Đọc truyện Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời – Chương 137
– Đại Ngọc, Đại Ngọc..
Cô bị đánh thức tỉnh dậy, hơi cáu nên trở mình kéo chăn không muốn ngồi dậy. Lý Khôi Vĩ nhìn cô như thế liền phì cười, leo lên giường ôm lấy cô lẫn chăn vào lòng. Anh vuốt tóc cô cho gọn gàng, nhẹ nhàng nói:
– Dậy thôi, ăn sáng nào
Đại Ngọc ưm một tiếng, dụi đầu vào ngực anh chép chép miệng. Anh hôn lên trán cô, tay xoa xoa bóp bóp thịt trên người cô. Ừ đúng là gầy đi rất nhiều, cần phải bồi bổ lại.
– Ăn xong anh đưa em ra ngoài hóng gió nhé.
– Hôm nay anh không đi làm à?
Cô ngáp một cái ngồi dậy, giọng ngái ngủ hỏi. Lý Khôi Vĩ không trả lời đứng lên kéo theo cô đi vào nhà vệ sinh, anh muốn đánh răng rửa mặt cho cô nhưng Đại Ngọc từ chối. Cô không nhìn thấy chứ chẳng phải cụt tay cụt chân. Nhưng anh vẫn không an tâm, giúp cô bóp kem đánh răng, rót nước, rồi lau mặt giúp cô.
Hôm nay anh nấu vài món thanh đạm, đặc biệt còn nấu cháo xương cho cô. Cháo ninh lâu đến khi cô tỉnh dậy vẫn còn âm ấm, hạt gạo mềm cộng với nước xương ngọt khiến cổ họng cô dễ nuốt hơn. Lý Khôi Vĩ vuốt lưng cô, ngồi bên cạnh hỏi:
– Ngon không?
– Ừm, anh nấu hả?
– Không thì ai
Đại Ngọc ngoan ngoãn ăn no căng bụng, Lý Khôi Vĩ nhìn cô ăn ngon như thế cũng cảm thấy đói liền ăn cùng cô. Trình độ nấu ăn của anh không phải là xuất sắc nhưng nhiều năm qua học có phần cố tình anh điều chỉnh mùi vị theo vị giác của Đại Ngọc. Cô thích ăn những món mềm, hơi ấm hoặc lạnh như kem. Cô không ăn được quá cay, trong món ăn có vị hơi cay cay là được. Đại Ngọc rất thích canh bí đỏ, cô yêu thích vị ngọt béo của bí, hơi mằn mặn của thịt và vị thơm của tiêu xay.
Ăn xong thì dĩ nhiên là anh rửa chén, Đại Ngọc ngồi uống ly cam ép anh đã để sẵn. Bỗng dưng cô cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ..
Anh đưa cô lên phòng, tìm trong vali một bộ quần áo để cô ra ngoài. Đại Ngọc hỏi:
– Chỉ là đi hóng gió thôi hay sao?
– Đưa em ra ngoài chơi một chút
Lý Khôi Vĩ nghe cô hỏi thế thì quay lại nhìn cô, Đại Ngọc nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút. Nếu chỉ dạo chơi thì mặc thoải mái một chút nhỉ?
– Anh lấy đầm dài là được, dễ mặc nhất rồi.
Cô chỉ sợ anh lựa tới lựa lui lại khiến cô mặc không giống ai cả. May mà vali của cô đã nhờ người soạn trước, cô lại nhớ được trong đó có những gì. Lý Khôi Vĩ nghe theo lời cô, tìm tìm một chút đã thấy một cái đầm dài màu xanh nhạt liền hài lòng. Không quá hở, lại che chắn được.
– Cần anh mặc giúp không?
Anh đi đến trước mặt cô, sờ sờ tay cô. Đại Ngọc hừ một tiếng, đẩy tay đang dê xòm cô ra:
– Ra ngoài
– Lạnh lùng thế, có phải là chưa từng nhìn đâu!
