Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 98: Nơi Xa Lạ


Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 98: Nơi Xa Lạ


Dunkel khẽ hé mở đôi mi trĩu nặng đã lâu không nhấc lên của mình ra, gượng người ngồi dậy.

Cậu dụi mắt và chớp chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng rồi bắt đầu đánh giá tình hình.
Hiện tại Dunkel đang nằm trên một chiếc giường tre ọp ẹp trong một căn phòng có tường được trát bằng rơm trộn bùn, ngoài chiếc giường cậu đang nằm ra, cả phòng chỉ còn sót lại một chiếc ghế tre nhỏ xíu.

Những vết thương trên người bằng cách nào đó đã được chăm sóc và băng bó cẩn thận.

Bộ quần áo thấm đẫm máu của chính cậu được thay thế bởi một bộ áo vải bố rẻ tiền rộng thùng thình đã sờn cũ.

Dunkel ngay lập tức bác bỏ khả năng mình được Aric hay nhóm người của Sieghart nhặt được rồi mang về chăm sóc sau vụ nổ.
Vết thương được chăm sóc tốt thế này thì phải là tác phẩm của một y sĩ lành nghề, Aric còn chưa có năng lực đó.

Về phần nhóm Sieghart, cứ cho là bọn tốt bụng tới mức chạy chữa và chăm sóc cho kẻ vừa suýt giết cả đám đi, không lý nào đám trọc phú đó lại để cậu ở cái nơi thê thảm nghèo nàn như vậy được.
Trước khi mất ý thức, Dunkel nhớ rõ mình đã bay hướng trở lại Aurora, nên hiện tại cậu hẳn vẫn đang ở Aurora, chỉ là đang ở đâu trên đó thì chịu.

Nhiều khả năng là cậu đã rơi xuống một nơi cách Golden Schloss khá xa, hoặc thậm chí là nằm ngoài phạm vi của Shina.
“Thế tóm lại, mình đang ở đâu đây?”
Dunkel lầm bầm tự hỏi rồi bước xuống giường, quyết định ra ngoài để tìm thêm thông tin.

Cảm giác nhói đau mỗi khi di chuyển nhắc nhở cậu rằng tình hình thân thể mình vẫn còn khá tệ hại.

Cậu có khả năng tự hồi phục thương tích ở một mức độ nhất định, đáng tiếc là những vết thương được tạo thành thông qua việc chuyển nhận bởi Tha Hoá Tự Ngã Thiên không thể chữa lành theo cách đó, không chỉ thế, cả ma thuật trị thương hay bất cứ cái gì có khả năng đẩy nhanh quá trình chữa lành quá mức đều vô nghĩa, chỉ có thể chậm rãi bình phục như một người bình thường.
Cậu cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa được tết tạm bợ từ lá tranh để không vô ý làm hỏng nó, chậm rãi bước ra ngoài.


Trong ánh chiều tà chạng vạng khung cảnh đằng sau cánh cổng hiện lên trước mắt Dunkel, một ngôi làng nhỏ đìu hiu chỉ có khoảng vài chục mái nhà dựng bằng tre nứa và lá khô vắng bóng người qua lại.

Cả ngôi làng toát lên một vẻ buồn bả và nặng nề như ngọn lửa tàn trong đêm tối.
Cậu liếc mắt nhìn quanh một vòng, ngoài vài đứa trẻ lấm lem nhơ nhuốc gầy còm vì đói ăn lâu ngày đang chơi đùa thì không còn ai nữa.

Nhìn thấy cậu, mấy đứa trẻ lập tức hấp tấp nhanh chân chạy đi nấp sau những góc khuất, len lén đưa đôi mắt hiếu kỳ pha lẫn sợ sệt ra nhìn.
Bộ dạng quấn đầy băng gạc của Dunkel hiện giờ không khác xác ướp biết đi là mấy, lũ trẻ không sợ mới là chuyện lạ.

Ý thức được điều đó, cậu gỡ phắt mớ băng trên mặt xuống, ném sang một bên.

Phần đầu và mặt vốn không bị tổn thương nặng, thực tế không cần làm tới mức này.

Nhìn lũ trẻ sợ hãi như vậy, coi bộ không hỏi han được gì.

Dunkel tiếp tục men theo con đường đất sỏi cằn cỗi khô khóc để tìm thêm thông tin.

Cậu bất chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng truyền tới từ cách đó không xa, mùi cháo yến mạch nấu loãng nhiều lần.
Càng đến gần, mùi hương càng trở nên rõ ràng hơn, bụng Dunkel cũng theo đó trở nên cồn cào như thể người bị bỏ đói lâu ngày.

