Đọc truyện Hoàng Hậu Vô Đức – Chương 92: Phúc lợi
Diệp Trăn Trăn cảm thấy có khả năng mình đã mang thai một con yêu quái.
Nàng nhớ lại một chút hai tháng này đã trải qua những gì.
Lăn lộn trên giường cùng Kỷ Vô Cữu, hơn nữa không chỉ một lần. Nhất là khi hắn bị Thường Ngư kia nhận thành công công, hắn liền như một cây đuốc phát tiết hết trên người, hai người cả đêm không ngủ.
Ở trong xe ngựa xóc nảy cũng lăn lộn. Cũng không chỉ một lần.
Ở trong hồng thủy trôi dạt.
Sau đó lại bôn ba nhiều ngày. Lại đánh nhau.
Leo núi.
Lại trải qua cảm giác thương tâm muốn chết, sau đó là cảm xúc kinh hách tột cùng.
Vui chơi giải trí không hề kiêng kỵ bất cứ chuyện gì.
…
Sau nhiêu đó chuyện, hài tử của nàng vẫn có thể ương ngạnh sống sót hơn nữa còn bình yên vô sự. Ngươi nói, đây không phải là yêu quái thì là gì,
Diệp Trăn Trăn sờ bụng, vẫn cảm thấy không quá chân thật. Ngay cả khi Tôn thái y dùng đầu đảm bảo chẩn mạch lần này tuyệt đối là thật, nàng vẫn như cũ có một loại cảm giác như mộng như ảo.
Đối với điểm này, ngược lại Kỷ Vô Cữu tiếp thu được rất nhanh, thai nhi khỏe mạnh là chuyện tốt, hài tử này giống nương của nó, thật kiên cường. May mắn trước đó thân thể Diệp Trăn Trăn tốt, bằng không trải qua nhiều chuyện như vậy, sợ là đã sớm không còn.
Cũng may mắn nàng sớm không nôn muộn không nôn, bắt đầu một khắc khi mới lên thuyền mới bắt đầu phun, khiến Kỷ Ly Ưu không hoài nghi, bằng không đứa nhỏ này hẳn đã dữ nhiều lành ít.
Như thế xem ra, cái này thai quả thực là thiên quyến chi tử.
Kỳ thật Kỷ Vô Cữu có chút khẩn trương. Trước đó hắn chỉ có một nữ nhi, đã vậy một tuổi liền chết non, mà mẹ đẻ của nữ nhi kia xuất thân cũng không cao, cũng không được sủng. Cho nên hắn trước đó hắn cơ hồ không hề trải qua cảm giác làm phụ thân, lần này xem như thực sự cảm nhận được tâm tình sắp làm nhân phụ. Kinh hỉ, chờ mong, lại có chút co quắp, lại phân vân không biết nên lấy phương thức nào để đón tiếp sinh mạng mới này.
Cho nên đêm qua, Kỷ Vô Cữu luôn không tự chủ được mà sờ sờ bụng Diệp Trăn Trăn, trong đó có hài tử của hắn cùng Trăn Trăn, ý nghĩ này làm cho hắn hưng phấn đến nỗi thức trắng đêm khó ngủ.
So sánh liền thấy Diệp Trăn Trăn so với hắn bình tĩnh hơn, sau khi tiếp nhận sự thật rồi, nàng rất nhanh đã ngủ thật say.
Ngày kế không phải ngày hưu mộc, nhưng Kỷ Vô Cữu vẫn nằm ôm Diệp Trăn Trăn không dậy, chính là không nỡ buông ra, buổi tối ngày đầu hắn vốn không thể nào ngủ được, lúc này cũng có chút mệt mỏi, dứt khoát liền không tỏ vẻ nữa, sai Phùng Hữu Đức truyền chỉ, nói long thể không khỏe, hôm nay không thượng triều.
Sau đó, hắn cứ như vậy ôm Diệp Trăn Trăn, lại ngủ thật say.