Lý Khôi Vĩ trề môi, trong lòng thầm nói cô nhỏ nhen với anh. Đại Ngọc càng thêm tức giận đưa tay muốn đánh người thì đã nghe tiếng bước chân ra xa. Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân cô mới bắt đầu thay đồ. Thật ra đây là những việc thường ngày cô vẫn làm, bây giờ chỉ có thêm chút khó khăn là cô phải mò tìm đứng thứ để mặc vào.
Đôi khi phải nói Đại Ngọc tin người một cách dễ dãi, nhất là lòng tin đối với con người vô sỉ như Lý Khôi Vĩ. Bởi vì trong lúc cô thay đồ, anh đã lén lút trở lại đứng ngoài cửa ngó vào. Thật ra anh không có ý xấu, anh cũng chỉ sợ cô không mặc được, thứ này mặc ở vị trí thứ nọ thì lại khổ. Thế nên anh đừng ngoài cửa, ngó đầu vào nhìn xem cô làm thế nào. Có điều anh đã đánh giá thấp Đại Ngọc rồi, động tác của cô rất thành thục nha.
Nhưng mà lúc cô không một mảnh vải che thân, vòng nào ra vòng nấy khiến cả người Lý Khôi Vĩ nóng ran lên…
Được rồi, đáng lẽ anh nên tin tưởng Đại Ngọc nhiều hơn không nên nhiều chuyện làm gì.
Hôm nay thời tiết không quá nóng, có cả gió thổi thoang thoảng thích hợp với việc ra ngoài đi dạo. Lý Khôi Vĩ đưa Đại Ngọc ra một công viên khá an tĩnh, vắng người lại thoáng mát dắt cô đi dạo một chút cho khuây khỏa. Sau đêm hôm qua anh biết trong lòng cô vẫn còn nhiều khuất mắc chưa gỡ, khiến cô gặp ác mộng liên tục tinh thân sa sút rất nhiều.
Tay anh ôm lấy eo cô, chỉ sợ cô đi vài bước lại vấp ngã nên đi rất chậm như chiếc lá trôi trên dòng nước tĩnh lặng. Anh chọn chỗ này đầu tiên là do vắng người, giờ này lại là giờ mọi người đang đi làm nên càng vắng hơn. Lý Khôi Vĩ sợ người ta đi đụng trúng cô, sợ người đông khiến cô khó chịu. Chọn đi chọn lại cả buổi sáng mới tìm được chỗ này khiến anh khá hài lòng.
Đại Ngọc cảm nhận được sự căng thẳng của anh, khóe môi hơi cong. Thật ra cô muốn nói là anh đừng căng thẳng như vậy, cô không sao cả, khoảng thời gian không có anh cô cũng thường đi dạo một mình mà. Cô cũng không phải là nuôi trong lòng kính, đụng là vỡ. Đại Ngọc hơi ngước lên, Lý Khôi Vĩ liền nhìn ra cô có điều muốn nói liền hỏi:
– Sao thế em?
Cô mấp máy miệng rồi lắc đầu, thôi cứ để anh căng thẳng như vậy đi có khi cô nói lại phản tác dụng. Vậy nên cả buổi đi dạo, một người thong thả hưởng thụ một người căng thẳng dòm trước ngó sau.
Đi một lúc anh sợ cô mệt nên dắt cô ngồi xuống ghế ven đường mòn, Lý Khôi Vĩ ngó xung quanh tìm một chỗ bán nước thì không thấy. Anh hỏi cô:
– Có khát không?
– Em không, anh khát à?
Đại Ngọc lắc đầu, quay đầu sang nhìn về phía anh. Lý Khôi Vĩ xoa đầu cô, nhìn thấy đôi mắt cô bị che lại bởi lớp vải trắng anh không nhịn được mà nhíu mày. Cô không thấy anh trả lời thì nghĩ rằng anh khát thật, tìm lấy tay anh mà cầm lấy rồi lay:
– Hay là tìm xem có chỗ bán nước di động không? Em ở đây đợi.
