Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 25: Trở lại !
Ọe! Nước, mau lấy nước, mau lên, mau lên Dẫn, nước! Ọe Ân Tiểu Tiểu mặt mày xanh xao, chạy vội từ trên giường xuống, thẳng một mạch vào buồng tắm.
Triệu Khuông Dẫn hốt hoảng tỉnh lại, như thế nào đó vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mắt nhắm mắt mở chạy theo nàng, y phục trên người cũng vì một đêm phong tình mà xộc xệch. Còn, còn nữ nhân cũng chỉ khoác trên người một tấm áo choàng phượng mỏng, lả đi ngồi tựa vào vách buồng, khóe miệng còn dính chút nước, hờ khép mở.
Tại sao lại thế này, hôm qua ta thiết triều, Tiểu Phúc Tử và nàng lại bày nhau ăn bậy có phải không? Triệu Khuông Dẫn không vui bế nữ nhân lên, trách yêu, lại thấy nữ nhân trong lòng không có động tĩnh gì, nhìn xuống, ây, nàng mệt quá mà ngủ quên mất rồi. Bộ dạng này, xem ra phải hỏi tội Tiểu Phúc Tử rồi!
Ân Tiểu Tiểu tỉnh dậy đã quá trưa, bụng đói cồn cào, đầu óc có chút choáng váng. Nàng định vươn tay dậy, phát hiện cả người bị vải thượng hạng, lông cáo buộc lại kín mít, ấm, nhưng mà thế này làm sao nàng xuống giường được đây?
Ngoảnh sang bên xa xa kia mới thấy Tiểu Phúc Tử đang đứng, mặt úp vào tường, đôi vai cứ rung lên từng hồi, đến là thảm thương.
Ân Tiểu Tiểu gọi khẽ Tiểu Phúc Tử, mau lại cứu bổn cung!
Tiểu Phúc Tử đôi vai lại rung lên Thưa nương nương, nô tài đang bị phạt, không thể nào đến cứu người được đâu ạ, hơn nữa điện hạ cũng có lệnh, mời nương nương sáng nay nằm nghỉ ngơi cho tốt, sẽ có cung nữ vào giúp người ngự thiện ạ!
Ân Tiểu Tiểu cố gắng vùng vẫy, nhưng vải thượng hạng là cái gì cơ chứ, chính là để một người sức chân khỏe như nàng cũng không đá rách nổi.
Nói! Ngươi làm gì mà bị phạt hả? Hay là… Giọng Ân Tiểu Tiểu bỗng mang chút tinh nghịch
Ngươi lại sang bên Bộ hình ngắm Hữu kim Ngô thượng tướng có phải không? Ha ha, ta đã nói rồi, điện hạ có tai mắt khắp mọi nơi, ngươi đâu có nghe bổn cung! Ân Tiểu Tiểu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nô tài không có!!!! Tiểu Phúc Tử ấm ức kêu la.
Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem còn tội gì để điện hạ phạt ngươi? Hả? Ân Tiểu Tiểu nín cười, cố dùng giọng bình tĩnh nhất để tra xét.
Ngoảnh lại đây, nói cho rõ ràng đi!
Nhưng mà điện hạ..!
Ân Tiểu Tiểu phất tay Ta quyền to hơn, ta nói gì ngươi cứ làm đi!
Tiểu Phúc Tử hai mắt đỏ hoe, ngoảnh lại, còn có quầng mắt, chắc khóc từ sáng đến giờ quá. Ân Tiểu Tiểu tuy trong lòng rất muốn cười một trận cho sảng khoái, nhưng thấy bộ dạng hắn đáng thương quá nên thôi.
Thì là, nô tài có biết đâu, tự dưng sáng nay điện hạ gọi nô tài vào, mắng một trận vì tội cho nương nương ăn linh tinh, không cho nô tài có cơ hội giải thích, sau đó thì người cũng thấy rồi đấy..
Tiểu Phúc Tử vừa kể, vừa thỉnh thoảng lại đưa vạt áo lên chùi mắt, bộ dạng thập phần ủy khuất.
Ân Tiểu Tiểu vốn công tư phân minh, rõ ràng hôm qua nàng dùng cơm của ngự thiện phòng, đều đã được Tiểu Phúc Tử thử qua rồi, hắn không sao, mà nàng lại nôn mửa. Thật là!
Dù gì Tiểu Phúc Tử cũng không có tội, nàng chép miệng Cho A Ngọc vào, ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, chuyện này bổn cung sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng!
Tiểu Phúc Tử hết mếu máo, hai mắt sáng long lanh, nhìn nàng đầy cảm kích, còn làm động tác trái tim sến sủa mà lần trước nàng dạy cho. Ân Tiểu Tiểu phì cười, gắng ngồi dậy, quả thực hôm nay nàng rất mệt, không buồn cả nhấc tay động chân nữa.