Khi Diệp Trăn Trăn mở mắt ra thì có cảm giác trên bụng hơi ngứa một chút, nàng vươn tay ra sờ thử, thì phát hiện tay Kỷ Vô Cữu che trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn im lặng nằm đó nhắm mắt, khóe miệng hơi hơi nhướn lên, cũng không biết là ngủ hay tỉnh.
Diệp Trăn Trăn liền đẩy tay hắn ra, lật người, nhổm người dậy, đầu nghiêng sang sát chỗ hắn, hai mắt sáng bừng nhìn hắn.
Kỷ Vô Cữu cũng mở mắt, hai người liền kề sát mà nhìn nhau. Buổi sáng tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy người trong lòng đang nhìn mình, đúng là không có gì tốt đẹp hơn.
Kỷ Vô Cữu cười rộ lên.
Diệp Trăn Trăn sờ khóe miệng của hắn, nói, “Ta phát hiện so với trước đây chàng thích cười hơn.”
Hắn hôn một cái lên đầu ngón tay nàng, “Bởi vì nàng.”
“Chàng nên cười nhiều một chút.”
“Được.”
Một đoạn đối thoại nhàn nhạt như vậy, lại làm cho tâm tình người nói tốt hơn rất nhiều.
Kỷ Vô Cữu ghé lại gần hôn một cái lên khóe miệng nàng, sau đó liền cúi xuống, vén trung y của nàng lên, bắt đầu hôn lên vùng rốn mượt mà của nàng.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút ngứa, cười khanh khách.
Kỷ Vô Cữu tỉ mỉ hôn vùng bụng bằng phẳng bóng loáng của nàng, hôn lại hôn, sau đó toàn thân liền bốc hỏa. Vốn buổi sáng chính là thời điểm dễ phát sinh chuyện kia, vài ngày này hắn lại chưa từng phát tiết, thật vất vả mới gặp lại nàng, tuy ngày hôm qua dục vọng bị kinh hỉ hòa tan vài phần, nhưng lúc này nhìn thấy vòng eo tuyết trắng mềm mại của nàng, dục hỏa tích tụ nhiều ngày như vậy đột nhiên bùng lên liền không thể thu lại, đè ép thế nào cũng không hạ được.
Nhưng hiện tại Trăn Trăn có thai, không thể thân thiết cùng hắn. Kỷ Vô Cữu ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc có một tia nhỏ bắt đầu ghét bỏ đứa nhỏ này.
Hắn đứng dậy ngồi xếp bằng, cố ý ngồi đối diện với Diệp Trăn Trăn, để cho nàng nhìn thấy tiểu huynh đệ tinh thần chấn hưng của hắn. Hắn u oán nhìn nàng, “Trăn Trăn, làm thế nào bây giờ?”
Diệp Trăn Trăn cố ý giả ngu, “Cái gì làm thế nào?”
Kỷ Vô Cữu chỉ vào nơi giữa hai chân, cười nói, “Nó đói bụng.”
Diệp Trăn Trăn cười nói, “Phải không? Ta nhìn thử.”
Kỷ Vô Cữu liền nhanh chóng di chuyển tới trước người nàng, để hai cái gối đầu để sau lưng cho nàng dựa vào mà ngồi dậy một chút. Sau đó hắn cởi tiết khố ra, đem tiểu huynh đệ của mình thả ra, thứ đó vừa thoát khỏi trói buộc liền rung mạnh một cái, giống như muốn gật đầu hỏi thăm với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn cười cười bấm tay vào đỉnh đầu vật kia làm nó bắn ra.
