Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 50: Tái Ngộ Thoáng Qua
Suốt mấy ngày sau đó, Dunkel gần như không rời khỏi khuôn viên của cái học viện đổ nát, nếu không phải ngồi một góc chạm chạm khắc khắc thì là chơi với mấy đứa nhóc.
Từ việc chuẩn bị thức phẩm cho đến âm thầm nghe nghóng tin tức, mọi chuyện đều do một tay Aric làm.
Không ra khỏi cửa nên Dunkel không rõ mọi chuyện bên ngoài diễn ra thế nào rồi, không biết tới động thái của nhà Đại Công Tước cũng chẳng nghe tin tức gì từ phía thương đoàn Aurora, nhưng từ thái độ của Aric thì có vẻ hắn cũng chẳng nghe được tin đồn hay tiếng gió gì ở bên ngoài, điều đó cũng có nghĩa là cả nhà đại công tước lẫn thương đoàn Aurora đều im hơi lặng tiếng, án binh bất động hết cả.
Không biết là bọn họ thật sự đã rút tay về và mặc kệ bản thân luôn hay là đang âm thầm chuẩn bị kiểu đối phó khác nữa.
“Hy vọng là vế đầu, nếu không lại phải nhọc thây thêm chút rồi.”
Dunkel nghĩ thầm.
“Này, Dunkel, anh sao thế?” Âm thanh non nớt của Lamm kéo cậu trở về với thực tại.
Hôm nay, cũng như thường lệ, Dunkel vẫn đang chơi cùng mấy đứa trẻ trên bãi cúc dại trong khuôn viên khu học viện.
Cả nhóm đang thi xem tác phẩm của ai là đẹp nhất sau khi học cách làm vòng tay bằng hoa từ Dunkel xong, đang làm thì bỗng nhiên cậu trầm ngâm nhìn về một hướng như thể đang suy nghĩ gì đó, hiếu kỳ nên Lamm mới lên tiếng hỏi.
Vốn dĩ vấn đề bại lộ thân phận của Lamm đã được giải quyết nên nếu muốn thì cô bé có thể đi bán hoa lại rồi, nhưng vì Dunkel ở lại nên cô bé dứt khoát nghỉ ngơi mấy ngày luôn.
Mấy ngày qua Dunkel cũng đã hoàn thành luôn chú ấn ngụy trang cho ba đứa trẻ khác, tiện thể biết tên của ba đứa, hai chị em sinh đôi thì Nana là chị, Nene là em, còn bé trai nhỏ nhất là Guy.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới vài chuyện thôi.”
Nở một nụ cười nhạt, Dunkel lắc đầu tỏ ý không đáng để bận tâm, đoạn cậu nhanh tay thắt nốt cho xong cái vòng, đặt nó vào tay Lamm rồi ưỡn người ngồi dậy.
Cuộc thi của mấy đứa trẻ, thắng thua không quan trọng, Dunkel đứng dậy là vì thấy được bộ dạng thấp thoáng của Aric từ phía xa.
Tách khỏi lũ trẻ, Dunkel chậm rãi nhấc từng bước tới trước, dường như phát bực vì bộ dạng ung dung của cậu, tốc độ của Aric thoáng tăng lên một chút, chẳng mấy chốc hắn đã tới ngay trước mặt Dunkel.
“Thế nào?”
Dunkel lên tiếng hỏi trước, gần như mấy ngày gần đây thì hai chữ này luôn là chủ đề mở đầu câu chuyện của cậu và Aric khi ngày mới bắt đầu.
“Không khả quan lắm.”
Aric lắc đầu.
“Ta đã hỏi khắp nơi rồi, dùng mọi mối quan hệ đáng tin cậy mà mình có nhưng chịu thôi.
Người ta không muốn dính dáng tới Á Nhân lắm nên dù có biết cũng chưa chắc nói.”
Hắn dừng một chút lấy hơi rồi nói tiếp.
“Cơ mà hôm nay ra ngoài ta nghe được một tin hay lắm.”
“Hờ?”
Không nghe được điều mình muốn, Dunkel thốt ra một tiếng với thái độ kém quan tâm thấy rõ.
Quá quen với thái độ này của Dunkel, Aric không nghĩ cậu sẽ tỏ vẻ mong chờ gì nhưng vẫn kiên nhẫn nói tiếp.