– Không cần
Lý Khôi Vĩ vén vài sợi tóc rơi xuống che đi trán cô ra sau tai, trong mắt ngập sự dịu dàng dành cho cô. Đại Ngọc muốn ngồi một chút, cũng không nói chuyện với anh. Dường như cô đang “”sống””, sống lại thật sự. Cô cảm nhận được cơn gió mát, bên tai nghe thấy tiếng chim ríu rít, cô ngửi thấy mùi cỏ tươi, cảm nhận được nhịp sống yên ả ở mảnh đất Châu Âu này.
Đại Ngọc từng có suy nghĩ rằng, một người thích náo nhiệt như anh sao lại có thể chọn một nơi có nền văn hóa đồ sộ như thế này. Không như Pháp, con người họ đậm chất lãng mạn thì trong mắt cô người Đức khi nhìn vào hay nghe đến, cô lại cảm thấy họ mang một loại cảm giác lạnh lùng, nghiêm túc. Vậy nên sau khi một khoảng thời gian gặp lại anh, cô cũng cảm nhận được anh đã thay đổi, hay nói cách khác là anh đã thích nghi và bị mảnh đất này ảnh hưởng.
Một khoảng thời gian dài như vậy, nói quên thì cũng đã quên nhưng dường như trong tim cô vẫn luôn có chỗ cho Lý Khôi Vĩ. Bởi thế nên khi anh quay về, không cần dùng quá nhiều thời gian đã khiến cô dễ dàng mềm lòng.
Mà anh, ngay một giây một khắc cũng không quên cô…
Sau buổi đi dạo, Lý Khôi Vĩ có chút việc cần xử lý nên phải về công ty trước. Anh luôn để Đại Ngọc bên cạnh mình, cả lúc làm việc cũng đặt một cái ghế bên cạnh cho cô ngồi, một giây một phút cũng không để cô ra khỏi tầm mắt. Cô biết mình không phản đối được anh, nên cũng im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe anh bàn việc với thư kí.
Giọng nói của anh lúc làm việc khác với lúc anh nói chuyện với cô, không nghe ra một tia cảm xúc nào cả. Lý Khôi Vĩ có chút bực bội khi nhìn hồ sơ trên tay, lông mày không tự chủ nhăn lại đánh mắt nhìn thư kí.
Thư kí bé nhỏ rụt đầu, chuẩn bị ăn mắng như mọi lần. Nhưng lần này thì không, Lý Khôi Vĩ chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chăm cậu ta một lúc rồi trả hồ sơ về cho cậu, nói bằng tiếng Đức:
– Làm lại
Có cô ở đây anh cũng không tiện mắng người.
Thư kí gật đầu vâng dạ rồi chạy mất, sợ ăn mắng như mọi lần. Sau khi cậu ta rời đi, Lý Khôi Vĩ quay qua nhìn cô, áp sát tới hỏi:
– Đói chưa?
Đại Ngọc hơi giật mình, giật người về phía sau một chút. Cô quay mặt qua chỗ khác, nói nhỏ:
– Không đói, anh cứ từ từ mà làm
– Thế có chán không? Có muốn anh chơi với em không?
– …. Không cần đâu
Nói thì cứ nói đi, cần gì phải áp sát lại cô thế này. Lý Khôi Vĩ nhìn bộ dạng né tránh của Đại Ngọc liền mỉm cười, càng tới gần cô hơn. Anh choàng tay qua vai cô, bộ dạng tán tỉnh thì thầm:
– Thế một tí em muốn ăn gì, anh nấu cho em được không?
– Cái gì cũng được…
Hừm…
Anh vuốt ve cánh tay cô, giọng nói êm dịu dụ dỗ cô:
– Thế anh thì sao?
…
Thế anh thì sao?
Thế anh thì sao?
Thế anh thì làm sao?
Đương nhiên là không được rồi!
Đại Ngọc đỏ mặt đẩy anh ra, hung dữ nói:
– Đừng có vô liêm sỉ như vậy!
Lý Khôi Vĩ bật cười ra tiếng, càng nổi hứng trêu ghẹo cô:
– Cũng không phải chưa ăn bao giờ.
Người này không biết xấu hổ à?