Nếu có một loại cảm giác đau đau nhưng lại có cảm giác vô cùng khoái hoạt, vậy nhất định là cảm giác hiện tại. Kỷ Vô Cữu theo động tác này của nàng bắn ra, thân thể theo đó run lên một chút, hắn đau đến nhíu mày, nhưng lại vô tình phát ra tiếng thoải mái hừ nhẹ một cái, “Trăn Trăn, nhẹ một chút…” Tuy nói như thế, nhưng hai tay lại ngả về phía sau thêm một chút, eo dùng sức liền tới gần nàng hơn, để tiện cho động tác của nàng.
Diệp Trăn Trăn nghe thấy hắn nói như thế, liền cười, “Đau a? Ta xoa xoa cho chàng.” Nói xong quả nhiên vươn tay nắm lấy một trái cầu nơi hạ căn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Ngón tay nàng mềm mại vỗ về chơi đùa chỗ yếu ớt mẫn cảm của hắn, Kỷ Vô Cữu cảm thấy tim đập loạn xạ, hắn thở gấp, mở mắt nhìn nàng, hai mắt giống như đốt lên một ngọn lửa, nhưng ngoài mặt lại phủ lên một tầng mê mang lên ánh mắt sáng bừng kia.
Diệp Trăn Trăn nhướn mày nhìn hắn, hỏi, “Có khá hơn chút nào không?”
Kỷ Vô Cữu cười nói, “Không có, tệ hơn rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nàng nói xong lại nhẹ nhàng niết hắn một cái.
“Uhm… Nàng lại đây thổi cho ta một chút.”
Vốn chỉ là muốn đùa một chút, lại không nghĩ tới nàng thật sự làm như hắn nói. Vốn tiểu huynh đệ của hắn đã kích động đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, nàng lại ghé sát vào, còn chưa làm bất kỳ động tác, nó đã gấp đến độ muốn phun ồ ồ ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn nghĩ, đều nói nữ nhân được làm từ nước, kỳ thật nam nhân cũng như vậy, ít nhất JJ nam nhân là được làm từ nước.
Hầu kết Kỷ Vô Cữu di chuyển lên xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Trăn Trăn đã đứng dậy, ngồi chồm hỗm trước người hắn. Một tay nàng nắm lấy một trái cầu vân vê như vân vê quả hạch lúc trước, lúc nãy đã đáp ứng thổi cho hắn một chút, quả nhiên liền cúi đầu, môi anh đào cách tiểu huynh đệ của chừng một tấc, liền há miệng, thổi hai cái.
Nơi mẫn cảm nay bị hai ngụm khí của nàng thổi vào liền phiếm hồng, vui sướng khoái hoạt nhanh chóng nhiều hơn rất nhiều, truyền khắp toàn thân. Nhưng vì không được an ủi thực sự, khoái hoạt càng nhiều, khát vọng càng nhiều.
Kỷ Vô Cữu thở hổn hển gọi nàng, “Trăn Trăn.”
“Hả?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, miệng hé ra một nửa, vô thanh vô tức dụ dỗ hắn.
“Nàng thật sự là một kỳ tài.” Kỷ Vô Cữu tận đáy lòng khen nàng. Hắn đã sớm phát hiện ra, tuy rằng Trăn Trăn của hắn kinh nghiệm không phong phú, nhưng nàng luôn có biện pháp chỉ hai ba động tác đãtrêu chọc hắn đến mức muốn liên mây, mà cố tình nàng còn không biết gì cả, chỉ cho rằng làm như vậy có chút thú vị.
“Cám ơn.” Diệp Trăn Trăn thản nhiên tiếp nhận một hồi khích lệ của hắn.
Kỷ Vô Cữu thẳng lưng chờ động tác kế tiếp của nàng, nhưng mà nàng chỉ tiếp tục xoa nắn hắn, không làm thêm bất cứ một bước nào nữa. Quả nhiên, nếu nàng nói “thổi một chút” thì thật sự chỉ là “thổi một chút”.
Kỷ Vô Cữu đành phải bất chấp tất cả không biết xấu hổ, nói, “Trăn Trăn, ta dùng miệng làm cho nàng nhiều lần như vậy, nhưng nàng chưa từng làm vậy với ta dù chỉ một lần.”
