Đọc truyện Hoàng hậu tào khang – Chương 71:
Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 71:
Suy nghĩ của Lương Nguyệt không giống những người khác, người Lương gia đồng loạt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Vị Tĩnh An hầu vốn vô cùng lạnh nhạt đối với gia tộc, hắn từng chính miệng nói với bọn họ, Lương Ngọc bị phế bị đuổi khỏi cung là do thủ đoạn của hắn, đám nữ tử xinh đẹp Lương nhị phu nhân và Giang Tây Lương thị chọn ra chờ đem gả kia, nếu kẻ nào dám vào cung tác quái, Lương Văn Cảnh hắn sẽ vì đại nghĩa diệt thân.
Dù rằng, bọn họ cùng hắn cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì cho cam.
Lương nhị phu nhân trừng mắt nhìn đứa cháu gái đi gây họa dưới mắt Phật, vốn không nên đưa nó theo, nếu không phải nha đầu này từng cứu Vương phu nhân kế bên thì bây giờ bà ta có thể dẫn con gái tới, mẹ con hai người vui vẻ biết bao nhiêu.
“Nương nương đừng cười chê, nha đầu tuổi còn nhỏ, trông thấy chút của cải lại nghĩ là nhà mình giàu sang, kì thực đó là của hồi môn chị dâu trước của thần phụ, à, cũng là mẹ ruột Tĩnh An hầu để lại, nói để cho Tĩnh An hầu, nhưng hắn lại quá tùy hứng, hơi bất hòa liền dẫn theo muội muội bỏ nhà ra đi.”
Lương nhị phu nhân cố gắng hòa hoãn, “Nguyệt nha đầu thực sự thiếu sót quản giáo, được người trong nhà quá nuông chiều, lại chưa từng trải qua thế sự, đắc tội với nương nương, mong nương nương thứ tội.
“À, thì ra là vậy, đợi khi nào có cơ hội, bổn cung sẽ bảo Tĩnh An hầu về nhà lấy của hồi môn mẹ hắn để lại, chúng ta là quân thần, Tĩnh An hầu lại là rường cột trong quân đội, bổn cung thực không nhẫn tâm thấy hắn để của hồi môn lại Lương gia, ngộ nhỡ bị mất, khiến trưởng bối Lương gia không thể trình bày rõ, đó chính là bất hiếu.”
Lương nhị phu nhân khẽ biến sắc, nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thái bình thản, gượng cười nói: “Phải, Lương gia, khó tránh khỏi có hạ nhân lừa dối chủ tử, Tĩnh An hầu trở về một chuyến cũng tốt.”
Kì thực trong lòng bà ta đang tiếc rỏ máu, mẹ ruột của Lương Văn Cảnh tất nhiên là có tiền, tuy hiện giờ tất cả tiền đều bị người Lương gia giữ lấy, nhưng thi thoảng nàng qua còn có thể kiếm được chút đỉnh.
Nhưng nếu bị Lương Văn Cảnh mang đi, bà biết lấy tiền ở đâu đây.
Tần Ninh cúi đầu cười nhẹ, “Phu nhân thật săn sóc, đúng là phúc của Tĩnh An hầu.”
Hậu cung không thái bình, trên triều cũng không ai nhường ai một tấc, chỉ là cách làm khác nhau mà thôi.
Quan cao quyền trọng đều là những người theo Tiền Nguyên Hằng tranh đấu giành thiên hạ, trên người tất nhiên sẽ mang theo vài phần hơi thở lưu manh, nói tục chửi bậy cũng chẳng cố kỵ, khiến đám sĩ đại phu (chỉ người có học thức có quan vị) chỉ muốn văng tục theo.
Nhưng lại nghĩ, nếu mình văng tục thì cũng chẳng khác gì họ, cho nên chỉ đành mặc kệ.
Chính bởi loại tâm thái không thể không nhẫn nhịn này mà bọn họ càng thêm bất mãn.
Tô Như Hội thoạt nhìn như thần tiên công tử cũng sảng khoái cầm chén lớn uống rượu, đối diện là Lương Văn Cảnh cùng Châu thượng thư, hai người này trông đã có chút dại ra, mà không ngờ người thoạt nhìn thanh đạm như Tô Như Hội lại có tửu lượng cao như thế.
Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Tô Như Hội đặt chén xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay ta lại tặng các ngươi một câu, người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể dùng gầu mà đong đếm, năm xưa dạy các ngươi đánh giặc ta cũng từng nói qua câu này, hiện tại không biết các ngươi có còn nhớ hay không, có điều, nhớ hay không thì cũng như vậy.”
Bản thân Tô Như Hội rất nhanh sẽ không có tác dụng tồn tại nữa, hắn sắp đi rồi, chỉ là thân ở địa vị cao, từ chức cũng không nhanh được.
Huống hồ, hết đại điển lập thái tử lại đến Tết Trung Thu, hắn thực sự không còn cách nào khác, cũng không thể mặc kệ hết thảy cứ thế mà rời đi, dù sao cũng phải đợi cho hai thân nhân đều đã an ổn vô ưu, Tô Như Hội mới có thể không còn lo nghĩ mà cáo lão hồi hương, vui vầy với sông nước. Lương Văn Cảnh nói: “Tất nhiên ta còn nhớ, kính Tô đại nhân một ly.”
Hắn với Tô Như Hội không tính là rất hài hòa. Năm đó hai người làm đại quan tại Lỗ Trung, không ai dám động tới, thế nhưng đồng thời, hai người cũng có rất nhiều chính kiến bất đồng.
Lương Văn Cảnh có Tiền Nguyên Hằng chống lưng, bản thân Tô Như Hội bối cảnh cũng vững, đương nhiên nửa điểm cũng không chịu thỏa hiệp.
Dù cho trước khi Lương Văn Cảnh phất lên cũng từng ở trong quân doanh tiếp thu vài phần chỉ đạo của Tô Như Hội, nhưng cũng đã sớm quên sạch bách.
Giờ đây Tô Như Hội lại sắp phải rời đi.
Tuy Lương Văn Cảnh không đau lòng, nhưng khó tránh khỏi sẽ nhớ về những chuyện xưa cũ.
Kì thực bất kể là đối với hắn hay Tiền Nguyên Hằng, đều coi như có ân tình với Tô Như Hội, năm đó Tô Như Hội là tướng lĩnh đứng đầu dưới trướng Thẩm nguyên soái, rất nhiều người trong quân doanh đều do một tay hắn đề bạt.
Tỷ như Châu thượng thư.
Tô Như Hội khẽ mỉm cười, nâng ly nói: “Chúc cho các ngươi, từ nay thuận buồm xuôi gió, kê cao gối đầu mà ngủ.”
Lương Văn Cảnh kính lại hắn: “Chúc Tô đại nhân ngày sau được như ước nguyện, một đời bình yên.”
Mấy người uống xong, lại rơi vào im lặng, Tiền Nguyên Hằng một mình ngồi trên kim điện, cánh tay chống lên ghế nâng đầu, bộ dáng có chút lười nhác.
Tô Như Hội đứng dậy: “Bệ hạ.”
Tiền Nguyên Hằng ngồi thẳng lại nhìn hắn: “Ái khanh có chuyện gì?”
“Thần kính bệ hạ một ly, chúc bệ hạ Trung Thu vui vẻ.”
“Ái khanh có tâm.” Tiền Nguyên Hằng cười khẽ, “Trẫm uống với ái khanh ly này, Trung Thu vui vẻ.”
Tô Như Hội mỉm cười uống ly rượu, tâm trạng rõ ràng vô cùng vui vẻ, bộ dáng này của hắn các lão thần trước giờ chưa từng thấy qua.
Tô đại nhân trước đây, dù là ngày lễ ngày tết cùng lắm cũng chỉ thay bộ y phục mới, còn người thì vẫn là Tô Như Hội thanh cao không nhiễm bụi trần.
Chợt trong đám văn thần có một giọng nói âm dương quái khí cất lên: “
Tô đại nhân tửu lượng cao, tại cung yến thoải mái uống rượu, cũng không sợ thất thố, đúng là lưng dựa đại thụ, có thể sung sướng mà hưởng bóng râm.”
