Đọc truyện Hoàng Ngư Huệ – Chương 47
Kể từ ngày bị phạt đến nay cũng đã qua hơn một tuần, đôi tay của Tề Tiểu Khả cũng dần hồi phục lại nhưng vẫn còn yếu, không thể mang vác quá nặng.
Sau sự việc đó thì sự ngang tàn của Hoa Thần phi đã lan khắp trong cung, ngay cả Lê Thục phi nổi tiếng kiêu căng cũng không dám kiếm chuyện với nàng nữa.
Chuyện này cũng đến tai Trần Cảnh cùng Trần Thị Dung nhưng tuyệt nhiên Trần Thị Dung không hề có động thái nào, còn Trần Cảnh thì hắn làm sao nỡ phạt người mà hắn thương chứ! Hai người đứng đầu không truy cứu hay đả động đến Lý Huệ thì bên dưới dù có kẻ nào xì xào bàn tán nhưng tuyệt không dám động chạm đến Hoa Thần phi.
Cũng từ ngày hôm đó trở về sau Tề Tiểu Khả cũng cật lực tránh mặt nàng, nàng kêu đi Tây thì cô đi Đông, dù cho nàng muốn tìm cô cũng khó.
Sau một tuần nghỉ phép dưỡng thương thì hôm nay là ngày mà Tề Tiểu Khả phải làm việc bù lại.
Ngay từ sáng sớm cô đã thức dậy, rửa mặt chải đầu rồi sơ trang, cuối cùng đội vội cái mũ đi ra ngoài.
Lê Tổng quản giao cho Tề Tiểu Khả việc quét dọn ở trong điện nhưng cô vì muốn tránh xa Lý Huệ nên cô đã đổi việc cho một người khác, mình thì chuyển qua Liễu Lan cung.
Tề Tiểu Khả từ sớm đã đi qua Liễu Lan cung, cô chỉ phụ trách việc quét dọn xong rồi quay về nên làm nhanh thì nghỉ nhanh.
Nếu như xong sớm thì cô có thề đến thăm Chiêu Hoàng rồi.
Nghĩ đến đây thì trong đầu tràn đầy động lực, mong muốn mau mau hoàn thành sự vụ.
Liễu Lan cung là một cung mới được xây dựng xong gần một năm.
Nội thất và vật dụng đều được đưa mới đến nên sẽ khác so với tất cả các cung.
Chỉ có những phi tần nào đạt được sủng ái cao mới được ở cung này.
Từ lúc mới xây dựng xong thì đều bỏ trống chưa sử dụng nhưng gần đây đã được ban cho Nguyên Đức phi.
Nàng là phi tần mới được tấn phong vượt cấp duy nhất từ lúc lập quốc.
Coi bộ Trần Cảnh rất nể mặt nàng ấy.
Tề Tiểu Khả được chia cho phần ở ngoài vườn hoa.
Cô chỉ cần quét hết lá tàn rồi dọn sạch tơ nhện giăng, tưới nước cho vườn hoa là coi như xong việc.
Không phải tự nhiên mà Tề Tiểu Khả lại được việc nhẹ như thế, có một lệnh ngầm được ban xuống rằng Tề Tiểu Khả có thể miễn những việc nặng nhọc, và mọi người đều biết lệnh này do ai ban xuống nên bọn họ cũng không dám để Tề Tiểu Khả làm việc nặng.
Tề Tiểu Khả đi ra sau vườn, bắt đầu phần việc của mình.
Lấy chổi quét đi những chiếc lá khô vướn lại trong bụi cỏ ra, gom lại một chỗ thành đống lớn, hốt đổ vào bao bố chuẩn bị đem đi đốt.
Dù vậy vẫn có chút mất công vì giếng cách đó khoảng hai trượng nên Tề Tiểu Khả buộc phải đi một khoảng xách nước đến.
Tuy chú tâm làm việc nhưng Tề Tiểu Khả cũng tinh mắt quan sát xung quanh.
Khoảng sân này khá rộng, vài chỗ đất được rào lại trồng hoa lưu ly xen lẫn là hải đằng, xanh xanh hồng hồng hoà vào nhau phủ khắp sân.
Ở nơi góc cuối sân có một cái xích đu được dựng thô sơ.
Cạnh đó đặt vài chậu dạ yến thảo, ngọc hân.
Cuối vườn còn một cây tử đằng, hoa mang sắc tím nhạt nở thành từng nhiều dây rũ xuống.
Một vườn hoa như vậy có thể dễ dàng làm xiêu lòng những người thích thanh tĩnh và cái đẹp.
