Hoàng Hôn

Chương 23


Đọc truyện Hoàng Hôn FULL – Chương 23


Năm đầu tiên rời nhà, Vương Nhất Bác thường xuyên gặp ác mộng, những hồi ức là hư không, cứ thế lởn vởn lặp đi lặp lại, đều là những chuyện giống nhau xuất hiện trong mộng.

Trong giấc mơ, cha cậu đem ván trượt và giày chơi bóng ném vào thùng rác dưới sân tiểu khu, mưa suốt một đêm.

Trong mơ, mẹ mỗi ngày đều nhốt mình trong căn phòng tối đen, tóc dài đen nhánh ngồi ở chân giường, không nói một lời.

Có đôi khi, mẹ sẽ bụm mặt, đè nén tiếng khóc nức nở, dễ nghe hơn ma khóc, nhưng trong màn mưa đêm vẫn có vẻ quỷ dị… Trong mộng trời luôn đổ mưa, tiếng mẹ khóc như mưa rơi ti tách ti tách, mang theo hơi ẩm của bi thương cùng áp lực trút lên khắp cơ thể cậu.

Cuối giấc mộng luôn là tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn, cùng với màn đêm vô biên vô tận, không có điểm cuối, như thể không thể chờ được bình minh.

Chịu đựng một năm, cho dù là làm cái này hay học cái kia, thiếu niên Vương Nhất Bác đều có vẻ thiên phú dị bẩm, dễ dàng thích ứng, sẽ không còn phải vừa nghe tiếng mưa rơi liền mất ngủ cả đêm, cũng sẽ không vào thời điểm mọi người ăn Tết, phải cùng một đám người lượn moto vòng vòng vô định trên núi, ăn một miệng gió.

Từ từ, mọi thứ rồi sẽ quen.

Sau đó, Vương Nhất Bác thường mệt đến ngủ quên lúc nào không hay, tỉnh dậy có thể trực tiếp nhìn thấy bình minh.

………
Vương Nhất Bác thức giấc giữa đêm, vừa rồi lại mơ một giấc mộng, giấc mộng vô cùng chân thực.

Mỗi một cảnh tượng đều như vừa mới trải qua hôm nào đó, lại tốt đẹp đến mức khiến người ta khó mà tin nổi là từ hiện thực xuất vào mộng.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, thời gian còn sớm, nhưng Vương Nhất Bác đã tỉnh hơn nửa, cậu quay đầu nhìn người yêu ngủ bên cạnh mình.

Ánh đèn bên đường xuyên thấu qua bức sa mành, lờ mờ chiếu vào gương mặt say ngủ của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn, phát hiện anh có một thói quen lúc ngủ, vừa thích nằm nghiêng, vừa thích tự cuộn tròn lấy mình, nửa khuôn mặt bị chăn che lại, vầng trán cao mỏng nhẹ nhàng dựa lên tay Vương Nhất Bác.

Cho dù ngủ rất say, hô hấp vẫn luôn nhẹ giống như động vật nhỏ yếu ớt.

Nhìn một lúc lâu, cánh tay cảm giác tê rần, Vương Nhất Bác vẫn không hề buồn ngủ, nhẹ nâng đầu Tiêu Chiến đặt lên gối, ra phòng khách uống nước cho qua thời gian.

Không nghĩ tới phòng khách sáng đèn, cũng có một người như cậu, không ngủ được, ngồi xem tivi ở phòng khách.

Mẹ Vương đang xem phim dài tập trên kênh truyền thống đêm khuya, âm lượng vặn về mức 3, có vẻ không muốn phòng khách to rộng này bị làm ồn.

Mẹ Vương ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái, hai người dùng ánh mắt chào nhau, cũng không nói chuyện gì.

Vương Nhất Bác lấy trong tủ lạnh một hộp sữa và một hộp rau củ mẹ Vương mua từ mấy hôm trước.


“Mẹ muốn ăn khuya không?” Vương Nhất Bác đặt rau om nóng hổi xuống bàn trà, đưa cho mẹ Vương một đôi đũa.

Mẹ Vương không đáp, xua tay tiếp tục xem TV.

