Đọc truyện Hoàng Nhan Đoạt Phách – Chương 60: Tiếu lang quân lại hóa xú lang quân
Tiểu Diệm Hồng ngồi giữa hai người. Khi Bách Thủ ngô công không để ý thì thị lại liếc mắt nhìn trộm Tiếu Lang Quân khiến cho gã trong lòng ngứa ngáy mà không giám ngẩng mặt lên. Đối với kỹ nữ gã chẳng cần gì sợ ai nhưng gã e dè thúc thúc nên không dám giây vào.
Vì thế Tiếu Lang Quân đành phụ lòng mỹ nhân, hết sức né tránh tia mắt của Tiểu Diệm Hồng.
Cũng vì thế mà gã càng nhớ tới tỷ muội hoa ở họ Giả.
Gã tính thời giờ thì Lục Ưng phải đắc thủ rồi mới phải, nhưng gã không dám tự tiện bỏ đi sợ làm cho Bách Thủ ngô công mất hứng. Gã rất lấy làm kỳ quái vì tật của thúc thúc chưa trị hết thì lão còn hứng thú ở chỗ nào?
Tiểu Diệm Hồng mời Bách Thủ ngô công uống rượu. Lão cười ha hả đón lấy chung rượu nhưng lại kề vào môi thị.
Thủ Ưng Bì Đơn Hoà và Nhị Ưng Miêu Trọng vỗ tay cả cười.
Tiêu Bách Thành nhìn ra chỗ khác. Cặp mắt gã đang chờ đợi. Trái tim gã đập nhộn lên.
Vì kẻ ẩn ở ngoài cửa ra tín hiệu chính là Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng. Tiêu Bách Thành nghiến răng hạ quyết tâm, nâng chung rượu lên cười nói :
– Bách Thành cạn chung này rồi về khách sạn trước coi. Bì lão đại và Miêu lão nhị ở đây bồi tiếp thúc thúc một lúc. Bách Thành tửu lượng kém lắm, không thể uống tiếp được nữa.
Bách Thủ ngô công rượu đã ngà ngà lại càng khẳng khái, đối với chuyện gì cũng bảo được lắm.
Tiêu Bách Thành thấy thúc thúc ưng thuận khác nào được lệnh đại xá, ra khỏi sương phòng.
Tiêu Bách Thành tới cửa chính Hương Hoa viện, Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng liền dùng ám hiệu nghinh tiếp.
Tiêu Bách Thành roả bước tới hỏi :
– Thế nào rồi ?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng nhăn nhó đáp :
– Xảy ra to chuyện rồi.
Tiêu Bách Thành sửng sốt hỏi :
– Chuyện gì? Hai con nha đầu không mắc bẫy chăng? Hay là các ngươi không đủ sức hạ chúng.
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng đáp :
– Thiếu gia đoán trật hết.
Tiêu Bách Thành hỏi :
– Thế thì ….
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng ngắt lời :
– Hai con a đầu vào bẫy rồi. Người cũng bị giữ. Nhưng bên ta đi sáu thì bốn mất mạng dưới kiếm hai thị.
Tiêu Bách Thành ngơ ngác hỏi :
– Có chuyện đó ư? Những ai bị thiệt mạng?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng đáp :
– Lão Tam, Lão Tứ, Lão Thất, Lão Bát. Tiểu nhân vào lão Lục tuy may mà thành công, nhưng chưa biết vụ này sẽ phúc trình lão gia như thế nào cho xuôi.
Tiêu Bách Thành hỏi :
– Hai con nhỏ đó hiện giấu ở đâu ?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng đáp :
– Ở nên cạnh phân đà Cái Bang đã bị thiêu rụi. Tiểu nhân bảo lão Lục ở lại canh chừng.
Tiêu Bách Thành hỏi :
– Ngươi và lão Lục có bị thương không ?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng đáp :
– Không.
Tiêu Bách Thành hỏi :
– Bọn lão Tam sao lại vô dụng đến thế? Cả bọn Phụng Dương Ngũ Hổ và Động Đình Song Giao đều bị các ngươi thu thập. Chẳng lẽ bản lãnh hai tên a đầu lại cao thâm hơn cả Ngũ Hổ và Song Giao?