“Đừng có hờ hững như vậy, hôm nay anh hùng sẽ diễu hành trên phố đấy.
Người dân cả cái đế đô đều nhân dịp kéo ra xem nhộn nhịp như là lễ hội vậy.”
“Anh hùng? Lại là sao nữa?” Nghe thấy cái danh từ phải nói khá là quen thuộc này, Dunkel hơi nhướng mắt lên.
— QUẢNG CÁO —
Aric trừng mắt trước câu hỏi không ngờ tới này của Dunkel.
“Anh hùng mà ngươi cũng không hiểu à? Thường thức có vấn đề thì thôi, tới cả từ vựng của ngươi cũng có vấn đề thì ta ngạc nhiên đấy.” Hắn nói.
“Tất nhiên là ta biết anh hùng là gì, nhưng một lão già thì có gì đáng để ngươi tỏ vẻ như thế?”
“Lão già? Ý ngươi là sao? Sao lại là lão già?” Aric làm ra một vẻ mặt quái dị, hắn bắt đầu không theo kịp mạch suy nghĩ của tên thiếu niên kỳ lạ trước mặt nữa rồi.
“Ừm? Cái từ anh hùng không phải để chỉ lão già đại công tước gì gì đó sao? Còn ai khác nữa à?”
Dunkel cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, từ lúc đặt chân lên Aurora tới nay, những thứ liên quan tới anh hùng mà cậu biết được hầu như đều có liên quan tới đại công tước, anh hùng nhân loại đã đẩy lùi Ma Thú, cũng chính là người đã lập hôn ước với lão khọm nhà cậu, nên rất hiển nhiên là khi nhắc tới hai chữ này, người đầu tiên mà Dunkel nghĩ tới là đại công tước, không phải lão già thì là gì?
Chẳng qua là bằng vào biểu cảm của Aric thì có vẻ cậu nghĩ sai rồi.
“Không phải! Không phải! Không phải ông ta!”
Quả nhiên, Aric lắc lắc đầu hai cái, tỏ vẻ bệnh kém thường thức của Dunkel hết thuốc chữa rồi.
“Ông ta tính ra cũng là anh hùng của thời đại trước rồi, hơi đâu mà quan tâm.
Ý ta là anh hùng mới ấy.”
“Ồ? Anh hùng mới? Lại cái đồ chơi gì nữa?”
Theo những gì Dunkel nhớ, Aurora hiện đang trong thời bình, đào đâu ra loại anh hùng nào có chiến công đủ để chỉ cần diễu hành ngoài phố cũng dư khiến người dân cả đế đô kéo tới xem theo lời Aric chứ.
“Người này được chính hoàng gia chỉ định và phong tước với danh nghĩa anh hùng luôn đấy, chuyện sâu xa thì ta không biết nhưng vị anh hùng này thường hay giải quyết thỉnh cầu của người dân không chỉ Shina mà còn ở những nước láng giềng lân cận nữa, chỉ cần ở đâu có khó khăn, hắn ta đểu sẽ giúp rất nhiệt tình, từ giải quyết hậu quả thiên tai tới tiêu diệt quái thú các kiểu…”
“Nghe khác gì thằng làm công cao cấp đóng thêm cái mác hoàng gia danh giá vào không?” Aric vừa mới giải thích được một nửa thì Dunkel đã cắt ngang hắn, vì mới nghe một nửa thôi cậu đã không có hứng nghe tiếp rồi.
Nghe y hệt mấy chiêu bài chính trị tạo sức ảnh hưởng của giai cấp cầm quyền.
“Mà sao cũng được, thân phận anh hùng thật chất là thế nào ta không quan tâm lắm đâu, cái ta quan tâm là nhờ cuộc diễu hành của hắn mà ngoài kia nhộn nhịp như lễ hội ấy, ta muốn nhân dịp này dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi.”
Không muốn tiếp tục cái chủ đề xa xôi này nữa, Aric nói ra mục đích trong lúc hướng ánh mắt nhìn qua lũ trẻ bên kia.
“Bọn nó lúc nào cũng bị gò bó sợ hãi đủ điều cho nên chưa từng trải nghiệm được không khí lễ hội gì, thế này vừa hay.
Cũng may mà…”
Cũng may mà có ngươi.
Những chữ cuối cùng không được nói ra thành lời.
