Hoàng Ngư Huệ

Chương 52


Đọc truyện Hoàng Ngư Huệ – Chương 52


Như đã hứa từ trước, hôm nay Tề Tiểu Khả sẽ giúp trưởng công chúa chữa bệnh tâm lý.

Từ rất sớm Tề Tiểu Khả đã thức dậy, chỉnh trang một chút rồi lấy đồ đi đến cung Thiên Thành.

Tề Tiểu Khả tự tin đến nhưng lại hụt hẫng ngồi chờ, bởi vì trưởng công chúa vẫn chưa thức dậy.

Tề Tiểu Khả cũng chỉ ngậm ngùi ngồi chờ, dù sao thì hôm qua em ấy cũng đã rất mệt mỏi. 
Tề Tiểu Khả ngồi trước hiên cung Thiên Thành, do nôn nóng thức dậy quá sớm nên ngồi đợi đến ngủ quên lúc nào không hay.

Khi cô đến trên trời vẫn phủ một màu đêm tĩnh lặng, bây giờ cũng đã hừng đông.

Có một bàn tay mềm mại vỗ xuống đầu vai, Tề Tiểu Khả mới chợt tỉnh, lờ mờ nhìn quanh.

Ánh mắt chạm vào đôi giày gấm thêu hoa trước mặt, ngoái đầu nhìn lên, liền trông thấy một mỹ nhân. 
Tề Tiểu Khả hớt hãi quỳ xuống, cúi đầu lắp bắp nói.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương”. 
Lý Oanh đưa tay che môi bật cười khúc khích.

“Được rồi, đứng dậy đi”. 
“Vâng”.

Tề Tiểu Khả đứng dậy, phủi phủi lại vạt áo, chỉnh sửa mũ ngay ngắn.

Gương mặt vẫn còn ngờ nghệch ngáy ngủ. 
Lý Oanh nhìn dáng vẻ của cô mà cười thầm trong bụng.

Hôm nay này thức dậy, thấy dưới giường ướt sũng, cánh tay trầy xước cũng đã được bôi thuốc cẩn thận, liền cảm thấy kì lạ.

Nàng định bụng sẽ cùng dùng bữa sáng với Hoảng, nhưng lại nhịn không được nên lại gấp rút thay đổi y phục đi qua nhìn Thái Đường.

Mới đến trước cửa đã thấy thấp thoáng bóng người ngồi dưới mái hiên, bước lại gần mới nhận ra người này.

Gọi thị nữ ra hỏi một chút mới biết hắn đến sớm nên mới ngồi đợi đến ngủ quên ở đây. 
“Vào trong thôi, Thái Đường có lẽ đã thức dậy rồi”.

Lý Oanh mỉm cười xoay bước vào trong điện.

Tề Tiểu Khả cũng lục tục chạy theo phía sau nàng. 
Thái Đường quả thật vô cùng có trật tự, khi cô theo nàng vào tới đã thấy nàng thức dậy rồi.

Ngồi trước gương đồng, phía sau hai cung nữ đang giúp nàng sơ trang chải đầu, gương mặt bơ phờ, hai mắt thâm đen, có lẽ tối qua đã trằn trọc cả một đêm. 
Thái Đường vừa trông thấy đoàn người đi vào liền rụt rè sợ hãi trèo lên giường chùm kín chăn.

Lý Oanh từ tốn đi tới muốn gỡ chăn ra nhưng cũng bị nàng ghì chặt.

“Huyên nhi đừng sợ, con ở trong đó sẽ bị ngộp đấy, bỏ chăn ra đi”. 
“Đừng, không được!”.

Thái Đường quát lớn, một mực giữ chặt chăn bông. 
“Huyên nhi ngoan, nghe lời Hoàng mẫu bỏ chăn ra được không?”.

Lý Oanh vô cùng kiên nhẫn gỡ ra chăn. 
“Không! Không!”. 
“Huyên nhi”.


Lý Oanh cũng thật hết cách với đứa con này, nàng căn bản không muốn tổn thương nó, chỉ định nhẹ nhàng lấy chăn bông ra mà thôi.

