Bạn đang đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn – Chương 1: KẾ HOẠCH CÔ GIA TƯƠNG LAI…
EDIT: TỬ SA ….…………………..Giới thiệu nội dung vở kịch……………………. Vở kịch thứ nhất: Nàng ánh mắt giảo hoạt vừa chuyển, nghiêm trang bắt đầu tự giới thiệu. “Chào mọi người, ta gọi là Vương Tâm Doanh. Vương trong Vương Bát Đản (nghĩa là tên khốn), Tâm trong tâm địa độc ác, Doanh trong tội ác tràn đầy (-gốc là ác quán mãn doanh, Doanh ở đây có nghĩa là tràn đầy ^^!). Đây thật sự là một cái tên hay, cư nhiên đem nhân phẩm, tính cách hoàn mỹ của ta bao hàm lại cùng một chỗ. Nhìn cái tên này, các ngươi sẽ liền biết, Vương Tâm Doanh ta = Vương Bát Đản + tâm địa ác độc + tội ác tràn đầy.” Phụt. Mọi người cùng lúc bạo phát thanh âm phun trà do không kìm nén lại được, cười đến nghiêng ngã. Má ơi, thật sự là phần tự giới thiệu đầy nhanh nhẹn dũng mãnh. ……………………………………………………………………………………… Vở kịch thứ hai: “Không là thế nào, nếu ngươi thích đến mất hồn như vậy, tiểu thư ta liền để cho ngươi mất hồn một phen.” Vương Tâm Doanh đắc ý nâng hai tay áo lên, tay nắm chặt quyền dương lên trước mắt hắn. “Nữ nhân, ngươi dám đánh ta?” Đông Mộ Ngạn giận dữ. Nữ nhân này canh nhiên muốn đánh mình. “Hì hì, ngươi đoán đúng phân nửa, ta không chỉ có muốn đánh ngươi, ta còn muốn chuyên tâm đánh riêng cái bản mặt của ngươi. Cái bản mặt đào hoa đó, liền tự ình là loại phong lưu tưởng rằng ai cũng mê đổ, ta hôm này liền đem cái bản mặt xinh đẹp này của ngươi đánh thành đầu heo, xem ngươi còn dám hay không tự mình cho phong lưu.” Vương Tâm Doanh nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt đầy giận dữ của Đông Mộ Ngạn. Vung quyền, không chút lưu tình nào dừng ngay trên mặt hắn. Xí, đánh thân thể hắn có ích lợi gì. Loại nam nhân tự ình là đúng này, nên đánh giẹt cái bản mặt kiêu căng của hắn thì hơn. ……………………………………………………………………………………… Vở kịch thứ ba: Vương Tâm Doanh cũng nổi giận, nhịn không được lớn tiếng: “Mẹ kiếp, ta muốn hỏi ngươi định càn quấy đến khi nào, lực nhẫn nại của ta cũng là có hạn. Ngươi rốt cuộc là ai, thế nào lại một bộ tự cho là đúng chạy tới quản chuyện của bổn tiểu thư, đầu ngươi có vấn đề thì liền đi khám đại phu đi, ở đây chi chít méo mó làm gì.” “Ngươi không biết ta là ai?” Nam Kỳ Nghiệp hoàn toàn không dám tin. Vương Tâm Doanh nghi hoặc nhìn hắn: “Nhìn có điểm quen mắt, hẳn là đã gặp qua rồi. Bất quá nếu không nhớ kỹ, nhất định không phải là nhân vật trọng yếu gì.” Lúc này ngay cả Linh Linh Khấp, Linh Linh Go cũng đều cảm thấy Nam Kỳ Nghiệp dị thường đáng thương, cô gia này cũng là đủ bi thương rồi. Linh Linh Go nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, hắn là cái người đã cùng người thối hôn.” “Nga, nguyên lai là đại sâu hại, trách không được cảm thấy quen mắt. Bất quá chúng ta không phải là nhất đao lưỡng đoạn rồi sao? Ngươi thế nào còn quản chuyện của ta?” Nam