Cơ mà có khi thật sự vài ngày rồi cậu chưa có gì trong bụng lắm, dù sao Dunkel cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu.
Cảm giác đói bụng lúc nào cũng khó chịu, bước chân cậu không khỏi tăng tốc.
Dunkel theo mùi cháo yến mạch đi tới một bãi đất trống, cậu nhanh chóng nhận ra tại sao trong làng lại vắng bóng người như thế, bởi lẽ mọi người đang tập trung ở đây, chờ nhận phần ăn, họ xếp thành một hàng dài khoảng mấy chục người trước một nồi cháo lớn, lẳng lặn đợi đến lượt mình.
Tuy nhiên, vẫn khá kỳ lạ khi mà chỉ có người già và phụ nữ, tính cả mấy đứa nhóc vừa rồi thì thêm lác đác vài móng trẻ em nữa, tuyệt không thấy bất kỳ thanh niên trai tráng nào.


Ai nấy cũng bần cùng ốm yếu, áo quần nhếch nhác, gần như không có giày để đi, khá khẩm hơn thì cũng chỉ mang giày cỏ.

Bộ dạng đó cộng thêm không khí khô khốc và đất đai cằn cỗi, Dunkel đoán nơi này đang phải chịu hạn hán dẫn đến đói kém.

Còn người đang phát cháo kia hẳn là một nhà hảo tâm nào đó hoặc cũng có thể là quan viên của chính quyền tới hỗ trợ người dân.
Nhìn thấy bọn họ như vậy Dunkel cảm thấy hơi ngại việc tranh phần, cậu nghĩ chắc mình nên đi tìm cái gì ăn trước rồi mới tính sau, tiện tay mang về chút gì đó cho những người ở đây.

Cơ mà nếu như suy đoán của cậu là đúng thì khó mà tìm được thức ăn ở phụ cận xung quanh, vì vậy cậu mở rộng tâm thức của mình ra bốn phương tám hướng với ý định tìm kiếm một con sông hay một cánh rừng hoặc ít nhất cũng là cái gì đó có thể tìm được thức ăn trong đó.
Vì đang bận suy nghĩ, Dunkel không nhận ra rằng phía sau chiếc nồi lớn, người đang múc từng muôi cháo đã chú ý tới cậu.

Đó là một thiếu nữ trẻ còn chưa tới đôi mươi, trái với bộ dạng khổ sở của dân làng, dáng vẻ của cô khá là tươm tất và sạch sẽ, trang phục của cô khi so với họ phải nói là hệt như quý tộc so với bần nông.
Trông thấy Dunkel lẻ loi phía xa, hết nhìn qua bên này rồi lại nhìn ra quang cảnh xung quanh, thiếu nữ vội vàng nói gì đó với ông lão bên cạnh, trao chiếc muôi gỗ múc cháo cho ông rồi nhấc váy chạy đến chỗ cậu.
Kết thúc quá trình tìm kiếm, Dunkel nhướng mày khi mấy chục dặm quanh đây cũng chẳng khác gì chỗ này, héo hon và cằn cỗi.

Dòng sông cạn trơ đáy, nguồn nước duy nhất có thể sử dụng là một cái hồ nhỏ cũng sắp cạn khô cách đây khá xa về hướng bắc, phải mất chừng nửa ngày đi bộ mới tới được.

Đừng nói là rừng cây, cả cỏ bụi cũng khó mà sống được trong cái nóng hanh khô thế này.
Muốn tìm được thức ăn ở phụ cận coi bộ là không thể.
Trong không gian thứ nguyên của cậu vẫn còn chút lương thực, ngũ cốc và chút đồ ăn vặt, vốn dĩ là mua để cho Lamm và những đứa trẻ, nhưng vì khu học viện đổ nát không có nơi dự trữ nên cậu vẫn cất giữ bên mình.

Do không sử dụng tới nên Dunkel quên phéng mất, giờ mới nhớ ra.


Nhưng mà sau khi tỉnh lại cậu đã chẳng thấy không gian thứ nguyên của mình đâu nữa, không chỉ nó, cả hai thanh Yin-yang Swordgun cũng chẳng thấy đâu.
Yin-yang Swordgun thì không nói, Dunkel có thể gọi chúng trở về bất cứ lúc nào, nhưng không gian thứ nguyên thì không có cơ chế đó, mất thì coi như mất luôn.