Đứa nhỏ này lại một mực không chịu thả ra, có lẽ nàng phải gọi người đến kéo nó ra.

Vừa định gọi người thì đã bị Tề Tiểu Khả ngăn lại, nàng hơi khó hiểu nhìn cô.

“Dùng vũ lực bắt ép sẽ càng khiến cho công chúa thêm sợ hãi mà thôi, phải từ tốn nhẹ nhàng.

Hay là để nô tài thử xem sao?”.

Lý Oanh nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của cô, cũng gật đầu đồng ý.

Tề Tiểu Khả khẽ cười đi qua bên giường, từ trong ngực áo lấy ra một gói nhỏ mở ra, bên trong là kẹo đường hình con thỏ.

Tề Tiểu Khả đương nhiên hiểu rõ công chúa không phải trẻ con nhưng theo tâm lý của nàng hiện giờ thì có lẽ cách này có thể dùng được.

Đưa bọc kẹo đến trước mặt Thái Đường, tay còn lại vỗ nhẹ vào chăn bông. 
“Công chúa đừng sợ, người xấu không có ở đây, người ra đây được không? Nô tài có một bọc kẹo đường này”. 
“Không, ta ra thì các ngươi sẽ lại bắt ta! Ta sẽ không ra đâu!”. 
Đúng là một cô gái cứng đầu, Tề Tiểu Khả lại buông lời dụ dỗ.

“Nếu người không ra vậy nô tài sẽ ăn hết kẹo đường đó nha”. 
 Ngay lập tức Thái Đường từ trong chăn bông chạy ra ngoài, giật lấy gói kẹo trong tay Tề Tiểu Khả ôm vào trong ngực như bảo bối.

Lý Oanh ở phía sau cũng khá ngạc nhiên, nàng dùng nào cũng cũng không khuyên được hài tử vậy mà người này chỉ cần dùng một bọc kẹo đã có thể khiến cho đứa con này ngoan ngoãn chui ra. 
Thái Đường vẫn ôm khư khư lấy bọc kẹo, ánh mắt kiên dè nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả, như cún con đang giữ lấy đồ chơi yêu thích.

Tề Tiểu Khả mỉm cười, cô đưa tay kéo Thái Đường đi ra ngoài, Lý Oanh và cung nữ cũng không hiểu cô định làm gì, thấy cô kéo theo hài nhi cũng liền đuổi theo sau. 
Tề Tiểu KHả dĩ nhiên có cách điều trị của riêng mình, tinh thần của Thái Đường vẫn còn xáo động, chưa sẵn sàng để đối mặt với cách chữa trị có phần thô lỗ của mình, nên chỉ có thể dùng mềm mỏng để cân bằng lại tinh thần trước, nếu qua một thời gian nữa vẫn không khởi sắc thì mới sử dụng biện pháp mạnh kích thích thần kinh của cô bé.

Bước đầu tiên là phải chữa chứng sợ xã hội của cô bé trước, nên hôm nay Tề Tiểu Khả đã lên lịch trình sẵn hết. 
Thái Đường hơi hoảng sợ đi theo phía sau của người lạ kia.

Nàng vùng vẫy muốn rút tay lại nhưng người kia siết tay nàng rất chặt, không thể rút ra được.

Đến khi thấy người kia dẫn mình đi ra khỏi cửa cung, nàng liền hoảng loạn quát lên.

“Ngươi buông ta ra! Ta không muốn đi!! Buông ta ra mau!!”. 
Lý Oanh ở xa nhìn thấy hài nhi la hét không muốn đi thì định chạy đến nhưng thấy Tề Tiểu Khả ra hiệu bảo nàng ở yên chỗ này nên cũng cầm lòng không dám chạy đến làm gián đoạn việc của cô. 
Tề Tiểu Khả làm như không nghe thấy, cô vẫn một mực dẫn Thái Đường đi ra khỏi cung Thiên Thành.

Công chúa giãy giụa không muốn đi, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra, nàng sợ đến mức bật khóc.

“Ta không muốn đi mà, ngươi…!bỏ ra đi”.