Ngay cả Tề Tiểu Khả cũng có chút xiêu lòng với quang cảnh vườn hoa đẹp như thế này.
Tề Tiểu Khả trong lòng thầm thán phục Nguyên Đức phi, các loại hoa trong vườn đều rất khó để trồng nhưng nhìn cây nào cũng xanh tươi đọng nước thì chắc chắn rằng nàng đã bỏ công chăm sóc rất nhiều.
Tề Tiểu Khả đi xách nước, khoảng một khắc sau cô mới có thể nặng nhọc xách thùng nước đầy chầm chậm đi tới.
Từ xa Tề Tiểu Khả trông thấy bóng dáng của một nữ nhân nào đó, cô thầm thấy lạ, lúc nãy chỉ có bản thân được phân một mình chăm sóc vườn, ngoài ra mọi người khác đều không được phân chung với cô, vậy sao bây giờ lại có người nào đó ở trong vườn hoa.
Tề Tiểu Khả hơi tò mò đi tới, đặt thùng nước xuống rồi đi vào trong.
Nữ nhân kia đang ngồi trên xích đu, lưng xoay đối mặt Tề Tiểu Khả.
Cô âm thầm quan sát nàng ấy, mái tóc bóng mượt búi cao, trên người vận nhung y hồng nhạt, ở ngoài khoác thêm phi phong màu lam.
Nữ nhân kia ngồi bó gối trên xích đu, một tay đỡ lấy trán, tay kia cầm một cuốn sách, dường như nàng ta quá chú tâm vào sách nên không hề biết Tề Tiểu Khả đã đến gần mình.
Tề Tiểu Khả khẽ đi tới phía sau nữ nhân ấy, cô cất tiếng, “Này!”.
Giọng nói của Tề Tiểu Khả khiến cho nữ nhân kia hơi giật mình.
Cô thấy nàng đánh rơi cả quyển sách xuống đất, hai tay ôm lấy lồng ngực, giống như bị hoảng sợ, xích đu cũng lay động mạnh hơn.
Tề Tiểu Khả phản xạ tự nhiên luống cuống đưa tay giữ lấy dây thừng, làm xích đu ngừng lại, cố giữ để người kia không bị ngã xuống.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý làm ngươi hoảng sợ”.
Tề Tiểu Khả áy náy nói.
“Không sao”.
Nữ nhân cất tiếng nhỏ nhẹ đáp lại, giọng nói êm dịu dễ nghe.
Nữ nhân lấy lại thăng bằng, chậm rãi xoay người lại.
Tề Tiểu Khả hai mắt mở to ngạc nhiên khi thấy gương mặt của người kia, cô đơ người không thốt lên được chữ nào.
Nữ nhân kia cũng không khác, nàng vô cùng bất ngờ khi gặp người này ở đây.
Tề Tiểu Khả đột nhiên cười lớn, tậm trạng giống như được tăng vọt lên.
Cô bắt lấy cổ tay nữ nhân lay vài lần, miệng cười đến sáng lạng.
“Sao ngươi lại ở đây!??”.
Nữ nhân mỉm cười trước sự phấn khích như hài tử của người trước mặt, nàng cho rằng sau này có thể không gặp được tên này nữa, không ngờ bây giờ lại gặp được hắn ở đây.
“Xem ngươi kìa, lớn rồi mà còn giống như trẻ con vậy!”.
Nữ nhân dịu dàng đưa bàn tay trắng hồng bẹo má của Tề Tiểu Khả.
Tề Tiểu Khả vì gặp được người quen nên cô đâu còn để ý đến hành động vừa rồi của người kia là có bao nhiêu thân mật.
“Sao ngươi lại ở đây vậy a?”.
Tề Tiểu Khả ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nói chuyện với nàng.
Nữ nhân chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô.
Hiện tại Tề Tiểu Khả dường như rất xúc động, hai mắt cô óng ánh đọng nước, giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Giọng nói cũng lạc đi, mếu máo.
“Thủy Điệp Ngư a, cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi!”.
Phải, nữ nhân kia chính là Thủy Điệp Ngư, người mà hơn ba tháng trước Tề Tiểu Khả đã gặp ở thanh lâu.
“Ngược lại là ngươi, sao lại ở đây?”.
Thủy Điệp Ngư thắc mắc hỏi.
Tề Tiểu Khả mím môi, hai mắt long lanh như cún con.
“Ta là bị tên khốn bắt vào đây!”.
Thủy Điệp Ngư ngạc nhiên, “Kẻ nào đã bắt ngươi?!”.
“Ta không biết”.
Tề Tiểu Khả lắc lắc đầu.
