Đọc truyện Hoàng Ngư Huệ – Chương 64
“Điện Hạ, có phải bọn hắn sẽ nuốt lời không đến không?”
Nam nhân hai tay tì lên mặt bàn, mắt vẫn quan sát tấm bản đồ da, ở bên cạnh thuộc hạ vẫn nôn nóng đi qua đi lại, thoáng chút lại ghé đến hỏi.
“Bọn họ kẻ nào cũng một bụng tâm cơ riêng.
Hơn nữa bọn họ cũng nể mặt ta ba phần, cho nên chắc chắn chúng sẽ tới”.
Nam nhân khẳng định chắc nịch.
“Lỡ như…”, Tên thuộc hạ muốn nói thêm gì đó thì lại nhận được cái liếc mắt của chủ nhân, đành phải ngậm miệng đứng nép sang một bên.
“Điện Hạ, Tiết Chế thống lĩnh, Tả Bộc Xạ và Phiêu Kị Đô đã tới!”.
Nam nhân mắt vẫn không rời khỏi bản đồ, phất tay ra hiệu.
“Để bọn họ đi vào”.
“Vâng”.
Tên lính gác kính cẩn thưa bẩm rồi quay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó ba người nam nhân khác nối đuôi nhau tiến vào.
Bọn họ đi tới trước người đang chăm chú kia, đồng loạt chấp quyền thi lễ.
“Tham kiến Điện Hạ!”.
Người nam nhân tách khỏi bàn gỗ, chậm rãi nâng lên ly trà nhấp môi một hơi.
“Ta không phải Trần Cảnh, không cần quá câu nệ tiểu tiết”.
“Thưa vâng”.
Ba người cùng đi tới cạnh bàn gỗ, quan sát bản đồ đã được đánh dấu một cách vô cùng chi tiết.
Bọn họ đều sững người trước sự thông tường của người trước mặt, không ngờ chỉ trong vòng nửa tháng đã có thể vẽ lại được cụ thể địa hình của Hoàng thành.
Đổi lại là bọn họ thì dù giỏi cách mấy cũng phải mất đến gần hai tháng mới chỉ thu thập được vài điều sơ bộ mà thôi.
“Điện Hạ dự định khi nào thì tiến hành kế hoạch?”.
“Hiện tại người của Phủ Hạ vẫn chưa tập kết đủ, cần phải mất thêm một thời gian nữa!”.
Nam nhân chau mày, có vẻ không hài lòng.
“Nhỡ như Đỗ Kiên không giữ lời hứa, tự ý thay đổi lộ trình thì như thế nào?!”.
Giọng nôn nóng.
“Ta cho y mười cái mạng nữa y cũng không dám! Là do ngươi lo xa thôi Lưu Khâm!”.
Lưu Khâm hơi cúi mặt, “Điện Hạ nói phải”.
Nam nhân nhìn qua tên ở phía sau, thấp giọng hỏi, “Việc Phủ Hạ giao cho ngươi, đã tiến hành tới đâu rồi Tôn Diệu Minh?”.
Tả Bộc Xạ bước tới một bước, từ trong áo ra một tờ giấy dó trải lên bàn, bắt đầu trình bày.
“Thần đã cài cắm người của mình vào bên cạnh các quan viên và gia quyến trong triều.
Theo dõi sát sao nhất cử nhất động của bọn họ, có hành động gì sẽ lập tức báo lại”.
“Khoan đã!”.
Nam nhân giáp trụ đập tay lên bàn, chắn trước mặt Tôn Diệu Minh.
“Ngươi nói cài người vào gia quyến, vậy tức là hậu cung cũng bị giám sát!?”.
Lưu Khâm nhếch mép cười khẩy, “Chà, Tiết Chế cần gì phải căng thẳng như vậy, sợ chúng ta động chạm đến Hoa Thần phi sao?”.
“Tốt nhất là ngươi không làm vậy, bằng không đám ám vệ của ngươi gặp kẻ nào ta chặt tay kẻ đó!”.
Lý Côn sỉ thẳng vào mặt mắng Lưu Khâm.
Tôn Diệu Minh quan sát tình hình đang trở nên căng thẳng, bên kia sắc mặt của bề trên lại tối sầm, hắn liền nhanh một bước đi tới giảng hòa.
“Môn Hạ bình tĩnh, chuyện chính còn chưa bàn bạc xong thì khoan hãy tranh cãi nội bộ.
