Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 27: Bảo vệ !


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 27: Bảo vệ !

Hoài thai, tại sao ta lại hoài thai vào lúc này cơ chứ? Ân Tiểu Tiểu có chút thờ thẫn, hít thở không thông, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa xăm.
Tiểu nhi, nàng đừng lo lắng, chỉ cần chăm chú nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật khỏe, vi phu sẽ luôn ở bên nàng! Triệu Khuông Dẫn mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ bến, thoải mái hôn nhẹ lên trán nàng, tay lớn vuốt ve bụng phẳng còn chưa có dấu hiệu của một sinh linh bé bỏng đang lớn lên bên trong.
Ngươi không hiểu được, Dẫn, ngươi không hiểu được đâu! Ân Tiểu Tiểu thất thần lùi về phía sau, thoát khỏi vòng ôm ấp của hắn, ánh mắt sợ sệt, lắc lắc đầu.
Ân Tiểu Tiểu vừa sinh ra đã mồ côi mẹ, cha một chút cũng không để nàng vào mắt, nàng lớn lên trong võ quán, được mọi người vô cùng thương yêu, đùm bọc. Thế nhưng, nỗi đau mồ côi từ nhỏ đã đeo bám nàng, đứa trẻ này, liệu nàng có giống mẹ nàng không, bỏ nó mà ra đi.
Triệu Khuông Dẫn đau lòng nhìn nữ nhân trước mặt, hắn tiến lên một bước, nàng lại lùi thêm hai bước Tiểu nhi, nàng không muốn hài tử này sao?
Ân Tiểu Tiểu thẫn thờ, mọi lời hắn nói đều không nghe thấy, tiếp tục lắc đầu.
Nàng đã từng yêu ta hay chưa? Giọng hắn trầm trầm vang lên, như chất chứa nỗi mất mát lớn.
Yêu? Yêu sao? Như thế nào gọi là yêu? Nàng không biết, nàng càng không muốn làm rõ. Ân Tiểu Tiểu chỉ biết chính miệng mình muốn thừa nhận, nhưng lý trí lại không cho phép nàng làm điều đó. Nàng ngồi sụp xuống, ấm ức khóc.
Hắn muốn tiến lại ôm lấy nàng vào lòng, như lại chần chừ điều gì, cuối cùng phất áo ra khỏi Đông Cung điện. Bóng nam nhân một thân hắc bào cứ xa dần xa dần, rồi biến mất sau cửa điện. Hắn đi nhanh lắm, nàng hiểu, hắn nhất định sẽ rất buồn, nhưng những lời đến cửa miệng, nàng lại không tài nào nói ra được. Nam nhân này, nàng yêu hắn ?
Một tuần sau.
Nương nương, nương nương người ăn một chút gì đi, ngày mai là tới yến hội lập phi cho điện hạ rồi, người phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt! Tiểu Phúc Tử lo lắng nài nỉ Ân Tiểu Tiểu.
Nương nương, người ăn vào, còn khỏe cho tiểu điện hạ trong bụng người nữa, nương nương, người ăn một chút đi nhé!
Ân Tiểu Tiểu nhìn thức ăn trên bàn, cổ họng bỗng trào lên cảm giác buồn nôn dữ dội, không sao, đè nén xuống một chút là được rồi. Cơ mà, tại sao nước mắt lại chảy ra thế này?
Nương nương, người đừng khóc, nhất định là thức ăn có vấn đề rồi, nô tài bảo người mang đến thức ăn khác! Tiểu Phúc Tử hốt hoảng không biết làm sao, khẽ lấy khăn chấm nước mắt cho chủ tử.