“Còn ngươi! Chẳng phải ngươi ở thanh lâu sao?”.
Nàng lại không lên tiếng, chỉ khẽ thở dài.
“Nương nương, nô tỳ mang trà đến”.
Bỗng một giọng nói trong trẻo phát ra, Tề Tiểu Khả quay đầu, là một thiếu nữ đang đi tới.
Cô gái này nhìn rất trẻ, chắc chỉ tầm mười chín hai mươi, trên người mặc y phục cung nữ, tay còn bưng khay trà.
Mà hình như vừa rồi cô ta mới gọi nương nương! Cô ta gọi ai vậy!?.
Tề Tiểu Khả chưa kịp hiểu mọi chuyện thì cô gái kia đã đi đến chỗ của cô và Thủy Điệp Ngư rồi.
Cô ta đứng trước mặt Thủy Điệp Ngư, cung kính thi lễ, “Nương nương, nô tỳ đã rót trà đây”.
“Để xuống đi”.
Tiểu cung nữ nghe lệnh bỏ khay trà xuống bàn, ngay lúc sau nàng ta đã phát giác ra sự hiện diện của Tề Tiểu Khả.
Nàng ta bước lui ra, hai tay chống eo, gương mặt hung dữ trừng mắt nhìn Tề Tiểu Khả.
“Ngươi to gan, dám vô lễ với nương nương!”.
Dường như ngay lập tức Tề Tiểu Khả liền buông tay ra, đứng phắc dậy, hai mắt mở to nhìn tiểu cung nữ kia.
“Nhìn ta làm cái gì!”.
Tiểu cung nữ đi tới đạp mạnh vào chân của Tề Tiểu Khả khiến cô nhảy dựng lên ôm lấy chân mình.
“Đau quá! Đúng là đồ hung dữ mà!!”.
Tề Tiểu Khả vừa nhảy vừa mắng.
“Này ngươi nói ai đó hả?!”.
Tiểu cung nữ to giọng cãi lại.
Tề Tiểu Khả ôm chân ngồi xuống đất ăn vạ, “Hung dữ như vậy sau này không ai dám lấy ngươi! Huhu cái chân của ta~”.
Không ai lấy là từ ngữ cấm kị của cung nữ, ai cũng ghét ba chữ này cả.
Đã vậy Tề Tiểu Khả còn nói trước mặt của người cực kì ghét nó nữa, kì này cô xong rồi…
“Thái giám thối, dám trù ta sao!!”.
Tiểu cung nữ phát tiết nhào tới đánh liên tiếp vào Tề Tiểu Khả trong khi cô vừa lấy tay che trên đầu vừa la lớn.
“Á đau chết ta rồi…, ngươi mau dừng tay lại a…”.
Một màn hoạt náo này của hai người khiến cho khán giả là Thủy Điệp Ngư bật cười khúc khích.
Từ lúc nhập cung đến nay nàng rất hiếm khi mỉm cười chứ đừng nói đến cười sảng khoái như vậy.
Một lúc sau Thủy Điệp Ngư đã ổn định lại, cần phải ngăn họ ra rồi, nàng cũng không muốn hắn bị cung nữ của nàng đánh thê thảm đâu.
“Được rồi Xuân Hà, đừng đánh nữa, tha cho hắn đi”.
Thủy Điệp Ngư vừa lên tiếng thì tiểu cung nữ kia liền dừng tay, phải nói là may mắn cho Tề Tiểu Khả vì cung nữ cận thân thường sẽ rất hung dữ, bởi vì họ chưa có người để ý.
Tề Tiểu Khả xoa xoa hai cánh tay bị đánh đến tê, trong lòng thầm cảm kích Thủy Điệp Ngư đã giúp cô thoát khỏi bà chằn này, nếu không chắc cô sẽ bị đánh bầm mắt.
“Ngươi lui đi, không cần hầu hạ nữa”.
Thủy Điệp Ngư phất tay.
Xuân Hà dường như muốn nói gì đó nhưng nhận được cái phất tay của chủ tử thì chỉ đành cúi đầu thoái lui.
Thủy Điệp Ngư đứng dậy khỏi xích đu, đi tới đỡ lấy tay Tề Tiểu Khả, kéo cô đứng dậy.
Tề Tiểu Khả giũ lại y phục, Thủy Điệp Ngư cũng giúp cô vuốt lại nếp áo.
“Xuân Hà là tiểu cô nương mới lớn, tính khí còn nóng.
Ngươi đừng để bụng nàng”.
Tề Tiểu Khả cười khì, “Ta không chấp nhất đâu.
