Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm – Chương 2
Ra khỏi điện Kỳ Phúc, đi qua hành lang dài có mười tám chỗ ngoặt là
có thể nhìn thấy dòng sông bao quanh toàn bộ Đại Minh cung. Sông dài hơn mười dặm, rộng trăm thước, chiếm cứ đình đài lầu các ở trong thâm cung, giống yêu xà dài ngàn dặm im lặng thủ hộ ngọn núi nhỏ quý giá.
Hạ Lệnh Thù rất hào hứng, giữa bầu trời đầy trời mùi hoa quế thơm
mát, hướng Hoàng Ương điện bước đi. Ở đầu khác của hành lang, Cố Song
Huyền cũng đang đi tới Bắc Dương điện, hai người lại chạm trán một lần
nữa ở chỗ rẽ.
Cố Song Huyền vẫn còn căm tức nàng mới lúc nãy trêu chọc hắn, đột
nhiên tái kiến nhịn không được lại muốn vặn vẹo một trận, hỏi nàng:
“Ngươi lại đi trêu chọc ai?”
Hạ Lệnh Thù nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ mới nói: “Đùa giỡn con của ngươi.”
Hả, con? Không sai, Cố Song Huyền có hai con trai và một con gái đều ở Hoàng Ương điện đọc sách, Hạ Lệnh Thù mỗi ngày đều đích thân đi kiểm
tra bài học của hoàng tử công chúa.
Cố Song Huyền nhìn da thịt trắng đến gần như trong suốt của nàng, mới hai tháng không thấy, so với trước kia nàng càng thêm tái nhợt. Còn có
cái bụng to như lồng đèn, bởi vì thân mình không ổn định, nàng một tay
còn chống ở sau thắt lưng, bên kia do ma ma nâng lấy, càng có vẻ tinh
lực không đủ. Tùy thời điểm nàng đều có thể lâm bồn mà vẫn không quên đi kiểm tra việc học của các hoàng tử, nàng thật sự quan tâm nhóm hoàng
nhi hay là muốn đi mỉa mai chúng? Nhìn cái bụng càng lúc càng lớn, đám
tiểu tử này mới có chút ý thức nguy hiểm , cảm thấy đệ đệ ruột thịt lúc
nào đó sẽ từ trong bụng chui ra, cướp lấy cuộc sống thoải mái sung sướng của bọn họ?
Hạ Lệnh Thù làm người xưa nay xử sự có mục đích, không thể coi thường.
“Trẫm đi cùng ngươi.”
Hạ Lệnh Thù chớp mắt: “Hoàng Thượng, ngài không phải đi xem tấu
chương? Các đại thần còn ở Bắc Dương điện chờ ngài bàn bạc quốc gia đại
sự, mà ngài vừa hạ triều liền vội vàng tới tuyển mỹ nhân, tuyển xong rồi lại đi chơi đùa với các hoàng tử, làm cho thần tử biết được , tâm liền
rét lạnh.”
Tân hoàng vừa mới đăng cơ hơn một tháng, Hoàng Thượng chỉ lo hậu cung hoà thuận vui vẻ, chậc chậc, ngày mai Ngự Sử nhất định sẽ dâng lên một quyển vạch tội, làm cho Hoàng Thượng đừng vì nhi nữ tình trường mà làm
mất đại sự. Cái gì, không có Ngự Sử dám ra mặt? A, còn có Uông Vân Phong ca ca chứ, chỉ cần nói hai ba câu, nàng liền có thể thuyết phục gã ngốc ấy tới thu thập hoàng đế. Dù sao, Uông đại nhân xương sắt leng keng,
các đại thần luân phiên nhau ra trận chẳng khác nào Tiểu Cường đánh mãi
không chết, hoàng đế đánh hắn không được, mắng mãi cũng hết sức, dùng
hắn đến tiêu khiển hoàng đế, vừa vặn.