Ân Tiểu Tiểu vốn tủi thân, mấy hôm nay nàng biết mình sai, muốn qua chỗ Triệu Khuông Dẫn nhận lỗi, nhưng mà cái tôi của nàng còn to hơn gan của nàng nhiều. Mấy ngày nay, hoàng hậu nương nương có ghé qua, giảng giải cho nàng một vài chuyện về mẫu tử, ít nhiều nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn rồi. Còn hắn, bảo bảo làm nàng mệt, hắn một câu hỏi thăm chăm sóc cũng không có.
Ô ô, ta không có khóc, tại mang thai nó tăng mấy cái hóc môn gì gì đó ấy mà! Ân Tiểu Tiểu khóc càng ngày càng lớn, cơ hồ uất ức không có nơi giải tỏa.
Nương nương, hóc môn là gì ạ, nương nương đừng khóc nữa, nương nương, người đừng khóc. Aiz, chắc là chuyện với điện hạ đây mà, hắn có nên kể chuyện đêm nào điện hạ cũng qua đắp chăn, rửa chân cho nương nương, người còn ngồi cạnh đến tận rạng sáng mới trở đi không nhỉ, nhưng mà, nhưng mà điện hạ đã dặn hắn phải im lặng, đợi nương nương hồi tâm chuyển ý cơ mà. Thôi, phận nô tài đành phải vâng lời chủ tử vậy.

Nương nương, mẫu thân của người đến! Tiểu Phúc Tử khuôn mặt cơ hồ dãn ra không ít, hồ hời chạy vào bẩm báo.
Cho mời người vào, còn nữa Tiểu Phúc Tử, không được lẻo mép! Ân Tiểu Tiểu chán nản khoác thêm tấm áo choàng lông cáo, ánh mắt như cũ dán vào tấm ngọc bội phỉ thúy độc nhất vô nhị mà nàng rất thích cỡ lớn được treo trên tường, quái lạ, lẽ nào trong cung cấm này còn có kẻ trộm sao. Tấm ngọc bội của nàng to lù lù như thế, lại mất một mảnh, tuy không lớn lắm, phải tinh mắt mới thấy được. Còn có ai vào đây có thể làm được điều này, Ân Tiểu Tiểu nàng phải truy cho ra mới được.Hừ, tấm ngọc bội Triệu Khuông Dẫn tặng cho nàng, kẻ nào dám ăn cắp!
Nương nương, người khỏe không, ôi, nương nương có chút gầy đi rồi! Mẫu thân rất nhớ người thưa nương nương! Ân phu nhân khẽ kìm nước mắt, cười gượng, tay để trc bụng phẳng của Ân Tiểu Tiểu, xoa nhẹ, tay còn lại khẽ vuốt tóc nàng âu yếm.
Mẫu thân, Tiểu nhi khỏe lắm, phụ thân và ba huynh vẫn khỏe chứ? Ân Tiểu Tiểu ôn nhu nhìn bà.
Cả gia vẫn bình an thưa nương nương, người có muốn về gia một chuyến? Ân phu nhân nước mắt chực chờ rớt xuống, nàng hiểu mà, có người mẹ nào lại muốn con mình lao vào chốn hiểm nguy, hơn nữa, còn bụng mang dạ chửa, nàng biết chính mình tiến thoái lưỡng nan.
Vâng, mẫu thân, đợi sau cung yến tuyển phi, Tiểu nhi sẽ xin phép điện hạ cho về gia, người đừng quá lo lắng! Nàng thở dài, hắn muốn thả nàng đi ư, không có cách nào, nàng biết hắn tuy vẫn còn giận, nhưng nếu nàng hạ mình đến, nhất định hắn sẽ vì nàng mà phá lệ.
Nương nương, người có thể không trở thành thái tử phi có được không? Ân phu nhân cuối cùng nước mắt cũng lăn dài, từng hạt từng hạt khẽ rớt xuống.
Thưa mẫu thân, nhi nữ không hiểu ý người! Ân Tiểu Tiểu luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho bà.
