Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 36: Chỉ là không thể yêu người nào khác ngoài em


Đọc truyện Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời – Chương 36: Chỉ là không thể yêu người nào khác ngoài em

Đại Ngọc ngồi trong xe, mắt hướng ra phía ngoài nhìn từng hàng cây vụt qua phủ một lớp tuyết trắng. Bạn Bạch Hạ Băng nhà ta rất nhanh đã đuổi theo kịp và chịu trách nhiệm làm tài xế, mặc kệ anh chồng mặt u ám bị bỏ lại chạy theo cô bạn thân.

– Còn tức à?

Bạch Hạ Băng chọt chọt Đại Ngọc, cô hất tay cô nàng ra lườm một cái. Bạch Hạ Băng đã quen với cái mặt này từ lâu rồi, chẳng những thế còn bật cười:

– Bao nhiêu đấy mà đã chọc giận Trần tiểu thư rồi? Sức chịu đựng giảm dần theo năm tháng sao?!

– Im miệng kẻo tao đạp mày khỏi xe đấy!

Đại Ngọc cau mày, dựa vào ghế nhìn thẳng. Cảm thấy cả người nặng nề, có lẽ còn chưa ngủ bù đủ. Cô nhúc nhích, lấy cây súng từ phía sau ra rồi không biết từ đâu lại lấy đạn ra, bình tĩnh bỏ lại vào súng. Bạch Hạ Băng liếc mắt nhìn sang, khinh bỉ nói:

– Biết ngay là mày đã bỏ đạn ra mà..

– Có chút chuyện như thế mà đã giết hắn ta? Đẹp chứ không điên – Cô đáp

– Thôi đi, việc thần kinh mày không giống người ai cũng biết cả

– Ừ, vậy người ta có biết là mày truyền nhiễm cho tao không?

-……

Được, xem như mày giỏi!

Bạch Hạ Băng không cãi lại được đành chuyên tâm lái xe, Đại Ngọc cất súng đi rồi bật radio, nhạc phát lên. Lúc bỏ đi cô lên phòng của mình lấy những thứ có giá trị như ví tiền, điện thoại, quần áo thì cứ để đấy không ai lấy cả.

– Mày đi thế này rồi ông Yun làm thế nào? – Đại Ngọc hỏi

– À, tao bảo anh Key với anh ấy ở lại chặn người yêu của khắc tinh của mày rồi. Anh ta bị chặn mặt mày như ai cướp hết tài sản vậy – Hạ Băng cười

– Chặn làm gì, hắn ta muốn đi đâu cứ để hắn đi – Cô nói

– Anh ta muốn bắt mày lại. Không chặn để cho hai người cãi nhau nữa à? Sợ lần này mày bắn anh ta thật mất.

– Tao không có nóng tính như vậy

– Khỏi chối, tao với mày lạ gì nhau nữa mà còn ngại không dám nhận!

-……

Xe chạy bon bon trên đường, vượt qua hàng cây màu trắng đi đến con đường đông đúc. Lúc này Đại Ngọc mới đơ ra quay sang hỏi lái xe Bạch:

– Mình đang đi đâu vậy?

-…..

Con nhỏ này, giận quá bị ngu luôn rồi à? Có phải sau này trong lúc tức giận bị người ta lừa bán rồi mới hỏi là đang ở đâu không? Bạch Hạ Băng tức giận nhìn cô một cái, năng lực kiềm chế cảm xúc tốt hơn Đại Ngọc nhiều nên không thèm bộc phát. Bị cô nàng nhìn như thế, Đại Ngọc cười cười.

Bạch Hạ Băng là người tốt, nói cho kẻ ngu ngơ bên cạnh:

– Đi tới khu mua sắm, dù sao cũng là cuối tuần lại gần lễ Giáng Sinh rồi nên chắc đang sale nhiều.

– Ý kiến rất hay, mau đưa gia gia đi!

Nhìn kìa nhìn kìa, lúc nãy còn như con mèo bị đạp trúng đuôi. Nghe đến mua sắm và sale thì hai mắt sáng rỡ..