Cố Song Huyền nghe nàng nhắc nhở, mới nhớ tới hôm nay đã làm những
việc ngốc nghếch. Kể từ khi Đại Nhạn triều lập quốc, một là hoàng đế
cần chính, hai là các thần tử trung thành, hắn nay mới lên ngôi hoàng
đế xác thực không thể giống như lúc còn là thái tử, tính tình vui đùa,
làm xằng làm bậy .
Cố Song Huyền trầm ngâm trong chốc lát, cảnh cáo nàng: “Không cho
phép hù dọa, đe dọa, uy hiếp, mắng nhiếc bọn chúng, cũng không chuẩn vô
duyên vô cớ làm cho bọn chúng thành đám ngốc.”
Hạ Lệnh Thù che miệng cười khẽ: “Hoàng Thượng, ngài nghĩ ta là cọp mẹ, chưa bao giờ đối xử tử tế với hoàng nhi của ngài.”
Cố Song Huyền cắn răng: “Ngươi so với cọp mẹ còn vô tình hơn.”
Hạ Lệnh Thù sửng sốt, vết thương trong lòng bỗng nhiên bị quất lên
đau đớn, xiết chặt mu bàn tay Trương ma ma mới đứng vững, cúi thấp đầu,
nửa ngày mới nói: “Thần thiếp biết.”
Yếu ớt chợt loé lên của nàng không thoát được tầm mắt Cố Song Huyền,
hắn vẫn tỏ ra như lúc bình thường, âm thầm cố định hai chân không để cho mình đi tới gần nàng, vặn thẳng hai tay không cho nó đi ôm nàng, cổ
họng nghẹn lại, vung tay áo dài, hùng hổ đi xa.
“Nương nương!”
“Bổn cung không có việc gì.” Hạ Lệnh Thù hít sâu một hơi, lại đi tiếp về phía trước.
Bao nhiêu lần, hai người gặp nhau, yêu nhau, cùng hận, sau lại chia
lìa, nàng đã thành thói quen. Hạ Lệnh Thù sẽ không dễ dàng ngã xuống,
cũng sẽ không dễ dàng buông tha, nàng cứ ngã vô số lần lại đứng lên.
Trước khi Cố Song Huyền cưới thái tử phi Hạ Lệnh Thù, nội viện còn có hai vị sườn phi, ba vị tiểu thiếp. Sau khi Nhược quán, sườn phi cùng
tiểu thiếp đều sinh hai con trai cùng một con gái. Đến lúc hắn đăng cơ,
sườn phi sinh được con được phong làm Đức phi, tiểu thiếp được phong làm Chiêu nghi, mẫu thân của nữ nhi sắc phong là Sung viện. Năm người đó,
một người đã chết, còn lại một người cuối cùng được phong mỹ nhân.
(thanh niên khoảng 20 tuổi gọi là nhược quán)
Quy củ của Đại Nhạn triều là các hoàng tử công chúa vừa lên ba tuổi
sẽ học căn bản, năm tuổi là lúc theo con cháu các quan lại cùng nhau tới thư viện Bạch Lộ đọc sách, mười tuổi các hoàng tử bắt đầu làm chút việc nhỏ, công chúa thì hồi cung nhận sự dạy bảo chính thống của hoàng tộc.
Vì có tên trong danh sách tới thư viện, các hoàng tử công chúa không
dám làm mất thể diện hoàng tộc, các đại thần phụ trách dạy căn bản ở
Quốc Tử Giám mỗi năm đều đầy đủ khí lực, muốn dạy ra mội hai vị tài tử
tài nữ, việc học đương nhiên phải nặng nề.
Nguyên nhân Hạ Lệnh Thù thích đi Hoàng Ương điện kỳ thật rất đơn
giản, nàng thích bầu không khí đọc sách ở nơi đó, nó làm cho lòng nàng
yên tĩnh. Đương nhiên, nàng tuyệt đối không thích xem các đại thần đốt
cháy giai đoạn, buộc các hoàng tử học tập thực tế. Bất quá, thời điểm
nhìn đám tiểu oa nhi nước mắt lưng tròng nghẹn không ra nổi chữ, tâm
tình nàng cả một ngày đều không tồi.
