Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 23: Hiểu lầm bay viu!


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 23: Hiểu lầm bay viu!


Ninh Vân điện
Hương nhi, ta nhắc lại, tỷ không được làm hại Ân Tiểu Tiểu, người thiệt sẽ là tỷ thôi! Bạch Mạn Trân bàng hoàng nhìn gói lạt hoa độc trong tay, hôm nay toàn Ninh Vân điện, các sương phòng đều làm vệ sinh, mỗi tiểu chủ tử sẽ tự động vệ sinh sương phòng của mình. Bạch Mạn Trân và A Đề Mi Hương chính là biểu tỷ muội, không những được ở chung sương phòng, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai nàng tình tỷ muội thắm thiết, đi đâu cũng dính nhau như sam, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết được, Bạch Mạn Trân khổ sở như thế nào.
A Đề Mi Hương đứng phắt dậy, cướp lại gọi lạt hoa độc, ánh mắt long lên sòng sọc Bạch Mạn Trân, ta nói cho muội biết, Ân Tiểu Tiểu dám lại gần điện hạ, chính là ả muốn chết!
Bạch Mạn Trân đau đầu, máu, nhiều máu quá, nàng sắc mặt nhợt nhạt, đứng không vững Xin..xin tỷ, đừng làm bậy, đau đau đầu quá!
A Đề Mi Hương kinh ngạc tiến tới, muốn đỡ lấy nàng, Bạch Mạn Trân lập tức lùi ra Đừng, xin tỷ đừng lại đây! Ta không chịu nổi nữa!
Nói rồi chạy ra ngoài, bóng dáng nhỏ bé lảo đảo khuất sau cửa sương phòng.
Bạch Mạn Trân nàng không biết mình chạy bao lâu, chạy đến những đâu, đầu nàng đau lắm, đến khi đầm sầm vào một vật lớn, mông nhỏ chỉ chực chờ âu yếm đất mẹ, vòng tay rắn chắc ôn nhu đã nắm lấy eo nhỏ, cả người vô lực rơi vào lồng ngực ấm áp.
Nàng biết mình phận tú nữ, không thể vi phạm cung quy, nhắm mắt giãy dụa trối chết, hòng thoát khỏi vòng ôm ấp của ai kia. Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên
Ngươi sẽ không thể thoát ra, nếu tay ngươi cứ ôm chặt bản hoàng tử như vậy! Triệu Khuông Tú lặng lẽ ngắm nhìn tiểu cô nương trước mắt, đáng ghét, tại sao mỗi khi thấy nàng hắn lại không tự chủ được như vậy, không được, nha đầu kia một chút cũng không để hắn vào trong tâm, tại sao hắn lại phải vì nàng mà thương tổn, nàng muốn làm thái tử phi, được, hắn thành toàn cho nàng.
Bạch Mạn Trân tức thì mở mắt, đích thị tay nàng đang ôm chặt lấy eo ai kia, mới vừa nãy nàng muốn thoát ra cơ mà, sao lại ôm người ta chặt cứng không buông thế này. Bạch Mạn Trân nàng hoảng sợ, vội vã thu tay về, lùi sau năm bước, không dám ngưởng mặt lên nhìn.
Xin.. xin hoàng tử thứ lỗi, tiểu.. tiểu nữ xin cáo lui! Bạch Mạn Trân vội vã hành lễ, rồi cũng vội vã quay người đi, tức thì tay nhỏ đã bị cầm lại, nàng bị kéo mạnh, lưng đập vào tường lớn, nàng nga một tiếng đau đớn.
Triệu Khuông Tú cười khẩy, hai tay chống lên tường , nhốt tiểu cô nương nhỏ bé hoàn toàn nằm trong ngực hắn, khuôn mặt tuấn tú kề sát gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên vì đau của nàng, trêu chọc Nha đầu, ngươi muốn câu dẫn ta? Chiêu lạt mềm buộc chặt này ngươi cũng có thể nghĩ ra, là tiện nhân Bạch Ngọc kia chỉ dẫn cho ngươi?