Đi đến khu mua sắm, dù chân còn thương tích cũng không nhằm nhò đi, Đại Ngọc đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Cả hai mua túi lớn túi nhỏ, vốn dĩ Bạch Hạ Băng ở nhà đã có khá nhiều đồ mùa đông rồi do Trang gia, Bạch gia lẫn Trang thiếu mua cho nên không mua gì nhiều. Mà Đại Ngọc thì rất kén nên cũng chẳng mua gì mấy, đi dạo ngang qua một cửa hàng bán đồ len lẫn cuộn len, Bạch Hạ Băng liền mua về đan.

– Mày biết đan?

Đại Ngọc dù biết Bạch Hạ Băng là nữ công gia chánh từ nhỏ nhưng không nghĩ cô nàng biết đan len bởi Việt Nam làm gì có tuyết mà phải mặc đồ len nhiều?

– Lần trước về Bạch gia thấy quản gia đan nên học theo, cái này dùng để giết thời gian rất ổn

Nghe cô nàng nói thế Đại Ngọc cũng có hứng thú, dù sao chân đang bị thương và kì nghỉ dài sắp đến, mùa đông ở đây kéo dài khá lâu nên thú vui tao nhã này cô có thể thử. Bạch Hạ Băng chọn vài màu, Đại Ngọc đảo mắt nhìn liền nhìn trúng ngay cuộn len màu đỏ rượu. Cô rất thích màu đỏ rượu, không quá nổi bật lại mang một cảm giác ấm áp pha lẫn một ít huyền bí, sang trọng. Mà màu đỏ rượu này có số lượng rất ít thế nên suy tính một hồi Đại Ngọc vung tiền mua luôn hai cuộn còn lại.

Sau đó hai người đi đến một quán ăn dùng bữa trưa, no bụng rồi mới đi tìm tiệm cafe dừng chân. Đại Ngọc gọi một ly matcha, mùi trà xanh thơm ngào ngạt khiến cô cảm giác thư giản hơn rất nhiều. Bạch Hạ Băng vẫn giữ thói quen cũ, một tách cafe nóng. Cả hai còn gọi thêm một ít bánh ngọt, vừa ăn vừa trò chuyện.

Xoay qua chuyển lại cũng đi đến việc hôn nhân của mấy ông anh của Bạch Hạ Băng. Nói đến đây cô nàng chỉ biết thở dài ngao ngán:

– Anh hai thì bảo là đợi khi nào sự nghiệp ổn định rồi mới nghĩ đến, không biết ổng còn định để sự nghiệp ổn định tới mức nào nữa. Vĩ An à, hình như là đang theo đuổi một cô bác sĩ ở bệnh viện thì phải. Còn anh Key thì thôi không cần nhắc đến nữa, nghề nghiệp thì đầy nguy hiểm ra không nói làm gì, có cái khuôn mặt đẹp trai mà suốt ngày toàn ở chung với nam giới thì cũng bỏ đi thôi.

– Hay là kêu đi xem mắt đi? – Đại Ngọc nói

– Thôi cho tao xin, một người là tổng giám đốc, một người là bác sĩ, một người thì… Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến đã thấy mệt rồi. Muốn chọn người tương xứng để xem mắt cũng khó nữa.

Bạch Hạ Băng hậm hực ăn một miếng bánh lớn, Đại Ngọc nghe cô nàng nói thế liền bật cười. Ngồi nói chuyện một lúc nữa thì có người gọi cho Bạch Hạ Băng:

– Alo? – Cô nàng bắt máy

-…….- Đầu dây bên kia nói gì đó, Đại Ngọc ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác

– Ừm, mua một ít đồ với vừa ăn trưa xong!

-……

– Đương nhiên là bằng thẻ của em rồi

-…..

– Không cần, Trang tổng nếu không muốn cãi nhau thì đừng nhắc đến vấn đề này nữa.

