Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 39: Em nhìn mỗi anh là được rồi


Đọc truyện Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời – Chương 39: Em nhìn mỗi anh là được rồi

Lý Khôi Vĩ dần thức giấc, đôi mắt phượng run nhẹ vài lần rồi mới hé mở ra. Một khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say hiện ngay trước mắt, anh bất giác mỉm cười. Ừm, cảm giác này thật tốt..

Đại Ngọc nằm gọn trong vòng tay của anh, đôi mắt nhắm nghiền lại, khoé môi hơi cong lên, có vẻ như đang gặp mộng đẹp nhỉ. Lúc này đây cô y hệt như một con mèo đang tận hưởng giấc ngủ vậy, khuôn mặt thoả mãn khiến người ta chỉ muốn nhéo nhéo vài cái. Chưa nghĩ xong tay đã làm, Lý Khôi Vĩ nhéo má cô, cảm giác rất thích, rất mềm nha. Đại Ngọc khẽ nhíu mày ưm một cái rồi lật người đưa lưng về phía anh, Lý Khôi Vĩ cười khẽ. Anh vùi mặt vào cổ cô hôn nhẹ lên đấy như đang nâng niu một đoá hoa vậy.

Khuya hôm qua đang ngủ thì anh cảm thấy người bên cạnh hít thở không đều, cảm giác lạnh từ da thịt cô khiến anh tỉnh dậy. Bật đèn ngủ lên, Đại Ngọc đang chui rúc trong lòng anh chân mày nhíu lại. Lý Khôi Vĩ sờ trán cô, không sốt vậy sao trông mặt cô lại khó chịu đến vậy nhỉ?

– Ngọc, sao vậy em?

Lý Khôi Vĩ lo lắng nói khẽ, Đại Ngọc nhíu nhíu mày sau đó càng rúc người vào chăn hơn. Cô vô thức lẩm bẩm:

– Lạnh…

Vì thế khuya hôm qua Lý Khôi Vĩ đã ôm lấy người bị lạnh sang phòng ngủ chính. Cảm nhận được nhiệt độ ấm hơn nên sau đó cô ngủ rất ngon, khuôn mặt giãn ra khoé môi thấp thoáng nụ cười.

Lý Khôi Vĩ lười nhác ôm cô một lúc nữa mới xuống giường, đi tắm thay một bộ đồ ở nhà rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Xuống bếp tự tay nấu bữa sáng, mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong không khí. Đi tới bên tủ lạnh lấy vài quả cam ra làm nước ép, lúc đang tận lực ép cam thì nghe có tiếng bước chân và tiếng chuông điện thoại ngày càng gần. Anh quay đầu lại thấy Đại Ngọc mặt mày nhăn tít lại, mắt còn chưa mở hết, chân không mang dép loạng choạng đi tới. Cái áo hơi lệch sang một bên lộ ra bờ vai trắng ngần có dấu hôn còn chưa mờ đi. Bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ này của cô thật đáng yêu nha.

– Ồn ào.

Đại Ngọc lẩm bẩm giọng hơi khàn đưa cái thứ làm phiền giấc ngủ của cô, anh nhận lấy khoé môi hơi nhếch lên. Sau khi hoàn thành sứ mệnh cao cả cô định đi tìm giường êm thì lại bị anh bắt lấy ôm từ phía sau.

– Đợi anh một chút.

Nói xong anh nghe máy, mắt dán vào khuôn mặt nhỏ đang gật gù trong lồng ngực mình. Lý Khôi Vĩ đưa tay ôm ngang eo cô tránh việc cô ngủ rồi đập mặt xuống đất. Đại Ngọc bị đánh thức nên trong người khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại.

– Ừ, cứ gửi qua đó để họ giải quyết tiếp.

Anh vừa nói vừa thưởng thức cô đang chống chọi lại cơn buồn ngủ. Đại Ngọc dựa hẳn vào người anh, đôi mắt khép hờ được vài giây rồi lại mở ra nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục khép lại, cứ lặp đi lặp lại. Lý Khôi Vĩ khẽ cười, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đại Ngọc như thế này đấy. Quả thật khiến cho người ta không chịu được mà.

