Đọc truyện Hoàng Nhan Đoạt Phách – Chương 24: Thư khiếu thiên ám hại lệnh hồ bình
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
– Vì tại hạ có bắt được Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ cho tiền bối, cũng chẳng hề bức bách gã đưa tên người chủ sử ra.
Hồ Lô Tẩu lấy làm kỳ hỏi:
– Tại sao vậy?
Lệnh Hồ Bình nhìn Bôn Lôi Cái đáp:
– Tiền bối thử hỏi Âu Dương trưởng lão coi, hoặc giả trưởng lão cho tiền bối hay vì lý do gì.
Hồ Lô Tẩu quả nhiên quay sang hỏi Bôn Lôi Cái:
– Này lão hóa tử? Gã có biết lão hóa tử này bán “món thuốc” gì không?
Bôn Lôi Cái ngẫm nghĩ rồi ngửng đầu lên ngần ngại hỏi lại:
– Phải chăng lão đệ muốn nói nhân vật sai khiến Tiểu Ôn Thần hạ độc là ai? Lão đệ không hỏi cũng đã biết rồi?
Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp:
– Đúng thế!
Hồ Lô Tẩu nhảy bổ lên hỏi:
– Thế thì sao thằng lỏi lại không nói huỵch toẹt ra?
Lệnh Hồ Bình thản nhiên đáp:
– Nếu nói được thì tại hạ nói rồi.
Bôn Lôi Cái chú ý nhìn chàng hỏi:
– Lão đệ không chịu nói ra phải chăng vì người chủ sử võ công quá cao, thân thế hiển hách, nói ra cũng chẳng làm gì được?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
– Không phải thế. Phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm hiện nay, vãn bối chưa tìm được nhân vật mà Hồ Lô Tẩu thêm vào Bôn Lôi Cái và Lãng Đãng công tử lại không đối phó nổi.
Bôn Lôi Cái nghi ngờ hỏi:
– Thế thì…
Lệnh Hồ Bình ngắt lời:
– Chỉ vì sự an toàn cho vị Hậu cái kia của Cái Bang.
Bôn Lôi Cái và Hồ Lô Tẩu nghe nói đều ngẩn mặt ra.
Hồ Lô Tẩu lại hỏi:
– Lão đệ… lão đệ muốn nói hai vụ này đều là kiệt tác của một người ư?
Lệnh Hồ Bình gượng cười nâng chung rượu lên nói:
– Nào! Chúng ta uống rượu đi. Uống hết chung rượu này rồi, chúng ta chia tay. Ngày sau còn tái hội nữa hay không là trông vào vận khí.
Hai hôm sau, Lệnh Hồ Bình trở về Thư phủ mặt mũi đầy vẻ phong trần.
Nhàn Vân Khách Từ Dật Tiêu và Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa được tin ra đón tiếp, đồng thời dặn gia đinh bày tiệc tẩy trần.
Lệnh Hồ Bình nhìn hai người hỏi:
– Thư lão tiền bối đã về chưa?
Từ Dật Tiêu đáp:
– Chưa, nhưng cũng sắp về tới.
Phương Chí Nghĩa nói:
– Lão Từ ở đây bồi tiếp công tử một lúc, tại hạ ra phía sau mời các vị…
Hắn vào mật thất hỏi Phong Vân Kiếm:
– Gã tiểu tử đó về rồi. Hộ tòa định xử trí thế nào?
Phong Vân Kiếm trầm ngâm đáp:
– Hồ Lô Tẩu hai bữa nay đột nhiên mất biến, sự tình dường như càng ngày càng nghiêm trọng. Lưu gã này lại thật là phiền. Lão phu định…
Phương Chí Nghĩa nói nhỏ ngắt lời:
– Có nên đi kiếm Tiểu Ôn Thần Hồ Ngũ đến không?