Văn thần này là người được chọn ra từ các đại nho tiền triều sau khi mới lập tân triều, không rõ chuyện của Tô Như Hội, giữa Tô Như Hội, Lương Văn Cảnh và Châu thượng thư, hắn dứt khoát khai đao từ chỗ Tô Như Hội.
Chỉ là cữu cữu của hoàng hậu nương nương mà thôi, hoàng hậu nương nương cũng có huynh đệ, nào đến lượt cữu cữu như hắn làm mưa làm gió.
Tại Lỗ Trung làm một quan địa phương nhỏ bé, bám được hoàng hậu nương nương thì ở dí lại kinh thành không đi nữa, ai biết trong đầu hắn có âm mưu gì.
Lương Văn Cảnh ngẩn ra, nhìn người kia, lại nhìn Tô Như Hội, sợ hắn sẽ nổi trận lôi đình ngay tại đây, tên kia cũng thật dám nói bừa, người lưng dựa đại thụ nào có phải Tô Như Hội, rõ ràng là hoàng hậu nương nương.
Tô Như Hội cười nhẹ, quay sang nhìn hắn: “Ngươi là kẻ nào? Tĩnh An hầu còn đang ngồi bên cạnh ta đây, lúc nào thì đến lượt ngươi thay ngự sử đài lên tiếng.”
Ý tứ trong lời nói, chính là ta làm gì cũng chưa đến lượt ngươi quản.
Lương Văn Cảnh vội ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiền Nguyên Hằng, lại thấy thần trí hắn đã bay đến tận phương nào, đối với chuyện xảy ra trước mặt không hề có chút phản ứng.
Lương Văn Cảnh nói đùa: “Tô đại nhân ngồi đi, chỉ là mấy chén rượu thôi, đây vốn dĩ cũng là yến hội, ngự sử đài chúng ta không đến mức không có mắt nhìn như thế, ta tất nhiên phải chứng minh cho Tô đại nhân thấy.”
Châu thượng thư cũng tiếp lời: “Ngự sử đài của lão Lương tuy rất đáng ghét, nhưng hôm nay bệ hạ mở tiệc mời chúng ta tới, sao lại không thể uống rượu, lão Lương hôm nay cũng đã uống không ít, thật không hiểu vì sao có kẻ lại đi soi mói.”
Hạ thượng thư ngồi bên cạnh, vẫn luôn im lặng, lúc này cũng chêm vào một câu: “Hoặc là do thấy tửu lượng Tô đại nhân quá tốt, kẻ nào đó không uống được rượu, lại sinh lòng đố kỵ, cái thời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Mấy người bọn họ trò chuyện, bộ dạng vui vẻ hòa thuận xóa sạch khúc mắc trước kia, khiến kẻ kia mặt đỏ như gấc.
Tĩnh An hầu, lại bộ thượng thư, lễ bộ thượng thư, ba vị này là thần tử được trọng dụng nhất trong triều, người khác có bối cảnh vững chắc ra sao, phong cốt cao khiết như thế nào, cũng không dám đắc tội với ba người này.
Tô Như Hội kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể thân thiết với các vị thượng quan như thế.
Một quan võ lâu năm giải thích cho hắn, “Tô đại nhân vốn là công thần, năm đó ngài ấy một tay phò tá bệ hạ lên ngôi, ngươi tưởng người ta chỉ dựa vào chút quan hệ bám váy hay sao.”
“Phải đó phải đó, ta thấy người như Tô đại nhân đại khái cũng chỉ là dạng người không có tiền đồ, bám váy nương nương mà leo lên, nhìn ai cũng giống nhau.”
Tiền Nguyên Hằng ngồi phía trên, nhàn nhạt nói: “Nói cái gì đó, ngày lễ ngày tết đang yên đang lành lại đi gây nhau, các ngươi cảm thấy ngày thường quá nhàn rỗi hả?”
Đám văn thần vâng vâng dạ dạ, không dám nói nữa.