– Khoan đã, đợi chút.

Anh nói với đầu dây bên kia rồi tránh nói vào điện thoại, tay sờ mặt cô nhẹ nhàng nói:

– Anh làm đồ ăn sáng rồi, đi rửa mặt rồi xuống ăn đi em, nhớ mang dép vào.

– Ưm…. không ăn… muốn ngủ – Cô lầm bầm chân mày hơi nhíu lại

– Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp. Anh đỡ em lên nha?

-…..không cần

Đại Ngọc lắc đầu, anh xoa đầu cô rồi nhìn theo thân hình lắc lư đi lên lầu, môi nở nụ cười. Mà đối phương bên kia nghe đoạn đối thoại này liền giật mình, từ khi nào mà sếp mình có thể ôn nhu đến vậy ah? Nhờ vậy mà ngay ngày hôm sau Lý thị đã lan rộng vụ việc Lý tổng chiều chuộng phu nhân khiến biết bao con tim nhân viên nữ tan nát.

Cho đến khi Đại Ngọc đã tỉnh táo được phần nào, tóc cũng được chải gọn gàng thắt bím đi xuống thì thấy anh một tay bưng thức ăn một tay cầm điện thoại nói chuyện. Vẻ mặt nghiêm túc hẳn, nói được vài câu anh lại nhíu mày, có vẻ tình hình không được tốt lắm nhỉ?

Cô đi tới nhận lấy đĩa thức ăn trong tay anh, chỉ chỉ vào điện thoại bảo anh tập trung nói chuyện. Lý Khôi Vĩ cười cười nhưng không để cô cầm lấy cái đĩa, anh nói:

– Đằng kia có hai ly nước cam em lấy giúp anh là được rồi.


Đại Ngọc nhìn điện thoại rồi gật đầu, lúc này cô mở miệng thì không hay lắm. Để hai ly nước cam lên bàn, cô uống một ngụm nhưng vẫn chưa bắt đầu ăn. Lý Khôi Vĩ nói chuyện một lúc nữa rồi mới cúp máy, quay sang nói với cô:

– Sao em không ăn đi?

– Bây giờ ăn.

Nói rồi cô múc một muỗng cháo bắt đầu ăn, Lý Khôi Vĩ nhướng mày cũng bắt đầu ăn. Hai người ngồi đối diện, lâu lâu anh lại ngước lên nhìn cô một lúc rồi lại ăn. Đại Ngọc ăn được phân nửa thì mở miệng nói:

– Sao em lại ngủ ở phòng anh?

– Tối qua em bảo lạnh nên anh chuyển phòng.

– Ồ…

Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh không nói tiếp. Hèn gì sáng nay lúc thức dậy cổ họng cô hơi đau, nếu tối qua không đổi phòng thì chắc hôm nay cô nói không nổi mất.

Lý Khôi Vĩ ăn xong thì hỏi:

– Hôm nay em định làm gì?

– Ngủ, ăn, ngủ, ăn, ngủ – Cô đáp với vẻ mặt bình thản

-……..

Đại Ngọc, trước mặt bạn trai em không định giữ vững hình tượng hả?

Lý Khôi Vĩ cảm thấy không thể nào chấp nhận được cái lịch trình vào cuối tuần của cô đành nói:

– Một lát đi siêu thị với anh.

– Không đi được không? – Cô trưng vẻ mặt bất mãn ra

– Anh đâu có hỏi ý kiến em

Khoé môi giật giật vài cái, cô nhìn cái tên đối diện, mới sáng đã muốn kiếm chuyện rồi? Đại Ngọc uống vài ngụm nước cam, xong nhìn ly nước cam rồi lại đảo mắt nhìn mái tóc của người đối diện rồi lại nhìn ly nước rồi lại nhìn tóc, quả thật nhìn rất giống.

– Em nhìn cái gì vậy?

Lý Khôi Vĩ thấy mắt cô cứ đảo liên tục thì thắc mắc. Xong lại thấy vẻ mặt ” nghiêm túc ” của cô, anh có cảm giác không lành. Quả nhiên, Đại Ngọc công kích:

– Anh là do cam tu luyện thành đúng không? Đến cả đồng loại cũng giết hại được, ép khô nước người ta nha~

– Vậy chẳng lẽ em là do rượu vang biến thành?