Phong Vân Kiếm gật đầu đáp:
– Phải rồi. Nhưng hành động phải coi chừng. Thằng lỏi này quỷ quái lắm. Gã mà biết ra thì khó bề thu thập. Tiết trời giá lạnh, gã rất thích món Can Ty Thang Nhị. Ngươi dặn Hồ lão ngũ hạ “thủ cước” vào món đó.
Phương Chí Nghĩa dạ một tiếng trở gót toan đi.
Phong Vân Kiếm đảo mắt nhìn quanh đột nhiên cản lại nói:
– Hãy khoan!
Phương Chí Nghĩa quay lại hỏi:
– Hộ tòa còn điều chi dạy bảo?
Phong Vân Kiếm trầm ngâm đáp:
– Món Can Ty Thang Nhị làm nhiều một chút. Chờ thằng lỏi rượu ngà ngà rồi hãy thêm phần hạ độc vào. Làm như vậy kín đáo hơn.
Phù Bình Sinh gật đầu đáp:
– Hộ tòa quả nhiên tâm tư cẩn mật. Làm thế ổn hơn nhiều.
Trong tòa lầu ấm áp, Nhàn Vân Khách Phù Bình Sinh bồi tiếp Lệnh Hồ Bình vừa ăn uống vừa nói chuyện, hai gã hỏi thử:
– Công tử chuyến này đi Lam Điền có được tin gì về Thất nghĩa bị hại không?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
– Tuyệt không tìm ra dấu vết chi hết.
Hai gã nghe nói khác nào được uống định tâm hoàn, trút bỏ khối đá đè nặng trong lòng.
Lệnh Hồ Bình chau mày nói tiếp:
– Chỉ phong thanh Thất huynh đệ dường như chết về tay bọn áo lam che mặt mà không rõ lai lịch. Thuyết này chưa chắc đã đúng.
Chàng hời hợt thêm vào câu sau cùng khiến cho Nhàn Vân Khách và Phù Bình Sinh bở vía, vì bọn Lam y hộ pháp đã hạ thủ Lam Điền Thất Nghĩa. Lam y hộ pháp giữ địa vị rất cao trong Long Hổ Bang. Thân thủ họ không phải tầm thường. Đáng lý sau khi xong việc không nên để vết tích lại mới phải. Chẳng hiểu tin này Lệnh Hồ Bình nghe được ở đâu?
May cho hai gã đều tin rằng chàng không thể sống sót để dời khỏi Thư phủ nên trong lòng kinh hãi mà không để lộ ra ngoài mặt.
Nhàn Vân Khách giả vờ ủa một tiếng hỏi:
– Bọn người áo lam che mặt ư?
Lệnh Hồ Bình nhún vai đáp:
– Cái đó có quan hệ gì? Những nhân vật hắc đạo trong khi hành động mặc y phục dạ hành không ngoài những màu vàng, lam, xanh, đen. Người ta nói áo gấm đi đêm chỉ là nói giỡn mà thôi. Dĩ nhiên chẳng ai mặc áo gấm đi làm chuyện này. Vậy thì tin tức đó có cũng như không. Nào! Chúng ta uống rượu đi. Chẳng nói chuyện đó nữa.
Dứt lời chàng bưng chung rượu trước mặt ngửa cổ uống cạn sạch.
Hai gã Từ, Phương tuy cũng cạn chung nhưng chẳng biết mùi vị gì.
Bọn chúng thấy Lệnh Hồ Bình đưa ra những màu vàng, lam, xanh, đen đã đành, nhưng sau cùng lại thêm vào hai chữ “áo gấm” tức là đủ hết năm màu của hộ pháp. Kẻ nói vô tình nhưng người nghe để ý.
Tên gia đinh rót rượu cho Lệnh Hồ Bình, người hắn che lấp thị tuyến của chàng một chút, Nhàn Vân Khách thừa cơ đưa mắt ra hiệu cho Phù Bình Sinh có ý hỏi: Vừa rồi đi xin chỉ thị kết quả ra sao? Có động thủ thì lẹ lên hay hơn.
Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa khẽ gật đầu. Khóe mắt gã tựa hồ bảo bạn cứ yên tâm. Hộ tòa đã sắp đặt ổn thỏa và sẽ được coi gã tiểu tử này đi vào kết quả mong muốn.
Nhàn Vân Khách thấy Phù Bình Sinh ra hiệu mắt, liền thêm phần gan dạ. Gã giả vờ động tính hiếu kỳ hỏi:
– Tin tức này công tử nghe được ở đâu?
Gã chắc mẩm Lệnh Hồ Bình không trả lời câu hỏi này, ai ngờ chàng chẳng nghĩ ngợi gì đáp ngay:
Đêm qua ở trong tiệm rượu nhỏ tại Vị Nam lại gặp lão tửu quỷ chính miệng lão nói ra.
Nhàn Vân Khách sửng sốt hỏi:
– Hồ Lô Tẩu ư?
Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp:
– Phải rồi. Lão tửu quỷ này còn muốn kiếm chút tiền ở nơi bản công tư, nhưng bản công tử làm cho lão thất vọng, chẳng kiếm chút tiện nghi nào.
Nhàn Vân Khách ra chiều hứng thú cười hỏi:
– Lão quỷ đó bảo sao?
Lệnh Hồ Bình uống một hớp rượu rồi đáp:
– Lão vẫn theo phương pháp cũ hỏi bản công tử có muốn chịu mất mấy chục lạng bạc để đổi lấy tin tức liên quan đến sự lợi hại bản thân không?
Bản công tử liền đáp: Tin tức của các hạ thì các hạ giữ lấy. Tiền bạc của bản công tử, cũng giữ lại để uống rượu.
Hai gã Từ, Phương nổi lên tràng cười khanh khách.
Sự thực câu chuyện này đáng làm cho làm cho hai gã khoan khoái, vì hai gã biết, Hồ Lô Tẩu đã hỏi được ở nơi Động Đình Ngũ Sát nhiều chuyện bí mật liên quan đến Long Hổ Bang. Lần này Lãng Đãng công tử không chịu đầu hàng lão tửu quỷ là một điều đại hạnh.
Đồng thời lúc này hai gã hận mình chẳng thể chia ra một tên đi báo cáo tin tức Hồ Lô Tẩu xuất hiện ở Vị Nam cho Phong Vân Kiếm hay. Lão tửu quỷ tuy ham rượu chè nhưng không chịu hồ đồ. Lão có mối giao tình với lão bảo chúa ở Kỳ Sĩ Bảo. Khi đó đi sai một nước cờ là thua cả bàn, muốn cứu vãn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng hai gã biết tìm cách gì để rời khỏi bàn tiệc?
Lệnh Hồ Bình cười ngất một lúc rồi nói tiếp:
Lão tửu quỷ thấy bản công tử không chịu mắc bẫy còn ra chiều tức tối bảo bản công tử sẽ phải hối hận. Lệnh Hồ mỗ nghĩ lui nghĩ tới mà thủy chung không nghĩ ra được điều chi phải hối hận. Chà chà?
Phù Bình Sinh vừa cười vừa theo hùa:
– Quả là thú thiệt!
Gã cầm đũa dí vào đĩa Can ty thang nhị.
Mục đích duy nhất của gã vốn là ở chỗ đó. Đĩa Can ty thang nhị ăn chóng hết lắm, đĩa khác đi vào chỉ mong cho Lệnh Hồ Bình ăn mấy miếng là xong đời.
Lại nghe Lệnh Hồ Bình vừa cười vừa nói tiếp:
– Lão tửu quỷ đùa cợt phong trần chuyên đi chỉnh người làm vui. Lần này lão mắc bẫy bản công tử mà lão lại không hay.
Nhàn Vân Khách sửng sốt hỏi:
– Công tử nói vậy là nghĩa làm sao?