Nương nương, hứa với mẫu thân một chuyện, người nhất định không được trở thành thái tử phi, vì an toàn của người và cả điện hạ, người hứa với mẫu thân, xin người! Ân phu nhân quỳ xuống, cầm tay nàng. Tiểu nhi, chỉ cần con an toàn, vị trí thái tử phi kia hãy để cho công chúa Mông Cổ, chúng ta về nhà, mẫu thân đưa nhi nữ đáng thương về.
Ân Tiểu Tiểu hốt hoảng đỡ lấy bà Nhưng người phải nói cho con biết lí do..
Xin nương nương, người chỉ cần biết làm như vậy sẽ tốt cho điện hạ và tốt cho cả người, xin người đừng hỏi lí do .. Ân phu nhân muốn quỳ xuống lần nữa, Ân Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhận lời con không hỏi nữa, người đừng như vậy..
Chuyện này, là thế nào? Tại sao mẫu thân lại cư xử lạ như vậy? Vị trí thái tử phi có cái gì đó khiến bà sợ hãi hay sao ? Ân Tiểu khẽ thở dài, nàng không trở thành thái tử phi cũng là chuyện trước đây nàng từng muốn, nhưng mà, Triệu Khuông Dẫn sẽ nghĩ gì đây? Hắn có muốn người khác trở thành thái tử phi của hắn không? Lần này nàng không biết mình nên làm gì mới phải nữa. Có kẻ nào muốn hãm hại Triệu Khuông Dẫn ? Nếu nói như vậy, nàng càng không thể rời xa hắn nửa bước, mẫu tử nàng phải bảo vệ hắn, không làm thái tử phi cũng được, nàng an ổn làm một trắc phi cũng chẳng sao. Chỉ cần hắn an toàn, bảo bảo an toàn, giá nào nàng cũng sẽ đổi. Có Ân Tiểu Tiểu này ở đây, không kẻ nào được đụng vào một sợi tóc của Triệu Khuông Dẫn!
————————————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân ~
Cung yến tranh tài.
Ôi nương nương, người cần thận một chút nga! Lục Thiên giả đò thân thiện, bỏ vị trí sẵn định lại đon đả.
Tạng Tuyết Khiết cũng chạy lại đỡ lấy Ân Tiểu Tiểu, đon đon đả đả. Nàng thở dài, thiên a, ta mang thai chứ không có tàn phế, các người giữ lấy sức lực cho mình đi. Tuy nhiên, nàng vẫn thân thiện mỉm cười, nhất định phải để lộ tám chiếc răng.

Bạch Mạn Trân được sắp xếp vị trí bên kia, khẽ thấy Ân Tiểu Tiểu được Tiểu Phúc Tử đỡ đến, nàng nháy mắt cười tươi, Ân Tiểu Tiểu cũng khẽ gật đầu, nhu thuận tiến đến ngồi cùng hoàng hậu nương nương.
Ân Tiểu Tiểu cung kính tham kiến mẫu hậu, xin thứ lỗi cho thần thiếp đến trễ!
Hoàng hậu nương nương vốn rất yêu quý đứa con dâu này, từ từ đỡ nàng lên ngồi kế mình, tay vuốt bụng phẳng của nàng âu yếm Mẫu hậu đã truyền cho con nghỉ ngơi cơ mà, con bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, con hiểu không? Mấy chuyện này đã có mẫu hậu!
Ân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười Con đã hiểu, thưa mẫu hậu.
Thái tử điện hạ tới! Triệu Khuông Dẫn một thân hắc trường bào uy nghiêm, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm bước vào Ninh Vân điện. Thoáng thấy bóng dáng nữ nhân kia, ánh mắt hắn xẹt qua tia hoan hỉ, nhưng khi bốn mắt vừa chạm nhau, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh đạm, giả bộ không hề để ý đến nàng. Đám tiểu thư trong điện đều chung tình trạng đó là : mặt đỏ, tim đập nhanh, tay chân cứ cuống cả lên.
Nhi thần tham kiến mẫu hậu!