Tiền Nguyên Hằng lại nhìn đám người Lương Văn Cảnh, nhíu mày: “Mấy người các ngươi…, sau này không được kéo bè kéo cánh khi dễ người khác nữa, người ta nói đúng hay sai tự có ngự sử đài và trẫm phán xét. Hạ khanh cùng Châu khanh, thân là thượng thư hai bộ, các ngươi quả thực đã vượt quá giới hạn, còn các ngươi nữa, tùy tiện bàn tán về thượng quan, ai cho các ngươi lá gan đó.”
Hắn tùy tiện chỉ vào vài người, “Tết Trung Thu đang yên lành lại cứ thích khơi chuyện ra, nếu các ngươi rảnh đến ngứa ngáy chân tay, nha môn của ai còn công vụ chưa làm xong thì đem người tới giúp đỡ đi.”
Mã thị lang nhảy ra nói: “Lời này của bệ hạ nếu là thật, hình bộ chúng thần trước nay vẫn luôn thiếu nhân thủ, từ thượng thư đại nhân cho tới các bổ khoái ai nấy đều bận như con quay, nếu có người giúp thì thật đúng là không thể tốt hơn được nữa.”
Mã thị lang xưa nay luôn ôm đùi bệ hạ, cả triều đình đều biết, nói ra lời này cũng chẳng ai bất ngờ.
Lương Văn Cảnh vội vàng thỉnh tội: “Bệ hạ bớt giận, là chúng thần làm càn, thần tự xin bệ hạ trách phạt, sau này tuyệt đối không dám tái phạm.”
Lời hắn nói là thật lòng thật dạ, những người khi nãy cũng quỳ xuống thỉnh tội.
Chỉ mình Tô Như Hội vẫn đứng, hắn lẳng lặng cúi đầu nhìn quan văn kia, giống như đang nhìn hạt bụi dưới chân.
Biểu tình đạm nhiên xuất trần, tựa hồ cơn giận của thiên tử vừa rồi cũng chẳng tính là gì.
Tô Như Hội nói: “Bệ hạ, thần chỉ là thấy có người nhục mạ mình, cho nên mới nói lại một câu mà thôi, thần không thấy bản thân có chỗ nào sai.”
Nếu bị người ta mắng mà còn không thể cãi lại, có khác gì phế vật.
Tô Như Hội nghĩ sao Tiền Nguyên Hằng cũng không quá để ý, hắn chỉ nói: “Trẫm cũng chưa nói là ngươi sai.”
Dù sao qua Trung Thu Tô Như Hội sẽ về hưu, người ngoài sau này nhìn lại sẽ chỉ nghĩ Tô Như Hội đắc tội với bệ hạ bị trả thù, suy cho cùng chuyện hắn xin từ chức ở ngự thư phòng cũng chỉ có vài người biết.
Mà Tô Như Hội còn đang khỏe mạnh tráng niên, sao nỡ bỏ lại công danh phú quý lợi lộc mà đi làm một điền xá ông.
Hắn quét mắt nhìn những người đang quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói: “Hôm nay ngày Tết, trẫm không muốn mất hứng, các ngươi đứng lên đi, chuyện hôm nay coi như xong, sau này nếu còn như vậy nữa, các ngươi về quê làm ruộng hết đi.”
“Tạ bệ hạ long ân.”
Ngay cả Lương Văn Cảnh cũng bị dọa túa một thân mồ hôi, tiết trời tháng tám nói lạnh không lạnh nói nóng không nóng, hắn nghĩ có lẽ do bản thân uống nhiều, nhất định không phải vì sợ.
Nhìn sang Tô Như Hội vẫn ung dung như thường, Lương Văn Cảnh cũng thấy kính phục.
Có điều hắn sắp đi rồi, bệ hạ có lẽ cũng chẳng muốn so đo, bằng không nếu là thật sự nổi giận, hắn sẽ không nhẹ nhàng mà buông tha như thế.
Nhờ cơn giận này của Tiền Nguyên Hằng, phần tiếp theo của cung yến hài hòa lạ thường.
Mặc dù bọn họ có vui vẻ thật hay không thì không biết, nhưng miễn cưỡng vui cười thì vẫn làm được.
Tiền Nguyên Hằng thì khác, sau khi phát hỏa một trận, hắn lại thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, không thất thần suy nghĩ lung tung nữa, hắn tập trung tinh thần chân chính bắt đầu buổi tiệc.