– Giá thành rượu vang vẫn đắt hơn cam nhé.


– Ô, vậy thì tốt quá anh lấy được chai rượu vang đắt nhất rồi.

Khoé môi Lý Khôi Vĩ cong lên, đôi mắt nhìn cô đầy thoả mãn. Đại Ngọc chỉ hận không thể chồm tới móc mắt anh, nhìn cái gì mà nhìn chứ.

Thấy cô ăn xong rồi anh đứng lên dọn dẹp, Đại Ngọc liền nói:

– Để em rửa cho.

– Không cần để anh, em cứ lên phòng làm tốt lịch trình của mình đi, ăn xong rồi ngủ đúng không?

Một ngày anh không móc họng người khác ăn không ngon đúng không? Đúng không? Thật là muốn cầm cái ly ném vào đầu anh ta ghê..

Đại Ngọc mặc kệ quay lưng đi lên phòng khách, lấy điện thoại ra ngồi trên ghế chơi game. Một lúc sau Lý Khôi Vĩ đi lên ngồi cạnh cô, Đại Ngọc chuẩn bị nhích sang một bên thì đã bị anh bắt được.

– Không đi ngủ sao? – Anh hỏi

– Ăn rồi đi ngủ sẽ bị mập

– Mập lên một chút sẽ tốt hơn

– Mặc đồ sẽ không đẹp – Cô lắc đầu

Nghe thế Lý Khôi Vĩ kề sát vào tai cô, cất giọng trầm:

– Em không mặc gì là đẹp nhất.

-…..cút!

Nói xong thụt cù chỏ ra phía sau vừa vặn trúng ngay ngực Lý Khôi Vĩ, anh liền ôm ngực hừ lạnh. Cô gái này, ra tay không hề nhẹ tí nào.

Đại Ngọc nhìn anh nhăn tít mặt mày trong lòng rất thoả mãn, cho chừa cái tật. Mà sau khi cơn đau qua đi, Lý Khôi Vĩ vẫn bất chấp ôm lấy cô.

– Em ám sát chồng em đấy à?

– Lý tổng cũng biết đau sao?

Anh cũng là con người đương nhiên biết đau rồi. Lý Khôi Vĩ không nói nữa, im lặng xem cô chơi game. Đang gần thắng thì cô lại trượt tay một cái, chiến thắng bay xa bay xa. Đại Ngọc khóc không nên lời, sững sờ nhìn điện thoại.

– Không sao, anh không nói là tại vì em không có mắt bấm lộn nút tiến thành lùi đâu.

-…….không cần phải sỉ nhục bạn gái mình như vậy đâu.

Lý Khôi Vĩ bật cười xoa đầu cô, lấy điện thoại từ tay cô chơi tiếp. Mà cô ngồi trong lòng anh chăm chú nhìn, ngón tay thao tác cực nhanh trên màn hình và cũng rất nhanh đã thắng.


-……

Rõ ràng là anh muốn sỉ nhục cô mà!

Lý Khôi Vĩ nhìn vẻ mặt không cam lòng của cô gái nhỏ thì khẽ cười, vỗ đầu cô:

– Qua màn rồi, trả em.

– Anh từng chơi game này rồi?

Thao tác lão luyện như vậy, cô không ngờ là Lý Khôi Vĩ lại chơi game nha.

– Khá lâu rồi, chơi tới màn cuối.

-……

Không cần anh nói là chơi tới màn cuối đâu Lý tổng.

Đại Ngọc không chơi game nữa chuyển sang nghe nhạc, Lý Khôi Vĩ yên lặng ôm cô vào lòng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trên bàn. Cô từ từ ngã người về phía sau thấy thế anh mới nhích người để cô gối đầu lên đùi mình.

– Cảm ơn.

