Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 81: Có Vấn Đề
Dunkel chọn một đoạn rễ nhô lên rồi ngồi xuống, càng quan sát đoá hoa lạ thường kia, cậu càng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Tuy rất yếu ớt, nhưng có thể cảm nhận được dòng chảy năng lượng xung quanh đang dần hội tụ về phía này, với trung tâm chính là đoá hoa kia.
Dunkel chắc chắn rằng khi mình vừa tới đây, cũng là lúc mê cung này vừa mở ra, những dòng chảy năng lượng vẫn vận hành một cách bình thường.
Theo thời gian trôi qua, sự vận hành đó càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn.
Đáng chú ý, những năng lượng này không giống năng lượng tự nhiên mà giống với năng lượng sống của sinh vật bị rút đi hơn.
Sinh cơ không ngừng đổ vào một đóa hoa nhỏ, nhưng không phải để nó sử dụng mà lại chuyển sang một thứ nguyên siêu hình nào đó.
Trông vừa lạ vừa quen như từng thấy ở đâu rồi.
Suy ngẫm một lúc, Dunkel quyết định không ngồi nhìn nữa mà tới gần xem cho ra lẽ, cậu đứng dậy đi thẳng tới chỗ đóa hoa.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thấy hành động của Dunkel, một gã áo bó đen bất mãn hét to, những người còn lại cũng dùng ánh mắt đầy bất thiện nhìn cậu, một số người thậm chí đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Dunkel mặc kệ thái độ thù địch của đám người, tựa như mắt điếc tai ngơ, một mực đi tới không hề chùn bước.
“Dừng lại! Ngươi cho ngươi là ai?”
Người phụ cao tuổi nhất trong nhóm yêu tinh tộc cũng quát to lên.
Nhưng tiếc là vẫn không có tác dụng gì, bóng người mảnh khảnh kia không hề chùn bước, hoàn toàn là tư thế ta đây chẳng coi các ngươi ra gì.
“Hừ!”
Gã thanh niên trông có vẻ bình thường và thủ lĩnh nhóm áo đen đồng thời hừ lạnh, sau lưng bọn hắn, một gã áo đen và một người trung niên đồng thời nhảy tới, hòng bức lùi Dunkel.
Hành động của cậu đã bị bọn họ xem là thù địch, trước kẻ thù và lợi ích chung, đối thủ hôm qua cũng có thể hợp tác cùng nhau.
Đám người này một mực chờ ở đây đã có một thời gian, đợi nó sinh trưởng hoàn tất, một kẻ vừa tới đã muốn nẫng tay trên mọi người?
Nằm mơ đi!
Bọn họ e dè hắn, không có nghĩa là bọn họ sợ không dám chiến.
Trước tiên cứ vô hiệu hoá mối nguy ngại này rồi chậm rãi tính cách phân chia sau cũng được.
“Bá Vương Quyền!”
“Huyết Thiên Trảm!”
Cùng với hai tiếng quát to, không gian lập tức bị hai luồng cực quang chiếu rọi, một vàng kim chói lóa phát ra từ nắm tay của người trung niên, một đỏ rực tà dị từ thanh đao trên tay gã áo đen.
Bọn hắn trực tiếp dùng tới chiêu số mạnh nhất, không chút khoan nhượng, mang theo uy thế không thể đỡ nổi, không gì không phá, đồng thời nện xuống đầu Dunkel.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, bọn họ biết đối với thiếu niên quỷ dị này, giữ sức là hành động ngu xuẩn.
Trong giây phút hai đòn đánh toàn lực sắp chạm vào tấm lưng gầy gò kia.
Một nụ cười hiện ra trên môi hai người, đánh bất ngờ thành công, đối phương còn không kịp phản ứng.
Thủ lĩnh áo đen và gã thanh niên cũng nhếch môi cười, vốn dĩ lần tấn công này chỉ mang tính chất thăm dò thử thực lực của người kia tới đâu mà thôi, không nghĩ tới lại dễ dàng triệt hạ như vậy.