Lệnh Hồ Bình gắp một miếng Can Ty Thang Nhị vừa ăn vừa cười nói:
– Bản công tử vô cớ mắc tội oan về vụ công án Lam Điền, có miệng không đủ chối cãi. Lão quỷ tưởng đã đưa tin tức báo cho bản công tử dĩ nhiên lão biết sự việc không phải bản công tử gây ra. Ruột lão thẳng như ruột ngựa. Có câu gì dốc ra hết. Thậm chí lão chuẩn bị kinh động đến bốn vị kỳ sĩ bản bảo thì bản công tử còn lo gì không gỡ được tấm thân trong trắng? Bây giờ hai vị hiểu rồi chứ? Bản công tử tỏ ra không cần đến lão là để lão tức mình đưa tin tức báo cáo vào Kỳ Sĩ Bảo.
Nhàn Vân Khách gật đầu lia lịa bảo:
– Chủ ý này hay thiệt, bốn vị kỳ sĩ ở quý bảo mà ra mặt thì lo gì vụ án kia không khám phá được?
Lệnh Hồ Bình đột nhiên nhìn hai gã nói:
– Nhị vị Từ, Phương chắc chưa gặp bốn vị kỳ sĩ ở tệ bảo?
Hai gã Từ, Phương không khỏi chấn động tinh thần vì đã được nghe Thượng Nguyên Dương, Phùng Giai Vận và Thiềm Thế Quang nói: “Lãng Đãng công tử ghét kẻ
nào đề cập tới Kỳ Sĩ Bảo trước mặt chàng. Bữa nay chính chàng lại bàn tới khiến hai gã mừng rỡ vô cùng.”
Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa cầm đôi đũa đụng vào đĩa Can ty thang nhị đột nhiên rụt về. Gã phát giác kế hoạch này nên sửa đổi.
Nhàn Vân Khách làm bộ nịnh hót bảo:
– Công tử đừng nói giỡn nữa, bốn vị kỳ sĩ ở quý bảo bọn tại hạ đến danh tính còn không biết, làm gì có vinh hạnh được gặp mặt.
Lệnh Hồ Bình gật đầu nói:
– Đúng thế thật. Nhiều người ngưỡng mộ đại danh của bốn kỳ sĩ trong tệ bảo vẫn ân hận không có cơ duyên gặp mặt.
Nhàn Vân Khách thừa cơ hội nói:
– Bốn vị kỳ sĩ đó cách xưng hô thế nào?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Người ta thường kêu bằng Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão. Còn tên thật là Từ Đồ Đinh, Tôn Tử Minh, Thượng Quan Lượng, Cao Quảng Hiên.
Hai gã Từ, Phương đưa mắt cho nhau nhớ lấy bốn tên này.
– Còn nơi xuất thân và võ công của bốn vị kỳ sĩ thì câu chuyện khá dài. Bốn vị đại gia này cơ hồ không một vị đại gia nào…
Hai gã Từ, Phương ngưng thần nín thở, không dám xen vào.
Ai ngờ Lệnh Hồ Bình bưng chung rượu lên nói tiếp:
– Này này! Uống rượu đi chứ, mấy bữa nay chạy ngược chạy xuôi chưa được uống bữa nào khoan khoái. Những chuyện liên quan đến bốn vị kỳ sĩ ở Kỳ Sĩ Bảo để hôm nào tìm nơi thanh tĩnh sẽ bàn. Bây giờ chúng ta hãy uống rượu đã. Bản công tử kính mời hai vị cạn chung.
Hai gã Từ, Phương tuy rất là thất vọng mà không sao được, đành bồi tiếp chàng uống cạn chung rượu.
Lệnh Hồ Bình lại cầm chung rượu lên mời:
– Này này! Dùng đi chứ! Món Can ty thang nhị tuyệt hảo.
Phù Bình Sinh Phương Chí Nghĩa thấy đĩa Can ty thang nhị không còn mấy, gã sợ gia đinh lấy thêm một đĩa chất độc đưa vào, liền đứng dậy nói:
– Để tiểu đệ xuống nói chúng làm thêm một phần.
