Đọc truyện Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du – Chương 6: Bạo Tuyết đế quốc
Ngũ Ngục Thần đỉnh đang ở giữa không trung, miệng đỉnh phun ra một luồng khí trong suốt, nó hút toàn bộ số dược liệu chồng chất như núi trong tiểu viện vào miệng đỉnh.
Bề ngoài Ngũ Ngục Thần đỉnh này tuy không lớn nhưng sau khi Hoàng Long đẩy vào bên trong một đại trận không gian, bên trong đã hình thành một không gian còn lớn hơn so với cái này tiểu viện này đến vài lần.
Sau khi hút hết số dược liệu vào, Hoàng Long mới vung hai tay lên. Ngũ Ngục Thần đỉnh vững vàng rơi xuống mặt tiểu viện, tiếp theo, Hoàng Long đứng ở trước thần đỉnh, vận chuyển tiên thiên chân khí trong cơ thể, sau đó đánh vào thần đỉnh. Một âm thanh trầm lắng không ngừng truyền ra.
Hiện tại Hoàng Long tu luyện còn yếu, chân khí rất thấp, cho nên chỉ có thể dùng loại phương pháp phí sức này để thúc đẩy đại trận bên trong Ngũ Ngục Thần đỉnh không ngừng nghiền nát đi số dược liệu này, rồi phân chia lựa chọn, phối hợp tỉ lệ, sau đó lại thông qua tiên thiên chân hỏa phối hợp với đại trận khống chế chân hỏa trong thần đỉnh để luyện hóa thành đan dược.
Một lúc sau, Hoàng Long di chuyển quanh thần đỉnh ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn thấy một cái thân ảnh mơ hồ và từng đợt âm thanh nặng nề như tiếng trống không ngừng vang lên dữ dội.
Cuối cùng, như một tiếng sấm vang lên. Thần đỉnh bắn lên từ mặt đất, Hoàng Long hướng về không trung há miệng phun ra từng luồng tiên thiên chân hỏa vào thần đỉnh.
Theo chân hỏa luyện hóa, dần dần, một mùi hương mê người của đan dược tràn ra từ thần đỉnh và tản ra khắp các góc tiểu viện. May mà trước khi luyện đan Hoàng Long đã đặt một tiểu trận tại tiểu viện nên mùi đan dược không có phát tán ra ngoài viện, hơn nữa bên ngoài nghe không được âm thanh trong tiểu viện, bằng không thì chỉ sợ tiểu viện của Hoàng Long hiện tại đã chật kín người.
Không lâu sau, thần đỉnh rung lên liên hồi, từ miệng đỉnh nương theo một trận hương khí rồi tỏa ra một luồng ánh sáng an tường.
Hoàng Long thấy thế thì vui vẻ, lần lượt lấy ra hai bình ngọc rồi hứng lấy “Ích khí đan” cùng “Trúc cơ đan” đã được nhả ra từ thần đỉnh.
Lập tức, Hoàng Long lấy một viên Ích Khí đan nhỏ như ngon tay nuốt vào. Đan dược vào miệng thì lập tức hóa thành một dòng nước ấm lưu chuyển toàn thân, như ngựa hoang thoát cương không ngừng xuyên vào kỳ kinh bát mạch, mười hai chính kinh, tứ chi bách hải. Hoàng Long thấy thế vội vàng ngồi xuống, vận khởi “Thủy Hỏa Nguyên Long quyết” không ngừng thu nạp nguyên khí được đan dược hóa thành trong cơ thể.
Tức khắc, quanh người Hoàng Long xuất hiện một luồng sương mù màu trắng như ẩn hiện bao quanh.
Mỗi khi vận chuyển một chu thiên, Hoàng Long chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân bành trướng không ít, trong đan điền tràn đầy chân khí khiến toàn thân dễ chịu. Hoàng Long dần dần chìm đắm vào một loại cảnh giới không minh.