Hơn nữa Phiêu Kị Đô tướng quân chỉ là muốn đùa giỡn với Môn Hạ mà thôi, chúng tôi vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ! Làm sao lại dám động chạm đến em gái của ngài được!”.
“Ta không muốn em ấy bị day vào chuyện này, cho nên các ngươi cũng nên biết điều một chút!!”.
Lý Côn trừng mắt cảnh cáo.
Lưu Khâm bật cười, “Môn Hạ nói đùa, nếu như kế hoạch của Điện Hạ thành công thì hậu cung cũng không tránh khỏi bị liên lụy, kể cả Thần phi cũng không nằm ngoài việc này đâu”.
“Đến lúc đó hẵng tính sau”.
Bên trong gian phòng không khí hơi ngột ngạt do sự tranh cãi giữa Lý Côn và Lưu Khâm.
Ở góc phải người nam nhân và vài tên thuộc hạ vẫn khoanh tay đứng xem kịch, không hề có biểu hiện sẽ lên tiếng can ngăn.
Bỗng từ bên ngoài một tên tiểu binh vội vã chạy xộc vào, nhìn nét mặt hắn dường như là có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Tên lính tới cạnh thì thầm gì đó bên tai Lý Côn, y vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, có vẻ lo lắng vô cùng.
Lý Côn phất tay đuổi tên lính ra ngoài, bản thân thì đứng thất thần một lúc, hai đầu mày cũng cau chặt.
Thuộc hạ của người nam nhân, Võ Lâm, thấy Lý Côn đột nhiên thay đổi thái độ bèn đi lại hỏi han tình hình.
“Môn Hạ, có việc gì nghiêm trọng xảy ra sao?”.
Lý Côn giật mình, bần thần nhìn về hướng của Tôn Diệu Minh.
“Môn Hạ, Chuyến hàng của chúng ta bị giữ lại rồi!”.
“Sao?!! Làm sao có thể…”.
Tôn Diệu Minh vừa nghe xong liền như bị sét đánh, sững người, giống như không tin được.
Lý Côn không đáp lại, hiện tại hắn đang rất rối, trong đầu hiện lên vô vàng suy nghĩ làm sao để cứu giảng sự việc.
Nam nhân cảm thấy có điều bất ổn, từ sắc mặt của Lý Côn, dường như y đoán ra được gì đó, vội vàng tra hỏi hắn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Ngươi lại gây ra sự cố gì sao!!”.
Nghe tiếng quát của nam nhân, Lý Côn hơi run rẩy, do dự một hồi cũng đáp lời.
“Mấy tháng nay thần và Tôn Diệu Minh có mua lại một công xưởng ở thành Tây.
Xưởng đó dùng để gia công muối được chuyển về từ Kiến Xương.
Hai ngày trước lô muối đó được niêm phong xuất kho đưa tới Tân Hưng, ai ngờ hôm nay thuộc hạ về báo lô hàng đã bị giữ lại ở lộ Long Hưng”.
Tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng, cứng đờ.
Sắc mặt đều thay đổi giống hệt Lý Côn vừa rồi.
Riêng nam nhân vừa nghe xong đột nhiên nổi giận đùng đùng, lao tới tát Tôn Diệu Minh một cái rất mạnh, liền quay sang tóm lấy cổ áo, trừng mắt nhìn Lý Côn, nghiến răng nói.
“Có phải ngươi bị điên không?! Dám đi buôn muối lậu!!”.
Võ Lâm biết tình hình không ổn, lập tức nhào qua kéo lấy nam nhân đang giận đến đỏ mặt.
“Điện Hạ nguôi giận! Mọi sự đều phải bình tĩnh giải quyết!!”.
Tôn Diệu Minh sợ hãi lồm cồm bò tới quỳ trước mặt nam nhân, không ngừng xin tội.
“Xin Điện Hạ nguôi giận! Xin Điện Hạ nguôi giận!!”
“Hai kẻ đáng chết này!! Muối là hàng thứ cấm!! Chúng bây có biết buôn bán vận chuyển muối lậu là tội chết hay không?! Vậy mà còn dám lớn gan mở kho gia công cả muối! Có mười cái đầu cũng không đủ chém!!”.
Nam nhân nổi đoá hất Lý Côn ngã nhào ra đất, còn bồi thêm cho hắn mấy cái đạp.
Lý Côn vội dựng dậy quỳ xuống dập đầu.
“Thần có tội! Làm ảnh hưởng đến đại sự của Điện Hạ!! Xin Điện Hạ nguôi giận!”.
