Hoàng Nhan Đoạt Phách

Chương 56: Ngoài cửa nam truy lùng khiếu hóa


Đọc truyện Hoàng Nhan Đoạt Phách – Chương 56: Ngoài cửa nam truy lùng khiếu hóa

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp :

– Sao lại không phải là kiến thức? Trong trời đất chỗ nào cũng là học hỏi. Dùng phương pháp quy nạp thì toà Nghi Tân lão điếm kia có hai lý do cần phải đốt đi.

Lệânh Hồ Bình hỏi móc:

– Phải chăng điều cốt yếu thứ nhất là vì Hổ Long bang chúa trọ ở trong điếm này?

Bính Dần kỳ sĩ hỏi lại:

– Ngươi tưởng thế ư ?

Lệnh Hồ Bình hỏi:

– Vậy thì …..

Bính Dần kỳ sĩ vừa cười vừa ngắt lời:

– Nếu Thượng Quan mỗ vì lý đó mà phóng hoả để lệnh tôn đại nhân nghe tin, chắc lão nhân gia phải đá phốc Thượng Quan mỗ ra khỏi cửa.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Thế thì ….

Bính Dần kỳ sĩ chìa một ngón tay ra cười nói :

– Điểm thứ nhất chắc thắng lõi đã nghe thấy rồi, Trần Nhị Lão đích xác là một lão hảo nhân …

Lệnh Hồ Bình láo liêng cặp mắt ngắt lời :

– Hãy khoan, về lý do thứ nhất A Bình đoán ra rồi.

Bính Dần kỳ sĩ mỉm cười giục :

– Ngươi thử nói nghe.

Lệnh Hồ Bình chớp mắt đáp :

– Bình nhi chắc nó có liên quan đến những phòng ốc chưa kiến tạo ở ngoài cửa Bắc. Đại khái thúc thúc muốn giao công trình đó cho Trần Nhị Lão tiến hành.

Bính Dần kỳ sĩ gật đầu đáp :

– Ngươi đoán trúng đó.

Lệnh Hồ Bình ngần ngừ hỏi :

– Nhưng A Bình không hiểu vì vụ này chẳng có chỗ nào mâu thuẫn với việc mở sạn phòng. Tại sao phải đốt sạn phòng của lão để giao lão việc đó?

Bính Dần kỳ sĩ đáp:

– Trong vụ này có dính líu đến hai chi tiết có thể nói là chuyện bất đắc dĩ.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Hai chi tiết gì ?

Bính Dần kỳ sĩ đáp :

– Một là Trần Nhị Lão Thực mở Nghinh Tân lão điếm hoàn toàn dựa vào một người khác mà hiện giờ thợ thuyền chẳng có ai cai quản khiến cho người ta khó nỗi yên tâm. Hai là lão làm ăn ở quán Nghinh Tân lợi lộc kém cỏi cơ hồ không đủ nuôi miệng. Thật là tội nghiệp! Hơn nữa phân đà Long Hổ hơn năm nay áp bức hoài khiến lão không còn lối thoát, cơ hồ đến phải treo cổ tự tử. Nếu lão bán chỗ đất này lại được thúc thúc tài trợ chút ít thì lão không khổ sở nữa mà cũng chả lo gì thiếu ăn thiếu mặc.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Còn lý do thứ hai nữa là lý do gì?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp :

– Lý do này trọng đại hơn vì Long Hổ Bang chúa đang trú ngụ ở trong điếm của

lão.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Ô hay, Thượïng Quan thúc thúc chẳng đã nói !

Bính Dần kỳ sĩ ngắt lời :

– Ngươi hãy nghe ta nói hết được không ?

Lão nói tiếp :

– Bang chúa vô tội nhưng mang sâm là có tội. Ngươi đã hiểu chưa? Bang chúa trong túi có con quỷ sâm. Mớ lửa này không đốt không xong.

Lệnh Hồ Bình đột nhiên tỉnh ngộ trong lòng vừa cảm kích vừa bẽ bàng. Nói lui nói tới, mớ lửa này chỉ vì cái đó.