Ngũ Ưng đáp :
– Bọn lão Tam chuyến này thật chết một cách oan uổng.
Tiêu Bách Thành ngạc nhiên hỏi :
– Đầu đuôi ra làm sao?
Ngũ Ưng vừa đi vừa thuật lại tường tận cuộc chiến đấu vừa qua. Tiêu Bách Thành vừa nghe xong không nhịn được thoá mạ :
– Lão Lục nói đúng. Hai con a đầu đó dù sao cũng là con cháu của Long Trung kiếm khách. Nếu không vì điểm này thì việc gì ta phải phái sáu người trong bọn ngươi. Gần trăm năm nay trong võ lâm được mấy người như Trung Long kiếm khách? Bọn chúng ngu xuẩn quá chừng.
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng nói :
– Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa. Về phương diện lão gia, thiếu gia nghĩ phải có biện pháp che đậy mới được. Không thì tiểu nhân cùng lão Lục ….
Tiêu Bách Thành ngắt lời :
– Cái đó các ngươi bất tất phải quan tâm. Ta sai các ngươi đi hành động dĩ nhiên ta phải gánh lấy.
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng hỏi :
– Thiếu gia tính giải thích với lão gia như thế nào?
Tiêu Bách Thành đáp :
– Chỉ một câu là êm.
Ngũ Ưng hỏi :
– Câu gì ….
Tiêu Bách Thành đáp :
– Chẳng lẽ các ngươi không nhớ đã nói với ta là chạm trán gã tiểu tử họ Lệnh Hồ?
Ngũ Ưng vỗ tay nói :
– Hay quá! Thật là tuyệt diệu.
Tiêu Bách Thành đắc ý cười nói :
– Năm trước đã xảy ra vụ Võ Đương bát tử, đó là tỷ dụ rất hùng hồn. Ngày ấy Bát tử còn bảy người xuýt chết cả lũ. Nay các ngươi có sáu tên thua gã diõ nhiên không phải là kém rồi.
Ngũ Ưng cao hứng nói :
– Ý kiến tuyệt diệu này người khác không thể nghĩ ra được.
Tiêu Bách Thành cười lạt nói :
– Thằng lõi đó đột nhiên xuất hiện ở Thái Nguyên chỉ có một điểm này là hay. Những chuyện gần đây bất luận do ai gây hoạ cứ đổ lên đầu gã là xong hết.
Ngũ Ưng gật đầu đáp :
– Phải rồi. Hai con nhỏ kia lát nữa mà không chiều ý thiếu gia thì thiếu gia trêu cợt rồi thưởng cho mỗi ả một đao bỏ đó. Không cần thu lượm thi thể nữa…
Hai tên chủ bộc một xướng một hoạ, càng nói càng đắc ý, tưởng chừng cái chết của Tứ ưng chúng hoàn toàn quên sạch. Tứ ưng ở dưới suối vàng mà biết vụ này thì không hiểu chúng có cảm tưởng gì?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng tiến lên phía trước một đoạn nữa chợt nhớ ra điều gì nói :
– Tiểu nhân băn khoăn một điều.
Tiêu Bách Thành hỏi :
– Điều chi?
Ngũ Ưng nói :
– Lão gia tử nghe báo cáo bọn lão Tam bị huỷ diệt về tay thằng lõi con đó, nhất định sẽ đem quân vấn tội, kiếm thằng lõi để lý luận. Vạn nhất thằng lõi không thừa nhận thì chúng ta há chẳng mang tội nặng hơn?
Tiêu Bách Thành cười đáp :
– Ngươi chẳng khác gì người nước Kỷ lo trời sập. Chúng ta có miệng để làm gì? Đời nào hung thủ lại thừa nhận mình giết người? Chẳng lẽ ngươi và ta lại đi giết bọn lão Tam chăng?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng nói :
– Tôi lúc đó hoàn toàn trông vào thiếu gia.
Tiêu Bách Thành đáp :
– Lúc đó chỉ cần hai ngươi giữ được bình tĩnh, nhất định buộc cho gã thay, đừng đổi khẩu cung là bình yên vô sự.
Hai tên chủ bộc miệng nói, chân cất bước đều, chỉ trong khoảnh khắc đã ra ngoài cửa bắc.