Bạch Mạn Trân nhìn lam mâu kia đến xuất thần, nàng ngực bỗng trở nên cực kì đau nhói. Triệu Khuông Tú ngày càng đưa mặt lại gần nàng, bạc môi của hắn chỉ cách môi nàng một chút nữa thôi, Bạch Mạn Trân lập tức ngoảnh mặt đi, nước mắt chực chờ rớt xuống Xin hoàng tử tự trọng, tiểu nữ chỉ là đi lạc, cũng không có ý gì khác với ngài!

Triệu Khuông Tú tức giận, tay lớn bóp chặt cằm nhỏ, kéo lại, mặt đối mặt Còn có tự trọng sao? Còn có tự trọng làm thái tử phi của hoàng huynh ta sao? Ngươi tự trọng ghê nhỉ?
Bạch Mạn Trân có cảm tưởng lồng ngực mình đau đến thảm thương, chưa bao giờ nàng đau lòng như vậy, hắn đối với nàng có cảm tình gì, nàng biết, hắn hận nàng đến tận xương tủy, nhưng mà trong lòng nàng lại chỉ có hắn, cả đời này cũng chỉ yêu một mình hắn.
Nàng nén xuống cảm giác đắng ngắt nơi cổ họng, lên tiếng Đúng! Ta không có tự trọng, sự việc hôm nay cũng là nằm trong tính toán của ta, ta muốn câu dẫn ngài, dù gì ta cũng không có số mệnh thái tử phi, ngài lại chưa có lập hoàng tử phi, không phải ta còn cơ hội sao? Kiên cường, không thể để hắn biết nàng yêu hắn, nhất định không để hắn biết được!
Triệu Khuông Tú bật cười, lời này cũng nói ra được, không hổ là cháu gái yêu quý của Bạch Ngọc Ân Tiểu Tiểu kia là thực?
Câu dẫn ta? Được, nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi thành công! Triệu Khuông Tú không nói hai lời nắm chặt tay nàng, kéo đi.
Tả Vu điện
Dừng tay! Bạch Mạn Trân kinh hoàng nhìn y phục từng cái từng cái rơi xuống sàn, trên người chỉ còn độc chiếc yếm hồng, đỉnh vu thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn vải đỏ mềm mại.
Triệu Khuông Tú cười tà, không nói hai lời nhanh chóng thoát li luôn cái yếm hồng, một mảng xuân sắc vô hạn bày ra trước mắt hắn. Nàng ấm ức, hai tay che ngực , nước mắt lã chã rơi Triệu Khuông Tú, ta không cần, tuyệt đối không cần, ngươi có thể giết ta, nếu ngươi muốn, nhưng đừng chà đạp lên tự tôn của ta!
Lòng Triệu Khuông Tú đột nhiên đau như có ngàn mũi dao đâm vào, tại sao nhìn nha đầu này khóc lòng hắn lại đau, tay không tự chủ muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi, vỗ về. Hắn kéo nữ nhi vào lòng, tay lớn như ngày xưa hướng lưng nàng vỗ nhẹ Ngoan, đừng khóc, không phải ngươi muốn câu dẫn bản hoàng tử sao, bây giờ lại yếu đuối thế này?
Bạch Mạn Trân thần trí vì khóc mà không có chút tỉnh táo, cứ thế đánh vào ngực hắn, dãy giụa
Ngươi là kẻ xấu, là kẻ xấu nhất trần đời này, biết ta năm năm qua đều yêu thích có một mình ngươi, ngươi lại khinh thường ta, không thương ngươi nữa, ta quyết định từ giờ không bao giờ đặt ngươi vào trong mắt, cũng không bao giờ vì ngươi mà đau lòng nữa!
Triệu Khuông Tú tâm chợt thắt lại, nàng? Yêu thích hắn ư? Hơn nữa còn là năm năm? Tại sao chưa lần nào nàng nói ra, hôm nay vì hắn bắt ép đến quá giới hạn chịu đựng, nàng mới cho hắn biết? Triệu Khuông Tú, ngươi đã làm ra cái gì thế này? Ép buộc một tiểu cô nương đến mức đau lòng đến chết, hắn khẳng định mình lần này sai rồi!
Bạch Mạn Trân đẩy mạnh hắn ra, lùi về phía sau, mắt đẫm nước, tột cùng sợ hãi, hắn đưa tay ra muốn nắm lấy vai nàng, rốt cuộc là tung ra giữa không trung, khuôn mặt có chút khổ sở nhìn nàng
Ngươi đã biết ta yêu thích ngươi, điều ta muốn giấu năm năm qua cuối cùng ngươi cũng biết rồi! Bây giờ ngươi cũng biết ta sẽ không yêu thích ngươi nữa, làm ơn buông tha cho ta, để cho ta toàn vẹn trở về với phụ mẫu!