Bởi vì Aric biết kiểu gì thì tên tóc trắng đó cũng sẽ hờ hững cho qua bảo là tiện tay mà thôi.
Có cảm giác như cái tên tóc trắng này không muốn người khác nghĩ rằng họ đang mang ơn hắn vậy, thế nên dù có biết ơn đi nữa thì cứ giữ trong lòng là được.
“Nên là ta sẽ dẫn lũ trẻ ra ngoài, còn ngươi thì sao? Có muốn đi cùng không?”
Nghĩ nghĩ mấy giây, cảm thấy ở lại cũng không có gì để làm, Dunkel nhún vai gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
“Cũng được, biết đâu lại tìm thấy cái gì đó ăn ngon.”
***
Đúng như những lời Aric nói, đường phố quả thật rất nhộn nhịp.
Không chỉ có người dân hiếu kỳ muốn xem mặt anh hùng, còn có đám thương nhân nhân dịp này mà kéo nhau bày quầy đặt quán, tranh thủ buôn bán kiếm thêm lợi nhuận.
Chủ yếu là đồ ăn vặt nhưng những quầy hàng bán đồ chơi, mặt nạ các kiểu cũng không thiếu, thậm chí còn có những sạp hàng bán cả áo giáp vũ khí, chắc là ôm tâm lý may mắn, muốn lọt vào mắt xanh của anh hùng.
Dunkel đứng giữa đám người náo nhiệt miệng ngậm một xâu trái cây nhào đường, tay trái bế Nana, tay phải ôm Nene, giữ cho tầm mắt hai chị em vượt khỏi biển người, ngay bên cạnh cậu là Aric với Guy đang bấu chặt lấy đầu hắn và Lamm thì ngồi trên vai.
Nhóm mấy người bọn họ đã đi dạo được vài vòng rồi, không ngoài dự đoán, mấy đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt đông đúc thế này nên cực kỳ hưng phấn và vui vẻ, hết kéo Dunkel và Aric tới nơi này lại vội vàng chạy tọt tới nơi khác.
Vui thì có vui nhưng suýt nữa thì lạc mất, do đó bọn họ mới quyết định ôm luôn bọn trẻ lên người, vừa tránh khỏi lạc mất, vừa giữ được lũ trẻ an toàn, không bị dòng người giẫm đạp, hơn hết là nâng cao tầm nhìn, không bị biển người che mất.
“Vậy là cả đám người đông như kiến cỏ chen lấn nhau thế này chỉ để nhìn xem người làm công hoàng gia trông như thế nào sao?”
Nuốt mẩu trái cây cuối cùng xuống, phun chính xác thanh xiên tre luồn lách qua khe hở giữa dòng người thẳng vào thùng rác bên đường, Dunkel lên tiếng với giọng điệu nhàm chán.
“Là anh hùng, với lại ngươi bớt tỏ vẻ đi, lũ trẻ vui thế kia mà, hơn nữa nãy giờ ngươi là kẻ ăn vặt nhiều nhất còn gì.”
Aric cười nhạt, thẳng thừng phản pháo lại Dunkel, còn không quên xỉa xói ngược lại cậu một câu.
“Ha? Ngươi nghĩ tại sao ta vẫn còn ở đây? Lũ trẻ là lý do duy nhất níu ta lại thôi.”
“Ngươi bỏ quên phần ăn vặt rồi.”
Trong lúc Dunkel và Aric còn bận lời qua tiếng lại, vị anh hùng đã xuất hiện từ phía xa xa trên một cổ xe sang trọng bề thế được kéo bằng bốn con ngựa một sừng trắng muốt.
Dễ thấy nhất, bắt mắt nhất và cũng là ấn tượng nhất, đứng hàng đầu trên đỉnh chiếc xe kéo, vị anh hùng giáp bạc với áo choàng xanh và mái tóc đỏ rực như mặt trời mới mọc vẫy tay chào người dân hai bên vệ đường trong hú hét hân hoan.
Đó là một thiếu niên trẻ, chỉ nhìn vẻ ngoài thì hẳn là còn chưa tới đôi mươi.
Tuy nhiên thế giới này vẫn còn đó những tồn tại không thể biết chính xác được tuổi tác nếu chỉ nhìn bề ngoài như Dunkel hay Celina nên khó mà chắc liệu tuổi thật của anh hùng có ăn khớp với ngoại hình của mình hay không.
