Đọc truyện Hoàng Ngư Huệ – Chương 40
Đã mấy canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy người trở lại, tiểu Phương tử sốt ruột đi qua đi lại.
Rõ ràng đã hứa là sẽ trở lại trước giờ Tuất, bây giờ cũng gần canh một mất rồi.
Người kia cũng đã về từ lâu, vậy mà vẫn chưa thấy tên kia trở lại.
Chẳng lẽ gạt bỏ ý định ban đầu rồi sao? Từ đằng xa thấp thoáng có bóng người chạy vào, tiểu Phương tử nhẹ nhõm nhận ra thân ảnh kia chính là người mình đợi, vì vậy hắn lập tức đi tới than trách.
“Ngươi sao bây giờ mới trở lại.
Có biết canh mấy rồi hay không hả!”.
Tề Tiểu Khả cười cười xoa trán, “Ta không phải muốn về trễ, chỉ là đột nhiên phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn a”.
Tề Tiêut Khả ngóng vào trong điện, “Người về chưa?”.
“Đã về được một lúc lâu rồi, nhưng không biết đã ngủ hay chưa.
Ta lại không dám vào thăm dò”.
Tề Tiểu Khả vỗ vỗ vai tiểu Phương tử cười cười, “Được rồi, mọi thứ ta nhờ ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”.
“Tất nhiên, xong từ sớm rồi!”.
Tiểu Phương tử chống tay vẻ mặt đắc ý.
“Tốt! Những việc còn lại cứ để ta lo, ngươi đi chuẩn bị đi!”.
Tề Tiểu Khả xua xua tay đẩy tiểu Phương tử về trong phần tối, sau đó người đã nhanh nhẹn chạy đi mất.
Tề Tiểu Khả hai tay chống hông, hài lòng cười, cuối cùng tới lượt cô phải ra tay rồi, xoay người đi vào trong điện.
Khi bước chân Tề Tiểu Khả dừng trước cửa căn phòng vẫn còn le lói ánh nến.
Trông thấy đằng sau cửa sổ đóng kín, bóng của một người con gái hắt lên khung cửa.
Bên cạnh ngọn nến, nàng ngồi gục đầu xuống bàn, dường như là đang khóc.
Tề Tiểu Khả bất giác chau mày mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng hiu quạnh kia.
Trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ đau xót, sóng mũi cay cay, trong mắt xuất hiện vài giọt nước trong suốt.
Tại sao lần nào đến gặp nàng, thì đều thấy nàng đang khóc.
Tề Tiểu Khả đưa tay lau đi khoé mắt, thẳng thừng đi tới đẩy cửa bước vào trong phòng.
Cánh cửa gỗ nặng nề đột rít lên một hồi rồi mở ra nột cách đột nhiên như vậy khiến cho Lý Chiêu Hoàng hơi giật mình.
Gần canh một rồi ai còn đến Lãnh cung, hơn nữa từ lúc về đến nàng đã căn dặn Tuyên Thảo không có việc thì không cần vào phòng nàng, lúc này ai lại tự ý xông vào phòng chứ! Không gian tối trong phòng càng làm cho Lý Chiêu Hoàng sợ hãi, nàng leo lên giường tiến vào một góc bó gối thu người lại, tay vơ lấy chăn dày phủ lên người.
Toàn thân run rẩy, trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Phía sau cánh cửa gỗ son, Tề Tiểu Khả đưa người ngó vào, nhìn thấy nữ nhân đang sợ hãi ngồi trên giường bất giác khiến cô bật cười.
Đóng cửa lại, tiến vào gian giữa ở trong bóng tối tìm kiếm gì đó.
Một lúc sau cô đi đến bàn tròn thắp lên vài cây nến vừa tìm được.
Căn phòng trở nên sáng hơn, nhìn được rõ ràng người đang đứng cách vài bước chân, Lý Chiêu Hoàng có thể buông xuống cơn sợ hãi đang đè nặng trong lòng.
Lý Chiêu Hoàng giở chăn bước xuống giường đi tới chỗ Tề Tiểu Khả.
Nàng ngồi xuống bàn tròn, tự rót cho mình bôi trà, chậm rãi uống hết cả ly.