Cô cười híp mắt, anh nhéo nhéo má cô không đáp lại. Đại Ngọc đặt điện thoại lên bụng, miệng ngâm nga theo bài hát. Thỉnh thoảng lại liếc mắt sang màn hình laptop, cô không có hứng thú với cái công việc ngập đầu của những vị tổng giám đốc thế này. Nghĩ thử xem, bản thân Đại Ngọc là thư kí nên rất rành về lịch trình lẫn áp lực công việc. Hàng ngày cô đi theo Bạch Minh Phong gặp gỡ khách hàng, ngồi hàng tiếng đồng hồ trước máy tính, đôi khi bị Bạch Minh Phong lôi đi những bữa tiệc rượu thật ra chỉ để anh ta tránh những con hổ cái đói bụng kia nên đem cô ra làm bia đỡ đạn.

Lý thị là một trong những tập đoàn có danh tiếng và lão làng trên thương trường, Lý Khôi Vĩ lại ngồi vào cái ghế tổng giám đốc này không lâu nên chịu ít nhiều áp lực. Vài năm gần đây dưới dự điều hành của Lý Khôi Vĩ thì chi nhánh bên Đức thu lại một lợi nhuận không nhỏ, bây giờ anh đã ngồi lên cái ghế này rồi thì xem ra có một vài người phải khóc thét trong lòng đây.

Lúc này cô thấy cái tên Lại Thanh Hồng trên màn hình thì khẽ nhíu mày, Lý Khôi Vĩ muốn hợp tác với con cáo già này?

Lý Khôi Vĩ nhìn ra được suy nghĩ của Đại Ngọc, anh nói:

– Em thấy Lại thị thế nào?

– Ý anh là gì?

Đại Ngọc dời mắt khỏi màn hình máy tình nhìn anh, Lý Khôi Vĩ vẫn chăm chú vào màn hình. Xong anh cất giọng:

– Lại Hồng Quân là con trai của Lại Thanh Hồng, anh nghĩ em biết chuyện này.

– Có mù mới không nhìn ra được.

Cô nhếch môi trả lời, trong đầu hiện lại cảnh bị Hồng Quân cưỡng hôn cả người cô lại sôi máu. Lẽ ra lúc đó nên đạp cho hắn ta vài cú mới đúng, tên chết tiệt đó. Lý Khôi Vĩ nhìn thấy vài tia hung ác trong ánh mắt của cô, anh khẽ cười.

– Lại thị vừa phất lên trong vài năm gần đây, dạo trước khá im lặng trong giới nhưng lợi nhuận thu lại không ít. Lại Thanh Hồng là một con cáo già tham lam, dạo gần đây phía cảnh sát bắt đầu chú ý đến việc rửa tiền của ông ta sớm muộn gì thì cũng chết.

Ngừng lại một lúc, cô hơi híp mắt lại như đang suy nghĩ gì đó rồi mới nói tiếp:

– Chẳng qua bên ngoài là ngọc bên trong thì thối rửa, Lại Thanh Hồng nên về hưu sớm tránh việc mất người mất của.

Tuy Đại Ngọc không nói nhiều nhưng Lý Khôi Vĩ nhìn ra trong lời nói của cô có ẩn ý trong đó. Cô không nói nhiều, không hỏi về việc liệu anh có hợp tác với Lại thị hay không. Lý Khôi Vĩ là kẻ thông minh, anh sẽ không chọn con đường chết mà đi.

Ánh mắt Đại Ngọc hơi tối lại rồi dần trở lại bình thường. Lý Khôi Vĩ liếc nhìn cô một cái không nói gì. Dường như anh đã bỏ qua việc gì đó đã xảy ra trong quãng thời gian gần đây, rất quan trọng..

Cứ như vậy, Đại Ngọc hết nghe nhạc rồi lại coi phim giết thời gian bên cạnh Lý Khôi Vĩ chuyên tâm làm việc. Đôi lúc gặp tình huống mắc cười, cô nằm trên đùi anh cười khúc khích cố không làm ảnh hưởng đến anh. Đôi mắt cười híp lại xong lại nhìn anh như mèo con ăn vụng vậy, Lý Khôi Vĩ nhận ra nhưng không nói gì


Đến khoảng trưa, Lý Khôi Vĩ kéo mèo lười mãi coi phim mà ngủ quên đi ra ngoài ăn cơm trưa sẵn tiện ghé vào siêu thị. Mặc dù cô bày ra vẻ mặt muốn đánh chết tên phiền phức này nhưng anh không lui bước, cứ như vậy ôm cô lên lầu thay đồ.