Vương Nhất Bác cũng không nài, ngồi xếp bằng trên thảm rồi ăn.

Giọng nói của người lồng tiếng trong TV mang chút âm vị xưa cũ, thanh âm pha chút hí kịch, mỗi tình tiết chuyển biến, âm điệu cũng theo đó thay đổi, có lúc bí ẩn, có lúc quỷ dị, có lúc gấp gáp, không thể không thừa nhận là rất lôi cuốn, khiến người xem bị cuốn vào cảnh.

Nhưng Vương Nhất Bác không thích xem, thậm chí có chút sợ hãi khi nghe loại thanh âm như vậy vào buổi đêm.

Nếu như cậu vài năm trước nghe được, thanh âm này sẽ làm cậu bất an suốt đêm.

“Con nói xem, cùng sống trên thế giới này, sao cuộc đời người khác lại có thể xảy ra nhiều sự việc kịch tính như vậy?” Mẹ Vương nhìn chăm chăm màn hình, ánh mắt thẳng tắp không rời, dùng ngữ khí bình thản hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thoáng qua tivi, không trả lời bà, mà hỏi: “Muộn như vậy vẫn chưa ngủ? Chăn lại không thoải mái à?”
“Ừm, mẹ nhớ ra rồi, cuộc sống của mẹ cũng rất kịch tính đó.” Mẹ Vương không để tâm lời Vương Nhất Bác, tiếp tục tự nhủ.

Vương Nhất Bác sững người một chút, bình sữa mở ra vẫn còn chưa uống hết, đột nhiên cảm thấy cả người tràn ngập khí lạnh.

Nhân vật trong TV không nói nữa, chỉ còn lại độc một loại nhạc phối quỷ dị vang vang, khiến Vương Nhất Bác vô cùng không thoải mái.

“Mẹ.” Vương Nhất Bác rót cho mẹ Vương một cốc nước.

“Nhất Bác à” Cuối cùng mẹ Vương cũng thu hồi ánh mắt, ánh mắt ban đầu tựa hồ còn ở một nơi xa, rất xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi đặt lên người Vương Nhất Bác, đáy mắt dâng lên một ậng nước mắt, “Mẹ muốn về nhà, trở về nhà của chúng ta.”
Vương Nhất Bác vỗ vỗ nhẹ nhàng bàn tay đặt trên gối của mẹ Vương, an ủi bà: “Mẹ, chỉ cần cuộc sống trôi qua không có trở ngại, nơi nào cũng có thể là nhà, không phải chỉ có những người có quan hệ huyết thống mới có thể xem như gia đình.”
“Ý nghĩa của nhà chính là muốn người một nhà ở bên nhau.” Mẹ Vương lạnh giọng chỉ ra sai sót của Vương Nhất Bác.

“Hiện giờ ba người chúng ta cũng là người một nhà ở bên nhau.

Cũng vui vẻ, cũng thoải mái, vậy là đủ rồi.” Vương Nhất Bác kiên định nói.

“Sao có thể như vậy?” Mẹ Vương theo bản năng phản bác, nói xong liền sững người, bà lỡ lời rồi.

Vương Nhất Bác cũng khựng lại, môi đóng mở hai lần, muốn nói gì đó, có rất nhiều lời nói vọt đến bên miệng, đến cuối cùng vẫn là giảm nhẹ ngữ điệu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cho dù lúc chỉ có một mình, con cũng đã xem nơi này là nhà.”
“Chỉ cần cuộc sống suôn sẻ, con chưa từng dám hy vọng xa vời nhiều như vậy.”
Mẹ Vương lặng thinh nhìn Vương Nhất Bác, trên gương mặt thoắt hiện rất nhiều cảm xúc, giật mình, kinh ngạc, khổ sở, áy náy, khó hiểu… Bà nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cau mày khổ sở hỏi: “Chẳng lẽ con không nhớ ba con? Con không nhớ ba mẹ từng đưa con đến công viên thả diều? Lúc ba người chúng ta ở bên nhau, chúng ta là người một nhà, hạnh phúc bao nhiêu.”
Thấy Vương Nhất Bác nhíu mày, mẹ Vương nhanh chóng nói: “Khiến cho con phải một mình tự sinh sống một đoạn thời gian dài như vậy là lỗi của mẹ, con đừng trách ba con.