Triệu Khuông Tú bất chấp tất cả kéo nàng ôm vào lòng, lấy trường bào trên người che phủ cho nàng, tay lớn đỡ lấy gáy nàng, để cho nữ nhân khóc lớn, đem hết ủy khuất trút hết lên người hắn. Triệu Khuông Tú không biết tình cảm của hắn đối với nàng đã có thể gọi là yêu hay chưa, hắn chỉ biết trong lòng hắn từ trước đến nay chỉ có nàng, gặp nàng liền muốn trêu chọc, tâm đột nhiên trở nên đau đớn nếu nàng khóc, nghe tin nàng vào cung để tuyển tú nữ lập thái tử phi, hắn chỉ muốn đốt luôn cái Ninh Vân điện kia, để cho nha đầu này không thể đến đó được nữa.
Đương nhiên hắn chắc chắn đã đặt nữ nhân kia vào trong tim mất rồi, Bạch Mạn Trân khóc đến kiệt sức, cả người dựa vào người hắn, hai má vì khóc mà đỏ ửng mê người, mắt long lanh ngấn nước như muốn câu dẫn nam nhân trước mặt. Lạnh! Cảm giác bây giờ của nàng là thân thể có chút lạnh, ách, hắn cởi hết y phục của nàng rồi, trên người chỉ còn một chiếc tiết khố màu lam, thật là xấu hổ chết mất! Nhưng mà, nàng lại cảm nhận nhiệt độ ấm nóng trên người hắn rất rõ ràng, còn có, còn có nhịp tim hắn đập rất nhanh nga, quái lạ, có phải vì giận quá mà tim đập nhanh vậy không? Không có, người đáng phải tức giận bây giờ chính là nàng mới đúng!
Tại sao bây giờ mới nói? Âm thanh có chút khàn đặc vang lên, hắn còn tưởng chỉ có mình si tâm vọng tưởng đơn phương, mấy năm qua đều phí công phí lực thương nhớ nàng, nàng lại muốn làm thê tử của hoàng huynh, Triệu Khuông Tú phi thường kinh hỉ.
Bạch Mạn Trân không còn sức lực để chống cự, cư nhiên nằm yên trong ngực hắn, nói vọng ra Có thay đổi được cái gì không? Ngươi nghĩ bây giờ ta còn yêu thích ngươi ư? Nếu vậy ngươi nhầm rồi!
Triệu Khuông Tú không nói không rằng lôi trong ngực ra một tờ giấy, ách, còn có hai dấu điểm chỉ nhỏ nhỏ nhìn đến là kinh hoàng, tờ giấy đính ước năm đó, hắn còn giữ làm cái gì? Không phải hắn năm mười bảy tuổi trước mặt bé con chỉ mới mười lăm tuổi như nàng vò vứt nó đi rồi sao? Trẻ con cũng đúng là ngốc nghếch, cái gì mà hẹn ước nàng không hiểu rõ, chỉ biết mọi thứ đều nghe Tú ca ca, người nàng yêu thương nhất cũng chỉ có Tú ca ca.
Còn nhớ nữa không? Triệu Khuông Tú từ từ lên tiếng, đung đưa tờ giấy trong tay
Không nhớ, ta không nhớ cái gì cả, năm đó ngươi vứt bỏ nó rồi, bây giờ cho dù tìm lại cũng không có hiệu lực, ta mới không sợ đi! Bạch Mạn Trân quay đầu sang một bên, không hợp tác!
Nhưng mà nàng xem, có dấu điểm chỉ rõ ràng đây này Bạch Mạn Trân đương nhiên lớn lên sẽ chỉ gả cho hoàng tử Triệu Khuông Tú, nếu trái đính ước sẽ bị biếm làm cung nữ cho hoàng tử cả đời!
