Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 37: Hồi ức trở lại!(20+ khựa khựa, mất máu!)


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 37: Hồi ức trở lại!(20+ khựa khựa, mất máu!)

Nương nương, người đã từng hứa với lão nô, người sẽ bảo quản cây trâm này thật tốt, người còn hứa sẽ quay trở lại thăm điện hạ, nhưng dù lão nô có đợi bao lâu đi chăng nữa, người vẫn không hề quay lại, hôm nay, nếu lão nô không nhận ra người, có phải người còn muốn rời đi? Âm thanh nức nở từ đằng sau truyền đến, Ân Tiểu Tiểu cả người hóa đá, những lời hắn nói, có cái gì mà không đúng chứ? Nàng là xú nữ nhân, đi lường gạt một ông lão, để cho hắn mỏi mòn chờ đợi, bản thân lại lẩn trổn bao năm qua, nhưng nàng làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho A Dẫn, những chuyện khác, xin lỗi nàng quản không được.
Lòng Ân Tiểu Tiểu thắt lại mấy cái, hốc mắt có chút đỏ lên, nàng nén chặt tâm, mỉm cười quay lại nhìn cây trâm phượng phỉ thủy Tiểu Phúc Tử đang cầm trên tay
Phúc công công, người nhận nhầm người rồi, dân nữ không phải cái nương nương gì đó đâu!
Tiểu Phúc Tử nước mắt chảy từng giọt, khẽ lăn dài trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, hắn không nói không rằng chạy đến trước mặt nàng, quỳ xuống
Nương nương, người thất hứa với bậc tiểu nhân như lão nô cũng không sao, chỉ xin người hãy quay về, xin người hãy làm cho hoàng thượng nhớ ra tất cả, chỉ có như thế, hoàng thượng mới sống tốt hơn được, xin người, lão nô xin người!
Ân Tiểu Tiểu luống cuống đỡ hắn dậy, nhưng mà làm thế nào hắn cũng không dịch chuyển, đầu cứ thế dập liên tục xuống đất. Nàng cũng quỳ xuống trước mặt hắn, tay nhỏ khẽ tháo đi tấm mặt nạ trên mặt, dung mạo phi thường kiều diễm, sánh ngang tiên tử làm nam nhân trước mặt thât thần. Tiểu Phúc Tử nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, hắn bỏ hết lễ nghi quy củ nhào đến ôm chầm lấy nàng, khóc lớn
Lão nô biết mà, lão nô biết người nhất định là chưa chết, người nhất định sẽ trở về , nương nương, người vẫn còn sống, ơn trời, nương nương vẫn còn sống…
Ân Tiểu Tiểu mỉm cười vỗ vai hắn, nước mắt cũng từ từ chảy ra, tên này, đáng tuổi phụ thân nàng, sao mà tính tình vẫn trẻ con như thế!
Tiểu Phúc Tử, nín đi nào, nín đi nào..
Nương nương, người cứ trách phạt lão nô đi, đáng lẽ lão nô phải nhận ra người ngay từ đầu, nương nương, huhu !
Không sao mà, không sao hết!
————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ngươi là ai? Nói mau! Ngươi là ai? Tiếng nam nhân hét lớn truyền đến, Ân Tiểu Tiểu rung rẩy đứng lùi về phía sau lưng Tiểu Phúc Tử cũng đang run bần bật.
Mũi gươm sáng bóng chĩa thẳng về phía hai người, Tiểu Phúc Tử vội vàng quỳ xuống
Hoàng…Hoàng thượng, xin hãy để lão nô giải thích..!
Câm miệng, trẫm hỏi ngươi, ngươi là ai ? Triệu Khuông Dẫn ánh mắt thiêu đốt nhìn thân ảnh đang vô hồn lùi dần về phía sau. Đau, đau đầu quá, dung mạo kia, tại sao lại quen thuộc đến như vậy, dung mạo kia, Triệu Khuông Dẫn thở dốc, hai chân lảo đảo, muốn ngã xuống. Tiểu Phúc Tử hoảng hốt chạy đến
Hoàng thượng, người….