Bính Dần kỳ sĩ chăm chú ngó chàng mỉm cười hỏi :


– Bây giờ thằng lõi đã hiểu hết chưa? Ngươi thử nghĩ coi một vị đại bang chúa đột nhiên phát giác con Quỷ sâm không cánh mà bay thì trước hết hắn ngờ cho ai? Tiếp theo hắn tất nghĩ kẻ đánh cắp Quỷ sâm với mục đích gì? Dù hắn không biết chỗ đắc dụng của Quỷ sâm, hắn cũng tìm tới được đáp án chẳng khó khăn gì ở nơi Đàm Tiếu Truy Hồn. Khi đó lòi cả thằng lõi con ra.

Tiểu nhị đưa rượu thịt vào xong lui ra. Lệnh Hồ Bình nâng chung rượu lên nói :

– Kỳ sĩ mặc kệ kỳ sĩ không nói đến vội. Bây giờ A Bình kính mời thúc thúc một chung, một mặt tỏ lòng kính tạ, một mặt để lãnh tội về sự đường đột.

Thượng Quan kỳ sĩ vừa cười vừa mắng :

– Có một chung rượu mà thằng lõi con lợi dụng nhiều chuyện thế ư ?

Lệnh Hồ Bình liền cười đáp :

– Đúng lắm. Đúng lắm. A Bình phải mừng hai chung mới được.

Dứt lời chàng uống hết một chung, toan rót đầy vào chung không, Bính Dần kỳ sĩ đưa tay ra cản lại nói :

– Hãy khoan !

Lệnh Hồ Bình cười hỏi :

– Thúc thúc e A Bình uống một chung không đủ chăng, còn muốn A Bình uống bao nhiêu nữa?

Bính Dần kỳ sĩ đáp liên thanh :

– Đủ rồi. Đủ rồi. Ý cũng đủ mà rượu cũng đủ. Ngươi đừng giỡn với ta nữa. Ta ở chỗ Nhạc lão … quỷù đã lãnh giáo nhiều rồi.

Lệnh Hồ Bình động tâm vội nói :

– Còn hai việc A Bình còn quên chưa thỉnh giáo thúc thúc.

Bính Dần kỳ sĩ hỏi :

– Hai việc gì?

Lệnh Hồ Bình đáp :

– Chuyến này Tam ma chia quân ba đường là do Đại bang chúa kia ra lệnh. Cả A Bình cũng không biết trước hắn đến phân đà một cách đột ngột để ra mệnh lệnh này. Thúc thúc lấy được tin đó ở đâu?

Bính Dần kỳ sĩ cười hỏi lại :

– Theo ngươi phỏng đoán thì sao?

Lệnh Hồ Bình trầm ngâm đáp :

– Trừ phi …..

Bính Dần kỳ sĩ hỏi :

– Trừ phi bám sát vị Đại bang chúa đó, không dời hình bóng lúc nào chứ gì?

Lệnh Hồ Bình đáp :

– Đúng thế.

Bính Dần kỳ sĩ nói :

– Kể như ngươi đoán đúng.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Bản lãnh cha đó không phải tầm thường. Chẳng lẽ hắn không phát giác ra thúc thúc vẫn theo dõi sau lưng hắn?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp :

– Đúng thế. Hắn cơ cảnh dị thường. Cứ đi mỗi đoạn đường hắn lại ẩn mình quay về phía sau quan sát. Nhưng thúc thúc lại không theo sau mà chỉ đi trước.

Lệnh Hồ Bình ngơ ngác hỏi :

– Đi trước hắn ư ?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp :

– Chỉ cần biết rõ những nơi nào hắn đến là chẳng khó gì.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Thúc thúc lại cố ý lợi dụng Dạ tẩu thiên bộ Cao Trung Hán bộc lộ hình tích, hy vọng Tam ma hành động không quyết tâm, phái người đi thám thính nhiều lần là có dụng gì?

Bính Dần kỳ sĩ cười đáp :

– Cái đó là vì …….

Lão mới nói nửa câu đột nhiên dừng lại.


Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên hỏi :

– Là vì sao? Sao thúc thúc không nói hết?