Tay khẽ vuốt vuốt nơi lồng ngực, ý định xua đi nỗi sợ hãi vừa rồi.
Tề Tiểu Khả vốn dĩ chỉ muốn chậm rãi đi vào, không ngờ lại vô tình doạ sợ nữ nhân này, chẳng lẽ mình lại đáng sợ như vậy sao, hay là do tâm của nàng quá yếu dễ bị hoảng hốt.
Tề Tiểu Khả bước qua ngồi xuống trước mặt Lý Chiêu Hoàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng giúp nàng bình tâm trở lại, cười cười nói, “Thật xin lỗi.
Nô tài không cố ý, làm người kinh sợ rồi”.
Lý Chiêu Hoàng không hề tức giận, vẫn ôn nhu đáp lại bằng một cái mỉm cười, giọng nói mang chút nghẹn ngào cất lên, “Không phải lỗi của ngươi, là do bổn cung suy nghĩ đến thất thần nên mới có chút hoảng loạn”.
Tề Tiểu Khả lại chau mày, khó chịu.
Nữ nhân này thật là ngốc, rõ ràng là lỗi của cô, vậy mà nàng không trách cô mà lại tự nhận lỗi về mình.
Đúng là khờ quá.
Tề Tiểu Khả ánh mắt lấp lánh nhìn người trước mắt, mím môi chau mày, giống như bị người ta ức hiếp ủy khuất vô cùng.
Lý Chiêu Hoàng đôi nhãn châu long lanh quan sát nét mặt khó coi của Tề Tiểu Khả, quả thật gương mặt như trẻ con làm nũng của cô khiến nàng bật cười.
“Xem ngươi kìa, lần nào đến bổn cung cũng nhìn thấy ngươi chau mày”.
Lý Chiêu Hoàng chậm rãi đưa tay ngọc vuốt mi tâm của cô, mỉm cười nhu nhu giúp cô, thái độ cưng chìu hết mực.
Tề Tiểu Khả ngạc nhiên đơ người, mặt nghệch ra, nàng đang giúp cô giãn mày sao?! Có phải là thật không vậy, hay là cô đang trong cơn mơ đây.
Nhưng nụ cười kia của nàng chân thật đến như vậy, có thể là giả sao.
“Sao lại đột nhiên lại đơ người ra?”.
Đứa trẻ này thật khó hiểu, tính khí thay đổi nhanh đến mức nàng không kịp nhận ra.
Ôn nhu đưa tay vuốt ve bên mặt mềm mại của đứa trẻ lớn xác này.
Tề Tiểu Khả ở một khắc như đang chìm trong cơn mê sảng, thất thần nói không nên lời.
Ở lúc tay của người ấy đặt giữa mi tâm, trái tim của cô dường như có sự thay đổi lớn, nó đập nhanh hơn, đến nỗi cô dường như có thể nghe thấy được cả nhịp đập của nó, một sự vui sướng dâng trào nơi lồng ngực.
Trên môi không biết từ lúc nào đã hiện ra nụ cười.
“Trễ rồi còn đến chỗ này, có phải gặp chuyện ủy khuất không?”.
Lý Chiêu Hoàng xoa đầu người trước mặt, ngữ khí vô cùng quan tâm.
Bản thân nàng cũng đã gần ba mươi, nhìn người trước mắt gương mặt non nớt dường như mới gần hai mươi, trưng ra bộ mặt trẻ nhỏ làm nũng, trong lòng sinh ra một cỗ yêu thương cưng chìu.
Hơn nữa người này đã từng giúp nàng rất nhiều lần, tự nhiên sẽ trở nên gần gũi thân thiết.
Tề Tiểu Khả cười cười lắc đầu, đứng dậy nắm lấy tay Lý Chiêu Hoàng, kéo nàng đi ra khỏi phòng, mà Lý Chiêu Hoàng cũng giật mình khi bị người kia nắm tay dẫn đi.
Phía trước là dãy hành lang tối, người kia cứ nắm tay nàng mà đi, đến khi bước chân hai người dừng lại thì đã ở sau sân viện.
Lý Chiêu Hoàng ngỡ ngàng với nhìn gì đang thấy trước mắt, giữa bốn bề tối mịch của sân viện có ánh sáng thất sắc hắt lên.