Ách! Năm đó nàng nhớ kĩ, không có điều kiện này mà, tại sao bây giờ chình ình xuất hiện trên tờ giấy thế này, Bạch Mạn Trân quên mất mình còn được nam nhân bao bọc, cánh tay trắng nõn vươn lên muốn cướp tờ đính ước xé đi, ai ngờ mất đà, không những bản thân ngã xuống giường, cư nhiên còn lôi thêm cả hắn ngã xuống, kết cục, nàng nằm trên, nam nhân kia nằm dưới, tư thế, ừm, cực kì không đứng đắn!
Ta.. cáo.. Bạch Mạn Trân đỏ mặt, vừa định vươn dậy, gáy nhỏ đã bị nắm lại, với hắn mặt đối mặt.
Ánh mắt hắn chân tình nhìn nàng Trân nhi, có thể yêu thích ta thêm một lần nữa không?
Bạch Mạn Trân nàng nhất thời không biết nói gì, tự nhiên nước mắt cứ rớt xuống, nàng vừa khóc vừa cật lực lắc đầu, không muốn, nàng không muốn dây dưa cùng hắn một chỗ nữa, chuyện với cô cô nàng đã nói qua, người cũng không bắt ép, lại có A Đề Mi Hương dạo này rất thân mật với cô cô, hiển nhiên nàng có thể về gia yên ổn sống được rồi, chỉ là nàng còn lưu luyến Ân tỷ tỷ, sợ tỷ ấy sẽ bị người ta hãm hại, tuy rằng nàng có thể nhìn ra trước vận mệnh, nhưng mà loại sự tình phát sinh này bóp chết nàng cũng không nhìn ra. Nàng chán ghét cung cấm, chán ghét tranh giành địa vị, nàng sợ máu, sợ bị hắn làm tổn thương, sợ sẽ không chịu đựng nổi khi hắn ở bên nữ nhân khác!
Hắn thương tâm kéo nàng xuống, bạc môi khẽ áp vào cánh môi hồng nộn, ôn nhu. Môi hắn rất thơm, không hiểu sao Bạch Mạn Trân không có chút kháng cự, tay còn vô sỉ vòng qua cổ người ta, rất hưởng thụ!!! Aaaaaaaaa!

Không sao, rồi ta sẽ làm nàng yêu thích ta như trước! Triệu Khuông Tú khẽ vén tóc mai tiểu cô nương nằm dưới, ánh mắt chân thành cùng ôn nhu, mà nữ nhân sớm đã bị vẻ tuấn tú của hắn hớp hồn, cái gì mà nghe không thuận, vứt qua một bên đi, lão nương còn bận ngắm soái ca!
Tiết khố của nàng! Bay viu! Y phục của hắn! Nàng cũng vứt xuống sàn! Tất cả đều bay tán loạn dưới sàn nhà!
Diễn biến cuộc đấu nảy lửa
Không, không, ta muốn về gia, đừng đưa thứ đó vào!
Trân nhi, nàng trật tự một chút, ta hứa sẽ nhẹ thôi! Sẽ không đau đâu!
Huynh lừa người, không được, thứ đó to lắm, ta sợ máu!
Thật ra ta có lén đọc qua cung xuân đồ của mẫu thân, đều nói lần đầu tiên sẽ đau nhưng một lúc sẽ không đau nữa!
Hu hu! Huynh xấu lắm, ta không tin huynh, cung xuân đồ huynh còn dám đọc, chuyện gì mà không dám làm chứ, ta không chơi nữa, ta đi về!
Được rồi, nàng phải tin ta, Trân nhi, đừng sợ!
……..
Aaaaaaaaaa! Aaaaaaaaaaa! Đánh chết huynh đi, ta đau chết mất!
Bình tĩnh, ta cũng.. cũng… đ.a.u!
Sao.. có.. thể.. như vậy được?
Nàng tưởng mỗi mình nàng đau à? Ta.. cũng là lần đầu tiên!
Không tin! Không tin huynh!Hu hu! Đau chết ta rồi!
Ngoan, đừng khóc, ta xoa lưng cho nàng, đừng khóc!

Máu, á , máu kìa, ta choáng quá!
Ngoan, đừng nhìn chỗ đó, nhìn ta đây này, rồi, nàng giỏi lắm, cố hít thở nào!
………………..