Tiêu Bách Thành đảo mắt nhình quanh hỏi :
– Bọn họ ở đâu ?
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng đưa tay đáp :
– Ở bên kia rừng cây, chúng ta đi qua rừng là tới.
Tiêu Bách Thành tránh sang một bên rồi nói :
– Bây giờ ngươi đi trước dẫn đường. Ta chưa đến đây bao giờ.
Ngũ Ưng đi trước đi xuyên qua rừng cây đến trước toà đạo quán bị thiêu rụi quay lại nói :
– Xin thiếu gia hãy chờ ở đây để tiểu nhân đi kiếm họ. Trong này toàn gạch ngói bể đi lại khó khăn. Tiểu nhân kiếm được lão Lục rồi sẽ hô thiếu gia vào.
Tiêu Bách Thành gật đầu đáp :
– Phải đó. Ngươi tiến vào đi.
Ngũ Ưng rảo bước lên thềm đi trên đống gạch ngói bể chậm chạp tiến vào phía sau. Gã vừa đi vừa gọi :
– Thủ Nhân, Thủ Nhân!
Tiếng hô hoán mỗi lúc một xa rồi không nghe thấy nữa.
Tiêu Bách Thành chờ một lúc lâu vẫn không thấy Ngũ Ưng trở ra. Gã không nhịn được, lẩm bẩm mắng hoài :
– Toàn là hạng toi cơm.
Gã toan tiến vào coi thì đột nhiên vai bên phải bị một bàn tay đập mạnh xuống.
Phía sau có người vừa cười vừa lên tiếng :
– Coi tướng mạo hay quá.
Tiêu Bách Thành biết là nguy rồi. Gã toan hất tay đối phương ra để thoát thân không ngờ vai bên phải tê chồn, lực đạo đã mất hết.
Người phía sau lại cười nói :
– Bọn Huỳnh Sơn bát ma quả là đồ ăn hại. Đáng tiếc thiếu chủ nhân dường như cũng chẳng cao minh gì hơn họ.
Tiêu Bách Thành nghe khẩu âm nhận ra là Lãng Đãng công tử. Gã chẳng còn hồn vía nào nữa, vội cất tiếng năn nỉ :
– Xin Lệnh Hồ huynh tha mạng cho…..
Lệnh Hồ Bình cười đáp :
– Thiếu gia vừa uống rượu lại đi gió đã lâu có thể tổn thương đến thân thể. Chúng ta vào trong kia ẩn gió rồi hãy nói chuyện.
Móng tay chàng như móng chim ưng chụp vào vai Tiêu Bách Thành đẩy vào góc đại điện chưa bị sập đổ.
Chàng thắp lửa lên. Tiêu Bách Thành ngó thấy Ngũ Ưng, Lục Ưng và chị em họ Giả đều tụ tập ở đây cả.
Hai chị em Giả thị đã được buộc vết thương đang ngủ ly bì tựa hồ bị điểm huyệt Hắc Thiếm.
Ngũ Ưng và Lục Ưng vẫn còn nguyên vẹn, trong mình chẳng một vết thương, nhưng toàn thân không nhúc nhích được, chỉ có đôi mắt láo liên.
Lệnh Hồ Bình đốt lửa rồi quay lại cười nói :
– Thế nào? Tiêu đại huynh đài muốn hai ông bạn đây ngày mai cáo tố với thúc thúc là tứ ưng đều bị chết về tay Lệnh Hồ Bình này. Nguyên Tiêu huynh chỉ muốn đổ trách nhiệm cho tại hạ, nhưng sự đời thường lộng giả thành chân. Tiêu huynh có thích không?
Tiêu Bách Thành toan năn nỉ xin tha nhưng nghe chàng nói vậy tự biết chẳng còn hy vọng gì sống sót, đành nhắm mắt chờ đón tử thần.
Lệnh Hồ Bình lại cười nói :
– Huynh đài chờ chết ư? Tiểu đệ cho huynh đài hay cứ việc yên tâm. Lãng Đãng công tử trước nay đều hành động minh bạch, chóng vánh. Nếu tiểu đệ mà định sát hại huynh đài thì không để đến bây giờ. Huynh đài mạnh dạn lên mở mắt ra mà coi.
