[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều

Chương 19


Đọc truyện [Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều – Chương 19

“Cái gì? Bọn họ ly khai?” Hồng Lẫm vỗ lên án.

Tấn Nhã đang đứn bên cạnh đọc sách bị hoảng sợ, Thấm Diêu rốt cuộc hướng hắn nói cái gì a? Hồng Lẫm vì sao lại kích động như vậy, y nghi hoặc nhìn bọn họ……

Tễ Thấm Diêu cũng là vẻ mặt sầu lo, “Ân, theo tin tức đáng tin cậy, đêm đó chúng ta vừa ly khai, sáng sớm hôm sau, bọn họ đã rời đi!”

Bọn họ? Bọn họ nào? Tấn Nhã suy tư…… chẳng lẽ là hai người đến từ Thao Liễm?

“Bọn họ sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?” Hồng Lẫm mặt co mày cáu, tay ở trên án, nắm tay trái còn thường xuyên đánh lên tay phải.

“Có phải do chúng ta nghĩ quá nhiều không?” Thấm Diêu đưa ra một loại suy nghĩ khác, “Nói không chừng lần này bọn họ đến Kỳ Nghệ thật sự là để du ngoạn, không có địch ý.”

“Không có khả năng!” Hồng Lẫm bật người phủ quyết loại suy nghĩ này, ánh mắt của nam nhân kia khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy lạnh tâm, trong ánh mắt kia, Hồng Lẫm nhìn thấy là dã tâm vô hạn, là khát vọng, còn có chiếm đoạt…… Hơn nữa lưu lại trong lời của hắn, rõ ràng là có hàm nghĩa khác, bọn họ nhất định không phải hạng người ãnh rỗi mà đến Kỳ Nghệ du ngoạn.

“Lẫm ca ca?” Tấn Nhã thấy Hồng Lẫm  lo lắng như thế, bất giác nhẹ giọng kêu.

Hồng Lẫm lúc này mới ý thức được bản thân thất thố, lập tức thu liễm tình tự đã bại lộ quá nhiều, “Tiểu Nhã, thật có lỗi! Dọa đến ngươi……”

“Không có việc gì!” Tấn Nhã lo lắng trả lời, “Các ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải cái người thao Liễm kia trở về không?”

Thấm Diêu gật đầu thừa nhận, “Đích xác như thế!”


“Vậy không phải tốt lắm sao?” Hồng Lẫm vi cài gì còn lo lắng như vậy? Việc này có gì không đúng sao?

Hồng Lẫm như trước mày nhíu chặt, “Tiểu Nhã, ngươi không gặp qua bọn họ…… sẽ không hiểu được!”

“Lẫm ca ca, ngươi có biết thân phận đích thực của nam nhân kia không?” Thấm Diêu nhớ tới liền hỏi.

“Không biết, bất quá đại khái có thể đoán được……”

“Sao lại nói vậy?”

“Theo ta được biết, Vương của Thao Liễm – Thượng Mặc Hiến, dong nhược vô năng, hoang *** vô độ, cả Thao Liễm đều thiếu chút nữa bị hắn làm cho sụp đổ! Đệ đệ hắn không nhịn được nữa, mấy năm trước đã phát động binh biến, cách đây vài năm đã xác lập tân vương cùng tân chính quyền, để Thao Liễm đi lên quỹ đạo…… Thao Liễm dưới sự dẫn dắt của tân vương, từng bước từng bước phát triển, mà nam nhân có được ánh mắt như vật chỉ sợ là…..”

“Lẫm ca ca, ngươi sẽ không muốn nói, người ngươi gặp là Thao Liễm Vương – Kì Viêm?” Nói lời này không phải Thấm Diêu, mà là Tấn Nhã!

“Nhã ca ca, ngươi cũng biết Kì Viêm?” Thấm Diêu có chút ngoài ý muốn. Cái này cũng không thể trách hắn, ai bảo Tấn Nhã bình thường không giống như người sẽ biết loại chuyện này a!