Điện hạ, người đến rồi, mau, lên đây ngồi cùng Tiểu nhi nào! Hoàng hậu nương nương biết hai người có mâu thuẫn, một bước muốn đẩy chúng lại gần hơn.
Không cần..ạ! Hai âm thanh đồng thanh vang lên. Cả nàng và hắn đều bướng bỉnh như nhau, hoàng hậu nương nương trố mắt nhìn, mấy vị tiểu thư bên dưới thì lại hoan hoan hỉ hỉ, càng tốt, các nàng lại có cơ hội chen vào.
Thưa mẫu hậu, nhi thần sẽ ngồi cạnh người! Triệu Khuông Dẫn không nói hai lời bước qua an vị ngồi trên long đẩu.
Từng vị tiểu thư lên biểu diễn, hòng thu hút được ánh mắt của nam nhân tiêu sái ngồi trên kia. Tuy nhiên cái vị cao cao tại thượng đấy cả buổi chỉ nhìn sang một phía, mấy vị tiểu thư tức tối hằm hằm liếc Ân Tiểu Tiểu. Thiên a, đúng là yêu nhau lắm thì cắm nhau đau mà. Ân Tiểu Tiểu, ông trời quá thiên vị cho ngươi!
Ân Tiểu Tiểu biết hắn cả buổi chỉ chú ý tới nàng, trong lòng có chút vui mừng, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh, mắt phượng chăm chú xem các phần trình diễn.
Ôi xin lỗi thần thiếp đến trễ, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, còn có..
Hai từ trong đầu Ân Tiểu Tiểu nảy ra ngay lúc này chính là Kệch cỡm. Bạch quý phi khuôn mặt trang điểm đậm, ăn vận lộng lẫy õng ẹo tiến vào, bà ta chỉ liếc qua nàng một cái rồi nhún người xuống, làm như nàng là không khí vậy.
Thần thiếp thỉnh an nương nương, thỉnh an thái tử điện hạ!
Hoàng hậu nương nương không chút biểu cảm, gật đầu Không sao, muội đến là được rồi!
Triệu Khuông Dẫn cũng không nói gì, vì nãy giờ, hắn chỉ chú ý duy nhất có mình nàng thôi, thiên a!

Bạch quý phi thấy thế, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét, ngúng nguẩy tiến về chỗ ngồi, các vị tiểu thư lại tiếp tục trình diễn.
Có lẽ phần trình diễn đặc sắc nhất phải thuộc về Bạch Mạn Thanh, nàng ta mặc một chiếc váy chu tước đỏ rực, đầu đội mấn hoàng vũ tinh xảo,múa Mạn Thiên Hoa Vũ , thoạt qua thật giống tiên tử hạ phàm. Còn Bạch Mạn Trân lại quá ư là đơn giản, cả người một thân bạch y thoát tục, lướt nhanh dưới tiếng đàn hạc thần tiên. Những vị cô nương còn lại cũng rất xuất sắc, tất cả dường như đều làm hết sức mình để chạm tay tới ngôi vị thái tử phi.
————————————————— Đường phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Hoàng hậu nương nương uy nghi bước lên, đứng trước toàn thể mọi người trong Ninh Vân điện, tuyên cáo.
Nhi nữ nhà Tạng ngự sử, Tạng Tuyết Khiết sẽ được ban trâm ngọc, phong làm Ánh phi!
Tạng Tuyết Khiết vui mừng không nói nên lời, ánh mắt lướt qua Lục Thiên đứng phía bên kia, thách thức. Nàng ta vội vàng tiến tới, quỳ xuống nhận trâm.