À, thì ra là chồng yêu gọi kiểm tra à! Đại Ngọc cười cười nhìn cô nàng thì bị cô nàng lườm một cái, mặt đã đỏ ửng lên rồi. Nhìn xem nhìn xem, cưới chồng đã mấy năm rồi mà vẫn đỏ mặt như tân nương ấy. Đại Ngọc thoải mái trêu chọc mà đâu biết sau này chính mình cũng như vậy ah~

– Của mày

Bạch Hạ Băng đưa điện thoại ra, cô liền biết là ai liền lắc đầu. Cô nàng rút về nói với người bên kia:

– Người ta không chịu nhận

-……..

– Anh ấy bảo mày nghe máy bằng điện thoại của mày – Hạ Băng nói với cô

– Không muốn – Cô trả lời

– Nghe chưa? – Cô nàng nói vào điện thoại

-…….

– Tôi cũng không phải người truyền tin của hai người!


-…….

– Được, quả nhiên là Lý thiếu phóng khoáng ah~

Nói rồi Bạch Hạ Băng cúp máy, Đại Ngọc cảm thấy bất an. Nhất là khi nhìn vẻ mặt đầy thoả mãn kia, rõ ràng là tên kia đã mua chuộc rồi.

– Làm sao? – Cô nhíu mày

– Người ta dùm tao nhắn giùm ah~

Cô nàng hắng giọng, bắt chước ngữ điệu giống như người kia:

– Trần Đại Ngọc, một lát sau anh gọi lại mà em không nghe máy thì anh lập tức gọi cho ba mẹ em nói rằng em có thai với anh!

-………

Đại Ngọc tức xì khói, muốn đập bàn nhưng lại ngại ở chốn đông người đành nén cục tức này xuống. Ngay sau đó điện thoại cô để trong túi áo khoác liền rung lên, rất nhanh cô đã bắt máy chưa kịp nói thì bên kia đã cướp lời:

– Ô, bắt máy rồi?

– Cái tên chết tiệt này, chuyện như vậy mà anh cũng nghĩ ra được?

Cô gằn từng chữ, thanh âm nghe rất giận dữ nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ có lông mày hơi nhíu lại. Bạch Hạ Băng ngồi đối diện rất vui vẻ, vừa ăn bánh vừa xem chuyện vui nha.

Mà Lý Khôi Vĩ bên kia khẽ cười, giọng ôn nhu:

– Chỉ có như vậy em mới nghe lời, cô gái mềm không ăn cứng không ăn như em chỉ có thể cường bạo!

– Mặc kệ anh, Lý Khôi Vĩ anh mà nói nhảm với ba mẹ tôi thì đừng có trách – Cô nói

– Không sao, hai bác vẫn còn đang công tác nên chúng ta có thể đem lời nói thành sự thật ah~

– Vô lại!

– Em hết giận chưa? Đã ăn cơm chưa? – Lý Khôi Vĩ thôi không cười nữa

– Tôi giận khi nào?

– Bảo bối, trẻ ngoan không được nói dối

– Cút!

Lập tức cúp máy không cần nói chuyện với tên mặt dày lưu manh để khỏi phải tổn hại sinh khí trong người. Ngồi thêm một chút nữa thì cả hai quyết định đi về, dù sao hôm nay cô cũng phải chuyển về nhà ba mẹ nên về sớm chút cũng tốt.

Cái chân mặc dù hơi khó đi lại nhưng không ảnh hưởng mấy, lúc này đi xuống tầng mỹ phẩm đi ngang một cửa hàng thì liền thấy hai hình dáng quen thuộc. Bạch Hạ Băng là người phát hiện đầu tiên liền kéo cô đang ngơ ngẩn đi phía trước không biết gì.

– Muốn mua mỹ phẩm?

Đại Ngọc nhìn lên bảng hiệu hỏi. Bạch Hạ Băng lắc đầu chỉ vào bên trong cô nhìn theo. Bên trong có hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, nhìn lưng thôi cũng đã thu hút lại còn đứng ở nơi dành cho phụ nữ nên liền thu hút nhiều người. Cô nheo mắt lại, cái màu đỏ cam này sao cứ xuất hiện trong tầm mắt của cô mãi vậy nhỉ? Hai người không bước vào, đứng ở bên ngoài quan sát. Mà khí chất của hai người cũng thu hút không ít người.