“Đương nhiên! Hắn chính là một nhân vật giống như anh hùng a!” Tấn Nhã không chút nào che dấu mà ca ngợi, “Nam nhân đem Thao Liễm đã lụi bại cứu vãn, hiện giờ nhờ phúc của hắn, Thao Liểm lại trở về làm bá chủ vùng thảo nguyên! Thật sự rất rất giỏi!”

Nhìn Tấn Nhã vẻ mặt thưởng thức của Tấn Nhã, Hồng Lẫm cùng Thấm Diêu đều có điểm không thể tin được, Tấn Nhã diện mạo cùng dáng người có thể nói là ‘nhu nhược’, thế nhưng lại đối với loại chuyện này cảm thấy hứng thú?

May mắn Hồng Lẫm đúng lúc kéo lại thần trí, mặt lộ vẻ biến sắc nói: “Tiểu Nhã…… Việc này ai nói cho ngươi?”


“Nương ta a…… Nàng nói học thêm nhiều thứ, đối với tương lai tất hữu dụng!” Nói đến đây, Tấn Nhã không khỏi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Chính là ta thấy hình như cũng chẳng dùng làm gì…… Bất quá, ta đối với chuyện này cũng rất có hứng thú!”

Đáng tiếc Tấn Nhã trì độn không hề phát hiện, nghe thấy mấy lời này, Hồng Lẫm cùng Thấm Diêu ở một bên âm thầm thở dài: Ngân di thật đúng là khổ tâm a……

“Các ngươi xảy ra chuyện gì?” Tấn Nhã đối với biểu tình hoạt kê của bọn hộ cảm thấy khó hiểu, “Ta nói sai gì sao?”

“Không, cái gì cũng đúng!” Hồng Lẫm vội vàng pha trò, “Đúng, Tiểu Nãh nói đúng a! Ta đoán chắc hắn chính là Kì Viêm!”

“Kì Viêm? Các ngươi gặp được hắn?” Tấn Nhã kinh ngạc, “Bộ dáng hắn như thế nào?” Nghiễm nhiên là một bộ khẩu khí rất sùng kính.

“Tiểu – Nhã!!” Hồng Lẫm nghe xong lời y nói mà rất khó chịu, hai tay niết niết hai má nộn thịt của y, “Không được dùng loại khẩu khí này nói chuyện!”

“Đau, đau, buông a!” Tấn Nhã không rõ, chính mình rốt cục làm sao lại đắc tội hắn, vội vàng tránh khỏi ma trảo kia……

Thấm Diêu nhìn thấy Hồng Lẫm biểu hiện ra tính tình trẻ con như thế, không khỏi buồn cười, “Lẫm ca ca…… A khụ…… Ngươi tốt nhất buông y ra! Ta tin tưởng Nhã ca ca không phải…… phốc…… cố ý đích……”

“Thấm –  Diêu!!!” Hồng Lẫm như hắn mong muốn buông Tấn Nhã ra, lại chuyển tới trước mặt Thấm Diêu, lộ ra nụ cười “ôn nhu vô hại”, kéo tay Thấm Diêu nói: “Muốn cười mà lại ngừng đối với thân thể không tốt! Vi huynh giúp ngươi một phen a!” Nói xong, bắt lấy hai tay Thấm Diêu, dùng sức xiết chặt.

“Oa a!” Không phụ sở vọng, Thấm Diêu kêu ra tiếng.


“Ha ha……” Lần này đổi thành Tấn Nhã bật cười.

Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, từ ngoài cửa vào đó là……

“Mấy người các ngươi thực náo nhiệt sao?” Diệu Ngạn vẻ mặt bĩ bĩ tươi cười đi đến.

“Ngạn!” Diệu Ngạn vừa đến khiến ba người cùng hô lên.

Diệu Ngạn quàng tay trước ngực, “Là ta! Đã lâu không gặp a, các vị!”