Kỳ Nghiệp trợn mắt há hốc mồm, nhìn cái biểu tình mờ mịt của nữ nhân đáng đánh kia. Nàng cư nhiên không nhớ rõ hắn. ………………… Phía dưới là chính văn phân cát tuyến……………………… Bóng Vương gia bên hồ. Gió nhẹ phất phơ, làn nước trong hồ xao động, dương liễu như sương khói, màu sắc rực rỡ. Cảnh xuân xinh đẹp như thế, lười nữ ta cũng không biết thưởng thức. Nằm trên Tịch Mộng Tư tự chế, ngủ đến trời long đất lở. Trong viện một nha hoàn vội vàng tiến đến. Hướng về phía Vương Tâm Doanh đang ngủ thành lợn chết gọi lớn: “Tiểu thư, có việc gấp cần bẩm báo, phiền người tạm thời xác chết vùng dậy một chút có được không, ta chỉ cần thời gian một nén nhang là đủ rồi.” Lười nữ trên giường lười biếng ngồi dậy. Nàng đánh một cái ngáp thật to, mắt nheo lại hỏi: “Việc gì, ta không thể xác chết vùng dậy quá lâu, ngươi nhanh chút nói xong, ta phải tiếp tục cùng Chu Công ca ca đại chiến ba trăm hiệp.” “Cái, cái bức họa cô gia tương lai kia… sư phó vẽ xuân cung họa* đã mang đến giao rồi.” *Xuân cung họa: tranh mát mẻ, dâm dục… Sơ Hạ khó khăn đem những câu rất có lực trùng kích này nói ra, cảm thấy như cả người bắt đầu nổi da gà. Vương Tâm Doanh ánh mắt còn lờ mờ ý ngủ, lập tức bừng bỉnh: “Lập tức gọi hắn vào đây.” Sơ Hạ đem Lý sư phó tiến vào. Người Lý sư phó vừa nhìn thấy là một tiểu thư, có chút không dám tin dụi dụi mắt. Không phải chứ, người gọi hắn vẽ hơn mười bức họa xuân cung này cư nhiên là nữ nhân. Lý sư phó trong lòng nhất thời có chút xem thường. Nguyên lai tiểu thư của gia đình phú quý cũng có dâm đãng, xem ra còn chưa có lấy chồng. Cư nhiên mua xuân cung họa. “Tiểu thư, đây là mười tám bức xuân cung mà người yêu cầu ta vẽ, lúc ấy người phái người đem một bức họa nam nhân cùng mười tám nữ nhân cấp cho ta, yêu cầu ta tự do phát huy, người nhìn xem hiệu quả này có hài lòng hay không.” Lý sư phó đưa họa, thầm nghĩ tiểu thư này nhất định đối với xuân cung không hiểu gì. Nhân cơ hội lừa nàng một chút nhuận bút là được rồi. Vương Tâm Doanh mở họa ra, nhìn đôi nam nữ đang dây dưa cùng nhau bên trong. Mặt một chút cũng không hồng, ngược lại hăng hái bừng bừng mở ra xem kỹ từ trên xuống. Xem xong, nàng buông họa, phát ra một tiếng bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Sắc mặc bình tĩnh đến quỷ dị. Sơ Hạ vừa nhìn thấy sắc mặt kia của nàng, lập tức lánh ra xa xa. Tiểu thư bắt đầu tức giận, hơn nữa là cực kỳ kinh khủng, đừng chọc đến nàng là tốt nhất. Nếu là đánh lên đầu thương* nàng, vậy chết chắc rồi. *Đầu thương: ở đây ý nói về thương nghiệp… Song họa sư kia hoàn toàn không biết chính mình đang đứng tại miệng núi lửa. Còn đắc ý dương dương hỏi: “Tiểu thư, họa công của ta không tệ chứ, cái này ở ngoài bán tới mười hai lượng bạc một bức, thấy người mua nhiều như vậy, ta tính người năm lượng bạc một bức thôi, rất rẻ nha!” EDIT: TỬ SA
….…………………..Giới thiệu nội dung vở kịch…………………….