Bên trong cửa hàng lại là một màn khác, Lý Khôi Vĩ đi vào tìm thứ gì đó mà bạn Trang thiếu nhà ta cũng vào theo với ý định muốn mua cho vợ một ít thứ để dưỡng da. Nhân viên liền thấy hai người hai mắt đã sáng rỡ lại thêm vẻ đẹp trai khác nhau nên chỉ dẫn rất nhiệt tình. Có điều sự nhiệt tình không được đáp lại cho lắm, Lý Khôi Vĩ đi tìm cái tên mà mình đã thấy. Trang Hoàng Nhật thì rất nhàn nhã xem mặt nạ dưỡng da, cái nào thu hút và thấy vợ mình đã dùng qua liền đưa cho nhân viên đi bên cạnh. Cái kết chính là Lý Khôi Vĩ cũng tìm được mỹ phẩm đó, là một loại son mới ra đang rất hot trên thị trường chỉ ra mắt vào dịp lễ năm nay. Mà cây son này nằm trong một bộ sản phẩm, có bán lẻ cũng có bán cả bộ nên cô nhân viên nhiệt tình nói:


– Ngài có muốn xem thử qua bộ sản phẩm luôn không ạ?

– Chắc chắn xài sẽ không tổn hại gì chứ?

Lý Khôi Vĩ vẫn lo lắng về việc này bởi anh biết dùng nhiều mỹ phẩm không tốt cho da, dù cho da của Đại Ngọc đã đẹp nhưng cô vẫn thích sử dụng phấn son nên anh không thể cản được. Không thể cản thì chỉ có thể mua thứ tốt nhất cho cô thôi.

– Vâng ạ, đảm bảo sẽ không gây kích ứng da – Cô nhân viên mỉm cười

– Được rồi vậy thì gói lại giúp tôi, cảm ơn.

Lúc này Trang thiếu nhà ta cũng đã mua trong, cầm trên tay một túi kèm theo một túi quà tặng. Đứng cạnh thấy thế liền nói bằng tiếng Việt:

– Vì người đẹp liền vung tiền như giấy.

– Những thứ này thì có đáng gì? Có thể mua thì liền mua thôi – Lý Khôi Vĩ nói

– Đầu tư nhiều như thế, không sợ lỗ à? – Trang Hoàng Nhật nhướng mày

– Vậy anh đầu tư cho vợ mình nhiều như thế không sợ lỗ à?

– Cưới rồi không cần sợ!

– Ha, Trang tổng anh quên đằng sau vợ anh còn hai cây cột trụ to đùng sao? Chỉ sợ Như muốn ly hôn thì dù anh không muốn cũng rất khó khăn ah – Anh nhếch môi

– Cậu nghĩ anh sẽ cho cô ấy cơ hội à. Còn cậu, lo mà nhốt con mèo kia lại đi, nhốt cho chặt vào!

– Điều đó hiển nhiên rồi, anh đâu cần nhắc?

Lý Khôi Vĩ cười làm cho nhân viên tính tiền đỏ mặt, mà trong ánh mắt anh tràn ngập hạnh phúc khi nhắc đến cô. Lúc đi kiếm cái sản phẩm này cũng đã mua không ít sản phẩm dưỡng da cho cô, tay cũng xách một túi. Vì vậy đi ra khỏi cửa hàng với ánh mắt ngưỡng mộ của phái nữ:

Người qua đường A: Đẹp trai quá, có bạn trai như vậy tôi có chết cũng mãn nguyện.

Người qua đường B: Đúng vậy, đã vậy còn rất chu đáo nữa chứ!

Người qua đường C: Nhìn kĩ lại có phải hai người này hơi quen mắt không? Khí chất như vậy hình như là người có quyền thế…

Người qua đường D: Còn phải nói? Nhìn cái người đeo nhẫn đi, là Trang Hoàng Nhật người đứng đầu Trang gia. Còn người kia là Lý Khôi Vĩ vừa mới trở về từ Đức ngồi lên ghế tổng giám đốc, kế thừa tài sản của Lý gia!