Đúng là hắn rất bất thường, nhưng cũng quá kiêu ngạo không coi ai ra gì, nếu hắn có tâm tư đề phòng hơn thì đã chẳng dễ dàng thành công đến vậy.
Hai đòn này nếu là trúng thì kiểu gì cũng phải trọng thương.
Kiêu ngạo không coi ai ra gì là phải trả giá đắt.
Quay lưng với mọi người, không ai nhìn thấy đôi môi của Dunkel cũng đang nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.
Không gian vặn xoắn trong khoảnh khắc, mọi người chỉ thấy một cơn hoa mắt thoáng qua, hai luồng cực quang chói mắt kia đột nhiên biến mất, nhanh chóng, bất ngờ, giống như chúng vốn dĩ chưa từng tồn tại.
Thân hình hai người kia cũng chẳng thấy đâu nữa, nhưng trên lớp rêu xanh bám vào sợi rễ to lớn của đại thụ lại nhiều thêm ra hai vũng máu.
Ngoại trừ Dunkel, mỗi người ở đây đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, bất kể là nhóm các cô gái, nhóm áo đen hay là phe gã thanh niên đều khó nén chấn kinh và sợ hãi.
Xảy ra chuyện gì?
Hai người kia dù không phải cao thủ hàng đầu, nhưng khoảng cách không phải là quá xa, thực lực như vậy cứ thế mà chết đi sao? Không hiểu thấu liền hóa thành hai vũng máu rồi?
Sắc mặt ba kẻ với chiến lực tối cường của mỗi nhóm người trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Đặt tay lên trán mà tự ngẫm, bọn họ dù có thể dễ dàng đánh bại hai người kia nhưng không có dấu hiệu nào liền đập chết thì không thể nào.
Thế nhưng điều mà bọn họ không thể, thiếu niên kia chẳng những làm được, mà còn làm đến mức độ kinh khủng hơn.
Hắn còn bất thường và đáng sợ hơn suy nghĩ của họ vô số lần.
“Đánh lén còn hô tên chiêu, sợ người ta không kịp phản ứng?”
Dunkel nghiêng đầu bỏ xuống một câu nói, rồi lại thản nhiên bước tiếp.
“Nè anh bạn trẻ, thứ đó còn chưa hái được đâu, phải mấy ngày tới mới có thể, nên chờ thêm một thời gian nữa đã.”
Thiếu nữ váy trắng có vẻ là thủ lĩnh của phe yêu tinh nặn ra một nụ cười trên môi, bước lên mấy bước, ra vẻ khuyên bảo.
Cô chỉ muốn kéo dài thời gian, bọn họ sớm đã gởi tín hiệu tập hợp từ khi phát hiện đoá hoa này, vẫn còn người chưa tới, chỉ cần đợi tới lúc mọi người tập hợp đầy đủ, tổng hợp chiến lực được nâng lên một tầm cao mới, khi đó sẽ nắm chắc thêm một phần có thể chống lại kẻ này.
Hơn nữa, lời cô nói là sự thật, thứ này vẫn chưa hoàn tất sinh trưởng, hái xuống bây giờ chỉ có phung phí của trời.
Chỉ cần tên kia không ngốc, hắn sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.
Thiếu nữ váy trắng tin chắc rằng sau lời nói của mình, Dunkel sẽ phải dừng lại để cân nhắc.
Và thực tế đã chứng minh cô đúng, lúc này cậu đã ở ngay bên dưới đóa kỳ hoa, chỉ cần cậu nhảy lên là đã có thể dễ dàng chạm vào nó, nhưng ngoại trừ đặt một tay chạm vào thân đại thụ, Dunkel lại không có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
“Quả nhiên!”
Thiếu nữ thì thầm tự nói, nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên môi.