Vở kịch thứ nhất:
Nàng ánh mắt giảo hoạt vừa chuyển, nghiêm trang bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào mọi người, ta gọi là Vương Tâm Doanh. Vương trong Vương Bát Đản (nghĩa là tên khốn), Tâm trong tâm địa độc ác, Doanh trong tội ác tràn đầy (-gốc là ác quán mãn doanh, Doanh ở đây có nghĩa là tràn đầy ^^!). Đây thật sự là một cái tên hay, cư nhiên đem nhân phẩm, tính cách hoàn mỹ của ta bao hàm lại cùng một chỗ. Nhìn cái tên này, các ngươi sẽ liền biết, Vương Tâm Doanh ta = Vương Bát Đản + tâm địa ác độc + tội ác tràn đầy.”
Phụt.
Mọi người cùng lúc bạo phát thanh âm phun trà do không kìm nén lại được, cười đến nghiêng ngã.
Má ơi, thật sự là phần tự giới thiệu đầy nhanh nhẹn dũng mãnh.
………………………………………………………………………………………
Vở kịch thứ hai:
“Không là thế nào, nếu ngươi thích đến mất hồn như vậy, tiểu thư ta liền để cho ngươi mất hồn một phen.”
Vương Tâm Doanh đắc ý nâng hai tay áo lên, tay nắm chặt quyền dương lên trước mắt hắn.
“Nữ nhân, ngươi dám đánh ta?” Đông Mộ Ngạn giận dữ.
Nữ nhân này canh nhiên muốn đánh mình.
“Hì hì, ngươi đoán đúng phân nửa, ta không chỉ có muốn đánh ngươi, ta còn muốn chuyên tâm đánh riêng cái bản mặt của ngươi. Cái bản mặt đào hoa đó, liền tự ình là loại phong lưu tưởng rằng ai cũng mê đổ, ta hôm này liền đem cái bản mặt xinh đẹp này của ngươi đánh thành đầu heo, xem ngươi còn dám hay không tự mình cho phong lưu.”
Vương Tâm Doanh nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt đầy giận dữ của Đông Mộ Ngạn. Vung quyền, không chút lưu tình nào dừng ngay trên mặt hắn.
Xí, đánh thân thể hắn có ích lợi gì.
Loại nam nhân tự ình là đúng này, nên đánh giẹt cái bản mặt kiêu căng của hắn thì hơn.
………………………………………………………………………………………
Vở kịch thứ ba:
Vương Tâm Doanh cũng nổi giận, nhịn không được lớn tiếng: “Mẹ kiếp, ta muốn hỏi ngươi định càn quấy đến khi nào, lực nhẫn nại của ta cũng là có hạn. Ngươi rốt cuộc là ai, thế nào lại một bộ tự cho là đúng chạy tới quản chuyện của bổn tiểu thư, đầu ngươi có vấn đề thì liền đi khám đại phu đi, ở đây chi chít méo mó làm gì.”
“Ngươi không biết ta là ai?” Nam Kỳ Nghiệp hoàn toàn không dám tin.
Vương Tâm Doanh nghi hoặc nhìn hắn: “Nhìn có điểm quen mắt, hẳn là đã gặp qua rồi. Bất quá nếu không nhớ kỹ, nhất định không phải là nhân vật trọng yếu gì.”
Lúc này ngay cả Linh Linh Khấp, Linh Linh Go cũng đều cảm thấy Nam Kỳ Nghiệp dị thường đáng thương, cô gia này cũng là đủ bi thương rồi.
Linh Linh Go nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, hắn là cái người đã cùng người thối hôn.”
“Nga, nguyên lai là đại sâu hại, trách không được cảm thấy quen mắt. Bất quá chúng ta không phải là nhất đao lưỡng đoạn rồi sao? Ngươi thế nào còn quản chuyện của ta?”
