Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 79: Vào Mê Cung
Dunkel đáp xuống ngoại vi cổng mê cung khoảng chừng vài cây số, ném Aric sang một bên như ném một con búp bê cỡ lớn.
Bởi vì tất cả mọi người đều tập trung vào cột sáng, tranh nhau lao lên nên không ai nhận ra sự xuất hiện bất thình lình của bọn họ.
“Đông đủ phết nhỉ? Nói không chừng còn có thể gặp người quen đâu.”
Dunkel cười nhạt, cậu cảm thấy vài nguồn ma lực quen thuộc lẫn trong biển người.
“Loại ma trận này trông giống chuyển dịch không gian ngẫu nhiên.
Sau khi vào trong rất có thể sẽ bị phân tán ra, cơ hội xuất hiện cùng một chỗ rất thấp, không cần phải tìm ta.”
Cậu nói.
“Giữ cái này, biết đâu nó sẽ cứu ngươi một mạng đấy.”
Ném cho Aric một trong những ma cụ mình vừa làm Dunkel khẽ dùng lực, giẫm chân một cái, cả cơ thể bay vọt vào bên trong cột sáng.
Aric định gọi Dunkel lại, nhưng chợt nhớ ra việc cậu tới đây cũng chỉ là tùy hứng, không bị trói buộc cái gì nên lời chưa ra khỏi cuống họng đã nuốt trở vào.
Do dự một chút, hắn hoà vào biển người, xông vào cột sáng rồi biến mất trong đó.
Khi hắn định thần lại, bản thân đã xuất hiện bên trong một khu rừng âm u tăm tối, xung quanh ngoài chính mình ra thì chỉ còn những đại thụ cao hàng chục mét, thân to nhiều người ôm không xuể.
“Đúng thật là bị phân tán.”
Aric phủi phủi chiếc lá nhỏ rơi trên vai áo xuống, thở dài cảm thán.
Mới nãy còn lao lên cùng nhiều người như vậy, nhưng chỉ vừa đặt chân vào bên trong cột sáng, không gian liền vặn vẹo, Aric chỉ cảm thấy hoa mắt thoáng qua, đến lúc hắn định thần, giác quan hoạt động bình thường trở lại đã thấy mình đứng ở đây.
Chỉ có một mình.
“Giờ nên đi đâu đây.”
Nhìn khu rừng rậm mà tới cả ánh sáng cũng không thể lọt qua được, hắn lầm bầm tự hỏi.
***
Sau khi tiến vào, Dunkel bị đưa tới trong một mảnh rừng rậm âm u, từng gốc cây to lớn vài người ôm không hết mọc nối nhau san sát, xanh um tươi tốt.
Hai chân dùng lực, cậu phóng thẳng lên cao, lựa chọn một ngọn cây tương đối vượt trội xung quanh làm chỗ đứng, thu hết biển cây xanh biếc trải rộng muôn trùng vào trong tầm mắt.
Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì có vẻ như nó có diện tích xấp xỉ với Golden Schloss.
Nhưng một mê cung bất thường tồn tại từ viễn cổ lại chỉ nhỏ bé như vậy?
Mắt thường không dùng được thì dùng sóng linh hồn để cảm nhận vậy.
Đôi mắt Dunkel khẽ híp lại, nhanh chóng nhận ra mánh khoé.
Không nghĩ tới kích cỡ thực của không gian này lại rộng tới vậy, nếu như cậu muốn, với sức mạnh linh hồn hiện tại khuếch tán ra có thể dễ dàng bao trùm đế đô của cậu vậy mà cũng cảm thấy bất lực, không thể phủ lên toàn bộ nơi này.
Kéo rộng mãi cũng không thấy biên giới, kiểu này thì ít nhất cũng có diện tích ngang ngửa một lục địa nhỏ.
Dù là ai hay thứ gì thì kẻ tạo ra nơi này chắc chắn sở hữu năng lực không tầm thường.
“Cái thế giới này càng lúc càng thấy nó bất thường.”
Cậu lẩm bẩm, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, rộng thế này tìm được lối ra cũng khá phiền phức, đập nát nó rồi thoát ra ngoài có khi còn dễ hơn.
“Ồ?”
Dunkel dừng sóng linh hồn của mình lại, không để nó tiếp tục khuếch tán, bởi vì có một thứ khá thú vị vừa rơi vào tầm cảm nhận của hắn.
Cậu nhảy xuống đất, dùng mặt đất làm điểm tựa, thoáng dùng chút sức, giống như một ánh chớp trắng bạc, thân thể cậu cực tốc lao đi, dư lực và sóng xung kích để lại khiến cho cả một mảnh rừng bị xới nát tung.
Với tốc độ đó thì rất nhanh một đại thụ khổng lồ đã hiện ra trong tầm mắt Dunkel, cũng chính là thứ mà cậu nhận thấy lúc nãy.
Tuy là nhìn thì đã rất gần, nhưng khoảng cách thực tế thì xa hơn nhiều.
Tình huống này giống với việc không gian bị gấp khúc, uốn cong lại vậy.
Uốn cong không gian của cả một lục địa, nén nó lại chỉ còn kích cỡ ngang một thành phố, năng lực cỡ này cũng không phải hạng tầm thường có thể làm được.
Càng đến gần, kích cỡ đồ sộ của đại thụ càng trở nên rõ rệt, cao tới hơn mười nghìn mét, tán cây xanh rờn trải rộng xung quanh tựa như một chiếc ô khổng lồ bao phủ lên bán kính vạn mét rừng rậm bên dưới.
Dunkel dừng lại, lơ lửng giữa không trung, đảo mắt quan sát.