Lệnh Hồ Bình chắp tay cảm tạ nói:
– Thật làm phiền Phương huynh.
Phù Bình Sinh dời khỏi Hoãn Các chạy một mạch vào nội viện nhìn Phong Vân Kiếm vừa thở vừa nói:
– Sự tình phát sinh biến hóa. Thằng lỏi đó… hãy tạm thời lưu lại. Tiểu nhân cùng lão Từ… không ngờ thằng lỏi… đột nhiên… đột nhiên…
Phong Vân Kiếm ngồi thẳng lên hỏi:
– Đột nhiên làm sao?
Phù Bình Sinh cao hứng đáp:
– Gã tiểu tử nhân lúc tửu hứng đã nói… nói họ tên bốn kỳ sĩ. Gã còn hẹn… hai ngày nữa sẽ cho biết…
Phong Vân Kiếm không chờ được hỏi ngay:
– Cho hay chuyện gì?
Phù Bình Sinh khẽ đáp:
– Cho bọn thuộc hạ hay nơi xuất thân cùng võ công của bọn kỳ sĩ.
Phong Vân Kiếm bán tín bán nghi hỏi:
– Có chuyện đó thật ư?
Phù Bình Sinh hạ thấp giọng xuống đáp:
– Đúng cả mười phần.
Phong Vân Kiếm trầm ngâm nói:
– Đã thế thì không nên hấp tấp. Ngươi cứ ra bồi tiếp gã chỉ cần để ý giữ gã lại và phải ghi nhớ đừng có nóng nảy.
Phù Bình Sinh lại nói:
– Gã tiểu tử đó lúc vô tình còn tiết lộ một điều.
Phong Vân Kiếm ngạc nhiên hỏi:
– Điều chi?
Phù Bình Sinh đáp:
– Gã nói đêm qua chạm trán Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công trong một tửu điếm nhỏ ở Vị Nam.
Phong Vân Kiếm giật mình kinh hãi nói:
– Lão quỷ xuất hiện ở Vị Nam phải chăng muốn đến Kỳ Sĩ Bảo?
Phù Bình Sinh đáp:
– Rất có thể. Nghe giọng lưỡi gã tiểu tử thì đúng như sự tiên liệu của hộ tòa. Lão tửu quỷ hiển nhiên đã hỏi được ở nơi Ngũ Sát nhiều chuyện, vậy hộ tòa cần phải nghĩ biện pháp nào ngăn ngừa mới được.
Phong Vân Kiếm hỏi:
– Còn biện pháp nào nữa? Bản tòa không chừng phải đi một chuyến.
Phù Bình Sinh cả mừng đáp:
– Nếu hộ tòa đích thân xuấn mã còn gì hay hơn nữa?
Phong Vân Kiếm gật đầu nói:
– Được rồi! Ngươi hãy ra tiền sảnh. Còn việc lão tửu quỷ không can gì đến ngươi. Hai ngươi chỉ cần nhẫn nại, chớ dời bỏ thằng lỏi đó nửa bước. Nếu gã đề cập đến võ công cùng gốc gác bốn tên kỳ sĩ, ngươi phải dụng tâm ghi nhớ, đừng bỏ sót một chữ. Đây là một gói phấn độc do Hồ Ngũ vừa đưa tới. Các ngươi nên đem theo bên mình đề phòng khi dùng đến.
Hôm sau trời nổi sấm sét.
Lệnh Hồ Bình ngửng đầu trông chiều trời chau mày nói:
– Tiết trời thế này, xem chừng Thư lão tiền bối chưa chắc bữa nay đã về được.
Nhàn Vân Khách Từ Dật Tiêu liền phụ họa.
– Phải rồi! Trời đất này… thật là…
Lệnh Hồ Bình quay lại ngắt lời:
– Thiên khí như bữa nay, mọi điều đều đình trệ. Chỉ có uống rượu là hơn. Đi! Chúng ta vào thành tìm một nơi yên tĩnh để uống mấy chung.