Bính Dần kỳ sĩ vội dùng phép truyền âm đáp :

– Hai thằng cha họ Tiền và họ Chi vừa đi qua bên ngoài, không chừng chúng sẽ quay lại. Ngươi phải coi chừng mới được. Nhất là gã họ Chi, ngươi đừng thấy gã là một tên Lam y hộ pháp mà coi thường. Theo chỗ ta biết gã đã luyện tà công. Nếu chẳng gặp trường hợp bất đắc dĩ thì hay hơn hết đừøng giao thủ với gã. Không thế thì dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai, chiến đấu một cách thần tốc chỉ trong ba hợp đưa hắn vào đất chết chớ để gã dính vào người mình…

Bính Dần kỳ sĩ lấy một gói thuốc đặt lên bàn nói tiếp :

– Đây là bảy viên thuốc điều chế bằng Quỷ sâm. Mỗi ngày ngươi uống hai viên sáng và chiều. Chỉ ba bữa là trục hết được độc chất. Còn thừa một viên ngươi giữ bên mình đề phòng họ Vương lại hạ độc. Nếu phát giác mau lẹ thì chỉ cần một viên cũng đủ.

Lệnh Hồ Bình cất gói thuốc, lại dùng phép truyền âm hỏi :

– Thúc thúc định đi đâu?

Bính Dần kỳ sĩ đứng dậy đáp :

– Ta đi coi hai tên đó đến khu này làm chi? Bọn khiếu hoá ẩn thân ở đây, chẳng thể không đề phòng…

Lệnh Hồ Bình sửng sốt hỏi :

– Bọn khiếu hoá ẩn mình ở đây ư ?

Bính Dần kỳ sĩ gật đầu đáp :

– Phải rồi.

Lão chưa dứt lời đã quay mình vọt ra ngoài.

Lệnh Hồ Bình kêu tiểu nhị cất một cỗ đủa chén đi. Chàng ngồi một mình tiếp tục ăn uống.

Bính Dần kỳ sĩ đã đoán trúng.

Chẳng bao lâu, Truy mạng tiêu Tiền Đại Lai và Nhạc bất đắc Chi Tam Giải quả nhiên đi trở lại, song song vào trà quán.

Hai người thấy Lệnh Hồ Bình ngồi một mình uống rượu trong quán, vội chạy tới vấn an.

Lệnh Hồ Bình ngửng mặt lên hỏi :

– Hai vị có đi qua hoả trường không?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Đi qua rồi.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Có phát giác ra điều gi không?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Chẳng được manh mối chi hết.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Lãnh lão và Phương hộ pháp đã có tin tức gì chưa?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Chẳng có tăm hơi chi hết.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Sáng sớm hôm nay Bang chúa có tới phân đà không?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Tới rồi, Bang chúa sai bọn ty toà đến yêu cầu hộ pháp coi hàng chữ trên bức tường cháy có phải là bút tích của Bính Dần kỳ sĩ không.

Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp :

– Phải rồi. Đúng là bút tích của đại kỳ sĩ đó, không sai một nét.

Chàng ra hiệu cho hai người ngồi xuống và hỏi tiếp :

– Bang chúa còn dặn gì nữa không?

Truy Mạng Tiêu đáp :


– Bang chúa còn dặn ty toà nếu có gặp thì nhắc hộ pháp đừng về phân đà vội mà hãy xục tìm quanh đây xem sao.

Lệnh Hồ Bình hỏi :

– Xục tìm cái gì ?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Lão nhân gia hoài nghi bọn khiếu hoá ẩn ở giải đất ngoài cửa nam.

Lệnh Hồ Bình làm bộ giả giật mình kinh hãi ủa một tiếng hỏi :

– Có chuyện đó ư? Phải chăng mà lão nhân gia vì thấy đêm qua phát hoả mà nghĩ tới điểm này?

Truy Mạng Tiêu đáp :

– Không phải thế. Lão nhân gia bảo có nhiều vết tích khiến lão nhân gia hoài nghi bọn hoá tử chưa rồi khỏi Thái Nguyên, đồng thời chưa ra ngoài cửa nam trong phạm vi ba dặm.

Lệnh Hồ Bình lại “ủa” lên một tiếng hỏi :

– Bang chúa thấy hình tích gì?

Truy Mạng Tiêu lắc đầu đáp :

– Lão nhân gia không nói rõ.

Lệnh Hồ Bình ngãm nghĩ rồi gật đầu nói :

– Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu hành động.