Niềm vui thuộc về chính bản thân hắn.
Phượng Nghi cung cũng rất hòa thuận vui vẻ, Chu Đồng ngồi bên cạnh Tần Ninh, cười tươi nhìn Tần Ninh hàn huyên với người kế bên, thi thoảng lại thêm vào một câu, đều nhắm đến đúng trọng tâm, vừa có chừng mực lại không phải ngồi không.
Các tiểu thư khuê tú phía dưới đối với con mắt tuyển chọn con dâu của hoàng hậu nương nương có vài phần kính phục.
Cô nương Chu gia tuy dung mạo hơn người, tuyệt diễm vô song, nhưng nếu luận về gia thế, tài hoa thì không hề nổi bật trong số quý nữ kinh thành, sao hoàng hậu nương nương lại chọn trúng nàng ta được.
Bây giờ xem ra, người ta không chỉ đẹp về tướng mạo, mà còn là một người thâm tàng bất lộ.
Lương nhị phu nhân ánh mắt phức tạp nhìn con gái mình.
Lương gia đưa nữ quyến vào kinh, kì thực mục tiêu là Tiền Nguyên Hằng, bọn họ muốn xếp đặt người vào cung, duy trì sự an ổn cùng vinh hoa cho Lương gia.
Nhưng Lương nhị phu nhân suy cho cùng vẫn thương con gái, bệ hạ tuy là anh hùng cái thế, nhưng tuổi tác đã ngoài ba mươi, con gái nàng mới mười ba, thực sự không tương xứng, so ra còn kém cả thái tử điện hạ mới mười mấy tuổi.
Nếu có thể vào được Đông cung của thái tử, cho dù chỉ là trắc phi, Lương thị cũng sẽ dốc hết sức toàn gia tộc, nâng đỡ thái tử điện hạ đăng cơ, đến lúc đó hồi báo của Lương gia sẽ vô cùng hậu hĩnh.
Khi đó con gái nàng muốn chèn ép đứa con gái họ Chu, một hoàng hậu nhỏ bé, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Chỉ là đứa con gái Chu gia này, cách nàng ta xử trí Lưu thị khi nãy thực không tầm thường, chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu đã làm cầu gỗ bén lửa, vừa đuổi được người ta ra khỏi cửa, lại được lòng hoàng hậu nương nương.
Huống hồ nàng còn đẹp như vậy.
Nam nhân đều yêu thích cái đẹp, con gái nàng tuy tài mạo không bằng Chu Đồng, dù gả được cho thái tử điện hạ, ngày sau chỉ sợ sẽ phải chịu cảnh phòng không gối chiếc.
Lương nhị phu nhân thầm thở dài, bỏ đi bỏ đi, chi bằng chọn cho con gái một nhà nào tốt tốt một chút, sau này hãy tính tới địa vị trong cung.
Trong nhà còn có mấy thứ nữ mỹ mạo, mang bọn nó đi liên hôn, cho dù là tặng cho thái tử điện hạ làm thiếp cũng coi như là phúc của bọn chúng rồi.
Lương nhị phu nhân đã thầm định xong kế hoạch, thế nhưng vẫn có người chưa chịu từ bỏ.
“Nương nương, tiểu nữ từ nhỏ khổ học cầm nghệ, hôm nay yến hội vui vẻ, rất muốn hiến lên nương nương một khúc, việc này…liệu có vượt quá phép tắc không?”
Tần Ninh nhìn Chu Đồng, lại thấy nàng khẽ chớp hàng mi dài như quạt hương bồ, cười nói: “Hoàng hậu nương nương, để tiểu thư ấy đàn đi, con nhớ nương nương từ nhỏ đã học cầm, còn chưa có cơ hội nghe người đàn nữa.”
“Đợi khi nào con thật sự trở thành người nhà của ta, tất nhiên có thể nghe thấy bổn cung gảy đàn, kêu người đem Toàn Cơ trong khố phòng tới đây, nếu vị tiểu thư này đàn tốt, bổn cung sẽ ban cây đàn này cho ngươi.”