Từ, Phương hai gã nghe chàng nói vào thành uống rượu liền phấn khởi tinh thần vì chúng nhớ tới đêm hôm qua Lãng Đãng công tử đã hứa lời, không kìm được mối hoan hỉ trong lòng, như muốn bay bổng lên trời.
Hai gã này hiện làm Hắc y hộ pháp ở Long Hổ Bang, chúng muốn lập một kỳ công để được thăng lên Lam y hộ pháp một cách dễ dàng.
Hai gã vội đi lấy nón áo, một mặt sai gia đinh chuẩn bị xe ngựa.
Cỗ xe ngựa tiến vào thành, Phù Bình Sinh hỏi:
– Công tử muốn vào tiệm nào?
Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Chúng ta đến trà lâu bữa trước.
Phù Bình Sinh hơi ngạc nhiên hỏi:
– Công tử bảo đi uống rượu kia mà.
Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp:
– Phải rồi, bản công tử vẫn không đổi ý kiến, muốn kiếm nơi thanh tịnh uống mấy chung. Hai vị còn có chỗ nào thanh tịnh hơn trà lâu đó không?
Nhàn Vân Khách vội theo ý chàng bảo tên đánh xe:
– Thư Phúc! Đến Trương Nê Thu trà lâu.
Trà lâu Trương Nê Thu vào lúc sáng sớm quả nhiên rất tĩnh mịch.
Lần trước còn có Hồ Lô Tẩu Nhạc Cửu Công và hai hán tử khác đến trước. Lần này đây là toán khách đầu tiên.
Điếm tiểu nhị cúi đầu chào ba người và hỏi dùng trà gì?
Lệnh Hồ Bình lấy tiền ở hai gã đưa cho tiều nhị bảo đi làm rượu và đồ nhắm rồi từ từ bước đến bên cửa sổ định ngồi ngắm cảnh mưa tuyết bên ngoài. Không ngờ trong lúc vô tình phát giác ra cảnh tượng khác.
Trong một tiệm bên kia đường chưa mở cửa, một khiếu hóa tử trung niên gầy khẳng gầy kheo đang nhìn qua bên này không ngớt đưa cánh tay ra hiệu. Hán tử trung niên chính là cái mục một nút tên gọi Lãn Trùng Vương Cửu ở phân đà Cái Bang.
Lệnh Hồ Bình khẽ gật đầu tỏ ra hiểu rồi.
Lãn Trùng Vương Cửu chắp tay đứng ở đằng xa thi lễ rồi mất hút vào trong góc
phố.
Lệnh Hồ Bình thở phào một cái, trong lòng cao hứng vô cùng. Nguyên trà lâu này chính là nơi chàng đã hẹn với Bôn Lôi Cái đến trao đổi tin tức. Nhưng chàng không ngờ Bôn Lôi Cái lại hỏi ra vụ Hậu cái mất tích mau đến thế.
Chàng nhìn hai gã Từ, Phương đang chấm những món ăn không khỏi cười thầm trong bụng.
Đồng thời trong đầu óc chàng tự hỏi:
– Trước khi ta bỏ đi có nên để cho lão tặc họ Thư biết mùi một chút không? Hay là phát lạc hai tên này rồi thượng lộ?
Chàng do dự một chút, sau quyết định hãy tạm thời nhẫn nại để khỏi ảnh hưởng đến đại cuộc.
Chàng hắng dặng một tiếng nhìn hai gã gật đầu nói:
– Hai vị hãy ngồi đây một chút.
Hai gã kinh ngạc hỏi:
– Công tử đi đâu bây giờ?
Lệnh Hồ Bình cười lạt đáp:
– Bản công tử đi kiếm đồ nhắm rượu mà hai vị bất ngờ.