Hoàng Thượng kỳ thật đã đoán đúng. Tân hoàng hậu Đại Nhạn triều, thật sự có chút ý xấu, tiếc là không có người nào cùng chung nỗi niềm.
Hoàng Ương điện không lớn, chiều dài và chiều rộng đều trăm thước,
thời điểm các hoàng tử ở trong đó đọc sách, cửa sổ bốn phía đều mở ra.
Ngoài cửa sổ gieo trồng các loại hoa cỏ quý giá, mở mắt nhìn là một mảnh diễm lệ muôn hồng nghìn tía, phong cảnh tuyệt đẹp. Sau khi Hạ Lệnh Thù đến thăm một lần, liền cho trong vườn thêm dị thú quý hiếm. Ví dụ như
khổng tước! (khổng tước là chim công)
Nàng mới bước vào cửa điện, chợt nghe tiếng khóc thét, rõ ràng có hoàng tử bị đánh. Ai nha, cũng không phải là lỗi của nàng.
“Là do khổng tước!” Đại hoàng tử Cố Hưng Tuyển kêu to, “Ai bảo con
khổng tước thối kia vào lúc bổn hoàng tử đọc sách lại xoè đuôi ra, tại
nó dụ dỗ ta.” Lại ‘Ba’ một tiếng, đại hoàng tử kêu càng thêm thê thảm.
“Đại hoàng huynh, là tại ngươi không chuyên tâm đọc sách.” Tiểu công chúa có thanh âm trẻ con mềm mại, làm người ta trìu mến.
“Tiểu oa nhi đi qua một bên, hôm nay bổn hoàng tử muốn trừng trị con khổng tước táo bạo này, hầm canh uống.” Lại ‘Bành bạch ba’ liên tục
vài cái, đại hoàng tử vừa kêu la vừa chạy, hướng tới cửa, dừng lại:
“Mẫu… Mẫu hậu.”
Hạ Lệnh Thù cười tủm tỉm, mắt hồ ly mười phần: “Đại hoàng tử muốn hầm khổng tước thế nào, nói cho mẫu hậu, Bổn cung sai người đi bắt tới, đêm nay liền cho ngươi thêm món ăn.”
Đại hoàng tử hơi thở dồn dập, hai má toát ra một cỗ lửa nóng: “Ta,
ân, nhi thần chỉ nói giỡn thôi. Kỳ thật, nhi thần muốn đuổi nó ra xa
một chút, đừng quấy nhiễu việc học của chúng ta mà thôi.”
Hạ Lệnh Thù nghi hoặc: “Ngươi không nghĩ muốn ăn nó?”
“Nghĩ muốn, không… Đương nhiên không nghĩ.”
“Đáng tiếc, ” Hạ Lệnh Thù thở dài, “Ta vốn tới nơi này bắt Khổng Tước hầm canh bổ, ngươi không muốn ăn ta đành phân cho nhị hoàng tử cùng
công chúa, thế cũng tốt.”
“A!” Mặt Đại hoàng tử biến thành trái khổ qua. Công chúa Cố Hưng Mân
đã chạy tới: “Mẫu hậu, cửu hoàng thúc đến dạy bọn ta học, người đưa cho
cửu hoàng thúc uống đi.” Sau đó, bọn họ cũng có thể uống phần của cửu
hoàng thúc.
“Định Đường vương?” Hạ Lệnh Thù ngẩng đầu nhìn lại.
Giữa ánh nắng rực rỡ, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh lờ mờ màu
xanh đậm. Đợi đến gần , mới phát hiện người này mặt như mỹ ngọc, mắt như bích châu, mặc áo mãng bào có năm vuốt màu trắng, buộc đai lưng có nút
ngọc, đứng trước mặt người khác chỉ cảm thấy như gió mát thổi qua, bất
giác vui vẻ thoải mái.