Lý Chiêu Hoàng chầm chậm tiến lại gần, nhìn kĩ thì mới biết thứ ánh sáng nhiều màu sắc kia là phát ra từ trong cái hồ nước nhỏ.
Trong đó rải đầy đèn hoa sen, còn có vài chiếc lồng đèn nhỏ màu đỏ đang trôi.
Mặt nước vốn dĩ phải đục ngầu màu rêu lúc này lại có phần trong hơn, thứ ánh sáng kì lạ đẹp đẽ kia là từ dưới đáy hồ ánh lên, long lanh huyền ảo.
Màu sắc của ánh sáng cứ liên tục đổi màu, có thứ gì đó như bột nhưng lại lấp lánh rơi xuống mặt hồ.
Lại có vài con cá kì lạ, toàn thân phát sáng đang bơi lội.
Xung quanh sân viện bỏ hoang mọc đầy cỏ dại cao lấp ló những vệt sáng cũng mang màu sắc huyền ảo như trong hồ, ẩn hiện chớp nhoáng.
Trong hồ nay có thêm một cây cầu bán nguyệt bắc ngang, trên thanh gỗ vịn màu đỏ son được treo lên dãi lụa kết lòng đèn đỏ tương đồng với những cái trong hồ.
Bên cạnh hồ nước có một cây hồng mai do không được chăm sóc nên đã khô héo, lúc này lại nở rộ tràn đầy sức sống.
Những cành vươn dài treo lên liên hoa đăng.
Đèn được mắc trên cây như lơ lửng giữa không trung, theo gió nhè nhẹ lay động.
Dưới gốc hồng mai là một cái bàn tròn nhỏ, bày đầy thức ăn đẹp mắt còn tỏa hơi khói, còn có rượu nữa.
Ánh sáng bảy màu hòa vào màu đen của buổi đêm, tất cả tạo nên một không gian lung linh huyền ảo, giống như là tiên cảnh nhân gian.
Lý Chiêu Hoàng như không tin vào mắt mình, nàng ngẩn ngơ nhìn đến không rời mắt.
Quang cảnh này, cả bàn thức ăn kia nữa, rốt cuộc là chuyện gì? Lý Chiêu Hoàng quay đầu nhìn con người khoanh tay đứng cười ở sau lưng, hình như nàng đã đoán được hai ba phần.
Trong khi đó Tề Tiểu Khả đã tiến lại chỗ nàng, “Có đẹp không”.
“Tất cả…!đều do ngươi làm sao?”.
Dường như sự bất ngờ này quá lớn, đến lúc này Lý Chiêu Hoàng vẫn còn đắm chìm trong cơn mộng mị.
“Phải a!”, Tề Tiểu Khả gật đầu, khuông miệng luôn cười tươi.
Ngay cả cô cũng không ngờ nàng sẽ ngạc nhiên đến như vậy, có vẻ như màn đặc sắc này đại công cáo thành rồi.
Nhìn thấy đôi môi của Lý Chiêu Hoàng run run, nhưng không có chữ nào được phát ra cả.
Tề tiểu Khả bước tới kéo tay nàng đi đến chỗ bàn tròn, ấn nàng ngồi xuống rồi lại chạy đi khuất vào phía sau bụi cỏ dại.
Chỉ còn lại một mình Lý Chiêu Hoàng, ánh đèn từ xung quanh không quá sáng để áp đảo màu của trời đêm nhưng cũng đủ lung linh lay động lòng người.
Giữa không gian huyền ảo bốn bề im lặng, có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đang ngồi ngắm nhìn quang cảnh mỹ lệ.
Nói là Lãnh cung nửa đêm canh ba không ai dám lại gần nhưng thực chất chỉ là một hành cung lâu ngày không có người ở, khuất sau bức tường son vững chắc mà thôi.
Sau bước tường kiên cố kia là đường hành lang chính thông giữa các cung và các viện, cho dù là người ở cung nào cũng bắt buộc phải đi ngang qua hành lang này, chỉ là coi buổi tối vào khoảng thời gian nào thì người của các cung hạn chế ra khỏi khuông viên cung tẩm mà thôi.
