Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 256: Khăn tay của nàng


Đọc truyện Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi – Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế – Chương 256: Khăn tay của nàng

Trốn tránh hắn nhiều như vậy, vừa gặp lại liền tặng cho hắn một cái đại lễ thế này!

Tâm tình hắn mà tốt được mới là lạ!

Chu Lăng Thần đen mặt, nhưng nhìn bộ dạng kia của Hoa Ngu, lời tới bên miệng rồi lại nói không ra.

Nếu hắn thật sự làm cái gì đó, đồ tiểu vô lương tâm này về sau có khi còn càng nỗ lực chạy trốn hắn hơn!?

Thôi thôi!

” Đứng lên đi. ” Hoa Ngu nghe được câu này, vô cùng cẩn thận mà quan sát sắc mặt của hắn.

Mặc dù trông có chút âm trầm, bất quá thoạt nhìn cũng không giống như sẽ nổi trận lôi đình.

Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chớp mắt vài cái vội vàng bò từ mặt đất mà đứng lên.

” Hôm nay nếu đổi lại là người khác, kia chính là tử tội. ” Nào ngờ đâu, nàng còn đứng chưa vững thì người bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.

Khóe môi Hoa Ngu hơi run rẩy một chút, tức khắc liền chuyển thành bộ dạng cung cung kính kính.

” Vâng! ” Nếu không phải hắn làm ra mấy cái hành động thất thường, nàng sao có thể thất thố như vậy! Hừ, thôi đi, ai bảo người ta là Hoàng thượng đâu cơ chứ!


Ghê gớm ghê gớm!

” Khăn tay. ” Bị nàng gián đoạn như vậy, Chu Lăng Thần muốn làm cái gì, kia cũng không có biện pháp.

Hắn mặt lạnh ngồi trở lại vị trí vừa rồi, thấy Hoa Ngu vẫn còn đứng ở một bên, thần sắc quỷ dị thì liền nheo mắt, mặt vô biểu tình mà nói.

” A… Vâng! ” Hoa Ngu hồi phục lại tinh thần, theo bản năng mà móc chiếc khăn tay mà nàng thường ngày vẫn dùng từ trong ngực áo ra, đưa cho Chu Lăng Thần.

Làm xong một loạt động tác, nàng mới ngu ngơ nghĩ kĩ, đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng a! Đây là khăn tay của nàng mà!

Tên Chu Lăng Thần này, không chỉ biến thái mà còn rất khó hầu hạ, đặc biệt hắn còn có thói quen ở sạch, vô cùng sạch! Hầu hạ Chu Lăng Thần, chuẩn bị cho hắn mấy cái khăn tay sạch sẽ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà… Tuyệt đối không bao gồm cái nàng vừa dâng lên đâu a!

Cái, cái đó là của nàng được không!?

Hoa Ngu chỉ cảm thấy hôm nay khẳng định nàng đã đâm đầu vào đâu đó đến hỏng cả não rồi, cho nên mới thành cái dạng này!

Chu Lăng Thần sao có thể dùng khăn tay của người khác, đây là điều hắn tối kỵ!


Nàng run lên, định rụt tay lại để lấy một cái khăn tay khác, một cái của Chu Lăng Thần để dâng lên. Nhưng không nghĩ tới nàng còn chưa làm gì, liền cảm giác trên tay nhẹ đi một chút, có thứ gì đó bị lấy đi.

Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì… Chu Lăng Thần đã nhận lấy khăn tay của nàng, rồi lau.

Hoa Ngu:…

Sao nàng lại cảm thấy hôm nay bản thân sẽ chết trong cái xe ngựa này vậy? Là ảo giác sao?

Năm lần bảy lượt phạm vào kiêng kị của hắn, nàng sắp điên rồi sao!?

Nàng yên lặng nhìn chằm chằm Chu Lăng Thần, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Nhưng mà Chu Lăng Thần lại giống như không có vấn đề gì, động tác tùy ý tản mạn. Trông qua, hình như hắn không biết cái khăn tay này là của Hoa Ngu.

Hoa Ngu nhìn, nhịn được không được mà thở ra một hơi.

Nói không chừng Chu Lăng Thần căn bản không biết khăn tay này là của nàng, hơn nữa cái khăn này vốn sạch sẽ, chẳng qua là nàng thường mang theo bên mình, coi như vật tư phẩm thôi.

Với tính cách của Chu Lăng Thần, tuyệt đối sẽ không chạm vào mấy vậy như vậy. Mà cẩn thận nghĩ lại, nhân gia là Hoàng thượng a, nào có dư thừa thời gian mà đi để ý xem khăn tay thường dùng trông nó như thế nào, mà cái khăn của nàng cũng có khác mấy đâu.

Thông tin này làm sắc mặt nàng thoải mái đi không ít.

Tuy vậy nàng vẫn không ngừng nhắc nhở chính mình, khổng thể để tinh thần rối loạn mà suy nghĩ lung tung nữa. Nếu lại làm sai, chỉ sợ lão thiên gia trên trời kia cũng không cứu được nàng!

Update: 8/5/2020

*le: hai ông bà này đang tấu hài hả?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.