Định Đường vương một tay cầm sách, một tay cầm thước gỗ, cười lãnh
đạm, thở dài nói: “Hoàng hậu nương nương, mấy tháng không thấy, thân
mình đã tốt chưa?”
Hạ Lệnh Thù không thể đứng lâu, đợi cho ma ma đỡ nàng ngồi xuống ghế
trên mới trả lời: “Nhờ hồng phúc của Cửu vương gia.” Tùy tiện nhìn về
phía quyển sách hắn đang cầm, là “Hiếu kinh”, nụ cười cứng lại, chuyển
hướng sang đại hoàng tử Cố Hưng Tuyển hỏi: “Mới vừa rồi ở bên ngoài nghe ngươi kêu gào, là do ghét bỏ bài học của cửu hoàng thúc?”
Ách, sắc mặt đại hoàng tử vừa mới tươi cười rạng rỡ liền hạ xuống,
lúng túng vâng dạ, nói: “Không phải, chính là bất đồng với những gì các
Thái Phó dạy hàng ngày, nghe qua có phần kinh thế hãi tục thôi.”
Hạ Lệnh Thù điểm nhẹ chóp mũi của hắn: “Một loại gạo nuôi dưỡng trăm
dạng người, một bài học tự nhiên cũng có trăm loại cách nói. Nếu ngươi
cho rằng sư phó dạy không đúng thì sao ngươi lại nhận định suy nghĩ của
ngươi mới đúng? Ngươi có vạch ra được chỗ nào không đúng, vì sao không
đúng? Nói ra, mọi người tham thảo đạo lý mới tranh luận được. Chỉ bởi vì học vấn bất đồng liền trực tiếp phủ quyết bài do sư phó dạy không phải
là hành vi một học sinh nên có.”
Trước kia Định Đường vương du lịch ở bên ngoài, kiến thức rộng rãi,
dưỡng thành thói quen lấy góc độ của dân chúng để suy nghĩ, rất nhiều ý
tưởng đều có thể làm cho người trong hoàng gia cảm thấy mới mẻ, là nhân
vật đứng đầu trong những người đồng lứa với tân hoàng. Hàng năm nay, hơn phân nửa thời gian hắn đều đi các quốc gia quanh Đại Nhạn, đến năm
trước biết tiên hoàng bệnh nặng mới ở lại lâu dài trong hoàng cung, mãi
cho đến hiệp trợ thái tử lên ngôi. Lời đồn đại, chuyện nhảm về vị hoàng
tẩu này hắn nghe qua không ít, bình luận nhiều nhất đơn giản là khéo
léo, tâm tư tỉ mỉ, đúng là thế gia tiểu thư làm việc can đảm. Tháng sáu
trước, Định Khang vương bức vua thoái vị, bởi vì việc tuyển phi hắn đã
gặp qua vị tẩu tử này, cách xa, cũng không nói mấy câu, có lẽ tuyển phi tử bên người là người hiền lành có ích đứng đầu hậu cung.
Hiện tại gặp lại, thật cảm thấy đối phương thập phần có chủ kiến,
không giống những tiểu thư tầm thường bảo sao hay vậy. Hơn một phần chăm chú, hắn đơn giản nói rõ: “Kỳ thật, đại hoàng tử nói đúng, bổn vương
ngôn luận thật có chút trái luân thường. Mượn “Hiếu kinh” chương tang ma mà nói, một câu ‘Tang bất quá tam niên, kì dân hữu chung dã’. Tiên
hoàng bệnh nặng qua đời, Hoàng Thượng không đợi qua ba tháng đã đăng cơ
làm đế, đây là thứ nhất; lúc tiên hoàng bệnh nặng, Hoàng Thượng làm con
trai trưởng không có ngày ngày dâng chén thuốc trước giường, có thể thấy được hiếu tâm không đủ; thứ ba, Cố hoàng hậu gặp chiến loạn đi về cõi
tiên, Hoàng Thượng chẳng những không có ‘Khóc không, lễ vô dung, nói
không văn, phục mỹ bất an, nghe nhạc bất nhạc’, ngay cả ba ngày sau mới
dùng bữa đều làm không được, có thể thấy được hoàng thượng là một vị
bất hiếu chi nhân. Thần lấy gia quốc thiên hạ làm trọng phản bác, cuối
cùng cho rằng Hoàng Thượng là người đứng đầu thiên hạ, tự nhiên không
thể theo lẽ thường mà nói.”