Triệu Khuông Dẫn gầm lên một tiếng, hắn đẩy Tiểu Phúc Tử qua một bên, lảo đảo tiến đền gần nàng, âm thanh nam nhân khản đặc, đau đớn. Con ngươi hổ phách nhìn nàng chăm chú, khóe mắt khẽ rỉ ra một giọt nước trong suốt, như từ lâu lắm rồi, hắn mới khóc, tại sao, thân ảnh trước mặt đột nhiên mờ đi
Nói cho trẫm biết, ngươi là ai? Ngươi là ai?
Nam nhân một thân trường bào gục xuống vai nàng, Ân Tiểu Tiểu nước mắt từng hạt từng hạt thi nhau chảy xuống, tâm nàng, đau quá, tiếng nam nhân thở đều phả vào bên tai, hắn, là ngất đi rồi!
———————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Cô nương, nàng đá ta một cước bay xuống hồ, còn thoải mái cướp mất nụ hôn đầu của ta, nói xem ta nên phạt nàng thế nào đây?
Tiểu nhi, thái tử điện hạ hắn là kẻ không phải ai cũng gặp được, một khi đã yêu thích đồ vật gì, hắn nhất quyết sẽ không buông tay!
Tiểu nhi, ta tin nàng, tất cả đều tin nàng, mặc kệ nàng là Ân Tiểu Tiểu đến từ hiện đại hay Ân nhi nữ nhà Ân thừa tướng, ta cũng không quan tâm, đời này người ta yêu duy nhất chỉ có nàng, thế nên việc nàng rời đi ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Ân Tiểu Tiểu, đến giờ nàng vẫn cho là mình đúng, có phải không? Ta thất vọng về nàng, hoàn toàn thất vọng!
Tiểu Phúc Tử sớm biết hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, hắn nên tự mình gánh chịu, nương nương đã khổ sở nhiều quá rồi, mất đi tiểu điện hạ, năm ấy còn gặp tai kiếp, nếu như người không phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ chẳng thể xuất hiện trên đời này nữa. Trước khi rời đi, nương nương như cũ vẫn dặn hắn đừng hé răng nửa lời với hoàng thượng, như thế, mới tốt cho người, nhìn bóng nữ nhân khuất xa, Tiểu Phúc Tử bứt rứt không yên, nếu như… nếu như hoàng thượng nhớ ra tất cả, liệu, liệu người có để cho nương nương một lần nữa rời xa?
Tại sao, tại sao ngươi lại giấu trẫm, hai năm qua, tại sao không hề hé răng nửa lời? Âm thanh lãnh khốc lướt qua, nam nhân cao cao tại thượng dựa vào tường lớn, đáy mắt hiện ra nỗi ưu thương khó tả.
Tiểu Phúc Tử quỳ xuống, lấy hết can đảm lên tiếng
Hoàng thượng, chuyện đó, hai năm về trước, nương nương mất đi tiểu điện hạ, người lại hôn mê sâu…
Triệu Khuông Dẫn vụt đứng dậy, kề gươm vào cổ người còn đang quỳ dưới đất, ánh mặt hiện lên thâm sâu khó lường Nữ nhân đó đâu rồi, trẫm hỏi ngươi, nữ nhân đó ở đâu?
Hoàng.. hoàng thượng.. mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu!Tiểu Phúc Tử hoảng sợ nhìn lên.
Ngươi hồi cung đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Hắn quay lưng lại, một đám quân lính xông vào, đưa người đi.
Theo lệnh của trẫm, bằng mọi giá đưa được nữ nhân về đây, nội trong ngày hôm nay, nhất định nàng phải xuất hiện trước mặt trẫm!
Rõ!