Thân phủ đầy rêu xanh, to không biết bao nhiêu người ôm cho xuể, từng sợi rễ khổng lồ quấn lấy nhau tạo thành những hốc cây lòi lõm không đều trải rộng trên đất.
Những sợi dây leo từ trên rủ xuống nhỏ nhất cũng lớn bằng cột đình.
Nguyên sơ và kỳ vĩ.
Nhưng cảnh tượng hiếm có này không làm Dunkel cảm thấy ấn tượng cho lắm, trong ký ức hỗn loạn của cậu, đại thụ kỳ vĩ hơn nữa cũng có.
Thậm chí có một số hình ảnh nhánh cây vươn ra giữa hư không với mỗi lá cây là một thế giới, những hình ảnh như thế đôi khi làm cậu có chút nghi ngờ tính xác thực trong trí nhớ của mình.
Dù vậy Dunkel vẫn hơi bất ngờ, tất nhiên không phải vì cái cây, mà vì một thứ khác nữa, một thứ mọc trên thân đại thụ.
Đó là một đóa hoa sáu cánh to bằng miệng nồi đang trổ ra ở độ cao cách bộ rễ cây chừng hai mươi mét.
Vị trí mọc của đóa hoa này đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng bản thân đóa hoa còn kỳ lạ hơn.
Cậu không nhận ra được đây là loại hoa gì, hoặc có thể cậu biết, nhưng nó mờ nhạt quá nên nhất thời không nhớ được.
Mỗi cánh hoa bò đầy những họa tiết chằng chịt không theo qui tắc nào, không chỉ phát tán mùi hương thoang thoảng dễ chịu, mà còn tỏa ra ánh sáng lục nhè nhẹ mang theo năng lượng sống nồng đậm và mạnh mẽ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó vẫn còn đang trong quá trình sinh trưởng, chuẩn bị kết quả.
Theo cái tốc độ này thì phải tầm một thời gian ngắn nữa là hoàn toàn mọc ra quả rồi chín.
“Nhìn cũng hay ho đấy.”
Dunkel hạ người xuống một nhánh cây to.
“Có khi nên ở lại chờ xem khi chín rồi nó sẽ ra hình dạng gì.”
Cậu lầm bầm rồi ngồi tựa lưng vào thân cây, gió nhẹ thoảng qua làm giấc ngủ bị Aric phá rối trỗi dậy.
Cậu vươn vai ngáp một cái, dự định ngủ một giấc trong lúc chờ.
Vài tiếng, vài chục phút hay chỉ mới vài phút ngắn ngủi,…!Không biết đã qua bao lâu, Dunkel bị một loạt âm thanh xung đột đánh thức.
Cậu nhướng mày, hé mắt nhìn xuống bên dưới.
Trên những chiếc rễ to lớn ngoằn ngoèn đã có hơn mười người chia làm vài nhóm tốp năm, tốp ba đứng thành từng cụm.
Tựa hồ không phải là cùng một thế lực.
Vốn dĩ loại không gian thứ nguyên có thể hình thành cả một hệ sinh thái rộng lớn như thế này, xuất hiện con người hay ít nhất là sinh vật sống hình người cũng không có gì lạ.
Nhưng Dunkel có thể xác định đám người này là từ bên ngoài tới bởi vì cậu có chít ấn tượng với quần áo họ mặc.
Du hành một đường từ Minerva tới Shina, cậu cũng có chút kiến thức về phục trang ở từng vùng và chủng tộc ở lục địa phía đông Aurora.
Những người này chắc chắn không phải người bản xứ.
Cậu nhẹ nhàng hạ xuống một đoạn rễ, lặng lẽ đánh giá nhóm người này.
……………..
Tại một chỗ khác, nơi góc rừng âm u tối tăm hơn hẳn các khu vực còn lại, mùi máu tanh nồng và mùi hôi thối gay mũi quyện vào nhau lượn lờ trong không khí.
Cây cối khắp nơi gãy đổ, mặt đất nát tan, đầy những vết chân và vuốt dã thú, cùng vô số thi thể tàn khuyết của đủ loại quái thú chất thành từng đống, máu chảy ướt cả nền đất đen.
Nổi bật giữa khung cảnh chết chóc là cơ thể của một con vật to như một ngọn đồi nhỏ, trông như một con tê giác khổng lồ toàn thân bộc trong vảy sắt.
Nếu là bình thường thì đây phải là một con vật bệ vệ uy nghiêm, nhưng hiện tại nó chẳng hơn gì một thi thể lạnh tanh rỉ máu, đầu một nơi, thân một chỗ.
Đó là những gì còn lại của một trận thảm chiến.
Ngồi trên đỉnh đầu đứt lìa của con quái thú là một thanh niên toàn thân phủ trong máu tươi, trên tay cầm một thanh đau lớn.
Nếu Dunkel ở đây thì cậu có thể nhận ra, cái người bị máu tươi nhuộm đỏ này chính là Arthur Pendragon đã bỏ chạy sau xung đột với cậu ở thương đoàn Aurora.
“Quả nhiên! Hahaha! Level 100 không phải cực hạn của ta! Ta vẫn còn có thể mạnh hơn được nữa!”
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt cười to.
“Chỉ cần lời chúc phúc của nữ thần vẫn ở đây, ta còn phải sợ gì nữa! Hừ! Chờ đi thằng ranh tóc trắng, ngày ta trở về là ngày ngươi chìm trong tuyệt vọng! Chờ đi!”
Nghĩ tới cảm giác khoái trá khi trả thù, và hình ảnh thiếu niên lạnh nhạt kiêu ngạo kia vùng vẫy dưới chân mình, tùy ý hắn chà đạp.
Arthur không khỏi nở một nụ cười tà ác, vặn vẹo đáng sợ..