(Ở đây Định Đường vương ý nói rằng Cố Song Huyền ko phải một
người con hiếu thảo trong Hiếu Kinh, khi Cố Hoàng hậu (mẹ Cố Song Huyền) mất, hoàng thượng ko có những biểu hiện như “không khóc nổi, dung mạo
ko biểu hiện, nói ko nên lời, ko thấy cái đẹp, nghe chuyện vui ko thấy
vui”, thậm chí ko hề nhịn ăn ba ngày, chứng tỏ là một người con bất
hiếu. Nhưng nếu lấy quốc gia làm đầu thì Định Đường vương cho rằng hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, tự nhiên ko giống như những người
bình thường.)
Hạ Lệnh Thù nghe đối phương chậm rãi nói, chỉ buông mắt cười khẽ, một bộ dáng điềm tĩnh.
Đại hoàng tử không chịu đựng được sự trầm mặc của nàng, không khỏi
thấp thỏm nói: “Hoàng nhi sai lầm rồi, mẫu hậu chớ đem lời này nói cho
phụ hoàng.”
Định Đường vương sờ sờ đỉnh đầu đại hoàng tử, cười nói: “Hoàng hậu
nương nương là Bạch Lộ thư viện đệ nhất tài nữ, tự nhiên hiểu được những lời này cũng không có chỗ nào đại nghịch bất đạo. Chúng ta chính là
thảo luận, không phải tranh luận.” Nếu là gây chuyện đến trước mặt hoàng thượng, chỉ có thể là hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi không tha cho cái mạng
nhỏ của đại hoàng tử . Hắn ngừng trong chốc lát, không đợi được câu hỏi
của Hạ Lệnh Thù, đơn giản nói tiếp: “Tục ngữ nói huynh trưởng như cha,
trưởng tỷ như mẹ. Đại hoàng tử cho rằng Định Khang vương cùng Định Vĩnh
vương, Định Thọ vương đã bị cầm tù, đều là Thiên gia đệ tử, nếu hoàng
huynh không thể vì phụ hoàng mẫu hậu đã qua đời làm trọn đạo hiếu, không bằng để tamvương gia thay thế hoàng huynh túc trực bên linh cữu ba
năm.”
Hạ Lệnh Thù nghiêng đầu nhìn thước gỗ trong tay hắn, tinh tế đếm vạch khắc trên mặt thước.
Định Đường vương đem trọn bản “Hiếu kinh”đặt phẳng phiu trước mặt
nàng: “Vi thần cho rằng, Triệu vương cùng hoàng huynh từ trước vẫn thân
thiết, trừ bỏ hoàng huynh ở ngoài, Triệu vương cũng được cho là người
đứng đầu trong số huynh đệ. Thay vì để những hoàng tử đã bị cầm tù đi
túc trực bên linh cữu phụ hoàng mẫu hậu, không bằng để Triệu vương ở đất phong giữ đạo hiếu ba năm, huynh đệ đồng tâm đồng đức, tin tưởng Triệu
vương cũng sẽ đồng ý, có phải không?”
