Bạn đang đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn – Chương 120: MỈM CƯỜI KIÊU NGẠO
EDIT: TỬ SA
Một bộ dạng công tử phong lưu hào phóng.
Bên cạnh hắn là mấy vị mỹ nhân đang vây quanh một vị nam tử mang cẩm y lam sắc.
Vị nam tử mang cẩm y miễn cưỡng tiếp nhận sự xoa bóp của các mỹ nhân.
Khuôn mặt tuấn lãng, đường nét mạnh mẽ để lộ ra tính cách của một con người độc tài.
Đang nâng rượu kính nàng phía xa một ly, bên môi mang theo ý cười khó lường.
Vương Tâm Doanh nhíu mày, thu hồi tầm mắt, không thèm để ý đến bọn hắn nữa.
Thế nhưng lúc này nàng mới nhận ra bọn hắn là ai.
Mẹ nó, vốn là tâm tình đang rất thoải mái.
Nhìn thấy cái tên đào hoa biến thái với cái tên đại sâu hại kia, tâm tình tốt cỡ gì cũng đều biến chất.
Xuất hiện một người còn tính là được đi, thế mà lại ra cả đám thế kia, quả thật là cố ý phá hoại tâm tình tốt của nàng mà.
Vương Tâm Doanh hầm hừ tức giận đi về phía chỗ của mình.
Vương Lam Phong ngồi tại chỗ, mi mày như họa, mắt phượng hẹp dài lóe lên sự kinh hỉ.
Bên môi hé ra nụ cười mỉm kiêu ngạo, ngẩng đầu nhìn nàng.
Chậm rãi giơ bàn tay lên đến trước mặt nàng.
Vương Tâm Doanh ăn ý nở nụ cười, đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Bị lực độ của hắn kéo về chỗ ngồi bên cạnh hắn.
Nàng vừa mới ngồi xuống, hạ nhân và thị nữ liền kích động vây lấy.
Trước tranh sau cướp để biểu đạt tâm tình kích động khó có thể ức chế của bọn họ.
“Tiểu thư a, người quá giỏi đi, phần biểu diễn của người rất đặc sắc, toàn bộ đều cho là tiết mục của người lay động lòng người nhất đó.”
“Quả thực là du dương trầm bổng, khiến tim ta thiếu chút nữa ngừng đập luôn.”
“Ai ngờ tiểu thư người sẽ nhảy múa đâu, quá đẹp, đám châu bảo hoa lệ kia cứ theo động tác của người mà chớp lóe hào quang, nhìn rất giống tiên nữ.”
“Thật không nghĩ đến tiểu thư cư nhiên lại vẽ tranh, lại còn vừa múa vừa vẽ nữa chứ, quá soái rồi. Các ngươi không thấy đâu, cái lũ vừa mới mắng tiểu thư, con ngươi đều thiếu chút nữa là rơi hết xuống đất. Thật buồn cười.”
“Tranh tiểu thư vẽ thật đẹp, sống động kinh người, rất có phong phạm danh gia, họa sư lợi hại nhất Thiên Phong thành, cũng không vẽ ra được bức tranh đẹp như vậy.”
“Ấy ấy ấy, để cho ta nói một câu với nào, tiểu thư người quá không nhân hậu rồi. Không nói gì cả, sau đó liền đứng ở trên đài ngây người. Dọa cho chúng ta sợ muốn chết, tưởng người thật không biết vẽ tranh chứ. May là sau đó đảo ngược hoàn toàn, thoáng cái từ đáy hố đạt đến cao trào, thấy vậy nên trái tim chúng ta nãy giờ cuồng loạn nhất thời cũng tĩnh bớt, thật là quá hành hạ người khác mà, người thật là không nhân hậu đó.”