Vừa nghe thế mọi người liền xôn xao, rất nhiều người đã nhận ra. Mà hai vị cao cao thượng thượng này vẫn bình tĩnh đi ra khỏi cửa hàng. Những lời này đương nhiên lọt vào tai, Trang Hoàng Nhật mặt không đổi sắc mắt tràn đầy ý cười nói:

– Lý thiếu vừa về đã nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ vì đào hoa quá ư?

Lý Khôi Vĩ nhếch môi không trả lời lại với cái người này, rõ ràng trước kia rất nghiêm túc vậy mà từ sau khi cưới vợ về luôn dùng vẻ mặt ” nước đá ” mà phun ra những lời chọc tức người khác. Trang Hoàng Nhật vui vẻ trong lòng vì đã đạt được mục đích, khi con ngươi đảo xung quanh liền thu vào hình bóng quen thuộc. Mà Lý Khôi Vĩ ngay lúc đó cũng nhìn thấy người cần tìm.

Cô đứng đó, cái khăn choàng che gần nửa khuôn mặt vẫn không thể nào che đi vẻ đẹp bắt mắt ấy. Mái tóc màu đỏ rượu hơi gợn sóng dài qua vai, áo khoác dài phủ lên thân hình bé nhỏ. Khuôn mặt không son phấn, làn da trắng nõn sạch sẽ hiện dưới ánh đèn, lông mi cụp xuống khiến đôi mắt trong có chút u buồn. Tim anh đập lệch một nhịp, lại rung động trước dáng vẻ này nữa rồi.

Thay vì cặp vợ chồng Trang thiếu đang ân cần vui vẻ gặp được nhau thì Lý Khôi Vĩ từng bước tiến về phía cô. Đại Ngọc vẫn giữ khuôn mặt bình thản, đến khi anh đến trước mặt mình mới ngước lên nhìn. Lý Khôi Vĩ vén cọng tóc rơi loạn trên mặt cô, thanh âm nhẹ nhàng:

– Ăn mặc phong phanh như vậy cũng dám đi ra đường?

– Cũng chẳng chết được.

Thấy trong giọng nói của cô còn chút hờn dỗi anh cũng không chấp, chỉ mỉm cười ôn nhu tay tay choàng qua vai cô kéo về phía mình. Đại Ngọc cựa quậy muốn thoát nhưng không thể đành mặc kệ ai đó vui vẻ. Lý Khôi Vĩ cầm lấy hết túi to túi nhỏ trên tay cô, một tay ôm lấy người đẹp một tay xách đồ hành động này khiến các cô gái càng thêm ngưỡng mộ.

Trang Hoàng Nhật cũng cầm hết túi, bên cạnh Bạch Hạ Băng khoác tay hắn, cả hai rất xứng đôi vừa lứa.

– Cả hai còn muốn mua gì nữa không? – Trang Hoàng Nhật hỏi

Cô lắc đầu, Bạch Hạ Băng cũng lắc đầu vì vậy họ liền di chuyển ra về. Lúc đi cô đi bằng xe của Bạch Hạ Băng, còn Trang Hoàng Nhật đi bằng xe Lý Khôi Vĩ. Giống như đã tính toán, hai xe rất trùng hợp đậu kế nhau.

– Giao người lại cho Lý thiếu, không sứt mẻ nhé. Đừng quên giao ước, hợp tác vui vẻ!

Bạch Hạ Băng nói xong đã bị chồng lôi lên xe, chậc, về nhà chắc sẽ bị dạy dỗ một trận đây. Đại Ngọc còn muốn đi nhờ xe, chưa kịp nói xe đã chạy mất bỏ lại khói trắng.


-……

Chết tiệt, thù này cô nhất định sẽ trả!

– Đại Ngọc, dưới này nhiệt độ thấp mau lên xe đi

Lý Khôi Vĩ mở cửa bên ghế phụ mà cô thì không muốn bị người ta thấy cảnh này nên bất mãn lên xe. Anh rất vui vẻ, đóng cửa lại đặt hết túi ra phía sau rồi ngồi vào ghế lái lái xe rời đi.