Tiêu Bách Thành mở mắt ra, nhưng vẫn không tin Lãng Đãng công tử lại chịu giữ lời hứa, vì chàng có lý do nào để buông tha gã?
Lãng Đãng công tử thu nụ cười lại thủng thẳng nói :
– Bản công tử nói sao đúng vậy, nhất là kẻ mất hết sức đề kháng để thành tên tù đang đời hành hình thì còn nói giỡn làm chi. Bản công tử đã hứa lời không hạ sát huynh đài nhất định huynh đài không chết.
Trong lòng Tiêu Bách Thành dần dần nổi lên một tia hy vọng.
Gã biết Lãng Đãng công tử đối đãi với địch nhân bằng thủ đoạn khủng khiếp nhưng chàng là người thủ tín thì ai cũng phải công nhận.
Gã không sao nghĩ ra được vì lý do gì Lãng Đãng công tử lại tha mạng gã. Đồng thời gã nghĩ không ra Lãng Đãng công tử cố ý nói cho gã yên dạ để làm gì?
Lệnh Hồ Bình dường như đã hiểu thấu tâm ý của Tiếu lang quân, chàng hắng đặng nói tiếp :
– Bản công tử nói là tha huynh đài, nhất định huynh đài không thể tin được, vậy bản công tử nói rõ lý do để huynh đài yên dạ.
Tiêu Bách Thành dương cặp mắt thật lớn. Long khủng cụ của gã đổi ra dạ hiếu kỳ. Lệnh Hồ Bình chậm rãi nói tiếp :
– Bản công tử không muốn giết huynh đài chẳng phải vì mềm lòng không nỡ hạ thủ, cũng chẳng phải Tiêu huynh là điệt thiếu gia của chưởng môn phái Huỳnh Sơn, mà là tại …hàhà… nếu hạ sát ngay chẳng hoá ra để thiếu gia chiếm phần tiện nghi nhiều quá.
Tiêu Bách Thành nghe nói khác nào một đòn chuỳ đập lên đầu. Mặt gã xám như tro tàn.
Lệnh Hồ Bình mỉm cười nói :
– Lý do này đã đủ chưa? Tiêu đại huynh ngạc nhiên chăng? Tiêu đại huynh là người thế nào mà lọt vào tay Lãng Đãng công tử tưởng nên hiểu sớm lý do này. Tiêu huynh tưởng tượng ra được là mình khó bề thoát chết mới phải. Nếu có cơ hội sống sót thì chỉ là cái chết không đủ đền tội. Tiêu đại huynh! Bản công tử nói vậy có đúng không?
Tiêu Bách Thành toàn thân run bần bật. Gã muốn lớn tiếng thoá mạ nhưng không đủ can đảm.
Lệnh Hồ Bình cúi xuống lượm cây lưu tinh trảo cầm tay nói tiếp :
– Những kẻ chạm trán với Lãng Đãng công tử tuy vận mệnh xúi quẩy nhưng cũng có chỗ may mắn là đối phương phạm tội nặng đến đâu, bản công tử cũng giành cho cơ hội thoát chết hay để trả oán.
Dứt lời chàng giơ gót chân đá xuống khai giải huyệt đạo cho Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng.
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng tuy đã được khai giải huyệt đạo nhưng không giám nghĩ đến chuyện trốn chạy. Hắn mới lãnh giáo thân thủ của Lãng Đãng công tử và đã hiểu chàng lắm.
Lệnh Hồ Bình gật đầu nói :
– Bản công tử bắt đầu từ ông bạn này. Oâng bạn hãy đứng lên co duỗi gân cốt cho thuần thục rồi chạy đi. Bản công tử đứng đây không di động nửa bước. Oâng bạn mà thoát được phạm vi của cây phi trảo này là số mạng rất lớn. Bản công tử không rượt theo đâu.
Ngũ Ưng Bàn Đại Đăng chấp tay nhăn nhó cười đáp :
– Xin công tử ….
Lệnh Hồ Bình sa sầm nét mặt ngắt lời :
– Ngươi muốn yêu cầu bản công tử thu hồi mệnh lệnh chăng?
Ngũ Ưng bước lên nửa bước nói :
– Xin công tử mở dạ từ bi …..
