Hoàng Hậu Tinh Quái, Nàng Ngồi Yên Cho Trẫm!

Chương 7: Xuống núi gặp oan gia


Đọc truyện Hoàng Hậu Tinh Quái, Nàng Ngồi Yên Cho Trẫm! – Chương 7: Xuống núi gặp oan gia

Nàng buộc cái tay nải chắc chắn lại.Sư phụ đứng đằng sau giả vờ nghiêm túc.Nàng phì cười rồi quay đầu nhìn sư phụ:

-”Bye bye sư phụ,rảnh rỗi con lại lên đây đập phá chỗ ở của người nha!”

-”Nha đầu thối,đi nhanh lên!”

-”Goodbye teacher!”

Rồi nàng quay lưng thi triển khing công xuống núi.Ở trên,vị sư phụ nào đó đang ở trên núi thở dài ngao ngán.

Hây,nha đầu này cứ thích dùng mấy từ lạ hoắc lạ hơ,không biết ai dạy nữa.

Rồi ông cũng xoay người,tiêu dao phóng khoáng quay về.

Nàng vừa chạm chân xuống chân núi.Lúc lên,nàng mất tận một ngày mới lên đến ơi vậy mà dùng khinh công có hai canh giờ đã xuống.

Tối sập xuống rất nhanh,nàng thu lượm củi rồi nhóm thành một nhóm to,trong rừng ban đêm khá nguy hiểm,tuy nàng có võ công nhưng đề phòng vẫn hơn.

Nàng đứng lên xem xét xung quanh vô tình nàng phát hiện ra một dòng suối trong vắt.Chà chà,nàng nên tắm rửa một chút nga.

Nghĩ là làm,nàng thoát toàn bộ xiêm y rồi hòa mình vào dòng suối trong veo,dù sao cũng chẳng ai dở hơi nửa đêm vào rừng “đi dạo ngắm trăng“.

Ngụp lặn hồi lâu,nàng chợt nghe tiếng binh khí vang lên ở bìa rừng.Máu anh hùng xem lẫn tò mò(không có xen lẫn đâu 99%tò mò,1%là máu anh hùng thì có),nàng mặc lại xiêm y,dùng khinh công đến bìa rừng.

-”Các ngươi bao vây hắn cho ta!”

Một giọng nam ồm ồm hét lớn,ngay lập tức một toán hắc y nhân bao vây lấy hai nam nhân.

Hai nam nhân đó không ai khác chính là Ngô Kiến và Thần Nguyên Vũ.


Hiện tại cả chủ lẫn tớ đều trọng thương,tình hình đang lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

Nàng phi đến và ngồi vắt vẻo trên ngọn cây,hây da lại một lũ vô lại bắt nạt kẻ yếu đây mà.Mà sao nàng thấy hai nam nhân này quen vậy cà,thây kệ nàng ngứa chân ngứa tay lắm rồi.

Mấy tên ở dưới cứ nhìn nhau “đắm đuối con cá chuối”,bực mình nàng lên tiếng:

-”Đánh nhau thì chiến luôn đi,thật khiến người xem mất hứng!”

Tất cả đồng loạt nhìn lên,Ngô Kiến và Thần Nguyên Vũ sững sờ.Là nàng,đúng là nàng rồi.Nữ nhân mà hắn mất bao công bí mật sai người tìm kiếm hóa ra nàng lại ở đây.

Tên nam nhân sai người bao vây hắn và Ngô Kiến nhìn thấy nàng mắt liền sáng quắc lên như diều hâu gặp mồi,lớn tiếng quát:

-”Người đâu,mau bắt mỹ nữ kia về trại cho ta!”

Một tên hắc y nhân có ý phi lên cây bắt nàng.Nàng cười lạnh.Muốn bắt nàng?Heo đực ngu ngốc.

Nàng nhún chân phi thân đến chỗ đám người kia,khi lướt đến chỗ hắn và Ngô Kiến,nàng hạ giọng đủ ba người nghe thấy:

-”Tránh xa ra,ngươi chết ta miễn liên quan!”