Nhi nữ nhà Lục thái phó ,Lục Thiên được ban trâm bích, phong làm Thục Phi! Lục Thiên bản tính vốn không nhu mì, nhưng hôm nay lại rất biết điều, nàng ta chỉ khẽ mỉm cười, làm bộ không chú ý đến xung quanh, khẽ tiến lên nhận trâm, rồi nhu mì bước xuống . Trâm bích, là cái gì ư, so với trâm ngọc kia đúng là một nấc hơn hẳn, Lục Thiên trong bụng khoái chí, khẽ nói nhỏ vào tai Tạng Tuyết Khiết đang mất hồn mất vìa Muội muội, từ nay chúng ta lại được ở cùng nhau rồi, phải đối xử tốt với nhau nhé!
Ngự nữ Ân Tiểu Tiểu, nhi nữ nhà Ân thừa tướng, được ban trâm vàng, phong làm thái tử phi!
Hoàng hậu nương nương vừa dứt lời, trong điện đã vang lên đồng thanh
Thưa nương nương…!
Bạch quý phi cơ hồ muốn nhào đến cái trâm vàng kìa, ánh mắt long lên sòng sọc, tuy nhiên vẫn cố giữ bình tĩnh. Ân Tiểu Tiểu cũng vừa lên tiếng, bắt gặp ánh mắt buồn bã của Triệu Khuông Dẫn, nàng đột nhiên sững lại.
Ngự nữ có gì muốn nói, mẫu thân làm chủ cho con! Hoàng hậu phớt lờ hoàn toàn bộ dạng đang tức lồng lộn của Bạch quý phi, ân cần hỏi nàng. Ân Tiểu Tiểu vội vàng quỳ xuống
Ân Tiểu Tiểu nàng quyết định rồi, chỉ cần hắn an toàn, bảo bảo trong bụng yên ổn, nàng không sợ.
Thưa nương nương, ngự nữ vốn biết mình mọi mặt đều không sánh được với các vị cô nương ở đây..
Hoàng hậu sững sờ Con!
Ngự nữ biết mình không tốt, nên vị trí thái tử phi kia ngự nữ xin nhường..
Câm miệng! Triệu Khuông Dẫn không biết đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, biểu cảm này, trăm phần là đã chọc giận hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, ánh mắt buồn bã, như chất chứa nỗi đau khó tả. Toàn bộ tẩm điện lặng thinh.
Ân Tiểu Tiểu, đến giờ nàng vẫn cho là mình đúng, có phải không? Ta thất vọng về nàng, hoàn toàn thất vọng!
Hắn.. đi rồi, người nàng yêu bỏ đi rồi, thân ảnh ngày đêm nàng mong nhớ kia thoáng biến mất sau cửa điện. Ân Tiểu Tiểu thẫn thờ, nàng, là đang bảo vệ hắn cơ mà, tại sao chỉ vì lời này của hắn mà mất hết dũng khí thế này, không đúng, Ân Tiểu Tiểu nàng can đảm lắm, không khóc, nhất định không khóc, rồi sẽ giải thích với hắn sau. Ân Tiểu Tiểu cúi xuống, nước mắt cũng bị nàng tàn nhẫn nén chặt.

Đúng rồi, hoàng hậu nương nương, ngự nữ đã nói vậy, chi bằng.. Bạch quý phi thừa cơ tiến tới, vui vẻ như vớ được vàng.
Người câm miệng! Người đâu, hộ tống Bạch quý phi! Hoàng hậu nương nương tức giận, khoát tay, cả đám cung nữ đã nhanh lẹ tuồn vào, Bạch quý phi đang trong lúc vui mừng lại bị kéo xuống, tức không nói nên lời, lườm nguýt mấy cái rồi quay người đi mất.
Trong điện các vị cô nương vẫn xì xào bàn tán, Ân Tiểu Tiểu có chút không chú ý tới cục diện kia, hoàng hậu nương nương đã đỡ nàng dậy, kéo lại gần Tiểu nhi, mẫu hậu biết con chưa kịp thích ứng, nhưng con xem, A Dẫn yêu thương con như vậy, không phải con nên…
Tiểu Phúc Tử từ đâu hớt ha hớt hải chạy đến, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Không xong rồi, thái tử điện hạ bị thích khách phóng tiêu trúng, hiện giờ đã rơi xuống hồ!