Nàng quá tàn nhẫn, Tiểu Nhi, nàng quá tàn nhẫn với trẫm, nếu không yêu trẫm, làm người mẹ có thể hi sinh hài tử của mình như thế sao? Trong lòng hắn tràn ngập thù hận thống khổ! Được, nàng muốn tự do, hắn ép buộc nàng vào một chỗ, nàng muốn thoát khỏi hắn, hắn càng bức nàng ở bên hắn, suốt kiếp đều giày vò nàng đến thống khổ, để cho nàng biết, hắn đã đau đớn đến tột mức nào!
—————————————— Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đoàn quân đã thành công cập bến doanh trại ở Viễn Chinh, dự định hai ngày nữa, quân lính của Khâm vương gia cũng sẽ đến nơi. Nam nhân lạnh lùng ngồi trên trường kỷ, dung mạo anh tuấn tiêu sái, chỉ cần nhìn một lần đều sẽ khiến nữ nhân đỏ mặt, tim đập điên cuồng.
Bạch Mạn Thanh? Rốt cuộc nàng là ai ? Hắn khẽ bóp trán, đau đầu quá, hắn chỉ mới nhớ lại tất cả, những kí ức cứ chồng xếp lên nhau, sự việc năm đó, hắn nhất định sẽ tra xét rõ ràng. Nhưng nàng là ân nhân cứu mạng hắn, chỉ cần nàng không làm điều gì quá phận sự, vị trí hoàng hậu kia mãi mãi sẽ là của nàng, còn nữ nhân kia, hắn sẽ từ từ mà dày vò, chơi đùa!
Bẩm hoàng thượng, Thân tể tướng cầu kiến!
Cho vào!
Thân Bất Phàm thân hắc y thận trọng tiến vào, hắn chắp tay
Vi thần tham kiến hoàng thượng!
Miễn lễ! Thân tể tướng, ngày mai ngươi và trẫm sẽ cùng đi vi hành vùng lân cận, trẫm muốn biết tình hình quan quân vùng này như thế nào.
Vi thần đã hiểu, thưa hoàng thượng! Nhưng để đảm bảo…
Trẫm hiểu ý ngươi, không sao, trẫm muốn đích thân đi khảo sát vùng xung quanh, trẫm là quân vương, chút chuyện này ngươi không cần lo lắng.
Vi thần tuân lệnh!
——————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Đêm khuya, bóng nữ nhân tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn kiên cường đứng giữa vòng vây của một đám hắc y, dung mạo bị mũ áo choàng đen che đi, tuy nhiên thoạt nhìn qua ánh mắt sắc sảo kia, hẳn chỉ thuộc về một giai nhân.
Các ngươi là ai, mau tránh ra, nếu không đừng trách ta.. Âm thanh nữ nhân kiên cường vang lên, còn có chút nguy hiểm khiến đám hắc nhân thoáng chốc mất bình tĩnh, nhưng hoàng thượng đã chỉ định, bọn họ quyết tâm không chùn bước.
Ân Tiểu Tiểu trong lòng thầm oán thán, chỉ một chút nữa thôi thì nàng đã đến được nhà Vô sư phụ rồi, thiên a, đám hắc y nhân này là từ đâu ra vậy? Không.. không đúng, thiên a, quân triều đình!

Mải suy nghĩ, trước mặt nàng đột nhiên tối sầm lại, Ân Tiểu Tiểu ú ớ không kịp làm gì, nàng ngất đi. Đám hắc y nhìn nhau thở phào, thật may, bọn hắn không phải chịu chung số phận với bốn tên lính hôm trước, cũng may một tên nhanh tay điểm huyệt trong lúc nữ nhân đang ngơ ngẩn, nếu không.. haizz, phận bề tôi cũng thật khổ sở!
Ân Tiểu Tiểu cảm thấy mặt đột nhiên lạnh toát, còn có chút ướt át, mẹ kiếp, đứa nào điên tạt nước vào mặt bà đấy hả??? Không thấy người ta đang ngủ hả? Đến khi nàng định thần lại, chỉ thấy trước mặt là thân ảnh nam nhân ấy, hắn nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách thâm sâu khó lường, Ân Tiểu Tiểu phát hiện tay chân mình đều đã bị trói chặt vào cột, nàng hoảng hồn giãy dụa.