Mẹ về sau sẽ không để mặc con một mình.

Chúng ta người một nhà, sau này cùng nhau sống tốt, đừng cãi vã mâu thuẫn nữa, có được không?”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Lúc trước ở bệnh viện không phải đã nói thông rồi sao? Sao đột nhiên bây giờ lại nhắc tới chuyện này?” Vương Nhất Bác lờ mờ nhận ra có chỗ không đúng, khó hiểu nhìn mẹ Vương.

Thấy Vương Nhất Bác không đồng thuận lời nói của bà, mẹ Vương đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng người, đưa tay lau sạch hai giọt nước mắt, cọ tay vào vạt áo, sau đó bình đạm nói: “Không làm sao cả, con đi ngủ đi.”
…….

Buổi sáng trước khi đi làm, Tiêu Chiến lấy một hộp vuông nhỏ ra khỏi ngăn tủ, Vương Nhất Bác nhìn anh, liền đứng ngốc tại chỗ, có chút rối loạn gãi gãi đầu, mờ mịt hỏi: “Giờ có phải em nên làm cái gì đó không? Quỳ xuống?”
Tiêu Chiến bên kia vừa mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu đỏ, còn có charm trang trí vàng.

Anh ngẩng đầu, một tay cầm chiếc vòng, nghe Vương Nhất Bác hỏi liền ngây người ra, một lúc mới phản ứng lại với câu hỏi kia, vành tai lập tức đỏ lên, cố bặm môi phồng má, đánh tay Vương Nhất Bác một cái, lại hung hăng nhéo mu bàn tay cậu.

Sau đó, anh mang vòng tay đỏ vào cho cậu, lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, em nghĩ cái gì đấy Vương Nhất Bác!”
Vòng dây đỏ ở trên tay vô cùng vừa vặn, mặt charm vàng có khắc chữ “Bình An”, mặt kia khắc “Phúc”.

Vương Nhất Bác vui vẻ vuốt vòng tay vào lần, lại thò mặt lại hôn Tiêu Chiến hai cái, vần rối tung quần áo phẳng phiu của anh.

“Em thích lắm.

Cảm ơn anh.” Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, tựa cằm lên vai anh một lúc, nhắm mắt lại ngửi mùi hương thuộc về cậu trong không khí, mùi nước hoa nhàn nhạt, như mùi hoa sơn trà.

“Cảm ơn cái gì…” Tiêu Chiến cũng mềm người đi, ôm Vương Nhất Bác, đầu dán bên tai cậu, tựa hồ có thể nghe được tiếng mạch đập của cổ.

Hai người vào buổi sáng bận rộn, cố tình hưởng thụ một chút thời gian ngọt ngào.

Sáng hôm nay mẹ Vương không ra khỏi phòng.

Tiêu Chiến bước tới phòng nhìn nhìn, mẹ Vương có vẻ đã tỉnh, chỉ là mi mắt vẫn còn chưa chịu mở.

Vương Nhất Bác đặt ở đầu giường bà một ly nước ấm, cùng một ít tiền, ngồi xổm ở mép giường dặn dò vài câu.

Mẹ Vương chỉ ậm ừ vài tiếng nhỏ đáp lại.

Tiêu Chiến cảm thấy không ổn, lo lắng mẹ Vương không khoẻ, muốn xin nghỉ đưa bà đi bệnh viện.

Thế nhưng mẹ Vương trực tiếp đem chăn trùm kín đầu, không đáp lại lời bọn họ.


Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi, hai người đứng ở ven đường uống xong một cốc sữa đậu.

Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác, trầm ngâm hỏi: “Tối hôm qua hai người có nói chuyện gì không?”
“Tối hôm qua? Có chuyện gì à?” Vương Nhất Bác như thể không nghe rõ câu hỏi, nghiêng người về phía Tiêu Chiến.