Chàng nghĩ thầm trong bụng :

– Ta hi vọng hai người cũng may vận như Hạt nhân phán quan Tô Quang Tổ là đừng kiếm thấy chỗ ẩn của bọn hoá tử. Không thì cũng đi theo Thú tâm lão ma. Các ngươi có chết cũng chỉ đáng trách Đại bang chúa kia sao lại sai phái các ngươi vào vụ này.

Ba người trả tiền rồi Lệnh Hồ Bình hỏi hai gã :

– Ở đây hai vị nhiều kinh nghiệm hơn bản toà. Hai vị tính nên tiến hành cách nào cho thoả đáng?

Truy Mạng Tiêu nhìn Nhạc Bất Đắc hỏi :

– Chi huynh có cao kiến gì ?

Chi Tam Giảo đảo cặp mắt đen láy nhỏ như hạt đậu đáp :

– Theo ý bản toà thì chúng ta nên men chân tường đi xục từng nhà. Bọn khiếu hoá nhân số không phải ít, chăng thể ẩn mình trong hai ba căn phòng mà hết được. Cứ đi cách này thường khi chẳng cần xục tìm, cứ ở hên ngoài ngó cũng ra manh mối.

Truy Mạng Tiêu quay lại hỏi :

– Hộ toà nhận thấy biện pháp này thế nào?

Lệnh Hồ Bình đáp :

– Chủ ý rất hay.

Thế rồi ba người đi bộ quanh thành hào từ phía tây qua phía đông để tra xét. Cư dân dựa vào chân thành phần lớn là hạng nghèo nàn, tìm đời sống bằng sức lao động. Phòng ốc đều bằng tre, gỗ lợp gianh. Những túp gianh này vừa thấp vừa chật, dĩ nhiên trong một nhà quần cái không thể ở nhiều được.

Vậy bọn hoá tử ẩn thân ở địa phương nào? Cả Lệnh Hồ Bình cũng đâm lo hồ đồ.

Lọng Hổ bang chúa nói là có vết tích thật không đủ tin. Chẳng lẽ Bính Dần kỳ sĩ lại lừa gạt hắn?

Ra khỏi chân thành khá xa, thỉnh thoảng có thôn trang rời rạc. Mấy thôn trang cách nhau ít lắm cũng cách đến một dặm, những nhà tre lợp gianh trong thôn cũng chỉ trú ẩn được năm ba người là cùng, chẳng thể chứa hết được hai, ba chục tên khiếu hoá.

Truy Mạng Tiêu Tiền Đạt Lai hết tin tưởng, liền dừng bước ngần ngại nói :

– Không chừng bọn khiếu hoá còn ở lại trong thành …..

Lệnh Hồ Bình nhìn Chi Tam Giả hỏi :

– Nhận xét của Chi hộ pháp thế nào ?

Chi Tam Giả trầm ngâm đáp :

– Ty toà nhận thấy bọn khiếu hoá chẳng có lý do nào ẩn ở giải đất ngoài cửa nam, nhưng nghe giọng nói của Bang chúa … dường như …..

Lệnh Hồ Bình ngắt lời :

– Giọng nói không thành vấn đề. Giả tỷ đúng bọn khiếu hoá ẩn ở giải đất này thì chúng ta nên tìm ở đâu? Nếu lão nhân gia lại đổi gần cửa nam ra hết phạm vi huyện Thái Nguyên thì chúng ta phải đi đến gãy chân ư?

Truy Mạng Tiêu hỏi :

– Thế này có được không? Hại vị tạm thời về quán trà đợi, để ty toà chạy đi hỏi lại cho rõ rồi sẽ trở về. Không chừng Bang chúa còn phái thêm Cáp lão và Tân lão đi nữa cũng nên.

Lệnh Hồ Bình đáp :

– Phải lắm. Hộ pháp đi cho lẹ rồi mà về. Đừng để bọn bản toà chờ lâu quá.

Truy Mạng Tiêu gật đầu trở gót đi luôn.

Bên này Lệnh Hồ Bình và Chi Tam Giải trở về quán trà uống nước chờ hồi âm.

Trong quán trà, khách mỗi lúc một đông.

Hai người ngồi chưa bao lâu, bỗng một nho sĩ trung niên mặc áo hoàng bào và một thanh niên lối hai chục tuổi mặc áo lam tiến vào.