Nếu tìm được người đã nhặt và chăm sóc cho cậu thì hẳn là sẽ có manh mối.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn quay về việc này.
“Này anh kia!”
Bỗng nhiên Dunkel nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, cậu quay lại nhìn theo phản xạ.

Và thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang chạy về hướng mình.

Gương mặt thiếu nữ bị che đi bởi chiếc mạt nạ cáo trắng nên không nhìn rõ dung mạo thế nào nhưng dựa vào những đặc điểm khác nên nhan sắc hẳn là không tệ, có khi còn là một mỹ nhân.
Cô có dáng người mảnh mai và mỏng manh tới nỗi tưởng như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng quật ngã được.

Mái tóc đen tuyền dài quá eo phấp phới theo từng bước chân tôn lên vẻ yêu kiều.

Bộ trang phục đen hoạ tiết chim hạc đỏ mà cô mặc trên trông như một loại trang phục truyền thống gọi là kimono thuộc một quốc gia phương trên một tinh cầu nhỏ trong ký ức xa vời của Dunkel.

Nhắc mới nhớ, cách ăn mặc của dân làng cũng khá giống phong cách của quốc gia đó thời cổ.
Nếu như Shina, Minerva và các quốc gia mà Dunkel từng đi qua giống với thời trung cổ, thì nơi này tương đương với thời kỳ chiến quốc.

Theo những gì Dunkel nhớ từ một quyển sách mà cậu đọc được trong thư viện của Felt, đây một trong những nền văn hoá là đặc trưng của lục địa phía tây Aurora.
“Có vẻ mình rơi xuống một nơi khá là xa rồi…”
Từ lục địa phía đông văng tới tận lục địa phía tây, với một đứa mù đường thiếu kiến thức xã hội như Dunkel thì đây là một cơn ác mộng lớn nếu muốn quay trở lại Shina.
Đó là còn chưa kể cậu không biết mình đang ở khu vực nào trên lục địa phía tây nữa là.
Trong lúc Dunkel thất thần vì tình huống không mấy khả quan của mình, thiếu nữ mang mặt nạ cáo đã chạy đến trước mặt cậu.
“Sao anh lại ra đây? Động tới vết thương khiến chúng tét miệng ra nữa thì sao?”
Cô nhấc ngón tay mảnh khảnh thon dài của mình lên, vừa nói vừa chỉ vào trán cậu.
A…

Hình như cậu vừa tìm được người nhặt mình rồi.
***
Dưới ánh lửa bập bùng, thiếu nữ đưa cho Dunkel, người đang ngồi trên khúc gỗ đặt cạnh lửa trại, một bát cháo nóng rồi ngồi xuống bên kia đống lửa, đối diện với cậu.
“Ngạc nhiên là anh có thể tỉnh lại nhanh như vậy đấy, lúc tôi tìm thấy anh trong đống xác chết giữa chiến trường thì anh đã đặt một chân vào cửa tử rồi.

Không, phải nói là, thật khó tin khi anh có thể sống sót được với đống thương tích đó.

Tôi còn không chắc là anh có thể trụ được tới ngày thứ hai không nữa là.”
Cô nói.
Dunkel nhận bát cháo rồi đưa lên miệng uống một hớp cạn sạch.

Ngoài vị yến mạch cậu còn cảm thấy vị thịt băm đọng lại nơi đầu lưỡi.

Có lẽ là vì bản thân là người bị thương nên được chăm sóc đặc biệt hơn người khác một chút.
Từ thiếu nữ, cậu biết được cô là một y sĩ lang thang đang trên hành trình tích lũy kinh nghiệm.

Hơn nửa tháng trước, cô tìm thấy cậu giữa đống xác chết khi đi ngang qua chiến trường cách nơi này mười lăm ngày đường nếu đi bằng xe ngựa.

Có nghĩa là cậu đã ngủ ít nhất nửa tháng hơn rồi.
“Nói như vậy, nếu đã không chắc ta có thể sống được hay không thì tại sao ngươi lại cứu ta?”
Đặt bát cháo trống không xuống bên cạnh, Dunkel hỏi.
“…”
Thiếu nữ nghe xong thì thoáng nhìn Dunkel một cái, cậu có thể cảm thấy ánh mắt đen láy của cô đằng sau lớp mặt nạ, hẳn là vì cô đang khó hiểu trước cách xưng hô kỳ lạ của cậu.
“Có gì khó hiểu chứ?”
Cuối cùng, mặc kệ chuyện xưng hô qua một bên, thiếu nữ lên tiếng đáp lại.
“Tôi là một y sĩ mà, cho dù có thấp tới mức nào, chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.