Thái Đường bệt xuống đất khóc to, hai mắt long lanh ngấn lệ hướng về phía cô cầu xin. 
Tề Tiểu Khả bị níu lại, cô quay đầu nhìn cô gái đang ngồi khóc lóc kia, không khỏi thở dài một cái.

Ngồi xuống cạnh cô gái, từ trong áo lấy ra khăn tay đưa qua cho nàng, ánh mắt vẫn nhìn vu vơ ở hướng khác.

“Lau nước mắt đi, nữ nhi mà khóc như vậy sẽ không đẹp đâu”. 
Thái Đường thút thít nhìn xuống bàn tay còn đang cầm khăn đưa qua, khẽ bật cười rồi nhận lấy lau sạch đi hai dòng lệ trên mặt.

Chỉ với một cử chỉ nhỏ này của Tề Tiểu Khả đã khiến cho Thái Đường một giây trước còn sợ hãi cô thì một giây sau liền có thiện cảm với cô.


Thái Đường hai mắt long lanh nhìn nửa bên mặt của Tề Tiểu Khả, đột nhiên đưa một ngón tay chạm vào má cô.

Tề Tiểu Khả giật mình quay đầu, thấy công chúa đang cười khúc khích, cô cũng thuận theo hướng nàng cười tươi.

Bây giờ cô với nàng như hai người bạn, nàng cũng đã buông xuống tầng phòng vệ đối với cô, như vậy sẽ giúp cô dễ dàng hơn trong việc chữa trị cho nàng. 
“Được rồi, đi thôi.

Nô tài dẫn người đi dạo hoa viên, không cần phải sợ”.

Tề Tiểu Khả cầm tay Thái Đường, dẫn nàng đi về hướng hoa viên.

Thái Đường lần này cũng không còn sợ hãi, ngoan ngoãn để cho cô dẫn đi, nàng chỉ chăm chăm nhìn người nam nhân phía trước, bất giác trên mặt tự nhiên hiện lên một tầng ửng đỏ phớt hồng, trông vô cùng khả ái.

Trong thâm tâm cũng có một chút thích cái cảm giác ấm ấp này.
Tề Tiểu Khả rất thư thả cước bộ, cô cố tình đi chậm để Thái Đường có thể thích ứng với môi trường bên ngoài, giống như đi dạo nhưng cũng góp phần chữa trị chứng sợ xã hội của nàng.

Tề Tiểu Khả thấy công chúa đã dần quen với xung quanh, vốn muốn rút tay lại để nàng tự mình đi nhưng Thái Đường lại một mực níu chặt tay của cô, cuối cùng cô cũng đành thỏa hiệp để mặc nàng nắm tay của mình. 
Đang vào mùa thu, khí trời mát mẻ dễ chịu, xung quanh cây cối cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng, thỉnh thoảng sẽ thấy một vài con bướm đầy màu sắc đậu trên vài bông hoa mẫu đơn.

Qua một hồi lâu Thái Đường dường như đã mạnh dạn hơn, đôi lúc có vài cung nữ đi qua thỉnh an, nàng trông thấy cũng không còn sợ nữa, khi thấy những con chim sẻ nhảy qua nhảy lại dưới đất nàng còn vui vẻ bật cười.

Tề Tiểu Khả cười thầm hài lòng, biểu hiện hôm nay của Thái Đường khá tốt, xem như cách của cô có hiệu nghiệm rồi. 
Dạo một hồi lâu mới chợt nhận ra các cô đã đi đến Uyển trì, cước bộ cũng dần ngưng lại.

Ở đây không chỉ có mình nhóm người của Tề Tiểu Khả, trong đình còn một đám khác nữa.

Từ Phong đình giữa hồ vang lên tiếng cười sang sảng của mấy người nam nhân, dường như họ đang bàn bạc chuyện gì đó rất cao hứng. 
Hình như có một người đã nhìn thấy các cô, hắn rời khỏi đình, sải bước đi về hướng của cô.

Tề Tiểu Khả cảm thấy tay phải bị gắt gao siết chặt, nhìn qua thấy sắc diện của công chúa giống như lo sợ.