“Đáng chết!”.
Nam nhân vả một cú vào mặt Lý Côn, lực đạo mạnh đến nỗi khiến bên má trái của hắn lập tức đỏ au lên.
“Còn biết nói ngươi có tội sao?!!”.
Võ Lâm đi cạnh, cố hòa hoãn lại cơn giận của chủ nhân.
“Điện Hạ, việc cấp bách nhất bây giờ là phải che giấu cớ sự.
Chuyện này lỡ như đồn đến tai Quan gia thì mọi việc coi như hỏng”.
Nam nhân hoả giận đi qua, bày biện văn phòng tứ bảo lên bàn rồi chăm chú viết gì đó.
Một lát sau nam nhân liền buông bút, niêm phong kĩ càng, đi tới ném phong thư vào mặt Lý Côn.
“Cho người tức tốc đi ngựa ngày đêm đem bức thư giao tận tay Quan Trưởng lộ Long Hưng, những chuyện còn lại hắn sẽ giúp các ngươi xử lý!”.
Không thêm nửa câu, nam nhân phất tay bỏ qua bàn trà ngồi xuống.
“Vâng”.
Tôn Diệu Minh nhanh chóng nhặt lấy phong thư rồi vội vàng chạy ra ngoài giao phó với thuộc hạ.
Bên kia Lý Côn như ngồi trên đóng lửa, lòng rối như tơ vò, đứng ngồi không yên.
Võ Lâm nhìn thấy Lý Côn đang vô cùng rối loạn, hắn chậm rãi tiến tới vỗ vai trấn an y.
“Môn Hạ đừng quá lo lắng, Phan Vĩnh từng chịu ân huệ của Điện Hạ, việc này hắn sẽ sắp xếp ổn thoả”.
“Hi vọng là vậy!”.
Lý Côn nôn nóng trông về phía cửa.
“Điện Hạ, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến đại cuộc.
Có lẽ chúng ta phải thực hiện nhanh hơn dự định rồi”.
Một người hộ vệ đi đến trước mặt nam nhân, cẩn trọng đưa ra lời phán đoán.
Nam nhân trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền đứng dậy bước tới bàn lớn.
“Ngô Đức, Doãn Trung, đốc thúc Đỗ Kiên mau chóng đẩy mạnh công đoạn, có vẻ chúng ta phải tiến hành sớm hơn dự kiến”.
“Vâng!”.
Ngô Đức nhận lệnh sải bước nhanh chóng đã rời khỏi phòng.
Nam nhân hai mắt đầy âm trầm nhìn tấm bản đồ, trong lòng chứa đựng rất nhiều dụng ý sâu xa.
Có thể sắp tới đây kinh thành Thăng Long sẽ phải hứng chịu bão táp cuồng phong.
Không biết hôm nay là ngày gì mà thời tiết lại vô cùng thất thường.
Buổi sáng đã mưa rào, đến chiều lại mưa phùn, làm cho khắp nơi đều ướt nhẹp, hơi ẩm cũng cao ngất.
Tề Tiểu Khả tuy thích khí tượng như vậy nhưng cứ mưa dầm dề thế này làm cho cô bí bách ngột ngạt.
Cho đến giờ giữa giờ Dậu mưa mới tạnh được một lúc, nhân cơ hội Tề Tiểu Khả liền vội kéo tay Chiêu Hoàng rời khỏi khách trạm ra ngoài ăn tối.
Đến khi hai người đã an toàn ngồi trên tầng hai của trà lầu cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tề Tiểu Khả lo rằng Chiêu Hoàng đói bụng, nhanh chóng gọi ba món một canh cùng với bình trà hoa cúc.
Sở dĩ cô không gọi nhiều là vì cô biết nàng vốn tính tiết kiệm, nếu như cô gọi quá nhiều món chắc chắn sẽ bị nàng phàn nàn.
Điểm chính ở đây là khi ra ngoài này cô cũng không mang theo nhiều tiền.
Mấy ngày qua vừa trả tiền khách trạm, vừa mua đồ lặt vặt cũng tiêu gần hết.
Hơn nữa ngày mốt phải trích tiền ra để lấy vũ khí đặt lúc sáng, số còn lại không còn bao nhiêu.
Không muốn để tâm quá nhiều về vấn đề tiền bạc, số tiền này định sẵn sẽ phải chi, không thể tiếc.