Bạch Mạn Trân so với việc làm lành được với nam nhân kia có chút hơi phiền lòng, bởi vì nàng chăm chỉ luyện tập, dù gì cũng là nhi nữ Bạch gia, nếu muốn đường đường hoàng hoàng đi về, chính là phải biểu diễn khá một chút. Coi như nàng đã vì cô cô mà cố gắng lần cuối vậy, nhưng mà từ hôm nay nàng và Triệu Khuông Tú đã có thêm nhiệm vụ, đó chính là âm thầm bảo vệ đại tẩu Ân Tiểu Tiểu kia, hắn bảo nàng biết trước số phận người ta, chính là phải chịu trách nhiệm, vô lí, nhưng mà cũng có điểm đúng. Vì vậy Triệu Khuông Tú liên tục lấy cớ muốn nói chuyện, đêm đêm A Đề Mi Hương lẻn ra ngoài, nàng và hắn cũng mon men đi theo, kết cục như thế nào đó bắt gặp nàng ta cùng một bóng đen nhỏ nhắn quen thuộc trao đổi một gói thuốc, rất giống gói lạt hoa độc hôm trước nàng bắt gặp, A Đề Mi Hương, tỷ vẫn không nghe lời ta. Còn bóng đen kia , từ đầu đến cuối nàng vẫn không nghĩ ra là ai, chỉ thấy một vầng máu bao phủ thân thể , báo hiệu cái chết đang đến rất gần. Triệu Khuông Tú hiểu rõ nàng hơn ai hết, chỉ thấy khuôn mặt nữ nhân có điểm kinh hoàng, tay lớn đã che mắt nàng, kéo nàng an ổn nằm trong lòng hắn, nói cách khác, hắn chính là nơi trốn nấp của nàng, gần hắn, nàng thường không nhìn trước được tương lai, nhưng vì vậy mà nàng cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.
A Đề Mi Hương cũng là biểu tỷ của nàng, nàng không muốn tỷ ấy phải bỏ mạng nơi này, việc âm thầm rời đi bây giờ chính là lựa chọn tốt nhất, nếu không, nhất định cái chết nghiệt ngã sẽ là điều không tránh khỏi.
Tú Tú, huynh hứa với ta một chuyện!
Ừ, nàng nói đi! Triệu Khuông Tú nhìn nàng ôn nhu.
Chuyện này đừng nói cho điện hạ, ta nhất định sẽ khiến tỷ ấy ngoan ngoãn trở về, được không?
Nàng định làm bằng cách nào? hắn có chút lo lắng hỏi nàng.
Nếu để cả Ân tỷ tỷ và tỷ ấy an toàn, ta nguyện hi sinh mình một chút..
Không được! Hắn giận dữ, cô ngốc này, luôn cứ thích lo chuyện bao đồng, hắn không muốn nữ nhân hắn yêu phải khổ.
Tú Tú, huynh đang lo cho ta có phải không? Bạch Mạn Trân bật cười, hai má đỏ ửng lên, cánh môi ướt át như dụ hoặc hắn.
Đúng! Ta lo cho nàng, cả đời này cũng lo cho nàng, nếu nàng không nghe lời, ngày mai yên vị làm Ngự nữ đi! Triệu Khuông Tú a Triệu Khuông Tú, huynh muốn giết ta có phải không.
Được rồi, ta có bảo là sẽ đi vào chỗ chết đâu, là thế này thôi.. Nàng kéo hắn xuống, khẽ thì thầm vào tai, mặt hắn có điểm giãn ra, nhưng chung quy lại là vẫn lắc đầu. Nàng làm nũng, kéo kéo tay hắn, nam nhân vẫn lắc đầu, Bạch Mạn Trân hết cách, nhún chân lên, không được, hắn cao quá, nàng nhanh trí dẫm lên chân hắn, nhón lên, hôn từng điểm trên khuôn mặt nam nhân, hắn vẫn không thèm để ý. Bạch Mạn Trân tức giận, trực tiếp kéo cổ hắn xuống, hôn ngấu nghiến. Triệu Khuông Tú ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương trong lòng, vừa kinh hỉ vừa lo lắng, nàng đã chịu xuất chiêu đến mức này rồi, hắn còn không đồng ý thì nàng chắc chắn sẽ không thèm câu dẫn hắn nữa.
Màn đêm ập xuống, chỉ thấy bóng nữ nhân bị nam nhân bế bổng, hồi Tả Vu điện!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.