Cô nương kia vô cùng tự tin ngồi xuống ghế đẩu, đợi đàn được mang tới, nàng đặt tay lên, thử âm, thoạt trông có vài phần dáng dấp nhà nghề.
Tiếng đàn theo cử động của tay nàng chầm chậm vang lên, thanh âm vui tai tràn ngập bên tai, đây là một khúc nhạc vui tươi, Tần Ninh không biết nó gọi là gì, chỉ cảm thấy rất hay, trong lòng vô duyên cớ chợt có hảo cảm với tiểu cô nương xun xoe muốn lấy lòng này.
Tiếng đàn kết thúc. Tiểu cô nương hành lễ đứng lên.
Tần Ninh tán thưởng: “Qủa thực rất hay, chỉ là bổn cung muốn hỏi một câu, khúc nhạc này của ngươi, là khúc nhạc đã thất truyền từ lâu sao?”
“Tất nhiên không phải, tiểu nữ gia cảnh bình thường, người trong nhà không thể tìm cô bản (khúc nhạc chỉ lưu truyền duy nhất một bản trong dân gian) cho tiểu nữ, khúc nhạc này là tiểu nữ tự tay viết nên.”
Khi nói ra nàng có chút kiêu ngạo.
“Thật giỏi, cây đàn này ban cho ngươi, đợi lát nữa trở về đừng quên tới chỗ ma ma của ta mà lấy.”
“Đa tạ nương nương ban thưởng, tiểu nữ trở về sẽ chép lại khúc phổ này dâng lên cho nương nương, mong nương nương vui vẻ.”
“Không cần phiền phức như vậy, Đồng Đồng tinh thông âm luật, trở về để Đồng Đồng đàn lại cho ta là được.”
“Vậy tiểu nữ xin tạ ơn cây đàn của nương nương.”
Tần Ninh nhịn không được mỉm cười: “Tiểu nha đầu này cũng rất đáng yêu, về chỗ ngồi đi, đàn lâu như vậy cũng đã mệt rồi.”
Chu Đồng ngồi bên cạnh mím môi cười, làm nũng: “Nương nương không thương con nữa, không nỡ để người ta mệt, thế mà lại nỡ để con mệt.”
Nàng là đang cố tình làm mình làm mẩy, kì thực Chu Đồng vẫn có chút xấu hổ, nhưng những người tới đây hôm nay quá nửa đều có ý muốn tranh Tiền Chính Hiên với nàng.
Thân là thái tử phi tương lai được thiên tử cùng hoàng hậu nương nương lựa chọn, nàng tất nhiên phải bảo vệ quyền lợi của mình, không được để bất kì kẻ nào lợi dụng cơ hội, phải đem âm mưu của bọn họ bóp chết từ trong trứng nước.
Đừng nói là làm nũng với Tần Ninh, cho dù kêu nàng về làm nũng với tổ mẫu, nàng cũng làm được.
Tần Ninh tựa hồ như lơ đãng nói: “Người ta là cô nương nhà khác, con là người nhà ta, ta đương nhiên phải làm phiền con.”
Cô nương nhà khác…Chu Đồng cũng là con gái Chu gia, vì sao không ai nói.
Tiểu cô nương ban nãy hiến nghệ có chút không hiểu, mẹ và tổ mẫu rõ ràng đã nói, chỉ cần lọt vào mắt xanh của hoàng hậu nương nương là sẽ có hi vọng được gả cho thái tử, nếu không thì cũng có thể gả vào cung làm phi tử.
Dù làm gì nàng cũng không để ý, nhưng rõ ràng hoàng hậu nương nương rất tán thưởng nàng, vì sao lại nói như vậy.
Chu Đồng cúi đầu khẽ cười: “Con biết nương nương thương con mà, đổi lại là người khác, nương nương sẽ không thân thiết với bọn họ, đương nhiên Mã tiểu thư là muội muội nuôi của con, không giống những người khác.”
Mã tiểu thư và Chu Đồng sinh cùng năm, chỉ là lớn hơn mấy tháng, lại vừa vặn nhỏ hơn Tiền Chính Hiên mấy tháng, xuất giá tòng phu, nếu Tần Ninh thật sự nhận Mã tiểu thư làm con nuôi, Chu Đồng tất nhiên sẽ theo Tiền Chính Hiên gọi nàng là muội muội.