Anh cũng thôi không chọc cô nữa khi nhìn thấy mặt cô chín như quả cà chua, xoa xoa đầu cô rồi bật nhạc từ laptop lên, một bài piano cổ điển nhẹ nhàng. Lý Khôi Vĩ chỉnh âm lượng cho phù hợp rồi nói:
– Mệt thì ngủ một chút đi, gác chân qua đây.
Nói xong anh xoay ghế cô ngang lại, kéo chân cô để thẳng lên đùi anh. Đại Ngọc định nói không cần nhưng quả thật cô cũng có chút mệt, điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái rồi thả lỏng người ra. Lý Khôi Vĩ suy nghĩ, có lẽ ngày mai anh nên đặt một cái ghế mát xa trong phòng cho cô.
Anh cởi áo vest ngoài đắp lên người cô, kiểm tra nhiệt độ lại một lần nữa rồi mới làm việc tiếp. Đồng thời nhắn cho thư kí bên ngoài không cho phép người khác làm phiền, có việc cứ gửi mail hoặc tin nhắn cho anh là được.
Đại Ngọc ngủ không sâu, được tầm nửa tiếng là đã giật mình dậy. Cô đưa tay xoa xoa mắt, qua lớp băng vải trắng thì cô cảm giác có cảm giác ngưa ngứa. Lý Khôi Vĩ bên cạnh thấy cô đã tỉnh, nhìn hành động của cô liền hỏi:
– Anh làm em tỉnh rồi à?
– Không có, thông thường giờ này cũng không phải giờ ngủ của em nên ngủ không được giấc dài là chuyện bình thường mà.
– Ừm vừa hay anh xong rồi, về nhà thôi.
Cô rút chân về, nhận ra trên người là áo của anh liền cầm lên đưa lại cho anh. Lý Khôi Vĩ nhận lấy rồi lại khoác lên người cô.
– Sợ một chút có gió lạnh, em mặc đỡ đi lần sau ra ngoài thì nhớ mặc thêm áo khoác nữa.
Xung quanh cô ngập tràn mùi hương từ anh, mùi nước hoa nhàn nhạt rất thơm. Lý Khôi Vĩ chỉnh tóc lại cho cô rồi cầm lấy tay cô, nói:
– Đi thôi em
…..
Hai ngày sau, Bạch Vĩ An đã có mặt tại Đức. Việc đầu tiên là hắn đến thẳng chỗ của hai người họ để kiểm tra tình trạng của Đại Ngọc.
– Ngày mai tôi đã hẹn với chuyên gia rồi, ông ấy rất ” mát tay ”
– Ồ
Đại Ngọc đáp một tiếng, bộ dạng không để tâm lắm. Vĩ An cũng đã quen với thái độ này của cô, quay sang nói với Lý Khôi Vĩ:
– Ít để em ấy tiếp xúc với ánh sáng mạnh thôi, ở đây thì nếu ra ngoài nhớ che cẩn thận, dù sao ở đây trời sáng dài hơn trời tối
– Biết rồi
Bạch Vĩ An quấn băng lại cho cô, vừa làm vừa xem sắc mặt cô rồi nói:
– Lần này có cả Minh Phong qua nữa
– Ừm?
Cô đáp bằng giọng mũi, không hiểu hắn muốn nói gì.
– Anh ta muốn gặp em
– ….
Đại Ngọc ngạc nhiên, Lý Khôi Vĩ đứng bên cạnh khẽ cau mày.
Người như Minh Phong ấy à, lạnh lùng theo đúng nghĩa. Làm việc với người này nhiều năm, đi theo cũng nhiều năm nên Đại Ngọc hiểu tính tình của anh ta.
– Muốn gặp em làm gì?
– Không rõ nữa
Vĩ An vuốt vuốt chỗ mắt cô, hài lòng với tay nghề của mình. Nhìn bộ dạng suy nghĩ của Đại Ngọc, Vĩ An nhìn Lý Khôi Vĩ một cái rồi ý tứ như có như không nói:
– Chắc là lo lắng cho cô thư kí nhỏ thôi mà
– ….
Cút, chẳng cần anh em nhà ngươi lo.