Gã co chân trái toan quỳ xuống.
Lệnh Hồ Bình chau mày, không ngờ Ngũ Ưng đột nhiên phóng chưởng đánh ra. Đồng thời gã lộn ngược người lại vọt về phía sau điện nhanh như mũi tên bắn.
Bỗng nghe Lệnh Hồ Bình cười lạt nói :
– Nước cờ này hay qua!
Aùnh ngân hồng loé lên. Cây phi trảo đã tung ra.
Kết quả đúng như Ngũ Ưng dùng phi trảo để chụp chị em họ Giả. Cây trảo chụp đúng vai bên phải Ngũ Ưng không thiên lệch chút nào.
Chiêu trảo của chàng chỉ khác chiêu trảo của Ngũ Ưng ở chỗ chàng chụp một chiêu làm gã chết liền.
Lệnh Hồ Bình rút phi trảo ra và khai giải huyệt đạo cho Lục Ưng Phương Thủ Nhân.
Lục Ưng đã rút được kinh nghiệm là ở trước mặt Lãng Đãng công tử dùng nguỵ kế không ăn thua. Sao bằng tuân mệnh hành động còn có cơ hội thoát nạn hơn nhiều.
Hắn được khai giải huyệt đạo rồi vận khí huyết lưu thông khoan khoái, đoạn tung mình vọt ra ngoài điện.
Lệnh Hồ Bình gật đầu nói :
– Oâng bạn này thành thật hơn nhiều. Bây giờ còn trông vào vận khí mà thôi.
Hai tay chàng giựt một cái, cây lưu tinh trảo gãy làm hai khúc. Chàng giữ lại một khúc, còn một nửa cây lưu tinh chàng giơ tay lên liệng ra.
Cây lưu tinh vọt đi đánh trúng vào sau lưng Lục Ưng. May mà chỗ đánh trúng lại không nguy hại, Lục Ưng rên lên một tiếng loạng choạng chạy ra ngoài quan.
Lệnh Hồ Bình bật cười một tiếng, quả nhiên không dùng thủ đoạn nào khác. Chàng quay lại nhìn Tiêu Bách Thành nói :
– Hay lắm. Bây giờ tới lượt Tiêu đại huynh.
Tiêu Bách Thành run cầm cập, miệng năn nỉ :
– Lệnh Hồ Bình ! À không phải … Lệnh Hồ thiếu hiệp! Tiểu đệ từ nay … thay mặt đổi lòng … Làm lại cuộc đời.
Lệnh Hồ Bình cười đáp :
– Tiêu đại huynh chủ ý rất hay. Nếu bản công tử tha mạng đại huynh, đại huynh sẽ nghĩ được chủ ý kỳ diệu hơn nữa để biến bản công tử thành tội nhân.
Tiêu Bách Thành vội nói :
– Lệnh Hồ huynh yên dạ… Tiểu đệ nói không dám … là không dám. Tiểu đệ xin phát thệ nếu từ nay trở đi còn … còn …
Lệnh Hồ Bình khoát tay ngắt lời :
– Dẹp đi. Trên đời cái không đáng tiền nhất là lời thề. Chúng ta bàn đến cái khác hữu hiệu hơn.
Tiêu Bách Thành sắc mặt lợt lạt hỏi :
– Phải chăng Lệnh Hồ huynh muốn … phá huỷ … võ công của tiểu đệ?
Lệnh Hồ Bình đáp :
– Không phải đâu.
Tiêu Bách Thành ngẩn người.
Đối với con nhà võ, điều khó chịu nhất là bị mất hết võ công. Lãng Đãng công tử đã không thèm phế bỏ võ công của gã, chẳng lẽ còn thủ đoạn nào khó chịu hơn?
Lại nghe Lệnh Hồ Bình nói tiếp :
– Võ công không phân thiện ác. Tỷ như bản công tử, nếu chẳng ỷ vào võ công thì bữa nay sao thu thập được Tiêu huynh? Cái tệ hại của Tiêu huynh không phải là võ công mà là cái ngoại hiệu Tiếu Lang Quân.
Tiêu Bách Thành vội đáp :
– Cái đó dễ lắm. Từ nay tiểu đệ không dùng ngoại hiệu đó nữa là xong.