Biết rằng nàng đang không ổn, Tề Tiểu Khả định nắm tay Thái Đường đi tránh đường khác nhưng nam nhân kia nhanh hơn một bước giọng gọi lớn. 
“Này, đứng lại!”. 
Tề Tiểu Khả không còn cách nào khác đành phải dừng lại. 
Tiếng hô lớn của nam nhân kia đã thành công thu hút sự chú ý của những người trong đình.

Bọn họ cũng kéo nhau đi tới chỗ của Tề Tiểu Khả. 
Tề Tiểu Khả đứng yên cúi đầu, Thái Đường ở bên cạnh vừa trông thấy đám nam nhân kia sắc mặt biến đổi tái nhợt, biểu hiện lo lắng sợ hãi bất chợt nắm lấy tay của Tề Tiểu Khả. 
Nam nhân vừa gọi cô đúng lúc đã đứng trước mặt hai người, đưa đôi mắt dò xét nhìn Tề Tiểu Khả từ trên xuống dưới, phong thái dè chừng.

Tề Tiểu khả cô ghét nhất là bị mấy tên đàn ông dùng cái ánh mắt dơ bẩn kia mà quan sát mình, cô cố nhẫn nhịn để không lao tới mà móc cặp mắt của hắn ra.

Khoảng một lát sau hắn cũng dời ánh nhìn khỏi người Tề Tiểu Khả, quay sang nhìn người đứng cạnh cô, biểu hiện như là ngạc nhiên.
“Ôi chao, đây không phải là Hoàng tỷ đó sao?”. 
“Là Thái Đường sao?”.

Một giọng nói hơi trầm tĩnh vọng tới.

chủ nhân của nó cùng với vài tên nam nhân khác đã đi tới. 
“Phải”.


Nam tử hoàng y vừa phe phẩy chiếc phiến vừa cười khinh khỉnh nói.
 “Ổ, đúng thật này”.

Cả đám nam nhân đều đổ dồn ánh nhìn về phía cô gái yếu nhược bên cạnh Tề Tiểu Khả, Thái Đường dường như vô cùng sợ hãi chạy ra nấp ở phía sau của Tề Tiểu Khả, tay nắm chặt vạt áo của cô. 
“Ôi, ngươi xem ngươi kìa, làm cho tỷ ấy sợ hãi đến như vậy rồi này”.

Một thiếu niên y phục màu lam cười khúc khích.

Những tên có mặt cũng đồng loạt hùa theo cười lớn, giọng điệu khoái chí. 
“Qua bao nhiêu năm rồi mà Hoàng tỷ vẫn như vậy, cứ như một đứa trẻ năm tuổi”.

Nam tử áo trắng buông lời mỉm mai.

Thiếu niên hoàng y phụ hoạ, “Đâu có, ta thấy rất dễ thương mà không phải sao? Hahaha”.

Hắn vừa cười vừa đưa chiếc phiến nâng lên cằm của Thái Đường.

Thái Đường sợ đến nỗi hai mắt ngấn nước sắp khóc đến nơi.

Rụt người trốn sau lưng Tề Tiểu Khả.

“Các huynh xem, Hoàng tỷ chắc là yêu thích tên thái giám này rồi nhỉ?”.

Nam nhân lam y ánh mắt thích thú hướng Thái Đường bỡn cợt.

“Hoặc là Hoàng tỷ muốn gả cho hắn hơn, bám theo chặc như vậy mà haha”.

Tề Tiểu Khả bắt đầu cảm thấy khó chịu, tay siết chặt lại, hiện tại cô vô cùng sẵn sàng để lao tới đấm cho mấy tên này một trận ra trò.

Bao nhiêu thằng đàn ông nhìn sáng sủa có học mà lại hùa nhau đi cười cợt đùa giỡn một cô gái yếu đuối, có lẽ nên mặc váy đi làm đàn bà là tốt nhất. 
Rất may trong tình huống hai bên đều như giằng co thế này thì giọng nói uy nghiêm vang lên cứu giảng không khí căng thẳng ở nơi đây.

“Đủ rồi, đến đây thôi!”. 
Đám nam nhân im bặt, cùng nhìn về phía nữ nhân đang đi tới, đồng loạt chấp tay cung kính thi lễ.