Khi thức ăn vừa dọn lên trên bàn thì ở bên kia Tề Tiểu Khả lại vô tình bắt gặp một người quen, cô không màn liêm sỉ háo hức kêu lớn.
“Đoan Như!”.
Trần Đoan Như vốn định muốn một mình yên tĩnh đến đây dùng cơm, vừa nghe có người kêu tên mình liền giật mình, đảo mắt nhìn theo hướng vọng tới.
Không nghĩ đến lại nhìn thấy người kia, trong lòng vừa bất ngờ lại có chút mừng rỡ, không ngần ngại tiến tới bàn của hắn.
Tề Tiểu Khả hồ hởi kéo ghế cho nàng, lại luyên thuyên câu hỏi.
“Lâu rồi không gặp, ta rất nhớ cô đó!”.
Đoan Như cũng vui vẻ đáp lại, “Ta cũng ghi nhớ ngươi”.
“Trần Anh và Môn Hạ khoẻ không?”.
Đoan Như khẽ cười, người này không gặp một thời gian nhưng tính khí vẫn không hề thay đổi.
“Cha và huynh trưởng vẫn mạnh”.
“Vậy còn cô?”.
Tay thoăn thoắt rót trà, đẩy qua chỗ Đoan Như.
“Ta sao?”.
Đoan Như dường như bất giác nghĩ đến gì đó nên không hề để ý rằng hai bên má đều phủ lên một tầng mây phiếm hồng.
“Vẫn bình thường như trước thôi”.
“Phải không?!”.
Tề Tiểu Khả lém lỉnh cười, “Nhưng ta lại thấy cô giống như khác biệt, khí xuân phơi phới nha”.
“Đâu…!Đâu có!”, Đoan Như ngượng ngùng lấp bấp.
“Ha ha, còn nói không có sao.
Nhìn mặt cô kìa, đã đỏ lên hết rồi!”.
Tề Tiểu Khả cười khúc khích.
“Ngươi vẫn cứ thích trêu ta”.
Đoan Như xấu hổ xoa mặt.
Hai người bọn họ cười nói vui vẻ, dường như đã quên mất bên cạnh còn một người đang nhìn họ chằm chằm.
Đoan Như lúc này mới để ý, cảm thấy bản thân có chút thất lễ.
“Xin lỗi vì vừa rồi có hơi thất lễ, phu nhân đây là…?”.
Tề Tiểu Khả vỗ trán một cái, suýt chút thì cô đã quên mất nàng vẫn còn ngồi bên cạnh.
Cô vui vẻ giới thiệu, “Đây là chủ nhân của ta, hiện tại ta đang làm gia nô của nàng”.
Lại quay sang hướng Chiêu Hoàng nói, “Còn đây là Đoan Như, nhi nữ của Thượng thư lục bộ, Trần Môn Hạ”.
Chiêu Hoàng như ngỡ ra, “Ra là con của Trần Kiên”.
“Phu nhân biết tới phụ thân?”.
Đoan Như ngạc nhiên.
Tề Tiểu Khả sợ sẽ bại lộ thân phận liền nhanh chóng xen vào, “Lão gia nhà ta làm quan trong triều, dĩ nhiên là phu nhân cũng sẽ nghe qua ít nhiều về Môn Hạ! Quen biết thì có gì lạ đâu, phải không!”.
“À, ra vậy!”.
Chiêu Hoàng ngồi nhìn hai người kia kẻ tung người hứng nói chuyện vui vẻ vô cùng, đến mức tên kia dường như quên mất luôn nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười nói thoải mái như vậy với một nữ nhân khác ngoài nàng.
Nhìn hắn tự nhiên động chạm tay chân với nữ nhân kia tự nhiên trong lòng nàng dâng lên một cỗ khó chịu.
Nàng chán ghét cái gương mặt cười tươi như hoa lúc này của hắn, chán ghét cái cách hắn lấy lòng ngoại nhân, chán ghét cái cách hắn thân mật gọi khuê danh người ta.
Hiện tại nàng chỉ muốn một cước đá hắn cút khỏi mắt nàng.
Không muốn nhìn thấy hai người họ ta ta khanh khanh, Chiêu Hoàng quay mặt đi, đánh ánh mắt ra khung cửa sổ.
Bên này Tề Tiểu Khả vẫn không buông tha cho Đoan Như, nhất định tra ra ngọn ngành.
Tuy thời gian cô và nàng ở cùng không quá dài nhưng cô vẫn ghi nhớ rất kỹ hành vi của nàng, qua một khoảng thời gian dài không gặp nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thái độ của Đoan Như hơi khác lạ.