Đi vào bên trong siêu thị, Lý Khôi Vĩ đảm nhiệm việc đẩy xe còn Đại Ngọc thì đảm nhiệm việc lấy thức ăn. Đến lúc này đã hiện ra sự bất đồng trong việc ăn uống của hai người:

– Thức ăn đóng hộp tiện hơn, nhanh nữa đỡ phải nấu nướng.

Đại Ngọc sống chết không để Lý Khôi Vĩ đem đồ ăn hộp của cô bỏ vào chỗ cũ. Lý Khôi Vĩ ở bên ngoài đương nhiên trưng cái mặt lạnh ra:

– Không có chất dinh dưỡng.

– Uống thêm vitamin là được – Cô cười

– Vậy thôi em đừng ăn nữa, từ giờ đến chết cứ uống thuốc bổ và vitamin mà sống.

-…….

Rõ ràng tên này là khắc tinh của cô mà, sao cuối cùng lại thành bạn trai rồi?

Đại Ngọc đau lòng nhìn mấy món yêu thích trở về chỗ cũ, thay vào đó trên xe là rau xanh thịt cá tươi ngon. Lúc đi ngang qua hàng bánh kẹo thì Lý Khôi Vĩ bảo cô vào tự chọn, đương nhiên cô làm sao bỏ lỡ được.

– Anh ăn chocolate không?

Đại Ngọc cầm một thanh chocolate quơ quơ trước mặt, Lý Khôi Vĩ nhướng mày nói:

– Em thích thì cứ lấy đi

– Anh thích ăn cái gì để em đi lấy?

– Thích ăn em.

Lý tổng, yêu cầu ngài khi nói những câu không đứng đắn đừng dùng cái vẻ mặt nghiêm túc đó được không?

Đại Ngọc ném cái nhìn khinh bỉ cho anh, Lý Khôi Vĩ hơi nhếch môi mắt ngập ý cười. Lúc hai người xuất hiện đã thu hút nhiều ánh mắt rồi, trong mắt người khác cô và anh y như đôi vợ chồng mới cưới vậy, chọn món nào cũng tranh cãi một lúc. Lại thêm vẻ ngoài ưu tú của Lý Khôi Vĩ khiến những quý cô ở đây thiếu điều chảy nước miếng cướp anh đi. Có điều trong mắt Lý Khôi Vĩ chỉ có mỗi cô gái dù chân đi không vững nhưng thấy thức ăn thì chạy rất nhanh, rất đáng yêu.

Tính tiền xong, Lý Khôi Vĩ xách hai túi đồ to ra xe, Đại Ngọc vui vẻ đi phía sau. Dù hai túi đồ có nặng đến đâu thì tư thế bước đi của anh vẫn hiên ngang, lưng thẳng bờ vai rộng trông rất đẹp mắt.

Lúc Lý Khôi Vĩ để hết đồ vào xe rồi thì thấy Đại Ngọc vẫn còn ở tít phía xa. Anh đứng đó, đợi cô đi tới.

Trong khung trời tuyết trắng, Đại Ngọc từng bước đi về phía anh, khói trắng bay ra từ mũi và miệng của cô. Dấu chân in lên nền tuyết, Đại Ngọc dừng lại cách anh một khoảng, cô nghiêng người mỉm cười

Lý Khôi Vĩ đi tới bế cô lên, Đại Ngọc hoảng ôm lấy cổ anh. Thấy nhiều người qua đây, Đại Ngọc mặt đỏ bừng không biết vì ngại hay vì lạnh, quát khẽ:

– Mau bỏ em xuống, người ta nhìn kìa.

– Đừng quan tâm, em nhìn mỗi anh là được rồi.

—————————-

Đôi lời của tác giả:

Ngược thì mấy thím đòi đốt nhà, ngọt thì bảo rằng mấy chap sau thế nào cũng ngược tới tấp:
Hic, sống sao cho vừa lòng nhau đây a~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.