Nhưng nhìn chung là nếu bỏ đi cái mác anh hùng thì đây vẫn là một thiếu niên điển trai ưa nhìn.
Anh hùng không diễu hành một mình, ngay phía sau còn có sáu bóng người khác, tất cả đều là nữ.
Thật bất ngờ, Dunkel có ấn tượng với ít nhất là một nửa mấy cô gái đó, dù ít hay nhiều.
Đứng ngay phía sau bên trái anh hùng là một nữ pháp sư hơi thấp bé với chiếc mũ phù thủy rộng vành khiến người khác dễ dàng liên tưởng tới một cây nấm lớn, chính là nữ thủ thư kỳ lạ trong cái thư viện kỳ lạ mà Dunkel có ghé qua vài lần.
Cũng ở phía sau anh hùng, nhưng là bên phải, người cạnh bên nữ thủ thư là Liliana, thiếu nữ giả kim thuật sư thiên tài, có Liliana ở thì tất nhiên là không thể thiếu bóng dáng của Scarlet rồi, cô cũng đứng trong đoàn diễu hành của anh hùng.
Dunkel không biết tại sao mấy người đó lại ở đây, sau ngày hôm ấy thì cậu không bước chân ra ngoài nửa bước nên hoàn toàn không có tiếp xúc gì ba người.
Cậu dời mắt vào ba người còn lại, thật ngạc nhiên, người thứ tư cậu cũng biết, chỉ là ấn tượng không nhiều, đó là cung thủ tộc yêu tinh có ác ý với loài người mà cậu từng gặp ở Minerva khi du hành cùng Celina.
Bằng sự vi diệu nào đó mà cái kẻ rõ ràng có ác ý nồng đậm với loài người lại dang diễu hành giữ đế đô của một cường quốc loài người, thật là khó hiểu.
Người thứ năm mặc trên người một bộ váy quý tộc xẻ cao màu đen tím, mái tóc buông dài thẳng mượt tới tận eo, xét về nhan sắc thì cô không thua kém bất kỳ ai trong bốn người trước, nhưng lại thắng họ một phần ở phương diện khí chất tao nhã và cao quý, người này Dunkel không biết, hoàn toàn xa lạ nên cậu trực tiếp bỏ qua, song Aric rõ ràng lại có phản ứng với người này, hắn nhíu mày lấy tay sờ nhẹ lên vết sẹo nơi khóe mắt, lầm bầm với giọng điệu run run.
— QUẢNG CÁO —
“Elsie Bright…”
Đây là tên của người đã suýt đẩy hắn vào chỗ chết, đồng thời cũng là hôn thê hiện tại của Dunkel.
Nếu là bình thường thì có lẽ Dunkel sẽ quan sát nhiều thêm một chút, nhưng bây giờ có thứ khác làm cậu chú ý nhiều hơn.
Người thứ sáu, cũng là người cuối cùng trong đoàn diễu hành của anh hùng.
Một cô bé còn trẻ hơn cả Liliana, chỉ mới khoảng chừng mười tuổi.
Cô bé ấy sở hữu mái tóc trắng dài như dệt nên bởi ánh trăng và đôi sừng góc cạnh đỏ tươi như hồng ngọc, đặc biệt hơn cả là đôi mắt màu tím hoa cà nổi bật trên gương mặt thanh tú.
Phải, cô bé hệt như phiên bản nhỏ hơn của Celina.
Hai người gần như đồng bộ với nhau, thậm chí cả dao động linh hồn cũng giống hệt.
Nếu như bắt buộc phải chỉ ra điểm khác biệt thì cái duy nhất ngoại trừ tuổi tác chính là mức độ sức mạnh và dung lượng ma lực.
Nếu như ma lực của Celina là biển cả bao la thì của cô bé này chỉ ngang một cái ao nhỏ.
Tuy nhiên tính chất ma lực lại chỉ là một loại duy nhất.
Chiếc xe kéo sang trọng chậm rãi lướt qua rồi đi xa dần.
Giữa tiếng kêu gào vang dội của đám người ồn ào là hai kẻ lặng im vì những lý do khác nhau.
“Vậy đây là “người đó” của ngươi đấy hả?”
Mãi khi chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt, Dunkel mới thì thầm tự nói..