Lệnh Hồ Bình liếc mắt thấy nho sĩ trung niên và thanh niên áo lam đều là nhân vật giang hồ, thân thủ không phàm tục, nhưng đều lạ mặt.


Kỳ ở chỗ dường như đối phương đã nhận ra chàng.

Thanh niên áo lam khẽ kéo áo nho sĩ trung niên ghé tai thì thầm mấy câu. Nho sĩ trung niên quay lại liếc mắt nhìn bên này gật đầu luôn mấy cái nhưng chẳng nói gì. Hai người gồi vào bàn trong góc quán gần đó.

Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm hồi hộp, vì chàng đã nhìn ai chỉ qua mặt một lượt là không quên nữa, dù xa cách lâu ngày cũng vậy, nhưng hai người trước mắt chàng khẳng định chưa từng gặp qua. Cái đáng ngờ là ở chỗ : hai bên chưa từng chạm trán nhau thì họ căn cứ vào cái gì mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nho sĩ trung niên lúc quay đầu nhìn lại không lộ vẻ gì, khiến Lệnh Hồ Bình trong nhất thời chưa thể nhận ra được là bạn hay thù, lai lịch họ ở phái tà hay chính chàng cũng không rõ. Chàng đành ngấm ngầm đề cao cảnh giác theo dõi cử động của đối phương.

Nhạc Bất Đắc Chi Tam Giải hiển nhiên cũng phát giác hai người mới đến là nhân vật đồng đạo. Có điều Lệnh Hồ Bình quan sát vẻ mặt của tên hộ pháp này, chàng phát giác hắn cũng như chàng chưa quen biết hai người này.

Do đó chàng phỏng đoán bất luận lai lịch hai nhân vật này thế nào thì ít ra họ cũng không liên quan đến Long Hổ bang. Điểm này có thể xác định được.

Lệnh Hồ Bình đang còn ngẫm nghĩ không ngờ ngoài cửa quán lại xuất hiện hai thiếu niên mặt mũi tuấn tú, mình mặc áo tía.

Hai gã thiếu niên chẳng những mầu áo giống nhau mà mặt mũi cũng y hệt, có vẻ là cặp huynh đệ song thai, nhưng Lệnh Hồ Bình lại nhận ra khong phải huynh đệ song thai mà là tỷ muội song thai.

Đôi tỷ muội này tiến vào quán trà đảo mắt nhìn quanh thấy trong quán chỉ còn một bàn trống, hai ả không còn lựa chọn nào nữa, đành chau mày miễn cưỡng đi tới.

Nho sĩ trung niên nét mặt vẫn trơ ra chẳng lộ vẻ gì, nhưng cặp mắt lam y thiếu niên bỗng sáng ngời.

Lam y thiếu niên nhìn chằm chặp vào mặt đôi tỷ muội không rời ra nữa. Còn nho sỹ trung niên lại thỉnh thoảng ngó ra cửa tựa hồ đang đợi ai.

Điều khiến cho người ta bất ngờ và tức cười là nho sĩ trung niên và lam y thiếu niên chỉ lấy hai bình trà, còn đôi tỷ muội lại đàng hoàng kêu lấy một phần rượu thịt, tựa hồ thiếu cái gì đó không đủ chứng minh hai ả là nam nhân.

Đôi tỷ muội uống mấy hớp rượu, đôi mặt non choẹt trở nên ửng hồng.

Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm lắc đầu tự nhủ :

– Bữa nay mình xui vận, ngồi đây để chịu tội.

Chàng nhận thấy đôi tỷ muội này tuy không đủ kinh nghiệm nhưng võ công chẳng kém gì Lam y thiếu niên. Chàng tự hỏi :

– Lai lịch hai con a đầu kia thế nào?

Lúc này hai chị em đã đảo mắt nhìn quanh đã ngó thấy Lệnh Hồ Bình và nho sĩ trung niên và lam y thiếu niên ở hai bàn bên cạnh.

Hai chị em ngó lam y thiếu niên rồi châu đầu vào nhau thì thầm tựa hồ đang phẩm bình những nét hơn kém giữa thiếu niên áo lam và Lệnh Hồ Bình.

Lệnh Hồ Bình lờ đi như không thấy gì.

Lam y thiếu niên lại phấn khởi tinh thần. Nếu không ngại có nho sĩ trung niên chắc gã dám bước tới theo lối Mao Toại tự tiến.