Hơn nữa sức của nàng yếu, đánh ta cũng không có đau”.
Đột nhiên Thủy Điệp Ngư bắt lấy tay của Tề Tiểu Khả, nàng nhìn chằm chằm vào tay cô, ánh mắt có tia đau xót phát ra.
“Tay của ngươi thế nào rồi?”.
“Không sao.
Ngự y nói đã hồi phục rồi, chỉ là vẫn chưa cầm được vật quá nặng thôi”.
Thủy Điệp Ngư khẽ chau mày, nàng miết những ngón tay còn hơi tím của Tề Tiểu Khả, môi mím chặt.
Lấy ra trong người một lọ sứ men xanh, gỡ nút chặn, nàng rút ra khăn tay, kê vào lọ lấy thuốc rồi từ tốn bôi lên tay của Tề Tiểu Khả.
Cô cũng đơ người, hai mắt chỉ trông theo từng cử chỉ của người trước mắt.
“Ta nghe nói ngươi đắc tội với Lý Huệ”.
“Phải a”.
Tề Tiểu Khả gật gật đầu.
Thủy Điệp Ngư khẽ liếc mắt qua cô, rồi lại chăm chú bôi thuốc.
“Lần sau tránh xa nàng ta một chút, cũng sẽ không gặp chuyện giống lần trước”.
Giống như bị thôi miên, Tề Tiểu Khả chỉ biết gật đầu theo lời nàng, “Ân”.
“Xong rồi”.
Thủy Điệp Ngư ung dung ngồi xuống xích đu, từ tốn nâng lên ly trà nóng gạt đi lá trà nổi, thổi vài hơi.
Tề Tiểu Khả đi tới ngồi xuống đối diện nàng, đôi mày khẽ chau lại.
“Ngươi chấp nhận làm phi của hắn sao?”.
Động tác của Thủy Điệp Ngư khẽ ngưng lại, nàng đưa mắt nhìn cô rồi nhanh chóng thu hồi, chậm rãi đưa ly trà đến bên môi, nuốt xuống một ngụm trà đắng chát.
“Ngươi chấp nhận làm Nguyên Đức phi hả?”.
Thủy Điệp Ngư buồn bã gật đầu, “Ta không được chọn”.
Nhẹ nhàng thả ly trà trở lại bàn.
“Là ý của Hốt Tất Liệt?”.
Tề Tiểu Khả nhíu chặt mày, hai mắt có tia tức giận.
Thủy Điệp Ngư đôi mắt ánh lệ nhìn Tề Tiểu Khả.
“Là ý của phụ vương”.
Tề Tiểu Khả thở dài, chậm rãi nắm lấy hai tay Thủy Điệp Ngư, như một cáchs an ủi.
Trong đầu Tề Tiểu Khả đang suy nghĩ rất nhiều điều, nhưng cô sợ nếu nói ra sẽ khiến cho nàng buồn thêm.
Cô có thể nhiều chuyện nhưng cô không phải ngốc.
Lúc cô nhìn thấy y phục trên người nàng thì cô đã đoán ra được tại sao Thủy Điệp Ngư lại ở trong Hoàng cung này rồi.
Chỉ là cô muốn giả ngốc không để ý, kéo Xuân Hà làm trò cho nàng cười mà thôi.
Câu nói Tề Tiểu Khả để trong lòng có thể không ảnh hưởng đến Thủy Điệp Ngư nhưng cô vẫn phải nói trước với nàng.
Tề Tiểu Khả khẽ siết tay nàng.
“Trần Cảnh không phải người tốt”.
“Ta biết! Ta sẽ không để hắn động được đến ta”.
Câu khẳng định của Thủy Điệp Ngư giúp cho nỗi lo của Tề Tiểu Khả được giảm đi phần nào.
“Ta còn sự vụ chưa xong, phải đi đây.
Từ nay nếu có gì khó khăn cần giúp thì cứ tìm ta.
Không biết có giúp được ngươi phần nào hay không nhưng ta sẽ cố gắng”.
“Được”.
Tề Tiểu Khả thở dài, cười lên một cái, cô chậm rãi đứng dậy, cầm theo thùng nước quay lưng bỏ đi.
Hy vọng ngươi sẽ ổn.
—– Hết Chương 46 —–
Tác giả: Đông đủ rồi ha, rồi khi nào cho vợ lớn vợ nhỏ chiến nhau đây kk.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
❀Hoa Lưu Ly [Hãy nhớ về tôi]❀
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
❀Thủy Điệp Ngư|[Nguyên Đức Phi]❀
Ngày đăng: 2-10-2019.