Lệnh Hồ Bình cười đáp :
– Ngoại hiệu Tiếu Lang Quân của huynh đài phải chăng do huynh đài tự lựa chọn
lấy?
Tiêu Bách Thành vội đáp :
– Từ nay tiểu đệ không để người ta kêu mình bằng biệt hiệu đó nữa.
Lệnh Hồ Bình hỏi :
– Thế người ta cứ kêu thì làm thế nào ?
Tiêu Bách Thành đáp :
– Tiểu đệ sẽ trở mặt với họ.
Lệnh Hồ Bình hỏi :
– Người ta không kêu trước mặt, nhưng lúc vắng mình thì cấm ai được?
Tiêu Bách Thành sửng sốt đáp :
– Cái đó …..
Lệnh Hồ Bình ngắt lời :
– Điểm này mấu chốt không phải là ở đó. Điều cốt yếu là bất luận Tiêu huynh dùng ngoại hiệu gì, đồng thời bất chấp người ngoài xưng hô thế nào, chỉ cốt lòng mình không xấu hổ với ngoại hiệu đó là được.
Chàng thở dài nói tiếp :
– Một nam nhân địa vị cao sang, tướng mạo anh tuấn, tuổi còn nhỏ, có tiền có thế, lại biết võ công mà không làm điều tồi bại, nhưng việc tồi bại không ngớt theo dõi khiến mình chống trì thủ được, hoặc bản tính xấu xa không thể lường được.
Tiêu Bách Thành ấp úng nói :
– Thế thì …..
Lệnh Hồ Bình ngắt lời :
– Vì thế phải trị tận gốc. Chỉ có một điều là làm cho Tiêu huynh thấy khuê nữ nhà người ta đem lòng ao ước.
Tiêu Bách Thành kinh hãi hỏi :
– Lệnh Hồ huynh ….
Lệnh Hồ Bình giơ cây trảo phi trong tay lên nói :
– Cây trảo phi này sắp biến Tiếu lang quân thành Xú lang quân. Bản công tử vừa nói rồi. Sau khi xong việc võ công của Tiêu huynh vẫn còn, sẽ có cơ hội trả oán, bất cứ bữa nay, ngày mai hay ngay bây giờ tuỳ ý.
Chàng tiến lên một bước nói tiếp :
– Công tử cũng có thể trở về ngẫm nghĩ mình đã phá hoại danh tiết bao nhiêu thiếu nữ? Cách trừng phạt này có xứng đáng không? Từ nay công tử vẫn đem lòng thù địch bản công tử, hay làm điều thiện để chuộc tội tuỳ ý. Có điều Tiêu huynh nên nhớ nếu Tiêu huynh vẫn giữ ý niệm tàn độc mà người ở Kỳ Sĩ Bảo biết tới thì chẳng bao giờ còn được lọt vào tay Lãng Đãng công tử này nữa.
Chàng giơ tay lên. Mấy tiếng sột sột kẽ vang lên. Hai má Tiêu Bách Thành biến thành khó coi.
Lệnh Hồ Bình rạch mặt gã rồi giải huyệt đạo cho gã. Chàng tùi lại mấy bước lạnh lùng hô :
– Tiêu huynh bước ngay đi.
Tiêu Bách Thành hai tay bưng mặt, rên la thảm hại.
Lệnh Hồ Bình bỏ thêm củi khô vào đống lửa cho lửa cháy to. Đoạn chàng lại giải khai huyệt đạo cho hai chị em họ Giả.
Giả Tường và Giả Vy thở phào một cái mổ bừng mắt ra.
Lệnh Hồ Bình mỉm cười nói :
– Kẻ ước hội đã đến đây. Hiền côn trọng bây giờ còn muốn cùng tại hạ tỷ võ không? Nếu chưa thuận tiện xin hoàn đến ngày khác.
Hai chị em ngồi dậy đảo mắt nhìn quanh, đoán ra mọi việc. Hai cô tự hỏi :
– Chúng ta đã bị thương sao lại ở chốn này?
Dưới đất còn thi thể Ngũ Ưng khiến hai cô hiểu ngay Lãng Đãng công tử đã cứu mạng mình.