“Hoàng mẫu vạn an”. 
Lý Oanh đoan trang đi đến trước mặt đám nam nhân, khẽ chau mày liếc nhìn.

Ban nãy nàng đứng ở xa đã thấy hết hành động cợt nhã của bọn họ, điều này không hề đúng quy tắc hành sự mà những Hoàng tử nên làm.

Bọn họ vốn dĩ biết rõ bệnh tình của Huyên nhi nhưng lại hùa nhau hù dọa nhi nữ của nàng, những  chuyện như thế này không phải chỉ mới xảy ra hôm nay, trước đó đã có rất nhiều lần bọn họ đã đối với Huyên nhi như vậy.

Dù cho có được Hoàng thượng yêu quý thì lần này nàng cũng không thể bỏ qua. 
“Hoảng, bổn cung đã nhiều lần nhắc nhở con, chẳng lẽ không nghe hiểu?”.

Lý Oanh giọng vô cùng nặng nề, như một luồng uy áp đánh thẳng vào trên người đối diện. 
Trần Hoảng hoảng loạn quỳ xuống cúi đầu, lắp bắp nói, “Nhi tử không dám! Điều Hoàng mẫu nhắc nhở nhi tử sao dám không tuân.

Chỉ là hôm nay cùng các đại huynh tiểu đệ ra hóng gió vô tình nhìn thấy Hoàng tỷ, định bụng muốn ra chào hỏi một chút, nhi tử không nghĩ sẽ khiến cho Hoàng tỷ kinh sợ.

Xin Hoàng mẫu hiểu cho”.  
Đám nam nhân kia thấy Trần Hoảng quỳ xuống cũng đồng loạt quỳ theo, thiếu niên áo đen vội lên tiếng, “Hoàng mẫu xin đừng hiểu lầm, tam huynh không phải cố tình hù dọa Hoàng tỷ đâu!”. 
Lý Oanh liếc mắt qua Trần Nhật Duật khiến cho hắn im lặng, nàng quay sang Trần Hoảng.

“Ngay từ đầu bổn cung đã có nói.

Nếu như trông thấy mấy người các con đùa cợt Thái Đường, ta sẽ không trách tội người khác, chỉ trách một mình con?”.   
Trần Hoảng trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nuốt khan một cái nhỏ nhẹ đáp lại.

“Dạ phải!”. 
Lý Oanh gật gật đầu, giọng lơ đãng nói.

“Đến Nội Vụ phủ lĩnh ba mươi trượng, trừ nửa năm tiền bổng.


Còn nữa, lễ săn sắp tới con không cần tham gia nữa, ta sẽ nói với Hoàng thượng con thân thể không tốt, không thể tham gia”. 
Chỉ một câu nói của Lý Oanh lập tức khiến cho Trần Hoảng và những người quỳ ở đó phải sững sờ.

Hội săn là do Hoàng thượng tổ chức, mọi người đã ngầm đoán Hoàng thượng sẽ thông qua đợt này để khảo sát các Hoàng tử, âm thầm chọn ra người sẽ trở thành Hoàng thái tử.

Tất cả các Hoàng tử đều mong muốn trong cuộc săn thể hiện bản thân với vua cha giành lấy cơ hội thừa kế ngôi vua, ai cũng hết mình chuẩn bị cho đợt săn này, ngay cả Trần Hoảng cũng có ý muốn đó.

bây giờ câu nói của Lý Oanh, Trần Hoảng chắc chắn sẽ không còn cơ hội thi triển mình trước mặt Hoàng thượng, địa vị sẽ bị giảm đi một bậc.

Đây là hình phạt nặng nề nhất đối với Trần Hoảng, hắn cũng không ngờ bản thân sẽ bị Hoàng mẫu tước đi một kim bài phong quang rạng rỡ của mình như vậy, trong nhất thời chưa thể chấp nhận được việc này. 
Nam tử thanh y rất bất bình cất giọng nói, “Hoàng mẫu, tam huynh không phải cố ý, huynh ấy cũng đã nhận lỗi rồi.