Ngươi… Hoàng thượng, tại sao người lại tùy tiện bắt người? Ân Tiểu Tiểu cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nàng gắng gượng trấn an trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực, tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy, ánh mắt này, là lần đầu tiên nàng thấy, có chút gì đó lạnh lùng, một chút tức giận nữa thì phải. Nhưng mà nơi này là ở đâu, không.. không lẽ là doanh trại của triều đình ở viễn chinh??? Thôi đúng rồi, chết rồi, làm sao mà chạy thoát được nữa đây, còn Tiểu Phúc Tử, hắn đang ở đâu?
Nam nhân một thân trường bào từ từ tiến lại gần nàng, tay hắn bắt lấy cằm nàng, khiến bốn mắt chăm chú nhìn nhau. Hắn, từ trước nay vẫn như thế, vẫn tuấn tú đến mức chết người, Ân Tiểu Tiểu mờ hồ bị lạc vào ánh mắt của hắn, nàng đột nhiên thấy lồng ngực đau nhói, đau lắm, nước mắt đột nhiên muốn trào ra, gần hắn, nàng mới thấy chính mình yếu đuối đến mức nào.
Ngươi là ai? Trẫm hỏi lại ngươi! Ngươi là ai? Âm thanh nam nhân lãnh khốc vang lên, Ân Tiểu Tiểu thoáng giật mình, hắn.. có phải hắn nhớ ra cái gì rồi không?
Dân nữ đương nhiên là thần dân của người, không phải sao? Nàng ánh mắt vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy, khá lắm!
Triệu Khuông Dẫn lạnh lùng nắm chặt cằm của nàng, ánh mắt hắn hừng hực lửa cháy, bạc môi đẹp đẽ ngày càng tiến lại gần môi nàng, Ân Tiểu Tiểu vùng vẫy, quay mặt đi, nước mắt nàng sắp chảy ra rồi, làm ơn dừng lại đi. Triệu Khuông Dẫn nắm chặt cằm nàng, kéo lại, hắn lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.
Không phải ngươi nói mình là thần dân của trẫm sao? Ngươi dám kháng lệnh?
Hắn khẽ thở bên tai nàng, Ân Tiểu Tiểu khổ sở ép mình bình tĩnh, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên cường, nhất định phải kiên cường
Hoàng thượng, dân nữ là thần dân của người, đương nhiên sẽ không dám kháng lệnh..
Nàng chưa kịp nói xong, môi hồng nộn đã bị bao phủ, hắn tham lam cắm mút môi đẹp đẽ , cơ hồ muốn nuốt trọn hơi thở của nàng. Ân Tiểu Tiểu vùng vẫy, nhưng làm thế nào được, tay chân của nàng đều đã bị trói chặt, nam nhân ép sát người vào nàng, hai người chỉ cách nhau lớp vải mỏng, nàng dường như còn cảm nhận cơ thể hắn nóng đến mức bốc lửa. Nàng, không thể kháng cự lại hắn, chưa bao giờ có thể kháng cự nổi hắn, Ân Tiểu Tiểu mơ hồ như muốn ngất đi, nàng không thở nổi nữa, lưỡi hắn tiến vào, cùng lưỡi nàng dây dưa, tư vị môi của hắn, có mùi rượu, nam nhân này, là đang say sao?
Dường như, nàng còn thấy có vị mặn chát, hắn? Là đang khóc sao, nam nhân cao cao tại thượng, tại sao lại rơi nước mắt, Ân Tiểu Tiểu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, hắn đột ngột dừng lại, vùi đầu vào vai nàng
Ân Tiểu Tiểu, nàng quá tàn nhẫn!
Ân Tiểu Tiểu tim dường như ngừng đập vào giây phút này, nàng mặt cắt không còn một giọt máu, nước mắt khó khăn lắm mới nén lại cũng từ từ chảy xuống.