Vì vậy, cho dù là nửa đêm canh ba thì cũng có người đi lại vì có vài sự vụ chỉ có thể làm vào ban đêm vắng người.
Cho nên, chỉ sau ngày hôm đó, chuyện lớn lại ập đến.
Trở lại với sân viện, Lý Chiêu Hoàng đang ngồi mê mẩn ngắm nhìn những chú cá nhỏ phát sáng trong hồ, đột nhiên xung quanh tối đen như mực khiến cho nàng vô cùng hoảng loạn.
Sau đó nàng trông thấy có một nhiều tia sáng yếu ớt lơ lửng giữa không trung, đang dần tiến lại chỗ của nàng.
Và rồi nàng nghe thấy có tiếng của ai đó, người trong bóng tối kia đang hát bài gì đó rất kì lạ, nàng không hiểu được.
Khi tiếng hát vừa dứt, cả không gian trở lại với sự huyền ảo lung linh ban đầu, một thứ tròn tròn đã được đưa tới trước mặt.
Lý Chiêu Hoàng kinh ngạc nhìn người đang đứng nhe răng cười đến vui vẻ ấy, là tiểu thái giám.
Lúc này tâm trạng hoảng hốt của nàng mới dần buông xuống, ánh mắt lại chú ý tới thư trên tay người kia.
“Sinh nhật vui vẻ!”.
Sinh nhật?
“Nào, người đừng đứng đó nữa.
Mau qua đây thổi nến đi!”.
Từ lúc nào Tể Tiểu Khả đã đặt chiếc bánh trên bàn rồi đi tới kéo nàng qua.
Tề Tiểu Khả vui vẻ chỉ dẫn cho nữ nhân vẫn còn mờ mịt kia, “Bây giờ người hãy chấp tay, nhắm mắt lại đi!”.
Mặc dù không biết người kia muốn làm gì nhưng Lý Chiêu Hoàng vẫn làm theo lời của cô.
“Hãy cầu một điều mà người mong muốn, sau đó mở mắt thổi tắt hết nến đi”.
Sau đó là một khắc im lặng, rồi những ngọn nến cũng biến mất, và tiếng vỗ tay của Tề Tiểu Khả.
“Được rồi, hôm nay nô tài làm nhiều thức ăn lắm, không dùng nhanh sẽ nguội mất, mau ăn thôi”.
Lý Chiêu Hoàng cũng không ngần ngại cầm đũa, gắp vào bát vài cọng rau xanh.
Tề Tiểu Khả dĩ nhiên không vui, cô đưa đũa gắp thật nhiều thịt bỏ vào bát của nàng, miệng thì không ngừng giáo huấn người ta, “Người đừng nên ăn rau nhiều, phải ăn cả thịt nữa.
Như vậy mới tốt cho sức khỏe chứ!”.
Lý Chiêu Hoàng bất động nhìn người kia cứ không ngừng gắp thịt vào bát của nàng, bất lực mỉm cười, tính khí người này đúng là như một đứa trẻ.
Không muốn người kia mất hứng, Lý Chiêu Hoàng nâng đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai kĩ rồi từ tốn nuốt vào bụng.
Tề Tiểu Khả dĩ nhiên cao hứng, vì nàng cũng chịu ăn thêm một chút, nàng gầy như vậy không tẩm bổ là không được.
Sau khi đã ăn xong, hai người lúc này mới ngồi lại trò chuyện với nhau, và hiển nhiên trong đó phải giải quyết sự hiếu kì của Lý Chiêu Hoàng rồi.
“Cái này…!một mình ngươi làm hết sao?”
Tề Tiểu Khả gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, “Nô tài đâu có tài giỏi như vậy, đương nhiên cũng phải có người giúp một tay mới xong nhanh như vậy a!”.
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Lý Chiêu Hoàng, cô nhanh nhẹn nói tiếp, “Là tiểu Phương tử ở Ngự thiện phòng!”.
Lý Chiêu Hoàng chuyển hướng về đàn cá dưới hồ, nhìn chúng đang tung tăng bơi lội lại sinh ra cảm giác ghen tị.
Tề Tiểu Khả giống như đoán được suy nghĩ của nàng, cô đứng dậy, kéo tay nàng cùng đi tới bên hồ.
