong ống cổ tay, đầu vẫn vài bím tóc lòa xòa sau đỉnh đầu cùng khoen tai tròn bên mép tai trái. Trông thật soái khí nhưng lại nhẹ nhàng, vẫn không mất vẻ phong độ của vị hoàng đế Yến triều cao cao đỉnh đỉnh mà người người kinh sợ.

Phía trước trướng phòng thoang thoáng mùi hoa mai. Bây giờ là tiết trời xuân nên mai nở vàng rực cả vùng. Cây mai này có từ khá lâu nhiều năm về trước. Lúc hắn vẫn còn là Bắc Yến Vương nó đã có từ bao giờ. Xa xa đến tận cuối chân trời, màu xanh bạt ngàn của thảo nguyên mải miết vô tận. Người xưa trở về, cảnh vẫn thế. Thật là vui vẻ như trở về mái ấm thật sự của mình.

” Tú Lệ Vương, ngươi đang làm gì đấy?” Yến Tuân vừa nói thì chân đã đặt trước áng thư của nàng. Do mải mê đọc thư của Lý Sách gửi đến sáng nay, vui mừng quá nên quên mất có người bước vào. Nàng chỉ kịp ngẩn đầu lên nhìn thì người kia đã hỏi tiếp.

” Đây là thư ai gửi cho ngươi mà nhập tâm như vậy? Thường công vụ là ta và ngươi trao đổi. Nay ta ở đây rồi thì ai có thể khiến ngươi xuất thần như thế? “


Nàng nghe ngữ khí người nói hình như có chút hằn học. Rõ thật, việc xem thư của người khác gửi nàng, chàng cũng quản.

” Đây là từ Lý Sách. Vua nước Biện Đường. Chúng ta vẫn hay qua lại thư từ hỏi thăm nhau.”

Yến Tuân đưa mắt phượng liếc thư trên tay Sở Kiều, miệng trễ một bên xìiii một tiếng rõ xem thường thư người gửi. Nói đoạn giơ tay đoạt lấy thư trong tay nàng cầm lên đọc, xem thái độ rất tò mò nhưng cứ cố ý giễu cợt nàng.

” Haizz… cái gì Kiều Kiều, nàng giữ gìn sức khỏe, ăn nhiều một chút…. Rồi cái gì nào: nghĩa tử của ta có lớn thêm chút nào không? Hôm nào ta đến phương Bắc, nhất định cùng hắn cưỡi ngựa thảo nguyên thỏa thích… xìii… Bắc Yến là nơi hắn muốn đến là đến sao? Có muốn cũng phải cần sự cho phép của Yến hoàng, là ta.”

” Ngươi viết thư lại bảo hắn khi nào muốn đến đây, nhớ phải gửi thư xin sự đồng ý của ta trước nếu không Hắc Ưng quân của ta qua giày xéo Biện Đường nhà hắn không một ai sống vui vẻ được. Viết như thế ấy. Hiểu không? “

Sở Kiều nhìn Yến Tuân nói một tràng những lời ganh ghét Lý Sách ra mặt. Rõ là đã quên chuyện của nàng sao lại vẫn không thích Lý Sách kia? Nàng thật không hiểu chàng đang nghĩ gì nữa.

” Ta với hắn dù sao cũng chỗ bằng hữu quen thân. Hơn nữa hắn cũng nhận hài tử ta làm nghĩa tử. Ta sao có thể buông lời khinh suất hắn? Mà hài tử Yến Oanh, hắn cũng rất mến người nghĩa phụ này. Lý Sách rất hay gửi quà tặng Yến Oanh. Mà việc Lý Sách có đến Bắc Yến hay không cũng không ảnh hưởng đến tình hình giao bang hai nước. Chúng ta đã ký hòa ước liên minh. Với lại năm xưa ta có công cứu giá Biện Đường chống quân xâm lược Thổ Phồn, về tình về lý, hoàng triều Sơ Nguyên là ân nhân của hắn. Hắn không cúc cung tận tụy bồi đáp há nào khinh suất xem thường đế quốc và Yến hoàng. Chỉ là mượn việc tư đến thăm nghĩa tử và bằng hữu mà thôi. Yến hoàng, người đừng nên hiểu lầm như thế. ” Sở Kiều cặn kẽ lý giải mối quan hệ giữa phụ mẫu nàng với Lý Sách. Nhưng Yến Tuân có điều nghe không hiểu hay cố tình không thông suốt, trái lại còn hậm hực hơn lúc nãy.