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Trăn Trăn cũng hiểu được hẳn là có qua có lại. Kỳ thật hắn làm vậy với nàng… nàng cũng có chút hưởng thụ…
Vì thế Diệp Trăn Trăn liền như cũ nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ đang chảy ròng ròng kia, nuốt nước miếng vài cái, lại nóng lòng nghiến răng muốn thử.
“…” Kỷ Vô Cữu sợ tới mức da đầu run lên, nhanh chóng nói, “Trăn Trăn, ngàn vạn đừng cắn.” Nếu không nàng cắn một ngụm như vậy, hắn liền thật sự trở thành công công…
Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Một tay nàng nâng nó lên, lần nữa ghé sát vào, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên chỗ đỉnh kia. Sau khi hôn xong lại ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn kích động đến mức khóe mắt đã đỏ lên, giống như Yên Chi tích thủy.”Thế nào?” Nàng hỏi.
Kỷ Vô Cữu cười nói, “Không sai, nàng…tiếp tục.”
Diệp Trăn Trăn nghe lời lại cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm. Dứt khoát liếm thủy dịch tiểu huynh đệ chảy ra một chút, sau đó còn mút mút vài cái.
Kỷ Vô Cữu rốt cuộc bị nàng làm cho nhịn không được nữa liền rên khẽ lên mấy tiếng. Thanh âm từ khẩn phát ra từ cổ họng nghe có chút khô nóng, có chút khàn khàn, hòa cùng với mật ngọt sung sướng.
Thân thể hắn dâng lên khoái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết, trong lòng lại được cảm giác nóng bừng toàn thân thỏa mãn bổ sung. Người khác không biết Diệp Trăn Trăn khiết phích (yêu thích sạch sẽ), hắn sao lại không biết cho được, hơn nữa còn biết rành mạch là đằng khác, nếu không phải thật sự yêu hắn, nàng nhất định sẽ không vì hắn mà làm loại chuyện này. Nhận thức chuyện này khiến tinh thần Kỷ Vô Cữu chiếm được một niềm thỏa mãn khổng lồ, thậm chí vượt qua cảm giác khoái hoạt trên thân thể.
Diệp Trăn Trăn ngậm tiểu huynh đệ của Kỷ Vô Cữu, dùng sức hít hít, cảm giác được Kỷ Vô Cữu phản ứng, nàng thật vừa lòng, dứt khoát phối hợp, một bên xoa nắn một bên liếm mút, quả nhiên hầu hạ Kỷ Vô Cữu đến không thể khống chế, đè nén than nhẹ một hồi, sau đó một lần lại một lần gọi tên của nàng.
Kỷ Vô Cữu vỗ về tóc Diệp Trăn Trăn, thẳng lưng chầm chậm cử động, hắn không dám đi vào quá sâu, sợ Diệp Trăn Trăn nôn mửa, nhưng mà chỉ vừa đi vào trong một chút, đã làm cho hắn khoái hoạt muốn hồn phi phách tán. Hắn nín nhịn nhiều ngày như vậy; lần này lại là kích thích mãnh liệt như thế, vốn cũng không có ý định giữ lâu, sợ khiến Diệp Trăn Trăn khó chịu, bởi vậy lần này nhanh ra hơn so bình thường một chút, đến cuối cùng, thân thể hắn run run phun lên cái yếm đỏ tươi của Diệp Trăn Trăn, sau đó ngã xuống giường, hôn Diệp Trăn Trăn một hồi.
Thân mật thêm chốc lát, hắn lại có phản ứng.
Diệp Trăn Trăn nhếch miệng, “Ta mệt mỏi.”
Kỷ Vô Cữu cũng biết nàng mệt mỏi, vì thế hắn liền tự lực cánh sinh.
Cái kia trong bản sách giáo khoa, hắn đã thấy rất nhiều.
���#