Bình thường nếu một con người có sự thay đổi về hành vi hoặc cử chỉ thì nguyên nhân chỉ có thể là do tác động bởi một nguồn năng lượng vô hình.
Còn phải tùy thuộc vào thay đổi theo mặt tốt hay xấu mới phân ra được là tích cực hay tiêu cực.
Tề Tiểu Khả đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Đoan Như, ta với cô quen biết một thời gian dài, có thể coi như bạn bè, cho nên đừng trách ta thất lễ.
Ta hỏi thật, có phải cô có chuyện gì không”.
Đoan Như hơi chột dạ, “Sao ngươi lại hỏi vậy?”.
Tề Tiểu Khả phì cười một cái, “Không cần quá căng thẳng, ta đâu phải tra khảo cô”.
“Nhìn ánh mắt của ngươi khiến cho ta có cảm giác không được an toàn”.
Đoan Như cũng phụ hoạ bông đùa một câu.
Tề Tiểu Khả cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của Chiêu Hoàng.
“Cô đã tìm được ý trung nhân rồi phải không?”.
Đoan Như hơi đơ người một lúc, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, tự nhủ thầm trong bụng sao hắn lại biết được chuyện này.
Dĩ nhiên biểu hiện này của nàng không qua nổi cặp mắt tinh tế của Tề Tiểu Khả.
Không muốn nàng phải đoán già đoán non, cô liền lên tiếng phân trần.
“Cô không cần phải thắc mắc, ta chỉ cần nhìn thái độ của cô cũng đủ đoán ra rồi.
Người bình thường chẳng có ai lại thường xuyên vô thức mỉm cười, hoặc là lời nói lại chứa đầy phong tình xuân ý.
Chỉ những người đang yêu mới có biểu hiện này thôi!”.
Đoan Như tròn mắt, không nghĩ đến hắn nói ra được tất cả tâm sự trong lòng mình.
“Người đó là ai vậy? “.
Tề Tiểu Khả tiện tay rót thêm ly trà.
Nhắc tới người thương, đột nhiên gương mặt của Đoan Như e thẹn, hai gò má ửng hồng.
“Chàng là nhi tử của Tiết Độ sứ Lê Công Thụy, Lê Viễn Kỳ”.
“Cô và hắn làm sao lại quen biết được nhau vậy?”.
“Viễn Kỳ và Anh huynh là thân hữu nhiều năm, ta và chàng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Cha và Lê Môn Hạ có giao hảo khá tốt, chàng vẫn thường hay đến phủ thăm hỏi”.
Tề Tiểu Khả gật gù, “Nếu vậy có thể nói cô và hắn là thanh mai trúc mã rồi!”.
Đoan Như thẹn thùng, “Phải”.
“Con người hắn thế nào?”.
“Chàng ấy bình thường là một người nhã nhặn, đối với mọi người đều hoà đồng.
Chàng còn rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, gần đây còn bỏ tiền xây nhà viện cho những cô nhi”.
Tề Tiểu Khả vẫn chưa an tâm, tiếp tục dò hỏi.
“Biết mặt không biết lòng, có thể trước mặt cô hắn là người tốt nhưng ở sau lưng lại khác thì sao! Cô có tìm hiểu kỹ càng con người hắn chưa?”.
“Sẽ không đâu, ta và chàng cùng nhau từ nhỏ đến lớn, lý nào lại không hiểu con người của chàng.
Vả lại nếu như thật sự chàng là một kẻ như ngươi nói thì từ sớm huynh trưởng đã ngăn cấm ta qua lại với chàng rồi!”.
Tề Tiểu Khả gật gù, “Nói cũng phải…”.
Cô thở dài một hơi, nhẹ mỉm cười.
“Ta cũng mừng cho cô, đã tìm được một người mà cô có thể an tâm trao gửi tương lai sau này.
Ta hi vọng cô và Lê Viễn Kỳ sẽ vạn sự hoà thuận, vĩnh kết đồng tâm”.
Đoan Như bị những lời của người trước mặt làm cho cảm động.
Nàng đã từng nghe nhiều lời chúc phúc của mọi người cho mối tình này giữa nàng và Viễn Kỳ, những câu ca tụng kia đầy vẻ phô trương, phù phiếm, nàng vẫn nghe nhưng chẳng để trong bụng.
Riêng câu nói này của hắn để cho nàng cảm nhận