Nương tử,nàng thật lạnh lùng a.

Tuy vậy hắn vẫn lùi về sau để chiến trường cho nàng chơi.

Nàng vung tay một cái,khói bụi trắng xoá bao phủ lẫn đám hắc y nhân kia lại,tên cầm đầu kia vừa ho sặc sụa vừa nhìn nàng nói:

-”Mỹ nhân,nàng làm gì vậy?”

-”Cho các ngươi thống khoái một chút!”

Bọn chúng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy,sau đó chúng ra công gãi.Vì gãi quá đà,các khớp xương ngón tay chúng bắt đầu rụng rời,tên cầm đầu đau đớn hét lên:

-”Tiện nhân,ngươi là ai?”

-”Hình như ta nghe người ta gọi ta là Huyết Nguyệt!”

-”H…u..y…ế…t N…g…u..y..ệ..t..!!!”

Lần này chúng gặp thú dữ rồi,hối ra thì đã muộn.

Vài khắc sau,tất cả đám nam nhân to khoẻ chỉ còn lại một đám xương thịt lẫn lộn,thật mất cảm xúc.

-”Hừ,mất cả mấy khắc mới “ngỏm” thật đúng là chế vội mà!”

Nàng chống hông nhìn “chiến tích “ làu bàu.Ngô Kiến suýt té ngửa.Giết người chỉ mấy khắc còn chê,chế vội đã như như vậy chứ chế cẩn thận thì không biết thế nào.

Nàng lấy ra một lọ bột nhỏ rắc lên đám xương cốt,chúng ngay lập tức bốc hơi như chưa bao giờ xuất hiện.

Ngô Kiến khẽ rùng mình.

Hoàng hậu,người quá bưu hãn!


Ngô Kiến phục người rồi!

Hắn không nhịn được mà nhếch môi cười.Nữ nhân của hắn mà lại.

Nàng cảm thấy có cái gì đó vừa nóng vừa lạnh xoáy vào gáy mình…..chẳng lẽ ma a….

Nói ra thật xấu hỗ,đường đường là các chủ vậy mà sợ ma.

Nàng run rẩy quay lại thì thấy một bóng trắng lù lù sau lưng,và sau đó…..

-”Aaaaaaaaaaaaaa,maaaaaaaaaa,cứu taaaaaaaa!”

Nàng hét ầm lên,hắn xoáy xoáy lỗ tai,ôn nhu nói:

-”Nương tử tính hại chết vi phu sao?

Vi phu?

Rồi nàng thấy một luồng ấm áp bao bọc lấy nàng.

Ấm?

Ma không có hơi ấm,vậy ai đây?

Nàng từ trong lòng hắn ngước mắt nhìn lên.

Khuôn mặt này….

Đôi mắt này…

Là hắn….nam nhân tranh bàn lúc ở tửu lâ…..hắn đang ôm nàng……….

Nàng vùng vẫy loạn xạ:

-”Hỗn đản,buông ta ra,nam nữ thụ thụ bất tương thân!”

-”Nàng là nương tử của ta!”


-”Tai nào ngươi nghe ta là nương tử của ngươi hả?”

Không thèm trả lời,hắn trực tiếp vác nàng lên vai như vác lợn.

Khuya khoắng ầm ĩ,nàng hét ầm lên:

-”Buông ta xuống,ngươi đưa ta đi đâu?”

-”Về kinh!”

-”Hỗn đản,ta không về!”

-”Nương tử nàng ồn ào quá!”

Rồi hắn điểm huyệt nàng,ôm nàng vào xe ngựa.

Trên đường đi,nàng không ngừng ghé thăm 18 đời nhà hắn.

Hỗn đản,ngươi mau đi chết đi!

Chết tiệt,tại sao nàng không nghe lời sư phụ học điểm huyệt chứ.

Xuống núi không đúng ngày rồi.

Oan gia ngõ hẹp

========================

Chan: có ngắn quá ko?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.