Thủy Hỏa Nguyên Long quyết chính là Kim Long pháp quyết mà Hoàng Long tu luyện ở kiếp trước. Khi tu luyện đến mức cao nhất có thể tiến hóa đến thể Hỗn độn nguyên long, quả thực nó cực kỳ lợi hại, khi đó cả tiên thiên linh bảo thượng phẩm cũng khó mà làm mình bị thương được.
Vốn Hoàng Long cho rằng kiếp này vì thân thể người nên vô pháp tu luyện “Thủy Hỏa Nguyên Long quyết”, nhưng không ngờ hiện tại lại có thể tu luyện đến tầng thứ nhất “Giác Long chi cảnh” rồi.
Khi Hoàng Long tỉnh dậy thì trời đã tối, Hoàng Long thở dài một hơi rồi đứng lên, giương mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt hình như cũng trở nên khác xa. Làm cho Hoàng Long kinh hỉ nhất chính là tại đêm khuya mình có thể nhìn thấy rõ ràng được tất cả cảnh vật ở bên ngoài cách trăm mét.
Hoàng Long tâm thần niệm một cái, tiên thiên chân khí trong đan trong nháy mắt lưu chuyển nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi.
Một ngày tu luyện có thể bằng một tháng khổ tu so với trước đây!
-Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia.
Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gọi đầy lo lắng của Lăng Chí.
Vốn hắn nghe theo lệnh của Hoàng Long canh giữ ở ngoại viện, không cho bất kì kẻ nào đi vào, thế nhưng vừa rồi tỳ nữ Hoàng Mai bên cạnh Triệu Dung qua đây nói với hắn phu nhân gọi nhị thiếu gia qua phòng khách, Lăng Chí chỉ đành lớn tiếng gọi Hoàng Long. Nhưng không nghĩ tới bên trong tiểu viện lại không có phản ứng gì, hơn nữa khi hắn định vào thì tiểu viện dường như có một bức tường khí vô hình ngăn cản hắn lại. Làm cho hắn kinh hãi hơn chính là bằng vào thực lực đấu khí tu vi chiến sĩ cấp bảy của hắn lại không hề có biện pháp.
Đầu tiên là Hoàng Long bảo mình mua một số lượng lớn dược liệu và quặng sắt, sau đó lại bảo mình canh giữ ở bên ngoài viện, hiện tại bên trong tiểu viện Hoàng Long lại không có phản ứng gì, hơn nữa tiểu viện xuất hiện hiện tượng quái dị làm cho Lăng Chí càng nghĩ càng bất an, cuối cùng bảo tỳ nữ Hoàng Mai đi bẩm báo cho lão gia cùng phu nhân.
Đợi đến lúc Hoàng Long thu lại tiểu trận trong viện rồi đi ra, Lăng Chí đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lăng Chí đang gấp đến độ như kiến bò chảo nóng thì đột nhiên thấy Hoàng Long từ tiểu viện đi ra, không khỏi ngẩn người, tiếp đó vui vẻ, bật thốt lên:
-Nhị thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng ra rồi!
-Cậu không có chuyện gì chứ?
Hoàng Long mỉm cười:
-Ta à? Ta có thể có chuyện gì.
Lăng Chí nhìn bộ dạng của nhị thiếu gia chỉ có sáu tuổi trước mắt, đích xác không giống như là có chuyện gì, trong lòng mới buông lỏng, thầm thở dài một hơi.
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, nếu như thiên tài nhị thiếu gia của Hoàng gia tương lai khẳng định có thể trở thành thánh vực cường giả mà bị xảy ra chuyện gì, vậy chỉ sợ mình cũng sẽ không sống được.
-Ơ, nhị thiếu gia, quặng sắt và dược liệu đâu cả rồi?
Lăng Chí an lòng rồi liếc mắt nhìn khắp tiểu viện thấy trên mặt đất trống không, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Hoàng Long mỉm cười:
-Sau này ngươi sẽ hiểu.
Lăng Chí thấy thế cũng không hỏi nhiều, dù sao thì nhị thiếu gia này từ nhỏ tại trong mắt mọi người trên dưới Hoàng gia vẫn rất thần bí như vậy, ngay cả lão gia cùng phu nhân cũng rất ít hỏi đến chuyện của hắn thì càng không tới phiên tiểu hộ vệ Hoàng gia như hắn quản làm gì, vừa rồi hắn cũng chỉ là nhịn không được nghi hoặc mới hỏi đại thôi, nhưng sau đó hắn lại thấy một góc tiểu viện có thêm cái lư hương năm chân.