“Đừng giả vờ nữa, đêm qua anh tỉnh giữa chừng, thấy đèn phòng khách sáng.” Tiêu Chiến trở tay đánh tay Vương Nhất Bác một chút, Vương Nhất Bác liền lập tức nở nụ cười, đưa tay ra trước mặt Tiêu Chiến, cười hì hì chờ bị đánh.

Cười xong, nháo xong, Vương Nhất Bác thở dài một hơi, thẳng thắn nói với Tiêu Chiến: “Em cảm thấy mẹ không chỉ đơn giản là bệnh tiểu đường không dứt.

Tâm trạng bà không ổn.

Em cần một thời gian thích hợp, lại đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”
Vương Nhất Bác ngừng lời, nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng nghiêm túc nhìn cậu, anh nhanh chóng hiểu lời Vương Nhất Bác, không tiếp tục hỏi nữa, nhìn xe bus từ xa tới, anh huých tay Vương Nhất Bác: “Sau này có chuyện gì cũng không cần giấu anh, chỉ cần em nói, anh đều sẽ nghe.

Đương nhiên em không nói, anh cũng sẽ vẫn ủng hộ quyết định của em.”
Xe chậm rãi vào trạm, Tiêu Chiến xếp cuối hàng người, dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác chậm rãi dịch chuyển, chậm rãi lên xe, quay đầu lại phất tay với cậu, cười nói: “Buổi tối gặp.”
Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay, nhìn xe bus rời trạm, càng ngày càng xa, từ từ biến mất ở tầm nhìn của cậu.

Mục tiêu dự thi cùng kế hoạch huấn luyện kế tiếp của đội xe rất nhiều, họp xong, Vương Nhất Bác một mình lái xe trong sân tập.

Đến vòng thứ hai, cậu dừng lại ở khúc cua số 12, cách vạch đích rất xa.

Hôm nay vẫn còn sớm, mặt trời treo trước mặt, Vương Nhất Bác ngồi xổm trên lốp xe bên cạnh đường đua, ánh mắt như bị tia sáng mặt trời đâm vào, mồ hôi chảy dài trên đuôi tóc.

Vương Nhất Bác, ngày vừa mới gia nhập đội, có thể dành cả ngày trong gara, hoặc lái xe vòng quanh không biết mệt.

Có lẽ bởi cậu còn trẻ, năng động và nhiệt huyết.

Mỗi khi đổ mồ hôi, Vương Nhất Bác lại thấy mình tràn ngập tinh thần vị thành niên.

“Mình hạnh phúc, mình quên tất cả mọi thứ vào thời điểm chiếc xe lăn bánh.”
Tiền bối còn khen ngợi Vương Nhất Bác có tâm thái rất tốt, ít ai có được tâm thái nhiệt huyết lại không nóng nảy như Vương Nhất Bác khi trẻ tuổi.

Cho dù tâm thái không tốt, ngủ một giấc lại có thể điều chỉnh về bộ dáng ban đầu.

Nhưng con người không cách nào có thể duy trì vĩnh viễn vô ưu vô tư lự.

Lúc ở vòng xe thứ hai, Vương Nhất Bác còn có suy nghĩ, nếu hiện tại cậu cứ như vậy lao ra đường đua, ném vào mình đầy thương tích, đến bệnh viện, hoặc chết đi… Ai sẽ nhớ thương cậu? Ba? Mẹ? Hay vẫn là Tiêu Chiến?
Loại ý nghĩ này ở đua xe là tối kỵ, cho dù mọi người mỗi ngày luôn bày ra dáng vẻ sống chết đua xe, nhưng đối với nghiệp xe đua, suy nghĩ tồi tệ kia vô cùng kiêng kỵ.

Loại ý tưởng “sống sống chết chết” không may này không nên tồn tại.


Ở góc cua số 12, Vương Nhất Bác lại vừa mỏi mệt vừa vui vẻ nghĩ, nếu như Tiêu Chiến biết được, nhất định sẽ bị anh mắng đến mấy ngày không lên được giường.

Chiều hôm đó, Vương Nhất Bác xin ngừng hai tháng huấn luyện kế tiếp, đuổi kịp tàu cao tốc trước giờ cơm chiều, đến thành phố B.