A Ngọc, cung nữ duy nhất được tới gần đông cung điện, chính là nha hoàn của nàng lúc còn ở Ân phủ, Ân Tiểu Tiểu phải dùng hết lời, còn, còn cả thân thể quấn lấy hắn hai ngày hai đêm mới thuyết phục được Triệu Khuông Dẫn cho nàng ta bước vào hầu hạ nàng với điều kiện là không được tới gần nàng khi có hắn ở đó . Ai đời thái tử điện hạ cao cao tại thượng lúc nào cũng giúp nàng thay y phục, rửa chân, không chuyện gì là hắn không làm giúp nàng, nhắc lại mới nhớ, tên sắc lang này lúc nào cũng kêu hầu hạ nàng tắm, kết quả là gì, lại trình diễn một màn uyên ương tắm ngượng đỏ cả người.
A Ngọc thập thà thập thụt bước vào, trên tay còn bê một khay khăn ẩm ướt, chậu nước nóng thả vài cánh hoa. Ân Tiểu Tiểu thấy bộ dạng này thì phì cười, lên tiếng
Điện hạ lên triều rồi, không cần phải sợ hãi như vậy!
A Ngọc đứng thẳng, thở mạnh một hơi Nương nương, nô tì giúp người thay y phục!
Quả thật điện hạ rất đáng sợ, bất cứ cung nữ nào dám bước chân vào điện đông cung nửa bước đều có kết cục rất thê thảm, nàng mới vào cung, nghe các cung nữ tỷ tỷ đồn nhau như vậy mà hai chân đã nhũn ra rồi, còn may có nương nương bảo hộ, không thì cho mười cái mạng nàng cũng không dám bước vào đây.
A Ngọc chỉ mới có mười sáu tuổi mà lại rất nhanh nhẹn, vốn dĩ kêu là hầu hạ, nhưng Ân Tiểu Tiểu đều tự mình làm hết cả, A Ngọc có chút ngạc nhiên, nhiều lần quen rồi nên cũng cho là sở thích của nương nương như vậy.
A Ngọc, em xem, không hiểu sao từ sáng đến giờ ta đều rất mệt mỏi, còn nôn nữa ..
Nương nương, nô tì cho mời ngự y nhé! Tiểu Ngọc tranh thủ dọn lại long sàng một chút.
Thôi không cần đâu! Ta nghĩ chắc là do khí trời thay đổi thôi, em dọn nhanh một chút, điện hạ sắp về rồi! Ân Tiểu Tiểu tính trêu chọc A Ngọc.
Đúng là, con bé này sợ Triệu Khuông Dẫn thật, tốc độ làm việc tăng gấp mười lần, thỉnh thoảng còn ngó ra cửa như sợ hắn có thể xông vào đây bất cứ lúc nào. Ân Tiểu Tiểu dùng chút cháo gà đã được Triệu Khuông Dẫn cho người hâm nóng trước, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn dữ dội đang trào lên.
Ngoại kinh thành.
Người là Phất Phong? Một nam nhân mặc hắc y, thân hình to lớn đứng trước mặt hắn.
Phất Phong cảnh giác ngó xung quanh, lần này đại quan sai hắn ra ngoài mua cỏ khô cho ngựa, như thế nào mới ra khỏi thành lại gặp đám hắc y nhân này.
Không phải ! Phất Phong đứng lùi lại một chút, khảng khái trả lời.
Tức thì đám người vội quỳ xuống Chúng thần sứ giả Mông Cổ vương bái kiến Nguyệt quốc thân vương điện hạ, xin thứ lỗi vì bây giờ chúng thần mới đến gặp người!
Phất Phong như cũ, nhàn nhạt lên tiếng Đến tìm ta làm gì? Ta không phải Phất Phong các ngươi cần tìm!
Đám sứ giả Mông Cổ vẫn không dứng dậy Thưa thân vương, người cần mau chóng quay trở lại triều, giành lấy ngai vàng vốn thuộc về người!
Thuộc về ta? Chỉ là một tờ giấy mỏng manh lão vương kia để lại, ta phải dấn thân vào tranh cướp đổ máu sao? Đừng mộng tưởng! Phất Phong cười khẩy bước qua đám người, đi thẳng về phía trước.