Nhàn Vân Khách nói ngay:
– Bên ngoài đang mưa tuyết dữ. Hà tất công tử phải nhọc mình? Bất luận muốn mua gì cứ bảo tiểu nhị là có ngay.
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
– Cái này phải bản công tử đi mới mua được.
Dứt lời, chàng xuống cầu thang.
Hai gã Từ, Phương tuy trong lòng ngờ vực nhưng chưa nghĩ tới Lãng Đãng công tử ra đi không trở lại. Hai gã đưa mắt ra hiệu cho nhau đừng nói gì để Lệnh Hồ Bình xuống lầu.
Lệnh Hồ Bình ra khỏi trà lâu ung dung qua đường đến chỗ Lãn Trùng Vương Cửu đứng trước, giả vờ phủi hoa tuyết trên người, dừng chân lại một chút. Chàng dùng tấm áo choàng che đi thò hai ngón tay cặp lấy cuốn giấy nhỏ xíu nhét ở khe tường.
Chàng ra tới góc đường mở giấy ra coi chỉ có bảy chữ “Bến Phong Lăng vào cuối tháng trước”.
Lệnh Hồ Bình xem xong xé mảnh giấy đi.
Hiện giờ cái chàng muốn biết đều đã biết rồi. Hậu cái Thượng Quan Thu Nhân mất tích ở bến Phong Lăng vào hồi cuối tháng qua. Thế là đủ cả địa điểm cùng thời gian mà chàng đã dặn Bôn Lôi Cái điều tra bữa trước.
Bến Phong Lăng ở đâu? Ồ! Đúng là một nơi để tìm kiếm vì bến này ở bên kia bờ sông đối diện với Đồng Quan mà cũng là cửa vào Tổng đà Long Hổ Bang theo thủy đạo.
Quả đúng với sự tiên đoán của Lệnh Hồ Bình, Hậu cái mất tích một cách đột ngột. Hiển nhiên vụ này cùng vụ Long Hổ Bang cướp vàng phát chẩn sau khi sát hại Lam Điền Thất Nghĩa là hai việc khác nhau.
Thêm bước nữa, chàng đoán Thượng Quan Hậu cái hiện nay bị cầm tù trong Long Hổ Bang.
Vì thế chàng chẳng còn con đường nào khác để lựa chọn. Nếu muốn cứu Hậu cái ra chỉ có một biện pháp là trà trộn tiến vào Tổng đà Long Hổ Bang.
Lệnh Hồ Bình nghĩ tới đây bất giác bật cười.
Một nơi đầm rồng ẩn cọp nấp tự xưng là bang phái mới. Tổng đà dĩ nhiên là trọng địa đâu có thể dễ dàng trà trộn vào được?
Hai hôm sau bến Phong Lăng lạnh lẽo vào lúc hoàng hôn từ phía Đồng Quan có một toán khách qua sông. Toán này gồm sáu người.
Trong sáu người thì hai người buôn rượu Phần Dương, hai người bán táo Lam Phần. Còn hai người nữa thì một người là tiều phu nhỏ tuổi và một người là phu nhân đã già áo quần rách rưới.
Trời đã gần tối lại gió to tuyết dữ. Đoàn người sang bờ bên kia rồi không thể tiếp tục thượng lộ đành vào trú trong khách điếm độc nhất ở bến đò.
Hai nhà buôn rượu mướn thượng phòng. Hai người bán táo lấy phòng thông thường cho rẻ tiền.
Còn lại phụ nhân áo rách và gã tiều phu nhỏ tuổi thật khó sắp đặt.
Trong điếm tuy còn hai phòng khách bỏ trống, nhưng bà già và tiều phu nghèo nàn không thể mỗi người mướn riêng một phòng. Hai người nam nữ hữu biệt lại chẳng phải người thân thích ở chung phòng không tiện.
Điếm chủ lấy làm khó nghĩ. Hắn bảo năm nay làm ăn khó khăn chỉ thu nửa tiền phòng của khách trọ.