Giữa lúc ấy cửa quán trà có người tiến vào. Người này là một mụ già đầu tóc bạc

phơ.

Lệnh Hồ Bình coi rõ rồi bất giác hơi sửng sốt, vì chàng nhận ra mụ chẳng phải ai khác mà chính là Hoả Lôi bà bà. Chàng đã gặp mụ ở tổng đà bang Long Hổ. Mụ là người phái Bắc Mang ngồi chung với chưởng môn các phái lớn, hiện là Huỳnh y hộ pháp của Long Hổ Bang.

Chàng tự hỏi :

– Mụ này đến đây làm chi?

Chàng chắc mẩm mụ ngó thấy mình cũng như Tiền Đại Lai Và Chi Tam Giải vừa rồi phải đến chào chàng, vì chàng là Cẩm y hộ pháp. Không ngờ mụ ngó thấy chàng rồi lờ đi chẳng lộ vẻ gì cả.

Lệnh Hồ Bình trong lòng hơi tức tối, tự nhủ :

– Nếu ai cũng như mụ này thì cái chức Cẩm y hộ pháp của ta từ nay chẳng còn giá trị gì trong bang nữa.

Chàng muốn để Chi Tam Giải hỏi tội, liền cố ý đập bàn quát :

– Chi hộ pháp. Hộ pháp đi gọi mụ kia lại để bản toà hỏi coi mụ có mắt không? Mụ không nhìn thấy trong quán này có một Cẩm y hộ pháp là ta ngồi đây ư?

Chi Tam Giải sửng sốt một lúc rồi hạ thấp giọng xuống đáp :

– Chắc hộ toà hiểu lầm rồi.

Lệnh Hồ Bình sa sầm nét mặt trợn mắt hỏi :

– Bản toà hiểu lầm chỗ nào ?

Chi Tam Giải giải thích :

– Trong bản bang có quy củ khi người trong bang gặp nhau ở nhà thì người cấp dười phải chào mừng người trên, nhưng gặp nhau ở ngoài thì trái lại. Vừa rồi mụ tiến vào, không thấy hộ toà hỏi gì đến mụ, chắc là mụ cho là hộ toà còn có nhiệm vụ nào khác, dĩ nhiên không dám lại quấy nhiễu.

Lệnh Hồ Bình dựng mặt lên hỏi :

– Bây giờ ta muốn kêu mụ lại hỏi chuyên có được không ?

Chi Tam Giải đáp :

– Dĩ nhiên là được.

Lệnh Hồ Bình nói :

– Vậy hộ pháp kêu mụ qua đây.

Hoả Lôi bà bà hiển nhiên là người của nho sĩ trung niên. Mụ nghe Chi Tam Giải kêu mình lại hỏi chuyện. Mụ vội hô hoán nho sĩ trung niên một tiếng rồi xoay người đi về bên này.

Hoả Lôi bà bà hồi còn nhỏ tuổi nghe nói cũng là một mỹ nhân khá xuất sắc, mụ ỷ mình xinh đẹp, mắt cao đến trán, bất giác lần lừa tuế nguyệt đến ngày ba chục tuổi mới lấy được Thái Công Đạt chưởng môn phái Bắc Mang là kế thất.

Vì chuyện hôn nhân không được như ý mà mỹ nhân liệt danh vào hạng mỹ phụng trong võ lâm đương thời, tính hết mụ ngày càng nóng nảy hễ động thủ là đả thương người, nên đồng đạo võ lâm gán cho cái tên Hoả Lôi bà bà.

Lệnh Hồ Bình kêu mụ lại, có hai dụng ý.

Một là chàng muốn biết nho sĩ trung niên và lam y thiếu niên cùng đôi tỷ muội song thai lai lịch thế nào? Bọn họ đến đây với mục đích gì?

Điểm thứ hai chàng đã từng nghe mụ này sát nghiệt thâm trọng. Tuy mụ liệt danh vào hàng chưởng môn tám môn phái lớn nhưng chẳng phải nhân vật thiện lương. Chàng muốn cơ hội này để giáo huấn. Nếu mụ không chịu phục thì sẽ gép vào tội phạm thượng để trừ một mối hại cho võ lâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.