“Ngươi sao lại tới đây?” Tấn Nhã ra đón hắn đầu tiên, hắn cùng biểu đệ này mặc dù không thường gặp mặt, nhưng trước đây từng cùng nhau chơi đùa nên cảm tình vẫn phải có,

“Tiểu thúc cùng ngươi tới?”

Diệu Mgạn không trả lời vấn đề của y, ngược lại đem Tấn Nhã từ đầu đến chân nhìn một lần, rồi mới xoay người hỏi Hồng Lẫm: “Ngươi ăn chưa?”

“……” Không ai trả lời hắn.

“Cái gì!” Mặt của Diệu Ngạn lập tức lộ ra biểu tình không thú vị, “Còn chưa ăn được a…… Tốc độ của Lẫm ca ca chậm quá đi!”

“Ha hả……” Hồng Lẫm vẫn bị xem là người ngồi chờ chết, lập tức đánh trả, “Hoàn hảo hoàn hảo, ta cùng lắm thì tiếp tục kiên trì một chút…… Mà ngươi……” Hắn liếc mắt nhìn Diệu Ngạn, “Còn có năm năm phải từ từ đợi a! Huynh đệ!”

Bị Hồng Lẫm nói như thế, Diệu Ngạn tức khắc liền trở mặt, “Hừ…… Tương lai ai cũng không biết, nói không chừng không cần đợi năm năm! Ngươi ít trù ta đi!”

“Ai nha!” Hồng Lẫm cười đến khoa trương, “Không cần đợi năm năm, ngươi dám chạm vào Tiểu Tứ??? Coi chừng ba ba ta một cước đá bay con dâu như ngươi!”


“Cút!” Diệu Ngạn tin tưởng mười phần mà trả lời, “Đến lúc đó ta liền mang Tiểu Tứ bỏ trốn, xem ai sợ ai!”

Nghe hai người bọn họ ngươi một lời, ta một câu, hoàn toàn xem nhẹ  còn có hai người ở đây…… Tấn Nhã nhìn bọn họ kia, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đụng phải hai người này, là bất hạnh lớn nhất trong kiếp này a! Thấm Diêu vẻ mặt bình tĩnh, hắn từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, đã là thấy nhưng không thể trách…… e

“Ta thấy ngươi cứ chậm rãi chờ đi…… Nói không chừng tới tuổi rồi, ngươi cũng ăn không được Tiểu Tứ!” Hồng Lẫm vẻ mặt kiêu ngạo, “Đừng quên, ngươi từng đáp ứng  sinh cục cưng cho hắn nha!”

Diệu Ngạn đen mặt, “Bậy bạ! Ngày nào đó ngươi bị Nhã ca ca áp lại, mới có chuyện đó xảy ra!” (Cái này không linh rồi cưng =v=)

Nghe hai người này nói càng lúc càng xa, Tấn Nhã rốt cuộc chịu không nổi, hỏi Thấm Diêu ở bên cạnh: “Thấm Diêu, có biện pháp nào ngăn cản bọn họ không?”

“Ân?” Khó có được thời điểm Tấn Nhã cũng không chịu được a, “Có thì có……”

“Vậy nhanh ngăn cản bọn họ a!” Tấn Nhã nắm chặt Thấm Diêu ‘uy hiếp’ nói.

“Cáp a……” Thấm Diêu co rúm lại một chút, để bản thân chen vào giữa hai người rồi nói: “Ngạn lần này trở về là phát sinh chuyện gì sao?”

“A……” Hai người lập tức đình chỉ khắc khẩu, đều tự trở lại chính đề, “Ngươi không hỏi ta cũng đã quên!”

Tấn Nhã vô lực thở dài, loại người gì vậy a…… Thế nhưng lại nháo đến ngay cả chính đề cũng quên mất…… Kiếp này của y sao lại gặp phải bọn họ a……

Hồng Lẫm bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó, dẫn đầu hỏi: “Ngạn, biên cảnh xảy ra chuyện?”

Diệu Ngạn vừa rồi vẻ mặt còn tràn đầy trêu chọc, hiện tại lập tức trở nên nghiêm túc: “Đúng là chuyện này…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.