Hai năm qua, Vương Nhất Bác chỉ gặp ba mình hai lần.

Hai lần đều là vì mẹ.

Vương Nhất Bác còn nghĩ mình có phải loại máu lạnh vô tình hay không, hai năm qua số lần nhớ nhà đã ít lại còn ít hơn, tối hôm qua lại nói lời thờ ơ với mẹ mình.

Hai người hẹn gặp ở một quán cafe, bởi vì thời gian hẹn đột ngột, sắp xếp đến nơi trời đã tối đen.

Vương Quân ngồi đối diện Vương Nhất Bác, tỏ vẻ rất sốt ruột, dường như không hề có kiên nhẫn nghe chuyện Vương Nhất Bác nói, không ngừng uống từng ngụm lớn cafe trong tay.

Thời điểm nghe được Vương Nhất Bác nói đến mẹ Vương có khả năng bị trầm cảm nặng, Vương Quân sửng sốt một chút, nhìn thẳng Vương Nhất Bác, lạnh nhạt dò hòi: “Con chắc chứ? Chỉ bằng mấy câu nói lung tung của bà ấy, làm sao có thể kết luận? Đưa đến bệnh viện khám chưa?”
Vương Nhất Bác nắm chặt hai tay, đè xuống bất mãn trong lòng, nhẫn nại tiếp tục nói: “Tôi cũng chưa xác định, cho nên cần đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, nhưng tôi vẫn còn chút khó khăn tài chính, cho nên mới nhờ đến ba.”
Vương Quân nghe đến đây, vẻ mặt đã hiểu rõ, ngả người lại về sau ghế, dựa vào, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, khoé miệng không tự giác cong lên, có chút khinh miệt nói: “Con và ba còn cần khách sáo vậy sao? Con cứ nói thẳng, chúng ta còn tiết kiệm được chút thời gian.”
Nói xong, ông ta lại cúi người về trước, bày ra một tư thái điềm tĩnh, dịu dàng giải thích cho Vương Nhất Bác: “Con cũng biết đấy.

Ba và Chu Hà, à chính là mẹ con, bọn ta đã sớm ly hôn, trước cả khi con rời khỏi nhà, cho nên, giữa chúng ta mà nói đã sớm không còn quan hệ gì.”
Vương Nhất Bác vừa chớm nói, Vương Quân vội vàng giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói: “Đương nhiên con mở miệng nhờ, ba vẫn sẽ giúp.

Nhưng ba hy vọng lần này là lần cuối.

Ba đã có gia đình riêng, giúp nhiều như vậy không thích hợp.” Nói rồi, ông liếc mắt nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, thở dài một hơi, tự cho là đúng mà khuyên nhủ: “Thật ra, nếu con sinh sống một mình thì ba vẫn có thể dài tay giúp con.

Dù sao ta cũng làm cha, trước đây có nhiều thất trách.

Nhưng với người khác, muốn giúp cũng phải có thời điểm thích hợp.

Còn phải xem thời điểm buông tay.

Con cũng vậy, đừng tự khiến mình có gánh nặng quá lớn.”
Vương Quân uống hết ngụm cafe cuối cùng, thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng hỏi ông: “Các người cứ nói là tôi rời nhà đi.

Vì cái gì mà đã quên rằng, thật ra là các người đuổi tôi đi?”
Vương Quân dừng một chút, trong chốc lát liền khôi phục tự nhiên, tiêu sái đứng dậy rời đi, ngang qua Vương Nhất Bác liền giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu, nói: “Người trưởng thành cả rồi, nói mấy cái rối rắm đó không có nghĩa lý gì đâu.” Nói xong, không chút ngập ngừng mà rời đi.

Đã là 9 giờ tối, tiệm cafe vẫn đèn đuốc sáng trưng, quầy pha chế nồng đậm mùi cafe, còn có mùi bánh mì phô mai mới nướng.

Vương Nhất Bác tự nhiên lấy lại được tinh thần, chậm rãi đứng dậy đi đến quầy, nói với nhân viên phục vụ: “Xin chào, có thể giúp tôi gói vài loại bánh này chút không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.