Chuyện của Hoàng tỷ vốn dĩ chẳng hề có phân lượng, không đáng để tam huynh bị phạt nặng như vậy!”. 
Lý Oanh mắt phượng sắc bén hàn quang quét qua trên người kẻ vừa mở miệng, Trần Ích Tắc cảm thấy như có hàng ngàn lưỡi đao sắc nhọn đang bay về phía mình, lập tức ngậm miệng cúi đầu. 
“Còn lại những người khác, bổn cung không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.

Đã hiểu?”. 
Đám người Trần Hoảng chấp tay cúi đầu, “Chúng nhi tử hiểu rõ!”. 
Lý Oanh hừ nhẹ, nhìn xuống Trần Hoảng đang quỳ dưới đất.

“Phần con, trở về đóng cửa tự ngẫm lại đi!”.

Bỏ lại cho Trần Hoảng một câu, sau đó dẫn theo Thái Đường cùng Tề Tiểu Khả quay lưng bỏ đi.  
Đến khi bóng dáng của Lý Oanh đã khuất dạng, đám người Trần Hoảng mới lần lượt đứng dậy.

Bọn họ bây giờ trong lòng kẻ nào cũng cảm thấy khó chịu, có phần nhiều là bất bình. 
“Tam huynh, Hoàng mẫu đúng là quá đáng, người sao lại có thể phạt huynh nặng như vậy!”.

Trần Ích Tắc cộc cằn nói. 
Trần Nhật Duật cũng tiếp lời theo, “Phải đó! Rõ ràng Hoàng mẫu biết tam huynh coi trọng lễ săn lần này mà!”. 
“Chính vì mẹ biết ta coi trọng lễ săn này nên mới tước đoạt đi thứ quan trọng nhất của ta.

Vừa là cảnh cáo, cũng là răn đe”.

Trần Hoảng hai mắt đỏ ngầu tức tối. 
“Hay là đi nói với Hoàng tổ mẫu, người thương tam huynh nhất, chắc chắn sẽ nói giúp cho tam huynh với phụ Hoàng!”.

Trần Ích Tắc đưa ra một ý. 
Trần Nhật Vĩnh lên tiếng phản bác, “Hoàng mẫu đã nói thì sẽ không bao giờ thay đổi cho dù phụ Hoàng có khuyên.

Hồ đồ đi nói với Hoàng tổ mẫu tức là công khai cãi lại lời của Hoàng mẫu, sau này cũng đừng hòng được người nhìn mặt.

Tam huynh lại là con ruột, huynh đưa ra ý này chẳng phải khiến tam huynh sau này bị Hoàng mẫu cạch mặt sao?!”.
“Vậy bây giờ còn có thể làm gì nữa chứ!?”. 
Trần Nhật Vĩnh thở dài.

“Lần này tam huynh đành phải ngậm ngùi cam chịu”. 
“Ngay từ đầu ta đã bảo huynh đừng có đi chọc Thái Đường, huynh rõ biết Hoàng mẫu thương tỷ ấy như thế nào rồi mà!”.

Trần Nhật Duật huých vai Trần Hoảng, khó chịu nói. 
“Ta chỉ định trêu chọc, những lần trước cũng đều như vậy cả!”. 
Trần Nhật Vĩnh đi tới vỗ vỗ vai Trần Hoảng.

“Đã như vậy huynh không muốn cũng phải chấp nhận, đến Nội Vụ phủ đi”.    
Trần Hoảng thất thểu đi về hướng Nội Vụ phủ, còn lại những người khác đều lặng lẽ đi về.

Qua chuyện hôm nay, bọn họ đều rút được kinh nghiệm, đừng bao giờ đối đầu trực tiếp với Hoàng mẫu, bằng không tiếp theo sẽ đến lượt ngươi thê thảm. 
Trời đã vào chiều, ánh hoàng hôn buông xuống sau tường thành đỏ au.

Bây giờ chỉ còn Tề Tiểu Khả, Lý Oanh cùng Thái Đường lặng lẽ đi về hướng cung Thiên Thành.

Vốn dĩ có cung nữ hầu hạ theo sau nhưng Lý Oanh không muốn làm ảnh hưởng đến Thái Đường nên đã cho người về trước, hiện tại chỉ còn lại ba người đi dưới ánh vàng rực rỡ. 
Thái Đường trước sau đều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.