Triệu Khuông Dẫn ngoảnh dậy, nhìn thằng vào mắt nàng, nữ nhân bây giờ giống như một cái xác vô hồn, nước mắt chảy dài trên gương mặt kiều diềm.
Nàng hận trẫm sao? Nàng hận trẫm đến mức nỡ bỏ đi tiểu hài tử? Nàng chính là đồ không có lương tâm! Không đúng, người phải hận là trẫm, Ân Tiểu Tiểu, nàng nói đi!
Hắn hét bên tai nàng, mắt hắn rừng rực lửa cháy, Ân Tiểu Tiểu nàng biết làm gì bây giờ, nàng yêu hắn, chính là muốn nói với hắn như thế, Triệu Khuông Dẫn, ta yêu chàng, cả đời này cũng chỉ yêu chàng, nhưng ta không thể ích kỉ giữ chàng ở bên ta, đất nước cần chàng, thần dân cần chàng, ta không nhẫn tâm làm kẻ cản đường chàng đi! Xin lỗi, ta xin lỗi, ta đáng phải xuống địa ngục!
Đúng! Ta chưa bao giờ yêu ngươi, Triệu Khuông Dẫn, ngươi giết ta đi, mau giết ta đi, còn kịp, nữ nhân như ta, ngươi chỉ cần một lệnh ngũ mã liền có ngũ mã, phanh thây liền có phanh thây! Giết ta đi, trả thù đi, ta toại nguyện cho ngươi!
Từng đợt hôn triền miên lại ập đến, hắn cơ hồ không muốn để cho nàng nói thêm một lời đau lòng nào nữa!

Trẫm sẽ không giết ngươi, giết ngươi sẽ quá dễ dàng cho ngươi, không phải ngươi rất có chí khí sao, trẫm sẽ từ từ trêu đùa ngươi, chà đạp lên tự tôn của ngươi, để cho ngươi sống không bằng chết, Ân Tiểu Tiểu, trẫm hận ngươi!
Hắn đay nghiến bên tai nàng, Ân Tiểu Tiểu chết lặng, giờ phút này, nàng không còn tư cách để nói bất cứ thứ gì nữa, hắn hận nàng, hắn muốn làm gì cũng được, chỉ cần không cản đường hắn, nàng chấp nhận, chấp nhận tự tôn bị chà đạp, chấp nhận làm bất cứ thứ gì.
Hắn lại hôn nàng, nụ hôn bá đạo triền miên, hai tay không an phận cởi từng lớp y phục trên người nàng, từng mảnh từng mảnh bay xuống mặt đất, dây trói cũng đc nới ra. Nam nhân không ôn nhu, hắn mạnh bạo ép thân hình trần truồng của nàng vào người hắn, bạc môi cùng môi nàng dây dưa một chỗ, bàn tay hắn như ma quỷ, lướt qua những điểm nhạy cảm trên người nàng, khiến nữ nhân một phen thở dốc kinh ngạc.
Ngươi chính là thứ đê tiện, mới chỉ có thế này, ngươi đã không chịu nổi rồi sao? Triệu Khuông Dẫn ép nàng xuống giường lớn, gương mặt tuấn tú ửng hồng, hắn chính mình thoát ly y phục, đè lên thân hình kiều diễm.
Ân Tiểu Tiểu cảm thấy nhục nhã, nàng ngoảnh mặt đi, nước mắt bỗng chảy xuống. Lực đạo từ cằm kéo nàng về lại, Triệu Khuông Dẫn có chút hụt hẫng nhìn gương mặt kiều diễm đã ngập tràn nước mắt, tâm đột ngột đau đớn như có ngàn mũi dao đâm vào.
Ngươi khóc cái gì? Trẫm nói sai sao? Âm thanh đã trở nên ôn nhu hơn, Ân Tiểu Tiểu mím chặt môi không nói, nước mắt vẫn chảy dài.