“Cá này tự phát quang, bổn cung chưa từng thấy qua điều này”.
Tề Tiểu Khả khụy xuống, hai tay chụm lại ngâm xuống hồ nâng lên một con cá nhỏ, sau đó đưa tới trước mặt nàng.
“Thật ra chúng chỉ là cá bình thường như những con ở Nguyệt đình mà thôi”.
Lý Chiêu Hoàng khẽ chau mày, nhìn con cá đang gần cạn nước trong tay người kia, “Vừa rồi rõ là bổn cung thấy nó tự phát quang”.
Tề Tiểu Khả mỉm cười, cúi xuống thả cá nhỏ về lại hồ, “Muốn cá tự phát quang chỉ cần dùng một chút tiểu xảo.
Thả chúng vào trong hồ, ánh sáng hắt lên thì có thể làm được rồi, rất may mắn loại cá này có màu trắng đục nên càng dễ khiến người ta nhìn vào cứ nghĩa là thân nó tự phát ra ánh ánh thôi!”.
“Vậy còn màn sương đặc biệt này?”.
Tề Tiểu Khả không vội, đưa tay ra, chỉ một lúc trên tay cô đã có thứ bột gì đó tụ lại.
Cô đưa gần lại chỗ nàng, để nàng có thể quan sát kĩ hơn.
“Thật ra đây chỉ là loại giấy đỏ dùng trong ngày thành thân mà thôi, cắt vụn thật nhỏ rồi trộn vào một chút bột nhũ vàng.
Từ trên cao rãi xuống sẽ rất đẹp, có phải không?!”.
Lý Chiêu Hoàng nhìn chằm chằm người đang ở trước mặt nàng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm động không nói lên lời, trái tim lạnh băng của nàng giống như vừa được sưởi ấm.
Người này, với nàng không thân không thích, chỉ là bèo nước gặp nhau, hơn nữa nàng luôn giữa khoảng cách, dùng thái độ lãnh đạm đối xử.
Vậy mà người này vẫn luôn giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng, ngày sinh thần của mình nàng cũng dường như đã quên mất, nhưng người này lại ghi nhớ, còn tặng cho nàng một bất ngờ kinh diễm như vậy, thật sự nàng không biết nên làm thế nào với người này.
Từ trong đôi mắt long lanh buồn bã, hai dòng lệ đã tuôn rơi từ lúc nào.
Không khí vui vẻ, đột nhiên lại thấy mỹ nhân rơi lệ, Tề Tiểu Khả bắt đầu trở nên bối rối.
Cô luống cuống đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhưng càng lau lại càng chảy xuống nhiều hơn nữa, không có cách nào lau sạch.
Tề Tiểu Khả xót xa, ngày sinh nhật vốn dĩ người ta phải vui mừng cười thật tươi, vậy mà nữ nhân này lại khóc, không biết nàng lại suy nghĩ những điều bi quan gì.
“Đừng khóc nữa, hôm nay là sinh thần của người mà.
Nào lại đây ăn bánh với nô tài đi!”.
Tề Tiểu Khả cố gắng gạt đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp, kéo tay nàng đến bàn tròn.
“Đây là bánh kem, nô tài khó khăn lắm mới làm được đấy.
Cho nên người phải ăn hết, không được bỏ phí đâu a!”, Tề Tiểu Khả cắt một phần bánh lớn, sau đó đẩy đến trước mặt Lý Chiêu Hoàng, miệng thì cứ không ngừng luyên thuyên.
Lý Chiêu Hoàng ngần ngại lấy một miếng bánh nhỏ, chần chừ một lúc rồi cũng cho vào miệng, sau đó Tề Tiểu Khả có thể thấy được nụ cười trên môi của nàng.
“Thật ngon!”.
“Ngon lắm sao? Vậy người hãy ăn nhiều một chút!”.
Tề Tiểu Khả ôn nhu lấy thêm bánh cho Lý Chiêu Hoàng.
Nữ nhân này thay đổi thật nhanh, vừa rồi còn khóc lóc mà bây giờ ăn được bánh kem lại trở nên vui vẻ, ăn đến nỗi kem dính trên khóe môi cũng không để ý.