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, hắn vừa đi chưa lâu, tại sao lại bị thích khách ám hại? Lại còn rơi xuống hồ nữa? Không được!
Ân Tiểu Tiểu theo bản năng chạy thẳng về phía trước, Dẫn, nhất định chàng phải cố lên, vì bảo bảo, vì thiếp, chàng nhất định phải bình an.
Nương nương, đừng! Tiểu Phúc Tử chạy theo không kịp, thân ảnh nhỏ nhắn kia đã lao xuống hồ, quân lính bấy giờ đang đánh nhau với thích khách, tất cả đều không dám lơ là.
Vụt, một thân ảnh khác cũng lao xuống hồ, các vị cô nương cũng đã chạy đến, nhưng không ai dám nhảy xuống. Bạch Mạn Thanh hoảng hốt tìm hắn giữa dòng nước lạnh, thích khách kia, tại sao lại có ấn hiệu Mông Cổ, chẳng lẽ, phụ vương lại..?
Hoàng hậu nương nương khóc hết nước mắt, toan nhảy xuống, nhưng đã bị ngăn lại.
Mấy giây sau , thích khách đã bị giết hết, lượng lớn quân lính tràn đến, nhưng chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ôm lấy một thân ảnh to lớn đã ngất đi, vết thương nơi vai hắn chảy ra nhiều máu, loang cả một vùng. Quân lính cứu được hai người lên, Ân Tiểu Tiểu tìm được hắn rồi, hắn còn sống, hắn không bỏ mẫu tử nàng mà đi rồi. Tiểu Phúc Tử hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Ân Tiểu Tiểu đang ôm chặt Triệu Khuông Dẫn, thật may, hắn còn thở, nàng sợ lắm, sợ hắn sẽ giống mẹ, sẽ bỏ nàng mà đi!
Nương nương, nương nương, không sao rồi, người buông điện hạ ra đi, nương nương! Tiểu Phúc Tử sợ hãi gỡ tay Ân Tiểu Tiểu, hoàng hậu nương nương cũng hốt hoảng không kém, ôm chầm lấy Ân Tiểu Tiểu.
Tiểu nhi, không sao rồi, A Dẫn vẫn bình an ! Không sao rồi!
Đau.. Bụng nàng đau quá.. tại sao lại đau thế này..đau lắm… Ân Tiểu Tiểu ngất lịm đi.
Tiểu nhi, con tỉnh lại, Tiểu nhi! Hoàng hậu sợ hãi đến tột cùng.
Máu, nương nương chảy máu, không xong rồi, mau cho truyền ngự y, mau lên!!! Tiểu Phúc Tử hét lớn, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống.
——————————————————— Đường phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Bé con à, oa, cháu xinh quá, có thể lại đây chơi với ta một lát được không? Bé con, sao cháu ngồi một mình vậy, cha mẹ cháu đâu rồi. Bé con, cháu thật giống người ta quen, giống hắn cái màu mắt nâu hổ phách này, cái miệng xinh xắn kia này. Bé con à, ta rất muốn chơi với cháu! Bé con, sao cháu lại cách xa ta như vậy, bé con, lại đây nào, bé con, cháu đừng đi, bé con!
Lời của au : Hu hu, au xin lỗi nhiều nhé, tại vì au sắp thi nên chỉ vùi đầu vào học thôi ấy, xin lỗi vì chậm trễ nhá. Có chút ngược nhưng chắc chắn sau cơn mưa trời sẽ lại tạnh mà, các nàng cứ yên tâm đi :3. Ai có ý kiến gì thì cứ bình luận nha, yêu các nàng ~ Dự là tuần sau sẽ có chap mới nha, (dự thôi đấy)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.