” Nghĩa tử? Tặng quà lễ? Bằng hữu? ” Xìiii… cái khuôn mặt tuấn tú đôi mắt tinh anh đó giờ đi đâu không biết mà thay vào đó là ngữ điệu vô cùng chanh chua, bực dọc, khó chịu.

” Yến Oanh là hài tử của ngươi thì nghiễm nhiên đã là Yến thế tử của hoàng triều Sơ Nguyên từ lúc hắn mới lọt lòng. Danh hiệu này chưa đủ xứng đáng với hắn hay sao mà cần chi cái danh nghĩa tử gì ấy? Ngươi thân là Bắc Yến Vương nắm giữ một phần ba giang sơn của ta (*), chiếm cứ cả vùng lãnh thổ rộng lớn này, thì còn không đủ châu báu phú quý sao? Sao lại cần Biện Đường nhà hắn nhúng tay vào? Ta thấy ngươi xa phu quân lâu ngày nên rắp tâm vọng tưởng, ra chiều tiêu sái như thế. Thật hổ thẹn với người Yến thị. “

(*) lãnh thổ hoàng triều Sơ Nguyên bao gồm Bắc Yến, Sở Thành và Hoài Tống (chư hầu).

Hứ hứ… nàng đang bị ăn giấm chua sao? Cái ngữ khí ấy rõ là đang ghen tức với Lý Sách. Nàng nên vui hay buồn khổ đây? Rõ là người trước mặt thích mình nhưng sao vẫn không thể bước đến được bây giờ? Vì chàng nghĩ nàng có phu quân đang ở xa dưỡng bệnh. Nên là tiến không được mà lui cũng không xong.

Thấy chàng có tình ý với mình. Nàng còn khổ sở hơn lúc chàng không có ý gì mà cư xử như lễ quân thần, như vậy có khi còn dễ đối đãi. Còn như vầy thật không cam lòng mà.

Cuối cùng nàng cũng đành xuống nước chiều ý chàng, chàng là hoàng đế, nàng là quân thần. Nên về tình về lý cũng phải tuân theo, ” Được thôi, ta sẽ viết thư lại như lời người nói với hắn.”

” Vậy có tốt hơn không. Hôm nay ta sẽ cùng Yến Oanh đến đón ngươi sau khi luyện binh xong.”

Yến Tuân vừa nói vừa liếc nhìn ý tứ nàng có hưởng ứng hành động đột nhiên quá khích này của hắn hay không? Tú Lệ Vương đã có phu quân, mà hắn thân là hoàng đế lại đường đường đến đón thê tử nhà người cùng nhi tử, như vậy có quá đáng lắm không? Không khỏi khiến thiên hạ Bắc Yến đồn thổi. Nhưng biết sao được, tình cảm vun vén nẩy mầm đâm chồi giữa hắn và vị vương tử này đã chớm từ lâu. Năm năm quen biết nhau nhưng ở hai đầu đất nước, cũng chỉ có thể ngóng trông nhau từ xa theo nghĩa quân thần. Lần này mượn cớ về Bắc Yến do sự vụ Yến thị để được tìm hiểu người tường tận hơn thì mới biết tình cảm kia đã bén rễ hơn nhiều. Chỉ ngặt không thể sớm chiều bên nhau nên chỉ đành bên nàng được một chút cũng cam tâm tình nguyện.

Tú Lệ Vương liếc mắt nhàn nhạt nhìn hắn rồi lặng lẽ gật đầu.

Cho nên đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của Yến hoàng và Tú Lệ Vương.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.