Thưa thân vương, người không nhớ mối thù giết mẫu thân năm đó sao? Chính hoàng thượng là người ban chiếu phế mẫu thân người, còn cho sát thủ…
Câm miệng, các người câm miệng hết cho ta! Phất Phong quay lại, trong ngực bỗng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.
mẫu thân.. mẫu thân.. người đừng bỏ hài tử… mẫu thân.. người đừng chết.. người đừng đi.. phụ thân không còn nữa.. con chỉ còn người nữa thôi… con xin người!
cậu bé yếu ớt ngất lịm đi, phụ thân đi rồi, mẫu thân cũng bỏ hắn đi rồi, ai cũng không cần hắn nữa. Trái tim Phất Phong tràn đầy thù hận thống khổ. Cho đến ngày gặp nàng, nàng hồn nhiên, tinh nghịch, cũng có chút yêu ớt ngây thơ như đám mây trên trời kia, Uy Vân, Vân Vân của hắn, bé con lén đem thức ăn trong phủ cho hắn, lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ ăn mày, đầu đường xó chợ, không ai chơi cùng, chỉ có bé con con gái Uy huyện lệnh, tiểu cô nương thuần khiết như miếng bông gòn nhỏ xinh vui vẻ chơi cùng hắn, cho hắn ăn, cho hắn y phục, từ đó, trong lòng Phất Phong như được sống lại. Năm mười tuổi, hắn theo dòng người lưu lạc lên kinh thành, trải qua biết bao góc tối, cuối cùng cũng yên vị ở nơi này, hoàng cung? Hoàng cung là cái gì, hoàng vị là cái gì mà khiến con người ta chém giết nhau dù chung huyết tộc. Phất Phong nghĩ, cả đời này hắn cũng sẽ không trở về cái nơi tối tăm mịt mù kia nữa, sẽ không vì một tờ giấy truyền ngôi của Thái thượng hoàng mà vứt bỏ cuộc sống yên bình hiện tại. Nhưng còn mối thù giết mẹ, nỗi đau hắn ngày đêm gặm nhấm một mình nào ai có thấu? Những lúc hắn lả đi vì đói, những lúc bị bọn côn đồ đánh đập, chà đạp, liệu có lấy một người thương cảm hắn?
Đứng trên vạn người, rồii thân vương sẽ trả được nỗi cừu hận..
Uy Vân tiểu thư cũng sẽ không bị khinh bạc nữa!
Đúng, chí ít cũng vì Vân Vân, hắn càng phải trở thành vua,những kẻ khinh bạc nàng, hắn sẽ giết từng kẻ một, để chúng chịu nỗi đau bị chà đạp, bị khinh bỏ là như thế nào.
~Vận mệnh của chàng, ta nắm giữ, vậy tại sao tình yêu của ta, chàng lại không thể nắm chặt?~
~—————————————————- Đường phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân! :v~
Đông Cung điện.
Ân Tiểu Tiểu cảm thấy khí trời này nên đi dạo một chút thì tuyệt, chứ ngồi không trong sương phòng nàng có chút ngứa ngáy tay chân.
Tiểu Phúc Tử lúc này cứ dính với nàng như sam vậy, nàng đi một bước, hắn đã bước đến hai bước, Ân Tiểu Tiểu trông mình không khác gì hài tử mà người ta sợ vấp phải đá ngã xuống.
Ân Tiểu Tiểu ngoảnh lại nhìn hắn, Tiểu Phúc Tử giật thót mình, cười hỉ hả lùi xuống. Nàng tiếp tục bước đi, hắn lại chạy theo như cái đuôi, nàng tăng nhanh tốc độ chạy, hắn cũng cắm đầu cắm cổ bám không rời.
Khục!
Thái hậu nương nương kìa ! Người coi chừng! Tiểu Phúc Tử hét lớn, Ân Tiểu Tiểu giật mình quay đầu lại, hình ảnh người trước mắt mờ đi rồi tối đen lại, tai nàng cũng không nghe thấy gì nữa. Chỉ biết cơ thể nhẹ bẫng, như có ai đó bế lên, mùi hương này, quen thuộc quá. Ân Tiểu Tiểu bất tỉnh nhân sự!
p/s : Hú hú các nàng ơi, từ bây giờ au phải ôn thi nên là thời gian viết truyện nó sẽ giới hạn hơn, biết làm sao được nhưng au sẽ cố gắng hết sức. Giờ là có hai sự lựa chọn nha :
1, Mỗi tuần một chương có độ dài vừa vừa thôi.
2, Hai tuần một chương nhưng lại dài.
Nhắc thêm một tí là phương án đăng chap sẽ được kết luận sau 0h00p ngày 22/12/2015 nhá
cho các nàng time dài dài mà chọn lựa bên nào có lợi hơn cho thời gian đọc truyện của các nàng nhé 🙂
Các nàng chọn phương án nào? Bình luận cho au ý kiến với nha, bên nào nhiều hơn sẽ làm theo bên đó vậy 😀
~Cảm ơn các nàng đã đọc truyện nha, au yêu các nàng ~