Tần Ninh cười nói: “Con cứ tỷ tỷ muội muội, gọi tới mức ta cũng hỗn độn cả rồi, sao mà mở miệng nói chuyện cũng khiến người ta yêu thích như vậy.”
“Đó là bởi vì nương nương thích Đồng Đồng, đổi lại là con nói, chưa biết chừng nương nương còn cảm thấy con mặt dày nữa kìa.” Mã tiểu thư cũng nói, “Nhưng mà con cũng chẳng so đo với Đồng Đồng đâu, chỉ mong Đồng Đồng nể tình bằng hữu bao năm, sau này phú quý cũng đừng quên nhau.”
Hai cô nương một trái một phải ngồi bên Tần Ninh, cười nói liên thanh chọc nàng vui vẻ, trực tiếp quên sạch các cô nương tức giận bất bình phía dưới.
Mấy vị phu nhân thế gia danh giá đều khinh miệt nhìn mẹ con hai người, bày đặt hiến nghệ trước mặt bao nhiêu người, ngươi nghĩ hoàng hậu nương nương không để ý phẩm hạnh nữ nhân sao, xuất thân thế gia đứng đắn chân chính nào có loại người này.
Vả lại hoàng hậu nương nương là nữ tử, vốn sẽ không tự nhiên có hảo cảm đối với kiểu nữ nhân này, nếu thái tử điện hạ ở đây, ngươi khoe khoang tài nghệ, đừng nói gảy đàn, cho dù là ca hát nhảy múa, hấp dẫn được thái tử điện hạ, cũng sẽ chẳng ai nói ngươi ra sao.
Hà tất phải phô trương trước mặt hoàng hậu nương nương, vừa tự chặt đứt đường lui của mình, lại chẳng khiến người ta kinh ngạc.
Đưa ra chủ ý này có lẽ là người ngoài, kẻ này không phải ngu xuẩn, mà là hiểm độc.
Không biết mẹ con hai người trở về có thể ngẫm ra được hay không.
Nhưng bất luận có hiểu ra hay không, cô nương này chắc chắn không thể gả vào nhà tốt được nữa. Phu nhân của các gia tộc danh giá khắp kinh thành đều đang ở trong đại điện này, không ai ngốc cũng chẳng có ai mù, mọi người đều thấy rõ nàng ta có tham vọng đối với hoàng gia.
Nữ nhân luôn nhớ nhung nam nhân khác, không thể cưới vào nhà, bằng không cho dù không ngoại tình thì cũng sẽ khiến gia đình không êm ấm.
Yến hội mở tới tận đêm khuya, Tần Ninh nhìn thời gian, cười nói: “Hôm nay tới đây vậy, bổn cung hơi mệt rồi, các vị phu nhân sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
“Nương nương cũng chú ý giữ sức, người đang mang thai tiểu điện hạ, không nên để bản thân mệt nhọc, sau này phải chăm sóc bản thân nhiều hơn.” Mã tiểu thư mềm giọng, quay sang nói với Chu Đồng: “Đồng Đồng, chăm sóc mẹ nuôi ta nhé.”
Chu Đồng bất đắc dĩ nói: “Tỷ đó, đúng là da mặt càng ngày càng dày, có tin ta nói với Mã bá mẫu, để bá mẫu trị tỷ không.”
“Đồng Đồng ta sai rồi, đừng nói với mẹ ta mà.” Mã tiểu thư nói, nhân lúc Chu Đồng không chú ý, bèn vội vàng nói: “Nương nương con xin phép cáo từ.”
Rồi chuồn đi như một cơn gió, chạy thẳng tới bên người Mã phu nhân.
Tần Ninh bị nàng chọc cười, bất đắc dĩ: “Nha đầu này…”
Đúng là khai tâm quả.
Chu Đồng dìu nàng, “Nương nương, để con đưa người về.”