Triệu Khuông Dẫn cúi xuống, bá đạo cắm mút môi nàng, tay khẽ trêu đùa hai đỉnh núi vì dụ tình mà dựng lên kiêu hãnh, nữ nhân trong lòng vẫn nức nở, tiếng nức nở nhỏ dần nhỏ dần, thay vào đó là tiếng rên rỉ khẽ, khung cảnh mơ hồ mị hoặc.
Tay hắn không lưu tình lướt qua vùng bụng dưới, Ân Tiểu Tiểu thoáng rùng mình, cả người tê tái như có hàng ngàn con kiến chạy vào, môi hắn, ngọt ngào mê hoặc, chưa từng rời ra khỏi cánh môi hồng nộn của nàng. Ân Tiểu Tiểu không còn chút tỉnh táo nào, nàng không hề kháng cự, ngược lại còn cổ vũ hắn làm loạn, hai tay vòng qua cổ nam nhân, chà xát tấm thân lên nam căn sớm đã cương cứng của hắn, nóng, nóng quá. Tiếng nàng như cũ nỉ non, như gió nhẹ thoảng qua
Nóng, nóng quá!
Hắn bá đạo dứt môi ra khỏi môi của nàng, Ân Tiểu Tiểu đâu còn chút lí trí nào, chỉ thấy mất mát, liền kéo hắn xuống, mút mát bạc môi đẹp đẽ kia
Muốn, ta muốn!
Muốn gì? Hắn khẽ thở bên tai nàng, giờ phút này, nàng là của hắn, chỉ của một mình hắn thôi.
Muốn ngươi, muốn ngươi!!!
Nam căn cương cứng sớm đã phác tác, Triệu Khuông Dẫn mặc kệ có bao nhiêu thù hận, giờ phút này hắn muốn nàng, chỉ muốn nàng là của riêng hắn. Hắn khẽ thúc nhẹ eo, nam căn sớm đã chống nơi hoa huyệt bị hắn trêu đùa cho ướt át hùng dũng tiến vào bên trong, có bao nhiêu ấm áp, nam nhân khẽ thở dốc kinh ngạc. Ân Tiểu Tiểu ưm nhẹ, thoải mái, nàng không có chút lí trí nào nữa, hai chân vòng qua eo hắn, cổ vũ nam nhân làm loạn, nàng áp sát cơ thể đã bị lửa nóng thiêu đốt lên cơ thể săn chắc của hắn, chà xát, môi hôn lên từng điểm trên khuôn mặt hắn, cái mũi cao cao này, đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ, rồi lại dừng ở môi hắn, dây dưa không ngừng. Mà nam nhân, luật động nhanh dần, Ân Tiểu Tiểu kinh ngạc thở dốc, móng tay bám chặt vào lưng hắn
Chậm lại một chút, ta.. ta!
Triệu Khuông Dẫn cúi xuống, lấp đi cánh môi mềm mại đang uất ức khiếu nại, tốc độ luật động càng ngày càng nhanh, hắn gầm nhẹ, mà nữ nhân, sức khóe bình thường tốt là thế, giờ này,dường như muốn ngất xỉu đi rồi.
Hắn gầm lớn một tiếng, mạnh mẽ bắn ra mầm mống ấm áp vào cơ thể nữ nhân, Triệu Khuông Dẫn gục xuông cổ nàng thở dốc, bên tai còn văng vẳng âm thanh tựa như một giấc mơ mà hắn không bao giờ muốn tỉnh lại A Dẫn, thiếp yêu chàng..!
——————————————————- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : là không có lời gì cả, au đi bơm máu đây, khựa khựa, mất máo quá nhèo, móa, đi đây, hu hu :))))))))))))))))). Em yêu nào cần bơm máu thì cm gấp nhóe, chứ au phải đi bơm đây, ngồi viết mà máu mũi cứ tè le, móa, ế mà cm ở dưới đi, au sẽ gắng trả lời hết nhé. Au thích cm hơn, chứ mn toàn like không cm sao au biết mà cảm ơn, cm ở dưới đuy nha, moa moa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.