Làm cho Triệu vương giữ đạo hiếu ba năm, hay là đi chính mình đất
phong! Đúng là tính toán tốt, người một nhà bọn họ có thể bình an đến
đất phong hay không chưa chắc đâu, khéo đám người Định Khang vương bức
vua thoái vị còn chưa chết già thì Triệu vương đã bị giang hồ giặc cỏ
đánh chết. Đến lúc đó, Hoàng Thượng chỉ cần chảy xuống hai giọt nước mắt phát biểu vài câu tình cảm an ủi, sau đó trấn an Hạ gia một chút, hai
tháng trôi qua là có thể đem hoàng hậu cưới hỏi đàng hoàng là nàng phun
tiếng ác.
Tính toán rất tốt, lý do rất đường hoàng.
Hạ Lệnh Thù biết Hoàng Thượng hận nàng, chỉ không nghĩ tới nàng vừa
đi ra sau hai tháng bị nhốt, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là cào xé cánh
tay của nàng, đem nàng bức vào tuyệt cảnh.
(Triệu vương là anh em với Cố Song Huyền đồng thời là anh rể của
Hạ Lệnh Thù, nắm nhiều binh quyền, Cố Song Huyền muốn trừ bỏ Triệu vương thì Hạ gia và Hạ Lệnh Thù sẽ mất đi một cánh tay, rơi vào thế yếu)
Vô tình, trong Thiên gia có ai hữu tình? (Thiên gia là nhà trời, ý là nhà đế vương)
Buồn cười là, trước mặt người khác hai người bọn họ còn muốn sắm vai vợ chồng hoà thuận nhất thiên hạ, trước sau như một.
Sau ba tháng Phượng Huyền cung cuối cùng đã tu sửa xong.
Đêm đó, là tân hoàng hậu Hạ Lệnh Thù lần đầu tiên danh chính ngôn
thuận tiến vào làm chủ nhân một tòa cung điện kim bích huy hoàng. Ở
tầng cao nhất của chính điện trông về phía xa, có thể nhìn đến vạn
nhà đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Trương ma ma lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói: “Nương nương, vừa rồi hoàng thượng đi Xương Linh điện, gọi
Kiều Tiệp dư thị tẩm.”
Hạ Lệnh Thù quay đầu lại, chỉ thấy cung điện nguy nga giống như một
con quái vật khổng lồ, thân hình ngồi cạnh nàng nhìn không chuyển mắt,
muốn cắn nuốt nàng.
Hồi cung ngày đầu tiên, một mình một người dùng bữa tối, từ các cung
nữ hầu hạ tắm rửa thay quần áo, đợi cho trên ánh trăng lên mái hiên,
nàng mới nằm ở giường lớn long phượng, gối đầu một mình mà ngủ.
Trong mộng nhìn thấy dòng sông uốn lượn ở Đại Minh cung hóa thành
mãng xà, giương mồm như chậu máu to từ trên cao nhìn xuống nàng đầy căm
tức. Thân rắn thật lớn màu đỏ tươi cuồn cuộn nổi lên, lại duỗi dài quanh nàng, mùi tanh đập vào mặt làm cho người ta buồn nôn. Nàng ngơ ngác đối diện nó, muốn bằng vào vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng làm cho đối
phương ngừng công kích. Con rắn kia vòng quanh thân thể của nàng, càng
ghim càng chặt, nàng cảm thấy trên người có cái gì chảy xuôi xuống, dính như hồ thật khó chịu.
“Nương nương, tỉnh tỉnh!” Phượng Lê lay bờ vai của nàng, thất kinh nói: “Nước ối của người vỡ rồi.”
“Nước ối?” Hạ Lệnh Thù nhất thời còn ở trong cơn ác mộng liền thanh tỉnh, một tay che da thịt ở trên bụng đang dao động: “Đau!”
Trương ma ma đã chạy tiến vào, kêu to: “Mau truyền ngự y, nương nương muốn sinh.”
Trong hậu cung, Cố Song Huyền đã đem áo ngắn của Kiều Tiệp dư cởi bỏ, nhìn cái yếm hình uyên ương hí thủy mỉm cười không nói.