Nàng lúc này giống như một con mèo nhỏ, thật dễ thương.
Thấy có kem dính bên miệng Lý Chiêu Hoàng, Tề Tiểu Khả toan vươn tay lau đi.
Hành động này của cô bất giác khiến nàng ngại ngùng, một tầng mây đỏ hiện lên phủ kín hai bên má của nàng.
Tề Tiểu Khả cũng biết vừa rồi mình hơi cảm tính, vội giả ngu ngơ vờ huýt sáo quay mặt ngó nghiêng qua chỗ khác.
Lý Chiêu Hoàng thì cúi mặt xuống đĩa bánh cặm cụi ăn, mặt đỏ như dưa hấu.
Không khí hai người lúc này trở nên ngượng ngùng, cũng có chút khôi hài.
Sau đó cũng không ai lên tiếng nói chuyện, cứ như vậy qua một lúc lâu.
Đợi khi Lý Chiêu Hoàng đã ăn xong bánh kem, Tề Tiểu Khả lại mới lấy lại được dũng khí, lên tiếng nói chuyện phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
“Người ăn xong rồi?”.
Chỉ thấy Lý Chiêu Hoàng khẽ gật đầu, tay còn đang cầm khăn lau miệng.
“Vậy nô tài đưa người đến một nơi, đi thôi!”.
Chưa đợi Lý Chiêu Hoàng kịp phản hồi thì Tề Tiểu Khả đã nắm tay nàng kéo đi.
“Ngươi muốn đưa bổn cung đi đâu!?”.
Lý Chiêu Hoàng hoang mang, người này khuya như vậy còn muốn dẫn nàng đi đâu.
“Đến nơi rồi người sẽ biết thôi!”.
Tề Tiểu Khả không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ đưa ra một lời khẳng định.
Tiếp tục kéo Lý Chiêu Hoàng đi theo mình.
Lý Chiêu Hoàng mờ mịt, cứ theo bước chân để mặc cho người kia dẫn đi.
Người kia dẫn nàng đi qua vườn hoa, dãy phòng, hành lang âm u rồi dừng lại nơi hiu quạnh nhất trong Lãnh cung.
Lý Chiêu Hoàng thắc mắc, người kia đưa nàng tới nơi này làm gì chứ!?.
Chỗ này là nơi xa nhất và cũng hiu quạnh nhất trong khuông viên Lãnh cung, rất nhiều năm đều không có ai lui tới đây.
Đến khi dừng lại, Tề Tiểu Khả vẫn trước sau như một nắm chặt tay Lý Chiêu Hoàng ở phía sau.
Đứng dưới bức tường son, Tề Tiểu Khả đảo mắt quan sát một hồi rồi đi qua bên bụi cọ rậm rạp, từ trong đó lấy ra một cái thang khá cao.
Tề Tiểu Khả lôi cái thang đến cạnh bức tường rồi dựng nó ở đó, sau khi xong việc cô phủi tay tươi cười hài lòng tiến lại chỗ Lý Chiêu Hoàng.
“Ngươi định làm gì?”.
“Người leo lên đó thì sẽ biết thôi!”.
Tề Tiểu Khả kéo nàng tới, rồi cô nắm lấy thang trèo lên trên.
Lý Chiêu Hoàng khá sợ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng leo trèo như vậy, bây giờ bắt nàng phải leo lên trên mái nhà cao như vậy, nàng sợ hãi.
Tề Tiểu Khả lên đến trên, cô quay người xuống gọi nàng.
“Nương nương đừng sợ, nô tài ở trên này sẽ không để người ngã đâu.
Người leo lên đi!”.
Tề Tiểu Khả chòm người đưa tay xuống, hướng về phía Lý Chiêu Hoàng.
Lý Chiêu Hoàng vẫn chần chừ, quả thực nàng rất sợ.
Nơi này tối như vậy, lỡ may nàng ngã thì sao.
Nàng ngước mắt lên nhìn người kia đang đưa tay về phía mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
“Đừng sợ, tin tưởng ta được không?”.
Câu nói này như tiếp thêm dũng cảm cho Lý Chiêu Hoàng.
Nàng lấy can đảm bước tới chỗ cái