Phía sau truyền tới thanh âm như sấm dậy, “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Triệu ma ma đưa Tần Ninh lên cung xa, dặn dò Chu Đồng một vài chuyện, sau đó đưa nàng tới trước điện Thái Cực, hậu cung đã tan, trên triều cũng nên ngừng tiệc, bằng không để các phu nhân tự mình trở về sẽ rất nguy hiểm.
Đêm khuya, ánh trăng sáng trong tựa như một uông nước sâu thẳm với cái miệng nhỏ, hướng xuống phía dưới, chỉ trông thấy từng đợt ánh sáng xanh ngọc sóng sánh dạt dào.
Trên mặt Tần Ninh hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Cung xa một đường về tới Thừa Càn cung, nhóm người Tần Ninh triệt để ngây ngốc, Chu Đồng sờ sờ mũi, thấp giọng cười: “Nương nương, con xin cáo lui trước.”
Thừa Càn cung thắp rất nhiều đèn, treo đầy trên mái hiên cùng hành lang, đèn lòng diễm lệ đỏ rực xinh đẹp trải khắp đường đi, Tần Ninh nhìn lên, thấy một người đứng trước cửa Thừa Càn cung, tấm biển trên cửa cũng đã thay đổi.
Chính điện Thừa Càn cung, hoặc nên gọi là Khâm Ninh cung, những chiếc đèn lồng đỏ xếp thành một chữ ‘Ninh’ thật lớn.
Ninh trong Tần Ninh.
Tần Ninh chậm rãi đi về phía người đứng trước cửa, trong một tối, hắn vừa phải tiếp đãi thần tử trên điện, lại còn lo liệu chuẩn bị tại Thừa Càn cung, cũng không biết có xảy ra vấn đề gì hay không.
Tiền Nguyên Hằng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, khi chạm tới hơi ấm nơi cổ tay nàng, hắn mới yên tâm.
“A Ninh, đây là quà Trung Thu ta tặng nàng.” Tiền Nguyên Hằng làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nàng thích chứ?”
Cuối cùng vẫn để lộ chút ngữ khí mừng rỡ.
Đôi mắt Tần Ninh cong thành vầng trăng non, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn ánh trăng sáng như ngọc đêm nay.
Nàng vươn tay ra, ánh nến lọt qua khe hở đèn lồng chiếu lên mu bàn tay nàng tạo thành cái bóng mờ mờ, ánh sáng mà nàng muốn đón lấy lại không rõ ràng.
“Ta rất thích, chàng bắt đầu làm từ lúc nào thế, vì sao ta hoàn toàn không hay biết gì?” Tần Ninh hỏi dồn.
Hôm nay hai người đều ở yến hội, chắc chắn Tiền Nguyên Hằng đã phân phó trước đó, thế nhưng thời gian dài như vậy, nàng lại không hề nghe thấy chút tin tức nào, cả cung điện cứ thế bị thay đổi sạch sẽ.
“Tấm biển này nửa tháng trước ta tìm thợ thủ công của công bộ làm, chỗ đèn lồng kia cũng đã chuẩn bị từ lâu rồi, treo trên nóc nhà, giống như bây giờ đó, chỉ cần nàng lên đó, tùy tiện kéo một cái là kéo tới tận cuối, có chỗ nào sai sót cũng có thể sửa lại.”
Yêu cầu của hắn là làm một chữ hán hơi có chút phức tạp, các thợ thủ công xếp sai cũng là bình thường, bây giờ nếu đã không xảy ra sai sót gì, hắn vô cùng hài lòng.
Tần Ninh im lặng trong chốc lát, “Thật tốt, A Hằng, chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Ta không tốt với nàng thì còn tốt với ai, đồ ngốc.” Tiền Nguyên Hằng dịu dàng nói: “Nàng chẳng phải người ta yêu nhất sao.”
Khóe mắt cùng sống mũi Tần Ninh có chút cay cay, nàng nắm tay áo hắn, “Chàng thật sự rất rất tốt.”
Khắp trong viện, ngoại trừ thị vệ hộ vệ ra, ngay cả một nha hoàn cũng không có.
Tần Ninh nắm tay hắn đi về phía tẩm điện, không nói gì, âm thanh đế giày cộp cộp vang lên rõ ràng trong đêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tháng hai phấn đầu toàn get √