Nam Kỳ Nghiệp trợn mắt há hốc mồm, nhìn cái biểu tình mờ mịt của nữ nhân đáng đánh kia.
Nàng cư nhiên không nhớ rõ hắn.
………………… Phía dưới là chính văn phân cát tuyến………………………
Bóng Vương gia bên hồ.
Gió nhẹ phất phơ, làn nước trong hồ xao động, dương liễu như sương khói, màu sắc rực rỡ.
Cảnh xuân xinh đẹp như thế, lười nữ ta cũng không biết thưởng thức.
Nằm trên Tịch Mộng Tư tự chế, ngủ đến trời long đất lở.
Trong viện một nha hoàn vội vàng tiến đến.
Hướng về phía Vương Tâm Doanh đang ngủ thành lợn chết gọi lớn: “Tiểu thư, có việc gấp cần bẩm báo, phiền người tạm thời xác chết vùng dậy một chút có được không, ta chỉ cần thời gian một nén nhang là đủ rồi.”
Lười nữ trên giường lười biếng ngồi dậy.
Nàng đánh một cái ngáp thật to, mắt nheo lại hỏi: “Việc gì, ta không thể xác chết vùng dậy quá lâu, ngươi nhanh chút nói xong, ta phải tiếp tục cùng Chu Công ca ca đại chiến ba trăm hiệp.”
“Cái, cái bức họa cô gia tương lai kia… sư phó vẽ xuân cung họa* đã mang đến giao rồi.”
*Xuân cung họa: tranh mát mẻ, dâm dục…
Sơ Hạ khó khăn đem những câu rất có lực trùng kích này nói ra, cảm thấy như cả người bắt đầu nổi da gà.
Vương Tâm Doanh ánh mắt còn lờ mờ ý ngủ, lập tức bừng bỉnh: “Lập tức gọi hắn vào đây.”
Sơ Hạ đem Lý sư phó tiến vào.
Người Lý sư phó vừa nhìn thấy là một tiểu thư, có chút không dám tin dụi dụi mắt.
Không phải chứ, người gọi hắn vẽ hơn mười bức họa xuân cung này cư nhiên là nữ nhân.
Lý sư phó trong lòng nhất thời có chút xem thường.
Nguyên lai tiểu thư của gia đình phú quý cũng có dâm đãng, xem ra còn chưa có lấy chồng.
Cư nhiên mua xuân cung họa.
“Tiểu thư, đây là mười tám bức xuân cung mà người yêu cầu ta vẽ, lúc ấy người phái người đem một bức họa nam nhân cùng mười tám nữ nhân cấp cho ta, yêu cầu ta tự do phát huy, người nhìn xem hiệu quả này có hài lòng hay không.”
Lý sư phó đưa họa, thầm nghĩ tiểu thư này nhất định đối với xuân cung không hiểu gì.
Nhân cơ hội lừa nàng một chút nhuận bút là được rồi.
Vương Tâm Doanh mở họa ra, nhìn đôi nam nữ đang dây dưa cùng nhau bên trong.
Mặt một chút cũng không hồng, ngược lại hăng hái bừng bừng mở ra xem kỹ từ trên xuống.
Xem xong, nàng buông họa, phát ra một tiếng bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Sắc mặc bình tĩnh đến quỷ dị.
Sơ Hạ vừa nhìn thấy sắc mặt kia của nàng, lập tức lánh ra xa xa.
Tiểu thư bắt đầu tức giận, hơn nữa là cực kỳ kinh khủng, đừng chọc đến nàng là tốt nhất.
Nếu là đánh lên đầu thương* nàng, vậy chết chắc rồi.
*Đầu thương: ở đây ý nói về thương nghiệp…
Song họa sư kia hoàn toàn không biết chính mình đang đứng tại miệng núi lửa.
Còn đắc ý dương dương hỏi: “Tiểu thư, họa công của ta không tệ chứ, cái này ở ngoài bán tới mười hai lượng bạc một bức, thấy người mua nhiều như vậy, ta tính người năm lượng bạc một bức thôi, rất rẻ nha!”