Suốt cả quãng đưỡng, cô không thèm liếc nhìn anh một cái. Lúc dừng đèn đỏ, Lý Khôi Vĩ mới mở miệng:

– Đại Ngọc

– Gì? – Cô hờ hững

– Nhìn anh, chỉ một chút thôi được không?

Nghe thấy âm thanh ỉu xìu của người bên cạnh, tâm hồn cứng cỏi liền bị mềm đi. Cô quay đầu lại, vừa quay đầu đã bị cưỡng hôn.

– Anh..

Vừa mở miệng đầu lưỡi của đối phương đã chui tọt vào khiến cô không thể nói được. Lý Khôi Vĩ chiếm phá, cuồng nhiệt hôn, cướp hết mật ngọt. Nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi phía sau anh mới luyến tiếc buông ra.

– Tên chết tiệt này, anh muốn chết hả?

Đại Ngọc mặt đỏ bừng quát, cái tên này quả nhiên là không biết sợ mà. Lý Khôi Vĩ thấy đường vắng thì bật chế độ lái tự động rồi quay sang một lần nữa cưỡng hôn.

Đại Ngọc không kịp phản ửng, chỉ biết giãy dụa đẩy anh ra. Bị Lý Khôi Vĩ ôm chặt khiến cô không thể thoát được, anh như thế liền giày vò đôi môi hồng. Đến khi thấy cô sắp không thở nổi mới thả ra:

– Anh..anh…

Cô mặt đỏ ửng như quả cà chua, cả người xụi lơ mặc kệ anh ôm chặt lấy. Lý Khôi Vĩ nhìn cô, thanh âm dỗ dành:

– Xin lỗi vì khi nãy lớn tiếng với em.

Hứ, ngươi cưỡng hôn bà rồi giờ xin lỗi?

– Đại Ngọc, nhìn anh.

Anh thấy cô không thèm nhìn mình liền giữ lấy cằm, bắt cô phải nhìn mình. Đại Ngọc vẫn giữ nguyên trạng thái không lời, anh tiếp tục nói:

– Đại Ngọc, anh và cô ta không hề có mối quan hệ mờ ám nào cả. Nếu như cuộc gọi khi nãy làm em tức giận thì xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.

Cho dù em là người kêu anh nghe máy. Đương nhiên Lý Khôi Vĩ không ngu ngốc mà nói câu này ra ah.

– Em giận dỗi thế nào cũng được nhưng anh chết cũng không chia tay, em có hiểu không?

Cô nghe thấy sự gấp gáp trong lời nói của anh, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập yêu thương khiến con tim nhỏ bé đập mạnh. Đại Ngọc nói:

– Nếu anh có có người bên ngoài vậy em có thể có đúng không?

– Anh không có người bên ngoài và càng không cho phép em có người khác.

– Vậy nếu em muốn yêu người khác thì sao? Nếu bây giờ em nói em muốn bắt cá hai tay, muốn vừa quen anh vừa yêu người khác thì sao? Lý Khôi Vĩ, em không còn thích anh nữa.. Anh tin không?

Bị câu hỏi này của cô chọc trúng vào nỗi lo lắng khiến anh sững người rồi từ từ cáu lên. Bởi anh rất sợ khi cô đem lòng yêu người khác, khi mà tình yêu đó không còn dành cho anh nữa. Dù cho thân xác cô ở nơi này nhưng trái tim đã bị người khác cướp đi, anh không thể chấp nhận nổi.

– Đại Ngọc, đừng nghĩ anh yêu em rồi em muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Chỉ là…

– Chỉ là sao?

Anh rất muốn mắng, đánh cô một trận cho cô tỉnh ngộ. Nhưng anh không nỡ. Nhìn đôi mắt đen láy long lanh của cô, Lý Khôi Vĩ thở dài rồi đặt nụ hôn lên trán cô, giọng nói vừa ưu phiền vừa yêu chiều:

– Chỉ là anh không thể yêu người nào khác ngoài em thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.