Muốn đóa kỳ hoa kia hoàn tất giai đoạn sinh trưởng chậm thì vài tuần, nhanh cũng mất vài ngày.
Để mọi người tập trung lại, ngần ấy thời gian là quá thừa.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng tên kia không chờ nổi mà manh động, liên lạc hối thúc vẫn hơn.
Nghĩ vậy cô liền len lén lấy ra một xấp giấy nhỏ, âm thầm rãi nó ra sau lưng.
Từng tờ từng tờ ngay sau khi rời khỏi tay cô liền tự động xếp thành một con thuyền nhỏ, lặng yên không một tiếng trôi đi.
Suốt quá trình đôi mắt cô không rời khỏi thân hình cao gầy đó, mồ hôi lạnh rỉ ra, chỉ vài giây nhưng cảm giác dài đằng đẳng như vài tháng.
Cũng còn tốt là hắn vẫn dán mắt vào thân đại thụ, không để ý tới hành động bên này.
Hai phe còn lại cũng có suy nghĩ giống cô, vừa đề phòng Dunkel vừa lén lút sử dụng phương pháp riêng để liên lạc với phần còn lại của đội ngũ, hối thúc bọn họ.
Chút hành động đó làm sao qua nổi cảm ứng của Dunkel, chẳng qua là cậu lười phải để ý mà thôi.
Gọi thêm bao người vẫn vậy, khoảng cách chênh lệch thực lực này không phải cứ dùng số đông là có thể giải quyết.
Hơn nữa phần lớn tâm tư của Dunkel lúc này đều đang tập trung trên đóa hoa lạ và đại thụ rồi, chẳng rảnh mà để tâm tới họ làm gì.
“Thật kỳ lạ…”
Dunkel nhíu mày lẩm bẩm.
Đóa hoa kia vậy mà không phải do đại thụ mọc ra, nó là một sinh vật tách biệt hoàn toàn, chỉ là gốc rễ đâm sâu vào thân đại thụ nên nhìn qua thì quả là giống với tự cái cây này mọc ra vậy.
Còn chưa hết, Dunkel cảm thấy cái cây khổng lồ này đang muốn nói gì đó.
Cậu không rõ cây này đã sống qua bao nhiêu năm, nhưng dựa vào cái kích thước kia và đám rêu cỏ, dây leo đeo bám xung quanh thì khẳng định là không ít rồi, không có gì lạ nếu như nó thành tinh và tự sinh ra ý thức.
Thứ kỳ lạ là điều nó đang cố gắng nói cho Dunkel lại dường như là một lời cầu cứu.
“Hoa…!Bẫy…!Tà Thần…!Tất cả sẽ chết…”
“…”
Lại là Tà Thần.
Bảo sao cậu lại thấy năng lượng vận hành đổ vào đoá hoa vừa lạ vừa quen.
Bởi vì nó có phần tương tự lời nguyền áp đặt lên anh hùng và Celina.
Dunkel bỗng nhiên thông suốt, lý do mà lúc cậu vừa tới đây năng lượng vẫn chưa bị đoá hoa hấp thụ chính là vì cũng như cậu, những người khác cũng chỉ mới tiến vào mê cung.
Dựa vào lượng sinh lực đang dần tập trung càng lúc càng mạnh mẽ này, đoán chừng không ít kẻ đã ngã xuống trong mê cung này rồi.
“Lẽ nào cái mê cung này có liên quan gì đến Tà Thần sao?”
Cậu không khỏi nghĩ tới chuyện này.
Mê cung này có thể là một cái bẫy cực lớn.
Nhưng tại sao cây đại thụ lại muốn báo cho cậu? Nó không cùng phe với Tà Thần sao?
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, đại thụ to lớn cũng theo đó rung lên từng hồi, mang theo âm thanh to lớn vang vọng khắp nơi, cũng đánh gãy suy nghĩ của Dunkel..