Tại Hằng Nguyên đại lục, bên trong phòng của quý tộc hoặc hoàng thất thông thường cũng hay đặt lư hương để làm cho phòng thơm mát mùi hương, nhưng hiện tại lại đặt ở tiểu viện thì để làm gì?
Trong lòng lại thấy khó hiểu, hắn muốn mở miệng định hỏi nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Lúc này, từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, hai người nhìn lại thấy một đám người, trong đó đi đầu chính là Triệu Dung.
Triệu Dung vốn bảo tỳ nữ Hoàng Mai qua gọi con trai mình tới phòng khách có việc, nhưng không nghĩ tới người thì không gọi được, tỳ nữ Hoàng Mai trở về lại nói tiểu viện của nhị thiếu gia xảy ra chuyện kỳ quái gì không vào được, lo lắng con trai gặp chuyện không may, Triệu Dung vội vội vàng vàng mang theo một số người chạy qua đây.
Tới khi đến gần tiểu viện Hoàng Long, thấy được con trai bình yên vô sự thì Triệu Dung mới thở dài một hơi.
-Long nhi, qua mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi của ngoại công, từ trước đến giờ con chưa thấy qua ngoại công, cho nên mẹ muốn mang con đi thăm ngoại công, hơn nữa ngoại công mấy năm nay vẫn muốn được nhìn con một lần.
Sau khi xác nhận con trai không có việc gì, Triệu Dung mới nói đến chuyện lúc trước sai tỳ nữ Hoàng Mai qua đây gọi Hoàng Long.
Lúc này Hoàng Long mới biết mẫu thân gọi mình là có chuyện gì, thì ra là muốn dẫn mình qua Triệu gia mừng thọ cho ngoại công.
Triệu gia là đại gia tộc ở Bạo Tuyết đế quốc, kể ra cũng là một trong mấy đại gia tộc số một số hai trên Hằng Nguyên đại lục. Tổ chức đại thọ tám mươi cho Triệu Dương gia chủ Triệu gia tức ngoại công của Hoàng Long, tràng diện náo nhiệt như bậc này Hoàng Long có thể tưởng tượng được, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả đại đế của Bạo Tuyết đế quốc cũng sẽ phái sứ giả đến tặng quà mừng thôi.
Ban đầu Hoàng Long là không muốn đi, hắn mới vừa luyện chế được Ích Khí đan nên đang muốn nỗ lực tu luyện để đề thăng thực lực, nhưng thấy ánh mắt đầy mong đợi của mẫu thân thì trong lòng mềm xuống, cuối cùng gật đầu nói :
-Vâng, mẫu thân.
Trên mặt Triệu Dung hiện lên dáng tươi cười, nhịn không được ôm lấy con trai hôn một cái, cười nói:
-Mẹ biết Long nhi rất nghe lời mà.
Làm hại “bộ mặt già” của Hoàng Long nhăn nhíu.
Khi Triệu Dung rời khỏi tiểu viện Hoàng Long, thấy trong góc tiểu viện đặt một cái lư hương năm chân, cũng thấy khó hiểu mới hỏi:
-Long Nhi, cái lư hương kia đăt ở tiểu viện làm gì thế?
Hoàng Long không biết giải thích thế nào, may mà Triệu Dung cũng không hỏi nhiều.
Đợi Triệu Dung rời khỏi Hoàng Long mới vẫy hai tay một cái, chỉ thấy Ngũ Ngục Thần đỉnh không ngừng nhỏ đi, cuối cùng thu lại nhỏ như một cái nhẫn, sau đó năm chân uốn lại và biến thành một cái nhẫn. Hoàng Long đeo nó lên ngón giữa tay trai, nếu như không nhìn kỹ, người khác chỉ tưởng đó là một cái nhẫn bình thường thôi.