Bạn đang đọc Hoàng Lãnh Phong, Anh Chỉ Là Tép Riu !: Chương 2
5h15 am
Trên chiếc máy bay BK 747
– Hành khách chú ý. Máy bay sắp hạ cánh. Xin hãy thắt dây an toàn. – giọng cô tiếp viên vang lên làm nó tỉnh giấc
30 phút sau máy bay hạ cánh
6h am
Hồ Chí Minh City – Việt Nam
Nó bước ra sân bay với cái áo hiệu Hermes nỗi tiếng thế giới. Với quần Gucci và túi Dior với mùi nước hoa Chanel no 5 đúng chất quý tộc. Làm cả sân bay phải nhìn nó với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.
– Tôi về rồi đây nơi quái quỷ ! – nó nói thầm
Nó bước lên chiếc Lamborghini Veneno Roter đắt nhất thế giới về biệt thự trước kia của mẹ nó.
– Queen người đã về – bà quản gia khuôn mặt phúc hậu với hai hàng nước mắt nhìn nó
– Con về rồi – nó nói rồi đi lên phòng
– Người thay đổi nhiều quá Queen à ! – bà Kim buồn rầu nói.
Nó bước vào phòng. Căn phòng có 3 gam màu : trắng, đen, xanh da trời. Phòng nó vách tường trắng xanh đồ vật thì màu đen. Với tấm rèm lớn nhưng không phải cửa sổ ở đó. Nó bật tấm rèm lên. Hai hàng nước mắt thay nhau rơi xuống làm nó bất
lực trước mắt nó là hình ảnh một cô bé cỡ 5 tuổi với đôi mắt xám tro hồn nhiên với mái thưa cười rất tươi với một người phụ nữ nhìn bà không ai nói bà 28 tuổi với đôi mắt màu xám tro và mái tóc màu tím nhạt. Cả hai người đang cười rất tươi
được lồng vào khung vàng treo trong phòng cô.
– Con yếu đuối quá phải không mẹ ? – nó đưa tay lên chạm nhẹ vào bước hình có khuôn mặt mẹ nó.
Mẹ nó vẫn còn ngay đây vẫn còn bên cạnh nó. Nó nhớ bà vô cùng nhưng bà đã bỏ nó đi khi nó năm tuổi. Mới năm tuổi đầu nhìn mẹ mình ra đi trước mặt. Con bé không thể chịu được nổi cú sốc đó. Tư năm tuổi đến bây giờ đã mười ba năm. Nó hận
người đàn ông nó từng xem là ba. Đã chính tay tàn nhẫn cứa cổ bà. Vì con hồ ly là bà Lệ. Nó thiếp đi trong tấm ảnh nhỏ của mẹ nó. Nó đâu biết được rằng tấm ảnh đã rơi một giọt nước mắt của mẹ nó.